Chương 506: 10 POUND
Bộp một tiếng, nện ở trên bàn tròn nhỏ! !
Mấy người đàn ông thân hình cao lớn hai bên, ngạc nhiên quay đầu, nhìn một cô gái Phương Đông xinh đẹp, ăn mặc khả ái, đội nón len màu đỏ thẫm, không hiểu, sửng sốt! !
Đường Khả Hinh nắm chặt rương hành lý, nhìn mấy người đàn ông trước mặt, nặng thở ra một hơi, đè xuống vẻ mặt lo lắng hoảng sợ của mình, lại chen vào bàn tròn nhỏ, nhìn bọn họ vỗ ngực của mình, nói một câu: “Me! ! !”
Hơn mười người đàn ông England, cùng nhau nghi ngờ nhìn cô, biết cô không hiểu tiếng anh, cau mày cười hỏi: “You?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nhìn những đàn ông England, mặc dù trong lòng lo sợ, nhưng vẫn bất cứ giá nào, nhìn bọn họ, dám vỗ mạnh mấy cái vào ngực, chỉ chỉ chai beer trước mặt, nói: “I. . . . . . I. . . . . . drink! !”.
Cô nói xong, nện mạnh 10 pound trên bàn tròn nhỏ, hai mắt sáng lên, giống như đã tính trước!
“What! ?” Mấy người đàn ông England không nhịn được bật cười, nhìn cô gái Phương Đông chiều cao thấp bé, tất cả đều không tin!
Một người đàn ông ngồi ở trước một chai bia khác, người mặc áo len cổ lọ màu đen, quần jean màu đen, râu quai nón, nhìn Đường Khả Hinh, lại có chút tin tưởng, vừa nhíu mày, nói một câu: “Are you sure?”
“Yes!” Đường Khả Hinh gật đầu mạnh, nhìn anh ta, chắc chắn, cầm 10 pound duy nhất của mình, nói: “Come on! !”
“Oa ồ! !” Tất cả đàn ông rối rít vỗ tay, ngay cả ông chủ quán beer cũng tò mò nở nụ cười đi ra, nhìn cuộc tranh tài này!
“Ok! ! ! !” Người đàn ông này có thể lấy ra 100 pound, nện ở trên bàn, nhìn Đường Khả Hinh, ở trong tiếng ồn ào, kêu to: “If you win, this mon¬ey yours! ! !”
Anh biết có lẽ cô gái phương Đông này sẽ không biết tiếng anh, dùng cách nói đơn giản nhất, nếu như cô thắng, tiền này đều là của cô! !
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn một đống tiền trên bàn, khẳng định cũng tin tưởng, số tiền kia đủ mình tự đi Cambridge rồi, cô đột nhiên mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Ok!”
“Ồ” bên bàn, người đàn ông England, cười ha ha ha bắt đầu vỗ tay! !
Ông chủ quán beer làm trọng tài, đứng ở giữa bàn tròn, nhìn Đường Khả Hinh và một người đàn ông bên cạnh, giơ tay kêu to: “One-two-three! ! Be¬ging! !”
Người đàn ông trước nhanh chóng nâng ly bia lớn, giơ lên cao, đứng lên chợt uống xuống!
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nhanh chóng bưng ly bia rượu cực lớn, giơ cao, dùng sức lực đều đều chậm rãi uống ly bia lớn này!
“Ồ ồ ồ!” Bên bàn, còn có xung quanh người đi đường, tất cả đều rối rít tò mò đến gần bàn tròn nhỏ, ngạc nhiên nhìn một người đàn ông cao chừng 1m80, uy mãnh cùng một cô gái phương Đông vóc dáng thấp bé cụng beer, bọn họ rối rít tỏ vẻ không công bằng, nhưng vẫn tò mò cười.
Xung quanh càng ngày càng náo nhiệt.
Quy tắc cuộc so tài liều mạng uống bia là không thể dừng lại giữa chừng, phải uống một hơi hết, nếu như có hơi dừng lại để ly, sẽ tính thua! !
Đường Khả Hinh giơ lên cao ly beer, tâm trạng bình tĩnh, dùng mình kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở quán bar, cầm ly bia, từng hớp từng hớp uống, trán mồ hôi nóng ở từ từ tràn ra, bụng cũng nhanh chóng căng ra, tâm trạng cô vẫn bình tĩnh, xem mình không tồn tại, lại từng hớp từng hớp uống beer màu vàng nhạt . . . . . .
Người đàn ông bên đối phương, mới vừa uống vài hớp to, hiện tại uống được một nửa, đã cảm thấy dạ dày căng đến không chịu nổi, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Hai bên, người đi đường, ban đầu lên tiếng kinh hô, đến lúc này nín thở tĩnh, nhìn hai người đều chậm rãi uống bia, lúc mới bắt đầu, là cô gái Phương Đông thua mấy phần, hiện tại, beer trong ly của người đàn ông bên trái, còn một phần ba, nhưng beer trong ly của cô gái bên phải, từ một phần ba, đang từ từ, từ từ một chút ít đi . . . . .
Ông chủ beer lập tức lấy mắt kính xuống, kỳ lạ nhìn cô gái phương Đông này.
Đường Khả Hinh vẫn không nhanh không chậm, từng hớp từng hớp uống ly bia, lập tức cảm giác trong ruột gan của mình đều là beer, trán mồ đổ hôi lạnh, một giọt một giọt rơi xuống, lướt qua khuôn mặt, nhỏ vào trên cổ áo áo len, đầu óc đã hôn mê một mảng, hai mắt đã nhìn mọi thứ không rõ, nhưng beer trong tay dần dần vơi đi, cô ép buộc mình nhịn đến một ngụm cuối cùng, lại ừng ực ừng ực nuốt xuống! !
Rốt cuộc, mọi người kinh ngạc nhìn cô gái này, nện mạnh ly bia trống không trước mặt, thở gấp gáp nhìn người đàn ông đối diện, còn dư lại một phần mười, cũng đã té tại chỗ, không được!
“Ô” vô số người rối rít vỗ tay, sợ hãi than cô gái này lợi hại! !
Đường Khả Hinh không kịp nghĩ nhiều, lập tức nắm 10 pound trong tay mình lên, lại muốn nắm 100 pound của người đàn ông đối diện ! !
Ầm!
Người đàn ông này có chút đổi ý nhìn Đường Khả Hinh! !
Ánh mắt của Đường Khả Hinh nóng lên, giả bộ hung hăng nhìn anh, nâng quả đấm lên muốn đánh anh ta! !
Người đàn ông co tay lại!
Đường Khả Hinh kéo tờ bảng anh, nhét vào túi áo khoác của mình, vui vẻ đến trên mặt muốn nở hoa, kéo cái rương thở hổn hển, dạ dày khó chịu bước đi, ánh mắt rời rạc bước đi về phía trước, lập tức nhìn thấy phía trước có công viên nhỏ, bên cạnh có phòng toilet, cô buồn nôn kéo cái rương xông tới! !
Trong phòng toilet, truyền đến một tràng nôn mửa! !
Hai cái rương đặt ở bên cạnh, lặng yên chờ đợi.
Đường Khả Hinh nôn gần hết beer trong cuống họng, mới chạy như bay ra ngoài, nhào tới bồn rửa tay, dùng nước súc miệng, lại rửa mặt để cho mình cứng rắn bình tĩnh, nhưng cả người vẫn rất choáng váng, lại vọt vào trong phòng toilet, ngồi ở trên bồn cầu, vẻ mặt rời rạc, trên trán đổ mồ hôi hột, run rẩy từ trong túi áo khoác ngoài của mình, móc ra một xấp tờ giấy, đếm từng số. . . . .
Một, hai, ba, bốn, năm. . . . . .
Có người đi vào ! !
Cô phịch một tiếng, đóng chặt cửa lại, ngồi ở trên bồn cầu, vẻ mặt căng thẳng đếm, tổng cộng 50 pound! !
Cô không thể tin nổi giơ đồng bảng anh trong tay, con ngươi cũng muốn rớt ra nhìn 50 pound trong tay, vẻ mặt như muốn nở hoa, hắc một tiếng, rất vui vẻ cười rộ lên, nói: “Trời ạ! ! Trời ạ! ! ! 100 pound! ! Ha ha ha ha ha! !”
Cô vừa cười vừa cầm tiền trong tay, dán trên mặt, cười đến run rẩy, cười đến điên cuồng, vừa đếm tiền, vừa hưng phấn, mắt tỏa sáng nói: “Trước tiên chị không đi Cambridge, vì chị mới vừa bị uất ức, phải đi xem sông Thames, xem London Eye, xem đồng hồ Big Ben, xem tòa nhà quốc hội, xem hoàng cung, xem nữ vương, xem hoàng tử William, xem vợ của hoàng tử William, ha ha ha ha ha!”
Vẻ mặt cô hưng phấn đặt tiền trên mặt, vui vẻ, đắc chí, kêu to: “Ôi chao, bà nội của tôi, thì ra ở nước Anh dễ kiếm tiền như vậy! Ha ha ha ha ha. . . . . . 100 pound, một pound là 10 đồng, 10 pound là 100 đồng, 100 pound là 1000 đồng ! Ha ha ha!”
Cô có hơi say.
Đường Khả Hinh nóng đến đầu đầy mồ hôi, uống đến khuôn mặt đỏ bừng, cô vui vẻ cất 100 pound vào trong túi áo khoác ngoài của mình đàng hoàng, đóng rất chặt chẽ, sau đó kéo lấy hành lý, vừa kéo, vừa hưng phấn nói: “Hiện tại chị muốn ngồi xe buýt hai tầng! ! Ngồi trên tầng cao, mua hot dog! Ha ha ha. . . . . .”
Cô lại cảm thấy hưng phấn lôi kéo hành lý, đi ra ra toilet thiết kế như con bọ cánh cứng, dần dần phát hiện, nghệ thuật kiến trúc thành phố thật sự coi trọng từng chi tiết.
Đường Khả Hinh kéo hành lý, vui vẻ và hưng phấn, vừa muốn đạp sân cỏ mềm mại đi về phía trước, sau đó trước mặt đứng mấy đàn ông, thân hình cao lớn, miệng đầy ria mép, hai mắt sâu, lộ ra một chút không cam lòng, cô sững sờ, nhìn vẻ mặt bọn họ, phát hiện có chút hung ác, không quá giống người Anh, ánh mắt sáng lên! !
“You! ! Mon¬ey! Give me!” Một người đàn ông cầm đầu, cùng có chút giống với người đàn ông mới vừa cụng ly với mình!
Đường Khả Hinh nắm chặt hành lý, ánh mắt run lên, đôi chân nhỏ di động, nhìn ánh mắt hung ác của bọn họ, dần dần muốn ép tới gần, lòng của cô run lên, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ về phía trước, giống như được giúp đỡ nói: “Ồ! ! Po¬lice!”
Mấy đàn ông có chút kinh hoảng quay mặt sang, liếc mắt nhìn sau lưng trống rỗng, mấy con chim bồ câu trắng bay qua, bọn họ cảm thấy tức giận quay mặt sang, đã thấy cô gái trước mặt, kéo hành lý nặng nề, chạy như bay về phía trước, bọn họ quát to một tiếng shit, cũng điên cuồng chạy như bay tới trước!
“Help! ! Help. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa kéo hành lý chạy bay về phía trước, vừa hô to: “Help! ! Help.”
Mấy người Anh, đang ngồi ở nơi công viên, nghe tiếng kêu cứu, lập tức cầm điện thoại di động lên muốn báo cảnh!
Mấy người đàn ông chia ra mấy đường bao vây Đường Khả Hinh! !
“Cứu mạng.” Đường Khả Hinh kéo hành lý, chạy thật nhanh ra đường cái ướt đẫm thì thật nhìn thấy hai người cảnh sát đang đi tuần tra về phía công viên, cô lập tức giơ chân vẫy tay kêu to: “Po¬lice! ! Help! ! Help! !”
Hai người cảnh sát vừa nghe Đường Khả Hinh kêu lên, lập tức chạy nhanh về phía bên này.
Mấy đàn ông dừng ở một góc công viên, thấy Đường Khả Hinh đang cùng cảnh sát chỉ về phía mình muốn nói gì, hai mắt của bọn họ chợt lóe, có chứa mấy phần cố kỵ, lui về phía sau mấy bước, dần dần đi xa.
Cảnh sát lập tức theo đuổi.
Đường Khả Hinh một mình hoảng sợ đến mất hồn mất vía, kéo rương hành lý, chạy như bay về phía con hẻm nhỏ bên kia, thấy một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm sắp lái đi, cô ah một tiếng, kêu to: “Stop! ! Stop!”
Tài xế xe buýt thấy phía trước có một cô gái đang ngoắc, liền cười cười, dừng lại.
Đường Khả Hinh chạy trốn đầu đầy mồ hôi, kéo rương hành lý, vừa sợ vừa căng thẳng vừa run rẩy nhảy lên xe, nói một câu thank you, tài xế xe buýt mỉm cười một cái, liền chậm rãi nổ máy, chạy thẳng phía trước.
Mấy đàn ông chợt từ phía sau đuổi theo, chỉ một chút nữa là sắp đuổi kịp.
Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước cửa sổ, cảm giác tốc độ xe nhanh hơn, mấy đàn ông đuổi theo không kịp, dừng ở trên đường quát to một tiếng, mặt của cô vừa cười giống như nở hoa, vừa thở vừa kêu to: “Ôi chao, mẹ ơi! Sảng khoái quá ! !”
Xe buýt đỏ thẫm chậm rãi chạy đi phía trước.
Đường Khả Hinh đầu đầy mồ hôi kéo hành lý, dọc theo cầu thang xoắn ốc nhỏ, đi lên trần xe, một cơn gió lạnh thổi tới, nhất thời tinh thần sảng khoái, cô thở ra một hơi, hai tay chống ở trước thành lan can bên cạnh ghế, vẻ mặt nhiệt tình và hưng phấn nhìn đường phố nước Anh uốn lượn đều ở đáy mắt, các cửa hàng mọc lên san sát, lộ ra sạch sẽ, gọn gàng và không khí cổ kính, thỉnh thoảng thấy kiến trúc theo phong cách La Mã, nhô cao lướt qua, trải qua đường phố náo nhiệt, xe quẹo cua thì hai bên đường phố tĩnh lặng là các bậc thang đi lên xuống vào căn hộ nhỏ hai tầng, toàn bộ đều xây bằng gạch ngói đỏ, cửa nhỏ hình vòm màu trắng, tinh xảo nhưng trang nhã, nghe nói người Anh yêu hoa, trước cửa vô số gia đình cũng đặt nhiều loại hoa tươi, hiện tại là đầu mùa xuân, đoán chừng còn chưa trổ nụ. . . . . .
Đường Khả Hinh sửng sốt, ngồi tại chỗ, nhìn hoàn cảnh xa lạ, lộ ra nét văn hóa thật lâu đời, đang ùa đến, có lẽ trong quá khứ thế giới quá nhỏ, hôm nay giống như hoàn cảnh cách mấy thế kỷ, ban đầu mình vẫn còn chưa có hòa nhập, chỉ là nhìn hoàn cảnh xung quanh, có một loại xinh đẹp, một loại sắc thái, dần dần hòa vào thân thể mình, phát hiện linh hồn mở rộng, dần dần mở rộng. . . . . .
Cô vui vẻ ngẩng mặt tươi cười, vươn tay ở trong không trung, đón gió lạnh nước anh, trái tim nơi đất khách có chút chua xót, hốc mắt có hơi hồng, lại nhanh chóng nhịn nước mắt, trong lòng kiên định với mục tiêu, mặc dù cô đơn, tịch mịch, luống cuống. . . . . . .
Xe buýt chạy thẳng đi phía trước.
Trên mui xe, bóng dáng nho nhỏ của cô gái xinh đẹp, ở dưới bầu trời nước lạ, ngưng tụ thành một điểm sáng thật sáng, thật sáng! !