Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 803: DỤNG TÂM

Bên trong phòng làm việc!

Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở bên ghế sa lon lên, hơi nở nụ cười có chút dịu dàng, chăm chú nhìn cô gái trước mặt. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng dịu dàng ngồi trên ghế sa lon ở đối diện, mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt.

“Làm sao sẽ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói tới chỗ này, nhất thời cảm thấy trong lòng dân lên xúc động, hai mắt nhấp nháy, vẫn còn đang rung động kia, tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nở nụ cười, nhìn anh, hơi lộ ra một chút nũng nịu, dùng giọng nói ngọt ngào, tinh nghịch, dịu dàng nói: “Ngày hôm qua, nhìn anh mất mát khổ sở như vậy, ngay cả không chào một tiếng, liền đi, đoán chừng thật đau lòng. . . . . . Cho nên tôi nghĩ thật lâu, mới nghĩ ra biện pháp này. . . . . . Hi vọng anh có thể vui vẻ. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên hơi nở nụ cười, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra một chút lúng túng nhìn anh một cái, giống như có chút trách móc hỏi: “Tại sao không nghe điện thoại? Là tức giận tôi sao?”

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới hơi phục hồi tinh thần lại, tay chống trán, có chút ngượng ngùng cười nói: “Điện thoại di động của anh bị hư. Xin lỗi.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, liền đột nhiên khéo léo mỉm cười, nói: “Tôi biết ngay!”

Trang Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh nở nụ cười có chút thần bí, cúi người xuống, đưa tay từ dưới bàn trà, nâng lên một hộp kim loại đen nhánh, đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy tới anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cái hộp đen này.

“Đây là phần quà đầu tiên tôi tặng cho anh, mở ra xem. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không khỏi mỉm cười, nhưng vẫn nghiêng người tới trước, đôi tay chậm rãi mở cái hộp màu đen ra, rõ ràng là một điện thoại di động kim loại đen nhánh, lóe ra ánh sáng sang trọng mà quen thuộc. . . . . . Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . . Đây là điện thoại di động của mình. . . . . .

Đường Khả Hinh chỉ mỉm cười nhìn anh.

“Chuyện này. . . . . . là thế nào?” Trang Hạo Nhiên đưa tay chạm nhẹ cái hộp, nhìn cô, có chút kích động cười hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hơi lộ ra mấy phần xúc động nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Tôi nói thật. . . . . . Cô ấy cũng không có đi xa. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

“Nghe nói chiếc điện thoại di động này, là anh tặng cho tôi . . . . . hiện tại tôi trả nó cho anh. . . . . . Bởi vì tôi phát hiện trong điện thoại di động này, có chưa một chút tài liệu, tối hôm qua tôi mở ra, mới phát hiện. . . . . . Thì ra tất cả đều là hình của anh. . . . . . Rất đẹp trai! Tôi vừa nhìn những tấm hình này, vừa nghĩ về trước kia, lúc tôi chụp hình anh, nhất định là tình cảm sâu sắc, nếu không, chụp không ra hình đẹp như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, không khỏi nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên kích động nhìn chiếc điện thoại di động, nhớ tới bộ dáng tinh nghịch dịu dàng của Khả Hinh trước kia, mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khả Hinh vẫn nở nụ cười rất dịu dàng, ngọt ngào nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thở gấp mấy hơi, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, kích động thật lâu thật lâu, mới rốt cuộc trong long bình tĩnh lại, nhìn cô nói: “Em vì ba mươi triệu, thật sự rất dụng tâm !”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh chớp mắt lóe, sắc mặt hơi thay đổi, cảm thấy bị nắm thóp, căng thẳng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, tựa vào trên ghế sa lon, mở đôi cánh tay, dáng vẻ hết sức tao nhã đẹp trai, nhìn cô, nói: “Tốn nhiều tâm tư như vậy, thật là khó khăn cho em !”

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lại chớp lóe, có chút lúng túng nhìn anh, ê a bật cười nói: “Anh . . . . . Anh. . . . . . Anh nói cái gì vậy. . . . . . Tôi . . . . . Tôi nhìn thấy anh ngày hôm qua không vui. . . . . . Tôi mới. . . . . .”

“Em đang suy nghĩ, anh vốn là người có tiền, đoán chừng có thể không quan tâm ba mươi triệu này, sau đó còn cảm thấy anh là một thân sĩ, nếu như tâm trạng tốt một chút, sẽ đưa cho em vé số trúng thưởng!” Trang Hạo Nhiên lại không nhịn được cười nói.

Đường Khả Hinh nâng nhẹ mí mắt, sắc mặt hơi thu lại, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, từ trong túi tây trang của mình, mỉm cười móc ra ví tiền màu đen, mở ra, nơi hình trong suốt muốn đặt hình của con gái, rút ra tờ vé số, kẹp ở giữa ngón tay, giơ lên nhìn chăm chú cô gái trước mặt. . . . . .

Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn tờ vé số màu hồng, tay ở trên đầu gối nắm chặt.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô gái trước mặt, cười hỏi: “Rất muốn?”

“Không có!” Đường Khả Hinh cười một tiếng, nghiêng người nâng ly trà hoa hồng, hai mắt xoay tròn cúi đầu, uống một hớp.

Trang Hạo Nhiên đổi lại tư thế ngồi, hơi lộ ra nụ cười có chút trêu đùa, nhìn cô cười nói: “Muốn hãy nói đi!”

Đường Khả Hinh đặt mạnh ly trà xuống, giả bộ thanh cao nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh có ý gì? Tôi là thứ người như thế sao? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi ngày hôm qua tôi an ủi anh, tôi dễ dàng sao?”

“Quả thực không dễ dàng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười cầm tờ vé số này, xoay một vòng, lại nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tối ngày hôm qua, sau khi mở thưởng anh liền suy nghĩ, em có ngất đi hay không?”

“Không có! !” Đường Khả Hinh cũng tựa vào trên ghế sa lon, sửa sang váy dài của mình một chút, mới vội nói: “Tối hôm qua trời mưa, thời tiết tốt, tôi và thầy giáo xem bida lỗ xong, đi ngủ rất sớm.”

“Thật sao?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nhìn cô, nói: “Vậy tại sao anh gọi điện thoại cho Thầy giáo, hỏi tình hình của em, ông ấy nói lúc em nhìn thấy giải thưởng, ngất đi.”

Mặt của Đường Khả Hinh, giống như con Tắc Kè Hoa, lúc thì trắng, lúc thì đỏ, lúc thì xanh, lúng túng mất mặt, hận không tìm được một cái động chui vào, nhưng lại muốn, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh biết rõ! ! Còn trêu tôi như vậy! ? Lúc nảy tôi làm nhiều chuyện như vậy, anh có thể. . . . . . Còn bày ra bộ dạng rất cảm động! Anh thật ghê tởm! Hèn hạ đến như vậy! !”

“Hèn hạ bằng em sao? Vì muốn ba mươi triệu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! ! Còn mang tình cảm ra đùa giỡn!” Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra mấy phần nghiêm túc nhìn cô.

“Đi! ! Trước kia, tôi cũng là tôi, ! Huống chi tôi . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, mang theo vài phần xốc xếch, bình tĩnh một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt chết muốn nói: “Tôi nói thật! Vé số ngày hôm qua là tôi mua đấy! !”

“Đó là tiền của anh! ! Em mất trí nhớ sao?” Trang Hạo Nhiên nói xong, mới nhớ tới cô mất trí nhớ, lập tức không nhịn được cười gật đầu một cái.

“Em chỉ cho hai đồng! !” Đường Khả Hinh nói xong lời này, ruột gan cô đều đau! ! Ba mươi triệu đấy! !

“Hai đồng không phải tiền à?” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn cô, nói: “Ba mươi triệu cũng là từ đơn vị này tới! ! Ai bảo ngày hôm qua trong túi em không có tiền ? Có lúc, số trời đã định đấy! Là của em sẽ là của em! Không phải là của em, cầu xin cũng cầu không được!”

“Hắc…!” Đường Khả Hinh cười hắc một tiếng, tức giận quay đầu, nói: “Đừng mang loại lừa gạt kẹo que nói với tôi, chẳng lẽ, tôi nằm thì có tiền?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt chợt lóe, hơi nới lỏng cúc áo tây trang, lộ ra áo sơ mi màu xanh dương nhạt ở bên trong, hết sức cảm tính đẹp trai, nghiêng người tới trước, ngón tay kẹp tờ vé số đưa về phía cô cười nói: “Được rồi! Không nên tức giận! Cho em đây!”

“Không cần!” Đường Khả Hinh quay mặt đi, cố ý không để ý tới anh!

“Hả?” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, lại giơ vé số đến trước mặt cô.

“Không cần!” Đường Khả Hinh lại lạnh lùng quay mặt đi, mắt to xoay tròn, giả bộ thanh cao nói.

“Cầm đi! Ba mươi triệu, anh không quan tâm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười giơ tấm vé số, như dỗ dành cười nói.

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mí mắt rũ xuống nhìn tấm vé số, ngừng trên không trung, cô thở mạnh, suy nghĩ kỹ một lát, mới đột nhiên vươn tay nói: “Tôi xem một chút có phải. . . . . trúng hay không. . . .”

Tay cô đã đưa về phía giữa không trung, sắp chạm vé số. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng rút lại vé số, im lặng thả lại vị trí ban đầu trong ví tiền  . . . . . .

“Oa. . . . . . Anh rõ là. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, giận đến nói không ra lời.

“Em xem ba mươi triệu là một trứng chim sao! ! Mặc dù anh có tiền, nhưng không đến nỗi không xem ba mươi triệu vào mắt! Em chưa từng nghe qua một câu nói? Một công ty không coi trọng đồng tiền nhỏ nhất, không phải một công ty thành công!” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh thả ví tiền lại trong túi tây trang của mình mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cám ơn em, ngày hôm qua không cần tốn nhiều sức, đã kiếm cho anh ba mươi triệu! Còn tặng anh nhiều hình đẹp trai!”

Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi nhìn người này, không thể nhịn được nữa nói: “Tôi nói mẹ anh nuôi anh thật lãng phí cơm rồi ! Thứ không có phong độ! ! Có thể đùa bỡn người! ! Đáng chết tôi còn tốn rất nhiều tiền mua nhiều hoa hồng như vậy! Còn thuê một chiếc váy rất đắt giá để mặc! ! Ghét! !”

Cô nói xong liền tức giận đứng lên, hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới lập tức nhấc lên đuôi váy thật dài, xoay người đi ra ngoài. . . . . .

“Ôi, đi đâu vậy? Ngồi đi mà!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, cười nắm cổ tay của cô, nói: “Anh còn có chuyện nói với em đây!”

“Tôi không có chuyện gì nói với anh! ! !” Đường Khả Hinh hất mạnh tay của anh ra, tức giận, liền sải bước đi ra phòng làm việc, dùng hết sức, ầm một tiếng, đóng cửa lại! !

Đồng nghiệp phòng hành chánh và phòng thư kí người, mới vừa rồi còn đắm chìm trong không khí lãng mạn, nghe tiếng vang rung chuyển trời đất, lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh mới vừa rồi còn ngọt ngào đi vào, có thể tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhấc lên đuôi váy thật dài đi ra, giống như một cô dâu không tham gia hôn lễ, hiện tại tức giận rời sân. . . . . .

“Có chuyện gì vậy. . . . . .” Thật nhiều người len lén thò đầu nói nhỏ.

Tất cả mọi người không hiểu.

“Khả Hinh?” Lúc này Tiêu Đồng nhanh chóng đi ra, kinh ngạc nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: “Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Sau này tôi không muốn nhìn thấy người làm cho người ta chán ghét đó nữa! Anh ấy là kẻ hèn hạ nhất, hạ lưu vô sỉ ghê tởm trên thế giới này, lãng phí cơm của mẹ anh! ! !” Đường Khả Hinh phồng mặt tức, nhấc đuôi váy thật dài, nhanh chóng đi vào thang máy, phịch một tiếng, đóng cửa thang máy! !

“. . . . . . . . . . . .” Tiêu Đồng cùng mọi người giật mình nhìn cửa thang máy đóng lại, người kia có chút tức giận theo thang máy nhanh chóng trượt đi.

Đường Khả Hinh tức giận đứng ở bên trong thang máy, nhớ tới mình sáng nay tốn nhiều suy nghĩ bố trí khung cảnh như vậy, còn mua nhiều hoa hồng như vậy, người này lại không một chút cảm động, cô khổ sở hét lên một tiếng, một phát giật hoa hồng trên người mình xuống, tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung! !

“Đinh !” Thang máy chạy đến lầu một, cửa chậm rãi mở ra! !

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lạnh lẽo, vén đuôi váy thật dài, vừa đi ra ngoài đại sảnh, trong miệng vừa nguyền rủa cái tên đáng chết Trang Hạo Nhiên một ngàn lần, một vạn lần. . . . . .

“Chị! ! !”

Trước mặt vang lên tiếng gọi trong trẻo đáng yêu! !

Đường Khả Hinh lập tức đứng ở trước cửa đại sảnh, ngẩng đầu lên nhìn một đám bé gái mặc toàn bộ váy trắng trước mặt, bọn chúng cũng đón ánh mặt trời sáng lạn, đứng ở trên cỏ xanh xanh, vui vẻ nâng lên tay, kêu to: “Chị! Chúng em yêu chị! !”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời hối tiếc không nói nên lời nhìn bọn chúng.

“Đường tiểu thư. . . . . .” Cô giáo Phúc Lợi Viện hơi lộ ra mấy phần ngượng ngùng nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt cô giáo, cô lập tức cười ngọt ngào, nhìn tất cả be gái, ngọt ngào đáng yêu như thiên sứ, mở đôi cánh tay nói: “Các em nhỏ! ! Cám ơn các em hôm nay vì chị làm một chuyện! Chị rất vui vẻ, rất vui vẻ! ! Bắt đầu bây giờ! ! Chúng ta cùng đi phòng ăn biển, ăn kem lửa, sau đó xem rùa biển thật to, xem Mỹ Nhân Ngư có được hay không?”

“Được! ! !” Tất cả bé gái lập tức cười nhảy lên vỗ tay! !

Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ, nhìn bọn chúng đều đi theo cô giáo đi tới phòng ăn biển, cô chậm rãi thu sắc mặt, cắn môi dưới, nắm quả đấm, cắn răng nghiến lợi gọi: Trang Hạo Nhiên! ! Cái tên đáng chết này! Tôi chán ghét anh! Chán ghét anh! Chán ghét anh! !

“Ba mươi triệu của tôi. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Ai đó lại dùng khăn giấy, vừa lau nước mắt, vừa đi về phía trước.

Trên lầu một cánh cửa sổ sát đất.

Trang Hạo Nhiên trầm ngâm nhìn dưới lầu, cô gái mặc váy dài trắng, tao nhã uyển chuyển, vừa lau nước mắt vừa bước đi, anh đột nhiên không nhịn được, phốc một tiếng, nở nụ cười, xoay người tựa vào cửa sổ sát đất, ngẩng đầu lên, nhớ tới lúc nảy Đường Khả Hinh làm tất cả vì mình, trong lòng nhộn nhạo một loại ngọt ngào và hạnh phúc chưa từng có, tay anh nắm điện thoại di động màu đen, mở ra tài liệu bí mật kia, nhìn từng tấm hình của mình bên trong, chưa bao giờ biết, trong quá khứ Đường Khả Hinh len lén quan sát mình như vậy. . . . . .

Anh lại xoay người, tay đặt nhẹ ở trước cửa sổ sát đất, trong lòng dâng lên kích động, nở nụ cười thật vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK