Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006: CA KHÚC DÂN GIAN

Đại sảnh khách sạn!

Một chiếc Ferrari màu đen thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn, Lãnh Mặc Hàn đón gió biển mãnh liệt, mặc quần áo màu đen, nhanh chóng đẩy cửa xe ra đi ra, đưa chìa khóa cho tiếp tân vừa chạy tới, mới tiếp tục trầm mặt đi vào bên trong, vừa đi vừa nghe trợ lý báo cáo tình tình cuộc hôm nay với Trang Hạo Nhiên, hai mắt của anh không nhịn được thoáng qua một chút nụ cười, lấy sự hiểu biết của mình đối với người kia, đoán chừng hiện tại Tưởng Văn Phong không phải bay trên trời, thì du lịch ở dưới nước, không có thể ở trên đất liền.

“Không chỉ có như vậy!” Trợ lý nhanh chóng đi theo anh đi vào đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa cười nói: “Còn ngừng cậu hai Tưởng ba hạng mục, để cho anh ấy từ từ chơi với cá mập một thời gian mới thả ra. Bên Tổ thiết kế bị buộc đình công ba tuần lễ, mọi người cũng kêu khổ cả ngày!”

Trên mặt Lãnh Mặc Hàn hơi hiện lên một chút nụ cười, nhanh chóng cất bước đi về phía trước, lại nhìn thấy cửa thang máy phía trước mở ra, một bóng dáng quen thuộc đi ra, cô đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ, vất vả ôm hoa bách hợp nặng mười mấy cân, mệt mỏi thở hổn hển đi ra thang máy, chuẩn bị muốn đi tới vườn hoa phía sau, từng đóa hoa che ở một bên mặt cô, cũng có thể nhìn rõ ràng mắt to linh hoạt của cô. . . . . .

Anh dừng bước lại, sắc mặt hơi thu lại, im lặng nhìn cô.

Tiểu Nhu không có phát hiện có khác thường, chỉ mệt mỏi đầu đầy mồ hôi ôm một bó hoa bách hợp thật to, nhẹ nhàng loạng choạng đi về phía trước, cũng đang lúc xoay người một chớp mắt, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đang ở phía trước, đang ngưng mặt nhìn mình, ánh mắt của cô trợn to, nhớ tới đêm qua mình gọi điện thoại cho anh, anh không có nhận, nhưng Bạch Bạch gọi điện thoại cho anh một lần, anh liền nhận, Bạch Bạch nói mình không có sức hấp dẫn, nghĩ tới đây, mặt của cô đỏ lên, có chút hồi hộp đứng tại chỗ, thử nhìn trái nhìn phải một chút, liền vội vàng nhìn Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng gật đầu một cái, vội vàng ôm hoa bách hợp đi tới vườn hoa phía sau. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn hơi ngưng mắt, nhìn cô gái trước mặt gấp gáp muốn chạy trốn, anh hơi bước nhanh hai bước, đi tới phía sau của cô, vươn tay nắm nhẹ cánh tay của cô, gọi nhỏ: “Tiểu Nhu?”

Tiểu Nhu ôm bó hoa bách hợp, chỉ ngây ngốc xoay người, hai mắt trợn to nhìn Lãnh Mặc Hàn, dừng lại một lát, vẫn nở nụ cười thật thà, gọi: “Lãnh. . . . . . Lãnh Phó tổng?”

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô nở nụ cười, mình cũng không nhịn được mỉm cười, nói: “Cô tránh tôi làm gì?”

“À?” Tiểu Nhu nhất thời ngẩn ra, nhìn Lãnh Mặc Hàn có chút không kịp phản ứng, lúng túng, ngây ngốc nói: “Tôi . . . . . Tôi không có !”

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn cô, tay vẫn nắm cánh tay của cô, không có buông ra.

Tiểu Nhu cũng ngây ngốc ôm bó hoa kia, ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, có chút dịu dàng nhìn Lãnh Mặc Hàn. . . . . .

Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Cho đến khi có một người khách đi bên cạnh, tiếng nói đùa hơi lớn. . . . . . Lúc này Tiểu Nhu mới có chút thức tỉnh, vội vàng cúi xuống, đôi tay ôm chặt hoa bách hợp, dưới cánh tay ý thức tránh thoát tay Lãnh Mặc Hàn. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn hơi di động ánh mắt, tay nhẹ buông lỏng cánh tay của cô, chăm chú nhìn dáng vẻ cô xấu hổ và lúng túng, không thể làm gì khác hơn, nhàn nhạt cúi đầu cười cười.

Tiểu Nhu mở to hai mắt, thật căng thẳng, chớp mắt mấy cái, mới ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Lãnh. . . . . . Lãnh Phó tổng, anh. . . . . . Anh đi thong thả, tôi không quấy rầy anh, tôi còn phải mang hoa này đưa đến bộ phận cây cảnh, nếu không, tôi sẽ bị mắng!”

Cô nói xong, liền nhanh chóng xoay người, ôm bó hoa bách hợp đi về phía vườn hoa phía sau, cũng không có quay đầu. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dịu dàng ngốc nghếch đó, dần dần biến mất ở trước mắt của mình, nhớ tới Mỹ Linh mới vừa gọi điện thoại cho mình, nói năm giờ sáng hôm nay Tiểu Nhu đã đến bệnh viện, xách theo nước thuốc đã nấu xong do Bác Phúc căn dặn, dùng khăn lông khô nhúng vào, lau người cho em gái, vừa lau người, vừa nói chuyện cho em gái nghe, thỉnh thoảng còn hát bài hát dân gian hoa phượng tím cho cô nghe. . . . . .

Mỹ Linh thật sự ngạc nhiên nói: “Tại sao có thể có một cô gái ngốc như vậy? Hết lòng hết dạ bỏ ra cho người như vậy, cũng không biết cô ấy vì cái gì?”

Anh vẫn dừng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tiểu Nhu biến mất, nhất thời lại cảm giác trái tim có chút trống rỗng khó hiểu, loại cảm giác này giống như làm ra bất kỳ cố gắng trong cuộc đời, cũng không bù đắp được. . . . . .

***

Đầu thu mặt trời vẫn rất gay gắt.

Tiểu Nhu ôm bó hoa bách hợp thật to, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi đưa đến bộ phận cây cảnh xong, liền vội vàng nghe lời, đi đến vườn hoa phía sau Hoàn Á, mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu đen, tóc trên trán đã có chút xốc xếch nhẹ rũ xuống, nhưng vẫn không ngừng bận rộn chui vào bên trong một đám hoa hồ điệp, ngồi xổm xuống, rất cẩn thận ghé đầu, tìm vòi phun ở nơi nào, hai mắt trợn to, tìm thật lâu, rốt cuộc bị cô nhìn thấy được phía dưới bụi hoa hồ điệp nào đấy, cô nhất thời vui vẻ mỉm cười, lập tức vươn tay, trước tiên dùng tay mở van ra, nhưng cho dù cô dùng sức như thế nào cũng vặn không ra. . . . . .

“Sao chặt như vậy?” Hai mắt Tiểu Nhu nhất thời trợn to, lại hơi khom người, ngồi xổm gần cái van một chút, vươn tay, lại cắn chặt môi dưới, liều mạng vặn ra, vừa vặn vừa kêu a a, nhưng cái van giống như bị gỉ sắt, dài vừa dầy vừa nặng, vặn thế nào cũng không tới, cô mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển.

Bên kia trong bụi cỏ, nhiều nhân viên bộ phận cây cảnh lén đứng nhìn Tiểu Nhu một mình ngồi ở dưới ánh nắng chói chang, dùng hết tất cả hơi sức, nắm chặt lấy van nước, mọi người đều che miệng lại, cười thật đắc ý, thật vui vẻ, trong lòng đang âm thầm nói kẻ ngốc! !.

Tiểu Nhu không có phát hiện có gì khác thường, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, thở hổn hển, lại muốn vươn tay, dùng sức vặn van nước. . . . . .

Một bóng đen, nhanh chóng vượt trên, lập tức ngồi xổm người xuống, ôm lấy cả người cô vào trong ngực! !

Tiểu Nhu nhất thời sững sờ, ngồi yên, không dám nhúc nhích.

Lãnh Mặc Hàn trầm mặt ngồi ở sau lưng Tiểu Nhu, đưa hai tay ôm cô vào trong ngực, lại dò vào trong bụi hoa, nhíu chặt mày, cố gắng nắm chặt van nước, khi dùng sức, cánh tay cứng rắn dán chặt thân thể mềm mại của Tiểu Nhu, cả người phát ra một hơi thở đàn ông nóng bỏng, mạnh mẽ. . . . . .

Tiểu Nhu vẫn thật tức giận ngồi ở trong bụi hoa, cảm giác mình tựa vào trong ngực Lãnh Mặc Hàn, lần đầu tiên tiếp xúc chân thật, cảm thấy trái tim thiếu nữ trưởng thành của mình, bắt đầu tiếp xúc với đàn ông, nổi lên một chút phản ứng khó hiểu, nhưng vẫn không thể tin được Lãnh Mặc Hàn đã đến, trái tim đang nhảy loạn, thở dốc, vẫn không dám nhúc nhích. . . . . .

“Tại sao chặt như vậy?” Lãnh Mặc Hàn cũng ngạc nhiên nhíu chặt mày, nghiêng mặt nhìn tới trước, lúc này mới phát hiện, cái van này đã bị khóa cứng, anh nhất thời hiểu ra, lập tức xoay người, vẻ mặt lộ ra lạnh nhạt, nhìn phía một đám khốn kiếp trước mặt đang chạy trốn!

Lúc này Tiểu Nhu mới chậm rãi quay mặt sang, hai mắt trợn to, cảm thấy trái tim mình bị đè nén thật chặt, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cũng chậm rãi quay mặt sang nhìn Tiểu Nhu rất ngây ngốc, dịu dàng nhìn mình, anh lại cau mày trách móc: “Cô là đứa ngốc sao? Thật sự ngốc sao? Lúc nảy dùng sức cũng vặn không ra, cũng không biết nhìn vào trong xem một chút? Đã bị khóa cứng rồi! ! Còn ngây ngô ngồi ở dưới mặt trời phơi lâu như vậy!”

“. . . . . . .” Tiểu Nhu không lên tiếng, chỉ trợn to hai mắt, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cũng im lặng nhìn cô một cái, mới bất đắc dĩ, thở dài một hơi, tay hơi nắm cánh tay của cô, để cho cô ngồi xổm tránh người ra một chút, mình từ trong túi quần móc ra một con dao nhỏ dài cỡ như ngón tay vung ra, đưa tay vào trong bụi hoa, ngưng mặt cau mày, dùng sức cắt đứt hoàn toàn đoạn keo dán chặt cái van, tay nhanh chóng vặn cái van một cái, một âm thanh phụt ra, anh khó phòng bị, bọt nước trực tiếp từ trong bụi hoa hồ điệp phun lên . . . . . .

“A!” Tiểu Nhu bị phun cả mặt đầy nước, cô kêu lên oai oái, vội vàng lui cả người ướt đẫm về phía sau mấy bước, không ngừng lau nước trên mặt mình, ngây ngốc thở dốc.

Lãnh Mặc Hàn vẫn ngồi xổm ở giữa bọt nước, quay mặt sang nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu, không nhịn được nở nụ cười dịu dàng.

Tiểu Nhu bởi vì mình mặc áo sơ mi trắng, vội vàng từ trong túi váy móc ra khăn tay trắng, vừa lau nước và mồ hôi hột trên mặt mình, vừa gọi: “Lãnh Phó tổng, anh mau tới đây! ! Đừng để nước phun trúng người !”

Không có tiếng đáp lại. . . . . .

Tiểu Nhu dùng khăn tay lau áo sơ mi ướt đẫm trên người mình, vừa lau vừa ngẩng đầu lên, lại muốn gọi: “Lãnh. . . . . .”

Cô lập tức dừng lại, mắt ngơ ngác nhìn vườn hoa to lớn trước mặt, khắp nơi bao phủ giọt nước trắng xóa, lãng mạn, từng đóa hoa hồ điệp, hoa bách hợp, hoa hồng, màu đỏ, xanh, tím, vàng toàn bộ nhận được hơi nước tưới mát, màu sắc tươi đẹp có vẻ rất chói mắt, nhưng người kia đã không thấy, cô hơi bối rối, lập tức xoay người, nhìn bóng dáng màu đen của Lãnh Mặc Hàn đi tới sân cỏ bên kia, im lặng có chút cô đơn, lại vững vàng không cần bất cứ ai, bóng dáng rất đơn độc và cứng rắn di động tới phía trước, không quay đầu lại nữa. . . . . .

Trái tim đột nhiên không khỏi có chút nghẹn, có một chút đau.

Đôi mắt to của Tiểu Nhu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh càng lúc càng xa, đột nhiên trong lòng chua xót hiện lên nước mắt trong suốt, nhất thời lại có chút ngốc nghếch vươn tay, đặt nhẹ nơi ngực mình, nghe tiếng trái tim nhảy thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch . . . . ., nhảy rất kinh khủng, rất mạnh mẽ. . . . . .

Điệu hát dân gian hoa phượng tím:

Khi màu áo mùa này còn chưa phai đi, trời đã buông màu áo xanh tuyệt đẹp, tiếc nuối viết lên nổi ưu sầu trong cuộc sống,

Có thể cuối cùng em không còn nhận ra bóng dáng của chính mình,

Cho dù. . . . . . Ngày mai hành tinh chết bí ẩn còn có thể nhen nhóm lên ngọn lửa cuối cùng trên trái đất. . . . . .

Gió nhẹ vẫn còn đang lặng lẽ nỉ non,

Chỡ đi một mùa tưởng niệm,

Không thể chỡ đi trái tim tinh khiết,

Đi về một trái tim ở phía bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK