Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 813: THIÊN SỨ VÀ MA QUỶ

“Lộ ra chân tình! ! ?” Lãnh Mặc Hàn nhìn Uyển Thanh, trực giác tự nói với mình, nói: “Không thể nào! !”

Uyển Thanh mình cũng có chút kỳ quái, nhìn anh cười nói: “Em cũng cảm thấy không thể! Nhưng đây là sự thật!”

Lãnh Mặc Hàn nhìn Uyển Thanh nói lời rất chắc chắn, anh vẫn lộ ra nghi ngờ nói: “Dựa vào trực giác của tôi rất nhiều năm, tôi thấy cô ấy có vấn đề! ! Bởi vì tất cả chuyện này, xảy ra quá trùng khớp !”

“Vậy anh tìm được chứng cứ không?” Uyển Thanh nhìn anh, cười hỏi.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, vẻ mặt lộ ra nặng nề, chậm rãi tiến lên, chống màn hình máy tính, thở dài một cái. . . . . .

Uyển Thanh mỉm cười nhìn anh, nói: “Anh không tìm được chứng cứ! Liền chứng tỏ, cô ấy chỉ là một người đáng nghi, mà không phải một người phạm tội!”

“Loại trực giác này chắc chắn đối cô ấy! Cũng giống như bản năng sống của tôi!” Lãnh Mặc Hàn khẹ cắn ăng, chậm rãi nói.

Uyển Thanh im lặng nhìn ánh mắt kiên định của Lãnh Mặc Hàn, cô liền tựa lưng vào ghế ngồi, mới nhìn anh nói: “Nếu như anh cảm thấy chắc chắn! Như vậy đối với cử chỉ của cô ấy, em chỉ có một giải thích!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức nhìn Uyển Thanh!

Uyển Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn, sắc mặt trầm tĩnh, mới giải thích nói: “Cô ấy có thể có hai tính cách!”

“Hai tính cách?” Lãnh Mặc Hàn nhìn cô.

“Đúng vậy! !” Uyển Thanh lại nhìn Lãnh Mặc Hàn nặng nề nói: “Người đang trong quá trình lớn lên, tính cách từ từ hình thành, có quan hệ cực lớn với hoàn cảnh của mình, nhưng nếu như quá khứ, gặp phải tổn thương, hoặc đối xử không công bằng, trong lòng của mình sẽ sinh ra năng lực chịu đựng, tính tình sẽ sinh ra thay đổi khác thường, nó so với người thiếu hụt nhân cách, còn cao hơn một tầng! ! Nó sẽ theo thời gian trôi qua, tính cách xảy ra thay đổi về chất. Một số người có hai tính cách, ban ngày và buổi tối sẽ xảy ra thay đổi, biến thành hai người! Có vài người nhất định phải trải qua một chuyện, mà chuyện này, hoặc đồ vật này, đâm trúng vào kí ức của cô ấy, một tính cách khác đang ẩn núp ở trong thân thể cô cũng sẽ bị bộc phát !”

“Đâm trúng vào kí ức?” Lãnh Mặc Hàn cau mày suy nghĩ chuyện này.

“Nếu như anh nhất định sinh ra nghi ngờ cô ấy, cũng chỉ có thể giải thích như thế!” Uyển Thanh nói.

“Vậy làm thế nào chứng thật chuyện này?” Lãnh Mặc Hàn nhìn cô hỏi.

Uyển Thanh nghe nói như vậy, cười khổ nói: “Chứng thật vô cùng khó khăn, có một số người hai mặt, nhiều lắm là chính là ban ngày và buổi tối, xảy ra thay đổi, chuyện này cũng có một chút may mắn! Nếu cô ấy bị đâm trúng kí ức, tính tình mới có thể sinh ra thay đổi về chất, điều này quan sát hết sức khó khăn, bởi vì vô cùng có khả năng cả đời cô ấy cũng sẽ không gặp được kí ức đó! Hơn nữa, mặc dù chúng ta có nghi ngờ một chút kí ức nào đó của cô ấy, còn phải trải qua nhiều phương diện chứng thật, đây mới là chuyện thật không dễ làm.”

Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ một chút, liền im lặng nhìn Uyển Thanh.

Uyển Thanh nhìn ánh mắt Lãnh Mặc Hàn, chỉ cười khổ gật đầu, nói: “Tuân lệnh lão đại! Em sẽ tăng thêm người, tận lực 24/24h chụp lại toàn bộ về cô ấy! ! Bao gồm tắm!”

Lãnh Mặc Hàn chỉ cúi đầu cười cười.

Uyển Thanh than khổ một hơi, xoay ghế, hướng về phía máy vi tính, đáng thương nói: “Em biết ngay, anh gọi em từ nước Mĩ trở về, chính xác không có chuyện tốt!”

“Vất vả cho cô rồi!” Lãnh Mặc Hàn nói xong, vươn tay vỗ vỗ bả vai của cô, muốn xoay người đi khỏi. . . . . .

“Lão đại! !” Một cô gái khác xinh đẹp động lòng, ngồi ở trước máy vi tính khác, vừa nhai kẹo cao su, vừa cười nói: “Chúng tôi giống như đã phát hiện, người đứng đầu dạ hành nhân, hiện tại ở đâu!”

“Chỗ nào?” Lãnh Mặc Hàn lập tức nóng mắt nhìn cô gái này.

“Trung Quốc! !” Cô gái bật cười nói.

“Trung Quốc! ! ?” Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, hai mắt nóng bỏng nhanh chóng xoay tròn, cách mình suy đoán càng ngày càng gần. . . . . . Anh nặng nề suy nghĩ một lúc, lại nhanh chóng nhìn trợ lý hỏi: “Hiện anh ta ở đâu ?”

“Chúng tôi đang bí mật tìm kiếm!” Cô gái vừa nhai kẹo cao su, vừa nhìn hình ảnh tìm kiếm trong máy vi tính, đầu mũi tên màu đỏ trên bản đồ càng không ngừng chạy đi, cô mỉm cười nói: “Sẽ rất nhanh có manh mối rồi ! Anh ta ăn gan báo, dám sờ đến tóc gáy của lão đại chúng ta!”

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô, nhàn nhạt mỉm cười, búng nhẹ ngón tay.

“Ôi chao! !” Chu Chu lập tức che cái ót, xoay đầu lại nhìn Lãnh Mặc Hàn kêu lên: “Đau quá!”

Lãnh Mặc Hàn không để ý tới cô, đã xoay người đi khỏi! !

***

Văn phòng Tổng Giám đốc! !

Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, đang ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc, chăm chú cúi đầu xem tài liệu. . . . . .

Điện thoại bàn vang lên.

Trang Hạo Nhiên vừa xem tài liệu tiến độ thực hiện dự án khách sạn dưới nước vừa trực tiếp nhấc điện thoại lên, đáp lời: “Ừm!”

“Là tôi,” Tiếng của Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng truyền đến.

Trang Hạo Nhiên hơi giật mình, nắm điện thoại, ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại gọi điện thoại bàn?”

“Lúc anh làm việc, luôn luôn không nghe chuông điện thoại di động reo. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn hiểu anh.

Trang Hạo Nhiên híp mắt, nét mặt cười như không cười, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi hi vọng anh đi nhà họ Tần một chuyến!” Lãnh Mặc Hàn ngồi vào chiếc xe Ferrari của mình, vừa đề máy xe vừa nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.

Lãnh Mặc Hàn tiếp tục giải thích nói: “Hôm nay có một cô bé ở viện mồ côi đã xảy ra chuyện! Tôi nghi ngờ chuyện này, có quan hệ với Như Mạt tiểu thư!”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên chợt thay đổi, nắm chặt điện thoại di động, hỏi nhanh: “Cô bé nào?”.

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn khẽ chuyển động, vẻ mặt hơi lộ ra mấy phần đồng tình và đáng tiếc, nói: “Chính là một trong đó mấy đứa bé hôm nay Khả Hinh mang theo đến tầng lầu của anh, biểu diễn cho anh . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lập tức cau chặt mày, nhớ tới những đứa bé thật đáng yêu, trái tim cảm giác đau! !

“Nếu như tôi đoán không có sai, phía sau Như Mạt nhất định phải có người chống đỡ cho cô ấy! ! Mà người đó rốt cuộc là ai, tôi còn chưa xác định. . . . . . Nhưng có hai phương hướng, một là dạ hành nhân! ! Đây chỉ là trực giác của tôi! ! Hai là Tần Vĩ Nghiệp! Tôi có chuyện đặc biệt tò mò, theo lý vợ chồng đã từng xảy ra tranh chấp đáng sợ, hôm nay cô ấy còn có thể thỉnh thoảng trở về chăm sóc cha mẹ nuôi, một là cô ấy đặc biệt hiền lành, hai là tâm lý của cô ấy chịu đựng cực mạnh! !” Lãnh Mặc Hàn lái xe thể thao, lao thẳng tới phía trước!

“. . . . . . .” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt xoay tròn, suy nghĩ một chút một loạt chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. . . . . .

“Gần đây tôi điều tra được, kể từ khi Tần Vĩ Nghiệp bị Tưởng Thiên Lỗi lợi dụng mối quan hệ với Thủ tướng, buộc thối lui khỏi võ đài chính trị, lại có giao tình quá sâu với con trai của Ủy viên Trương, đoán chừng là anh ta muốn Đông Sơn tái khởi!” Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Anh nói xong, liền trầm trọng buông máy, vừa tự hỏi chuyện của Tần Vĩ Nghiệp, vừa nghĩ đến cô bé đáng thương đó, anh lập tức nhấn điện thoại, nối thẳng phòng thư kí, gọi: “Tiêu Đồng, đi vào một chút!”

“Vâng!” Tiêu Đồng đáp lời.

Không đến bao lâu. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Đồng trực tiếp đẩy cửa vào, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng lên, nhắc tây trang trắng, đang có chút gấp mặc vào, cô liền nghi ngờ hỏi: “Lão đại? Xảy ra chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới trước mặt của Tiêu Đồng, nhìn cô nói: “Hôm nay có một trong những đứa bé đến tầng lầu chúng ta, bị đạn bắn vào đầu! Cô lập tức đến bệnh viện cô bé đang cấp cứu một chuyến, nếu cần giúp đỡ cho cô bé ! Nhất định phải đem hết toàn lực giúp đỡ !”

“Vâng!” Tiêu Đồng nghe xong, cũng lập tức cảm thấy kinh ngạc, đau lòng đáp.

“Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút! Hủy bỏ cuộc họp sáu giờ! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã vừa cài xong cúc áo tây trang, vừa nhanh chóng đi ra ngoài! !

“. . . . . . . . . . . .” Tiêu Đồng không khỏi cảm thấy có dự cảm xấu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

***

Năm giờ, mặt trời vẫn chiếu xuống nóng bỏng! !

Bờ sông, cây liễu đong đưa theo gió.

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc dọc theo tòa nhà thị chính, chạy về phía công viên, lại quẹo trái, liền nhìn thấy một sân cỏ lớn yên tĩnh, phía trước có một ngôi nhà hai tầng to lớn đứng sừng sững giữa không trung. . . . . .

Xe chạy dọc theo con đường cây liễu thật rộng, chạy tới phía trước.

Nhà họ Tưởng, nhà họ Trang, nhà họ Tần vẫn lui tới, nhưng xảy ra chuyện của Như Mạt, nhà họ Tưởng cũng không tới nhiều, nhưng vì giữ thế lực cân bằng, Trang Tĩnh Vũ vẫn thỉnh thoảng thăm hỏi.

Xe dừng ở trước biệt thự!

Bà Tần đã đứng ở bậc thang, mỉm cười đi xuống nghênh đón. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cười sang sãng, đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, vừa nhìn về phía bà Tần, vừa thân sĩ cài xong cúc áo tây trang, nhiệt tình gọi: “Dì Tần!”

“Hạo Nhiên. . . . Rất lâu không tới. . . .” Bà Tần mỉm cười đi tới, nắm nhẹ của anh tay, vui vẻ nói.

“Cháu cũng thật nhớ dì Tần, chỉ là trong khoảng thời gian này, thật sự quá bận rộn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa nắm tay của bà, vừa đi vào bên trong, mang theo vài phần ngạc nhiên hỏi: “Vĩ Nghiệp đâu? Sao lại không thấy?”

Bà Tần nghe nói như vậy, sắc mặt tối sầm lại, có chút lúng túng nói: “Mọi người còn nhắc tới nó . . . . .”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên chậm rãi thu lại, chỉ cười, sau đó cùng đi vào phòng khách, mới phát hiện Tần Vĩ Nghiệp mặc áo sơ mi trắng và tây trang màu đen, tay cầm một quyển sách, đeo kính gọng vàng, đi ra phòng khách, sắc mặt tiều tụy, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lại hơi lộ ra mấy phần kinh ngạc. . . . . .

“Vĩ Nghiệp?” Trang Hạo Nhiên nhìn Tần Vĩ Nghiệp, mặc dù hai mắt lộ ra chút sắc bén, nhưng vẫn cười gọi anh.

“Tới rồi. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp nói xong, đối với chuyện của Như Mạt, không biết anh biết được bao nhiêu, liền chỉ im lặng.

“Ừm! Rất lâu không có tới. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, đôi tay cắm túi quần, đứng ở trước bức tranh đó, nhìn câu thơ: cả thành như thể vừa thay giáp vàng. . . . . .

“Mẹ, mẹ đi chuẩn bị hai ly trà. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp nhìn anh một cái, mới căn dặn mẹ.

“Ôi, Hạo Nhiên, cháu ngồi đi, dì đi chuẩn bị một chút điểm tâm. . . . . .” Bà Tần nói xong, liền xoay người đi khỏi.

“Vâng !” Trang Hạo Nhiên hơi xoay người, nhìn bà Tần nở nụ cười, gật đầu.

Tần Vĩ Nghiệp nhàn nhạt đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cũng hơi ngẩng đầu lên, nhìn câu thơ điêu khắc trên vách tường tường, sâu kín nói: “Dường như anh đối với bức tranh của tôi, cảm thấy rất hứng thú. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị mỉm cười, quay đầu nhìn anh, nói: “Thật ra tôi không thích bài thơ này! Dã tâm quá lớn! Ý đồ quá mạnh mẽ! ! Quá máu tanh rồi !”

“. . . . . . . . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp không nói lời nào.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tần Vĩ Nghiệp thật sâu, mỉm cười hỏi: “Anh và Như Mạt có tốt không?”

“Cũng ly hôn, còn nói cái gì tốt hay không?” Tần Vĩ Nghiệp cười khổ nói.

“Có câu nói, một ngày ân ái vợ chồng trăm năm! Mặc dù chia tay, hai người các người thỉnh thoảng còn có thể gặp mặt, thật là khó được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn anh cười nói.

“. . . . . . . . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn thái độ của anh, hai mắt phát ra ánh sáng như chim ưng, mỉm cười nói: “Chúng ta lựa chọn bầu bạn cả đời, tóm lại có rất nhiều việc, cũng không thể cùng phối hợp quá ăn ý! Nhưng có chút lý tưởng chung vẫn phải khai thông và trao đổi. . . . . . Như vậy mới có thể lâu dài.”

Tần Vĩ Nghiệp nghe nói như vậy, chuyển ánh mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn anh, nói tiếp: “Lúc tôi còn nhỏ có một người thầy rất đáng kính, trước lúc tôi và ông ấy ly biệt, ông ấy cho tôi một bài thơ, bài thơ này vẫn là tất cả hi vọng và tín ngưỡng của cuộc đời tôi ! Nhưng không có giống như bức tranh trên tường nhà anh, làm cho lòng người ta phấn chấn, khích lệ tinh thần! Mà hôm nay tôi đột nhiên rất muốn chia sẻ với anh một chút !”

Tần Vĩ Nghiệp giống như hơi cảm thấy có chút hưng phấn, nhìn anh cười đáp: “Hả? Nói nghe một chút? Tôi học hỏi một chút. . . . . .”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, lại nhàn nhạt nhìn anh, mỉm cười mở môi mỏng, đọc một đoạn trong bài thơ nào đó: “Nếu như cậu có thể mơ ước, nhưng không làm nô lệ của mơ ước, nếu như cậu có thể dùng tâm bình tĩnh, thản nhiên đối mặt với thất bại và thắng lợi, thì sẽ hiểu được thật ra chúng chỉ là ảo tưởng, nếu như cậu có thể tiếp nhận chân lý cậu nói ra, bị kẻ vô lại cố ý xuyên tạc diễn dịch, dùng để gạt gẫm đám người ngu muội, hoặc trơ mắt nhìn tất cả thứ quý trọng mà cậu đã bỏ ra, bị người phá hủy, sau đó cúi nhặt từng mảnh vỡ, dùng hết công cụ xưa cũ để sửa chữa. . . . . . Nếu như cậu dám đem canh bạc cuộc đời chất cùng một chỗ, liều lĩnh mạo hiểm, lại một lần thua sạch, sau đó bắt đầu từ con số không thì mãi mãi không thất bại! Như vậy, con trai của ta, cuối cùng cậu đã lớn lên rồi !”

Tần Vĩ Nghiệp quay đầu, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên hơi chuyển ánh mắt, nhìn Tần Vĩ Nghiệp, nhớ anh kiềm giữ bí mật nhà họ Tưởng, không nhịn được nở nụ cười nói: “Cuộc sống, sức mạnh lớn nhất không phải lời nói hùng hồn, mà là lúc anh đang mặt đối với thất bại và ngăn trở thì thản nhiên và không úy kỵ! Trang Hạo Nhiên tôi nắm giữ Tập đoàn Hoàn Á, chưa bao giờ e ngại cơ nghiệp của tôi, ầm ầm sụp đổ! Tôi chỉ chú trọng một chuyện, chính là trong cuộc đời tôi, tôi có chịu nỗ lực vì người và mơ ước hay không! ! Tôi sẽ vì cô ấy và mơ ước mà chiến đấu đến cùng ! Mặc kệ là ai, vọng tưởng muốn phá hư người tôi bảo vệ và khát vọng của, tôi đều sẽ không bỏ qua anh ta! !”

Ánh mắt của anh có chút lạnh.

Ánh mắt Tần Vĩ Nghiệp xoay tròn, quay mặt sang, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn anh, nở nụ cười nói: “Có phải có chút tuyệt hảo hay không? Không có cách nào, người khách sạn, vốn chính là lấy người làm gốc. Những thiết bị, những thứ trang hoàng, đều trở thành quá khứ, để lại trách nhiệm, luôn thêm mấy phần tình nghĩa! Bí mật không giữ được, mà tôi không sợ bí mật, bởi vì có một ngày, nó sẽ bị tố giác, chỉ là chứng tỏ nó không có giá trị lợi dụng! Tôi hi vọng có một số người, có thể rõ ràng điểm này. Mọi việc đều có hai mặt, dựa lưng vào nhau, không phải thiên sứ, chính là ma quỷ! Tự anh cân nhắc cho rõ ràng.”

Anh nói xong, lưu ý đến một cái khăn choàng tơ tằm khoác trên ghế sa lon, vươn tay nắm bả vai Tần Vĩ Nghiệp, mới dứt khoát xoay người đi khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK