Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1105: THẾ GIỚI MÀU TRẮNG

Đầu xuân, tràn ngập mây mù. . . . . .

Căn hộ nhỏ màu trắng, trong vườn hoa từng đóa hoa tươi nở rộ, đỏ, vàng, xanh, tranh nhau khoe sắc, lúc này bươm bướm vỗ cánh chập chờn, thỉnh thoảng đậu vào giữa một đóa hoa tươi, rất trầm mê hút mùi thơm, xích đu màu trắng đang tự do bay tới bay lui, có một cô bé mặc màu trắng váy, nở nụ cười ngọt ngào say lòng người, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm một bó hoa nhỏ màu trắng, theo bươm bướm chạy tới chạy lui khắp nơi, thật vui vẻ. . . . . .

Lúc này, bươm bướm đột nhiên đôi vỗ cánh sặc sỡ bay ra khỏi vườn hoa nhỏ, bay đi nơi xa. . . . . .

Cô bé lập tức trợn to hai mắt, nhìn bươm bướm bay đi, nó lập tức cũng gấp theo bươm bướm, chạy như bay ra vườn hoa nhỏ, chạy về phía trước. . . . . .

“Khả Hinh . . . . . . cô trở lại! !” Có một giọng nói từ trong vườn hoa vang lên.

Cô bé lập tức đứng ở trong gió, xoay người, mở to mắt nhìn bên trong đám sương trắng, giống như có người gọi mình, cô càng gấp gáp xoay người, nhìn bươm bướm đã bay xa, cô lập tức không để ý tới tiếng gọi, lại chạy như bay tới phía trước. . . . .

Bóng trắng nhỏ bé càng chạy càng xa, chỉ lát nữa sẽ theo bươm bướm, biến mất ở trong sương mù trắng xóa.

“Khả Hinh! ! Khả Hinh! Cô tỉnh lại đi! Đừng làm tôi sợ! Đừng làm tôi sợ. . . . . .”

Một giọng nói nhanh chóng từ phòng nghỉ ngơi truyền đến!

Hai mắt Nhã Tuệ tràn đầy nước mắt, căng thẳng gấp gáp cúi người xuống, nhìn Đường Khả Hinh vẫn người mặc áo sơ mi và váy ngắn đồng phục chuyên gia hầu rượu, mơ màng nằm ở trên ghế dựa, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tràn mồ hôi, mí mắt run rẩy giật giật, thậm chí tay chân vô cùng lạnh lẽo, dáng vẻ gần như tính mạng treo lơ lửng, thậm chí cô không chút nào nghe được tiếng gọi của Nhã Tuệ, chỉ nhìn thấy được cô bé trong mộng theo nhiều bươm bướm màu sắc rực rỡ, càng chạy càng xa, chỉ lát nữa sắp chạy qua ruộng hoang, chạy về phía vách đá vực sâu vạn trượng !

“Khả Hinh . . . . . . . ” Nhã Tuệ nữa nửa quỳ ở Đ trước mặt của ường Khả Hinh, càng không ngừng thất thanh khóc rống gọi cô: “Cô tỉnh lại cho tôi! Tôi là Nhã Tuệ! Tôi là Nhã Tuệ đây! Cô đừng làm tôi sợ! !”

Cô bé trong cơn mộng mơ hồ, thật vui vẻ cầm bó hoa nhỏ, mang giày nhỏ màu trắng, bước qua con đường nhỏ màu xanh, đứng ở bên vách núi, ngẩng đầu lên, mở to mắt, nhìn bươm bướm càng bay càng xa ở phía trước, cô lập tức muốn cất bước, vươn người ra phía trước . . . . . .

“Phốc . . . . . . . . ” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức lộ ra khổ sở, trong miệng phun mạnh một ngụm máu tươi, lập tức thấm ướt áo sơ mi trắng tinh nhìn rất kinh khủng, sau đó cả người bắt đầu co giật run rẩy giống như rơi vào băng lạnh lẽo! !

“Khả Hinh . . . . . . . ” Nhã Tuệ căng thẳng bưng mặt của cô, nhìn cô nôn ra máu, lại khổ sở sụp đổ kêu khóc! !

Bác Phúc nhìn thấy thời khắc đã đến, lập tức xuất hiện, khuôn mặt nghiêm túc cứng rắn, lộ ra cẩn thận và bỉnh tĩnh của một người trung y, nhìn Đường Khả Hinh sau khi miệng phun ra một ngụm máu đầy lồng ngực, lập tức dùng bàn tay giống như móng vuốt chim ưng, nhanh chóng rút kim châm đã ngâm qua rượu thuốc, nhanh chóng bắt đầu ghim vào huyệt nhân trung của Đường Khả Hinh, thậm chí vừa châm, vừa căn dặn Lâm Bạch Bạch: “Lấy ong độc!”

“Vâng!” Lâm Bạch Bạch lập tức xoay người, đẩy ba người Thơ Ngữ và Lạp Lạp cùng Tiên Nhi căng thẳng và sốt ruột sang một bên, khắp người tràn mồ hôi chạy đến mới vừa xông tới cạnh cửa, run rẩy quỳ xuống, lục tìm ở trong bao vải, rốt cuộc lấy ra một bình thủy tinh nhỏ chứa ong độc, cô lập tức run rẩy sốt ruột chạy tới, nhìn bác Phúc nói: “Ong độc đây!”

Bác Phúc nhanh chóng mở bình, tự mình đưa tay vào kẹp con ong độc, trước châm vào huyệt dưới gan bàn tay của Đường Khả Hinh, vừa châm vừa nói với Lâm Bạch Bạch: “Chờ tôi châm ong, cô lập tức lấy máu ở các huyệt Huyết Hải, Ủy Trung, Phong Thị ở trên đùi cô ấy! Động tác phải nhanh, thân thể cô ấy đã lạnh lẽo, chậm một chút thời gian nữa, rất có khả năng tương lai sẽ liệt nửa người!”

“À?” Lâm Bạch Bạch là người bình thường không sợ trời, không sợ đất, cảm thấy mình vô địch thiên hạ, lập tức bị câu liệt nửa người, dọa cho sắc mặt tái nhợt, lập tức căng thẳng không dám hạ châm! !

Ánh mắt bác Phúc sắc bén, nghiêm nghị nhìn chòng chọc cô, nói: “Nhanh!”

Ông nói xong, tiếp tục châm ong độc cho Đường Khả Hinh ! !

“À. . . . . .” Lâm Bạch Bạch lập tức có chút hoảng sợ, tay run rẩy cầm Mai Hoa Châm, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

“Phốc! !” Cả người Đường Khả Hinh lại khổ sở phun mạnh một ngụm máu, hôn mê ở trên ghế dựa, máu ở khóe miệng tràn ra, Lạp Lạp và Tiên Nhi cùng Thơ Ngữ bật khóc vội vàng nhào qua, vừa lau cho cô, vừa đau lòng gọi, Đường tiểu thư! ! Cô tỉnh lại đi ! ! Lâm Bạch Bạch cầm Mai Hoa Châm, nhìn cả người Đường Khả Hinh chợt phun ra máu, nhìn ra mạng cô đã treo lơ lửng, cô không thể làm gì khác hơn, cắn chặt răng, vừa muốn hạ châm . . . . . .

“Chờ một chút!” Hàn Văn Kiệt xông tới trước, ngăn cản Lâm Bạch Bạch Hạ châm, mà tự mình nhận lấy Mai Hoa Châm trong tay cô, nhanh chóng phối hợp với Bác Phúc trước tiên ở châm ở huyệt Huyết Hải cho Đường Khả Hinh, thậm chí ánh mắt sắc bén của anh quan sát được máu độc đã chạy đến huyệt Huyết Hải, lập tức ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, máu độc màu đen cuồng tràn ra, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng dẫn y tá và bác sĩ cấp cứu chạy tới, chẳng may có chuyện, có thể lập tức xử lý, nhìn anh đau lòng nhanh chóng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cả khuôn mặt cô cũng tràn đầy máu, lập tức khẩn cấp gọi: “Khả Hinh! ! ! !”

Cô bé đứng trên vách núi nhìn bươm bướm bồng bềnh, càng bay càng xa, không chút nào phát hiện trước mặt vách đá vạn trượng, bước chân sắp đặt lên bên cạnh. . . . . .

Cả người Đường Khả Hinh hôn mê ở trên ghế dựa, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, hai mắt nổi lên hơi nước, cảm giác cả người mình rất khổ sở, giống như bị lửa thiêu đốt, trước trán của cô chảy từng dòng mồ hôi, cũng muốn đuổi theo bươm bướm bồng bềnh bay đi. . . . . .

Bác Phúc nhanh chóng cầm lên ong độc, châm cho Đường Khả Hinh, Hàn Văn Kiệt cũng mau nhanh chóng dùng Mai Hoa Châm, không ngừng rút máu độc, Lâm Bạch Bạch bị Bác Phúc gọi đi sao (rang khô) thuốc bắc, chuẩn bị bồn tắm! ! Lúc này đôi song sinh cũng nhanh chóng đi vào, nhận lấy ong độc, dựa vào Bác Phúc hướng dẫn, cũng nhanh chóng bắt đầu châm choc cô, Tô Thụy Kỳ chuẩn bị thật kỹ, mặc vào đồng phục giải phẫu, tay cầm dao phẩu thuật, nhìn chằm chằm dáng vẻ Đường Khả Hinh, chỉ cần cô vừa xảy ra chuyện, lập tức phẩu thuật cho cô ! !

Bên trong phòng, tất cả căng thẳng đến sắp ngạt thở ! ! Ngoài phòng, Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành cùng Trần Mạn Hồng đang lo lắng chờ đợi, dưới lầu đám phóng viên xông tới, rối rít muốn hỏi thăm tình hình của Đường Khả Hinh, lúc này Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông qua đám người, khuôn mặt lộ ra căng thẳng và lo lắng muốn chạy lên trên lầu, Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt tay anh lại, ra lệnh cho đám người Tào Anh Kiệt và Trần Tuấn Nam ngăn anh lại, kéo cả người anh đến bên ngoài bụi cây dưới lầu phụ, mới nhìn anh khẩn cấp nói: “Hạo Nhiên! Cậu bình tĩnh một chút! Tại sao mỗi lần Khả Hinh xảy ra chuyện, cậu luôn mất trí!”

“Buông tôi ra! !” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vẻ kích động, xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cả người gần như cắn răng, căng thẳng và đau lòng nói: “Bây giờ tôi không có cách gì bình tĩnh! ! Cô ấy cũng đã xảy ra chuyện, tôi còn canh giữ ở bên ngoài làm gì? Đều là chúng ta hại cô ấy! ! Nếu như không có tính toán này, cô ấy vẫn êm đẹp! Càng sẽ không bị mù hai mắt! Cũng sẽ không chịu đựng nhiều khổ sở và đau đớn như vậy! !”

Anh nói xong, lại mạnh mẽ thoát khỏi Tào Anh Kiệt và Trần Tuấn Nam kiềm chế, muốn chạy tới cầu thang ! !

“Lão đại!” Tiêu Đồng và Tào Anh Kiệt cùng nhau căng thẳng gọi anh lại! !

“Vậy cậu đi vào đi !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận quát anh: “Cậu lập tức đi vào! Cô ấy liều chết thắng trận này, sau đó bị hành động lỗ mãng của cậu, mà làm cho cô ấy vĩnh vĩnh không quay đầu được! Đây là cậu muốn sao! ?”

Trang Hạo Nhiên đau lòng đứng ở giữa bụi cây, ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa sổ lầu phụ, hai quả đấm nắm chặt, thậm chí gân xanh nổi lên! !

Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh như vậy, vẻ mặt mới vừa tức giận, mà hơi lộ ra mấy phần bình tĩnh, từng bước từng bước đi về phía anh, đi tới bên cạnh anh, nhìn hai mắt anh tràn đầy ánh sáng đau lòng, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta lại đợi một chút…! Cậu phải có lòng tin với cô ấy! Phải tin tưởng tình yêu của hai người, hôm nay tuyệt đối không phải là điểm cuối hai người! Sẽ không! !”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức cảm thấy lá phong lao xao bay tới, mang đến không khí mùa thu buồn bã, sâu nặng, anh nặng nề thở dốc một hơi, vươn tay ấn trán, sở khổ nuốt trở vào một chút nước mắt nơi khóe mắt !

Bên trong Phòng nghỉ ngơi! !

Bác Phúc và Hàn Văn Kiệt tiếp tục căng thẳng châm kim, Tô Thụy Kỳ phối hợp bất cứ lúc nào, rọi đèn pin, vạch hai mí mắt Đường Khả Hinh quan sát màu sắc con ngươi, trên mặt lộ ra ánh sáng đau lòng và ẩn nhẫn.

“Cậu chủ Tô!” Đáy lòng Nhã Tuệ cảm giác lạnh lẽo, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Thụy Kỳ, căng thẳng hỏi: “Tại sao anh xem mắt? Có phải mắt Khả Hinh có vấn đề gì hay không? Cô ấy. . . . . . Cô ấy không có sao chứ? Đôi mắt của cô ấy rất xinh đẹp! ! Vừa to vừa sáng! Nhìn tất cả mọi vật cũng rất hiền lành! Nhìn ai cũng sẽ không nhìn khuyết điểm! Mãi mãi chỉ cảm thấy thế giới này đều tốt đẹp! !”

Cô càng nói càng khóc, thậm chí run rẩy nhìn bọn người Tô Thụy Kỳ và Bác Phúc, nước mắt từng viên chảy xuống, trái tim đau giống như xé rách, nói: “Mọi người cứu cô ấy! ! Cầu xin mọi người cứu cô ấy! Cô muốn tham gia cuộc thi đấu này, tuyệt đối không phải bởi vì lòng tham ! Tuyệt đối không phải vì mình ! Tôi cầu xin mọi người!”

Bác Phúc và Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, nhanh chóng cầm kim châm ngâm thuốc châm cứu cho Đường Khả Hinh, Tô Thụy Kỳ càng nhanh chóng gọi điện thoại cho bạn bè tốt, sau đó thông báo cho giáo sư khoa mắt tốt nhất trên thế giới ! !

“Không cần !” Bác Phúc vừa châm cứu, vừa bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh tiều tụy hôn mê nằm ở trên ghế dựa, trên mặt tràn đầy vết máu, nhuộm cả khuôn mặt cô xám lại như chết, ông chậm rãi nhìn chòng chọc mí mắt Đường Khả Hinh rũ xuống, từng chữ từng chữ nói: “Nếu như tôi không cứu được cô ấy, cậu có gọi Thần Tiên tới cũng không có cách! !”

Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động căng thẳng xoay người, nhìn Bác Phúc! !

Bác Phúc rất bình tĩnh cầm kim ngắn, lập tức đâm thẳng xuống huyệt Tứ Bạch dưới mắt Đường Khả Hinh, mới sắc bén nói: “Mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi! ! Cô ấy có thể nhặt về cái mạng, cũng coi là không tệ! !”

Cô bé đứng ở bên vách đá, nhìn bươm bướm càng bay càng xa, cuối cùng không nở, lập tức cất bước chạy thẳng đi phía trước, lại ah một tiếng, chân nhỏ bước vào khoảng không, cô rơi vào vực sâu vạn trượng, toàn bộ thế giới lập tức tối tăm, rất nhiều hoa nhỏ, từng đóa đuổi theo cô, nhưng cuối cùng vẫn chìm vào trong thế giới tối tăm ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK