Chương 986: HOA
Bệnh viện! !
Thanh Bình và Mỹ Linh ngồi ở trước máy vi tính trong phòng săn sóc đặc biệt, nhanh chóng tiếp nhận hồ sơ tài liệu nhân viên phòng ăn biển Lâm Sở Nhai truyền cho mình, lại chuyển tất cả tài liệu của mỗi người vào trong kho cơ sở dữ liệu toàn diện hàng đầu thế giới của mình, kiểm tra thân phận chân thật và đầy đủ của từng người! ! Hai tròng mắt các cô đang nhanh chóng di động, rốt cuộc nhìn thấy nội dung liên quan người huấn luyện thú ! !
Trong đó có hai cô gái huấn luyện thú, đều bối cảnh gia đình trong sạch, mặt mũi xinh đẹp! !
Thanh Bình nhanh chóng đưa vào người huấn luyện thú thứ ba, tên gọi Lưu Khải, giữa màn hình máy vi tính lập tức nhấp nháy một tấm hình, một người đàn ông cao 1m80, vóc dáng cường tráng, mang theo một chút u ám người thường không có, lúc nhìn người, ánh mắt hết sức thấu đáo, người mặc đồ lặn màu đen, cầm cái nón thợ lặn nhìn tới trước, tóc ướt đẫm, nước chảy xuống khuôn mặt, càng cảm thấy lạnh lùng, cô nhìn tấm hình này, cau mày kêu một tiếng à! !
“Thế nào?” Lãnh Mặc Hàn mới làm bạn ở bên cạnh em gái, nhìn cô an ổn ngủ say, mình mới buông lỏng, nghe được âm thanh ngạc nhiên của Thanh Bình, liền cũng đi tới bên cạnh cô, cùng với cô nhìn vào trong màn hình máy vi tính, đưa mắt nhìn người đàn ông trong màn hình, cau mày hỏi: “Thế nào?”
Thanh Bình quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng chỉ người đàn ông trong màn hình máy vi tính, tư thế tay nắm chặt nón thợ lặn, nói ngay: “Tôi từng đánh nhau với dạ hành nhân ở dưới nước, thiếu chút nữa bị cá mập cắn, khi đó tôi phát hiện, trong đó có nữ thợ lặn, tư thế cô ta cầm dao nhỏ chính là như vậy, ngón cái và ba ngón buộc chặt dao nhỏ, nhưng đầu ngón tay ở bên trong! ! Có thể thấy được, bọn họ dùng sức vô cùng lớn, lúc tấn công người khác, đầu ngón tay có thể linh hoạt xoay ngược mũi dao!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức nhìn kỹ người đàn ông này, nắm nón thợ lặn màu đen, quả thật bốn ngón đều buộc chặt, đầu ngón tay ở bên trong, hai mắt của anh chợt lóe, một cơn tức giận dần dần tràn ra, lập tức khẽ cắn răng nói: “Không ngờ ẩn nấp sâu như vậy?”
Thanh Bình nhanh chóng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Chẳng lẽ anh ta chính là người duy nhất nằm vùng tại khách sạn Á Châu? Hay còn những đồng bọn khác?”
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay tròn, lại nhớ tới một chuyện khác, lập tức nói: “Lập tức điều cameras phòng ăn biển, xem nguyên nhân hôm nay Tổ trưởng Khách sạn Á Châu rơi xuống nước!”
“Vâng! !” Thanh Bình lập tức khởi động thế giới lộng lẫy của Tô Lạc Hoành, nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu gõ bàn phím cực nhanh, dùng mật mã lẻn vào hệ thống theo dõi Khách sạn Á Châu, nhấp con chuột, di chuyển con trỏ tới phòng ăn biển, sau đó mở mười hai máy cameras ở bên trong, rốt cuộc nhìn thấy được Hân Di hôm nay từ phòng nghỉ ngơi đi ra, tay đè chặt ngực, thở dốc một cái, mới cất bước đi về phía trước, giống như bị kinh sợ khổng lồ ! !
Lãnh Mặc Hàn cau mày nhìn hình ảnh! !
Uyển Thanh nằm ở trên giường, dường như có thể từ từ mãnh liệt cảm ứng được hình ảnh này, hơi thở không khỏi càng lúc càng gấp rút, mí mắt lại bắt đầu nhanh chóng di động, ngón tay lại bắt đầu run rẩy khẽ nhúc nhích! !
Thanh Bình và Mỹ Linh không có phát hiện, chỉ đưa lưng về phía cô, tiếp tục hoạt động ngón tay, điều chỉnh cameras Hân Di đi vào cửa vào trong hồ dưới đáy biển, nhìn cô ở trong không gian tối đen, đột nhiên phát hiện ở trong bóng tối giống như cameras có thể khởi động tia tử ngoại phản chiếu hình ảnh xung quanh, không ngờ hôm nay không có, nhưng lại nhìn thấy một cái bóng đang trôi lơ lửng, không đến bao lâu, từng trận di động gần như không nhìn thấy rõ, sau đó cũng đã nghe được tiếng kêu gào mãnh liệt hoảng sợ và tiếng nước chảy! !
“Chuyện này. . . . . . Chuyện này là sao?” Thanh Bình chỉ cau mày nhìn thấy hình ảnh đen ngòm, cũng không thấy rõ! !
“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn cũng cảm thấy vội vàng, căng thẳng nhìn hình ảnh tối đen, nói: “Nếu như muốn phân tích rõ ràng hình ảnh phải mất bao lâu?”
Mỹ Linh thở dài một hơi, học được hết kỹ thuật tinh túy của Tô Lạc Hoành, nhưng vẫn mệt mỏi nói: “Đầu tiên Chúng ta phải phân tích ảnh gốc của Hân Di, thông qua kết hợp ảnh ở trạng thái tĩnh, rồi đến trạng thái động, tổng cộng cần 30 phút!”
“Mau! !” Từ trước đến giờ Lãnh Mặc Hàn làm việc quả nhiên nhanh chóng! !
“Vâng!” Mỹ Linh và Thanh Bình, hai người bắt đầu nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu tập hợp hình gốc trong máy vi tính, Lãnh Mặc Hàn cũng thở dài một hơi, đứng lên nhìn bọn họ đang kết hợp hình ảnh, không khỏi nghĩ tới Kỳ Gia Minh, bình thường nhìn anh hết sức kinh nghiệm và nhiệt tình, đối đãi nhân viên cấp dưới đều hết sức tốt, là một nhân tài khó được, vô luận như thế nào, cũng không có cách nào ghép anh cùng dạ hành nhân chung với nhau! !
Hai mắt anh mãnh liệt nhấp nháy, còn suy nghĩ nếu có thể tùy tiện nhìn ra anh nằm vùng, ngược lại không có khả năng! ! Anh lại xoay người, hai mắt nóng bỏng nhìn bên ngoài cửa kính, nghĩ tới Hân Di rơi xuống nước, Kỳ Gia Minh đi theo, chẳng lẽ bởi vì cô nhìn thấy cái gì không nên thấy?
Anh lập tức cau mày suy nghĩ tất cả! !
Thanh Bình và Mỹ Linh nhanh chóng hoạt động ngón tay, ở trên bàn phím máy vi tính không ngừng gõ, các hình ảnh thông qua phần mềm phân tích, gom tất cả hình ảnh của cô ở trạng thái tĩnh, từ từ phân tích ra.
Lãnh Mặc Hàn mới xoay người, thúc giục Thanh Bình và Mỹ Linh, không ngờ vào lúc này lại nhìn thấy em gái của mình nằm ở trên giường, bắt đầu nặng nề thở gấp không yên, thậm chí mí mắt nhanh chóng di động, may mắn là máy đo điện tim không có nhảy lên cực nhanh nguy hiểm, anh đi tới trước mặt của của Uyển Thanh, nắm chặt hai tay của cô, quý trọng cơ hội em gái khó được tỉnh lại như vậy, cúi người xuống, đau lòng gọi nhỏ: “Em gái! ! Uyển Thanh! ! Anh là anh trai của em! !”
Trong ngủ mê, Uyển Thanh giống như nghe được những lời này, hai tròng mắt của cô lại bắt đầu nhanh chóng di động, trong con ngươi tràn đầy nước mắt, nhưng ngón tay bị nắm, bắt đầu khẽ hoạt động.
Lãnh Mặc Hàn lập tức cúi xuống, nhìn ngón tay em gái nhúc nhích như vậy, lập tức nhìn cô chằm chằm hỏi: “Uyển Thanh! Em có lời muốn nói phải không?”
Miệng của Uyển Thanh mang chụp dưỡng khí, nói không ra lời, nhưng vẫn khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng tránh thoát tay Lãnh Mặc Hàn nắm nhẹ, mà dùng hơi sức ngón trỏ có chừng mực, di chuyển ở trong lòng bàn tay của Lãnh Mặc Hàn. . . . . .
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe sáng suy nghĩ, lập tức mở đôi tay, để cho ngón trỏ của em gái di chuyển trong lòng bàn tay của mình. . . . . . Anh cẩn thận nhìn ngón tay quấn băng gạc của em gái đang viết ra chữ thứ nhất, anh lập tức đọc: “Hồng! !”
Hai mắt của Uyển Thanh khép chặt, mặc dù tỉnh lại không thể tránh thoát khổ sở thân thể, nhưng tiếp tục hơi nhúc nhích ngón tay, ở trong lòng bàn tay của anh viết. . . . . .”Côi!”
“. . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn cau chặt mày nhìn.
Uyển Thanh lại từ từ viết ở trong lòng bàn tay của anh, đến chữ thứ ba. . . . . . Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng chớp động, nhìn em gái viết chữ ở trong lòng bàn tay của mình, anh ngẩng đầu nhìn cô nói nhỏ: “Hoa? Hoa hồng côi! ?”
Uyển Thanh nhắm mắt khẽ gật đầu, nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại ngủ mê, tay buông nhẹ xuống dưới. . . . . .
“Uyển Thanh! !” Lãnh Mặc Hàn lập tức căng thẳng và gấp gáp nhìn em gái đã chìm vào giấc ngủ, anh lập tức vội vàng xoay người, nhìn máy đo điện tim của cô, cũng không có xuất hiện nhảy lên bất thường, anh mới thở phào một cái! !
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thụy Kỳ vẫn bởi vì theo dõi tình huống không ổn định của Uyển Thanh, nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, thấy Uyển Thanh ngủ thật say, nhưng vẫn nhanh chóng kiểm tra cho cô !
“Cô ấy mới vừa tỉnh lại, nói xong lại hôn mê!” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn anh, đau lòng nói.
Tô Thụy Kỳ trầm mặt không lên tiếng, bắt đầu cầm ống nghe bệnh cho Uyển Thanh, làm các loại kiểm tra!
Lãnh Mặc Hàn căng thẳng nhìn anh hỏi: “Em gái tôi không có việc gì chứ !”
“Không có việc gì!” Tô Thụy Kỳ gần như rất chắc chắn nói ra những lời này!
Lúc này Lãnh Mặc Hàn mới yên lòng, thở dốc, tập trung suy nghĩ, cau mày nghĩ ba chữ hoa hồng côi, nhưng cho dù anh nghĩ như thế nào, cũng không có cách nào nắm chặt suy nghĩ, chỉ phải buồn rầu nói: “Rốt cuộc hoa hồng côi là có ý gì?”
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, cũng nghi ngờ nói: “Hoa hồng côi? Nghĩa là sao?”
“Đây là lời của Uyển Thanh mới vừa để lại cho tôi! ! Hiện tại tôi vẫn nghĩ không ra!” Lãnh Mặc Hàn ngưng mặt nói nhanh.
Tô Thụy Kỳ nghe xong, im lặng một chút, hai mắt nhấp nháy, mới nhìn anh nói: “Bình thường hoa hồng đều có liên quan đến phụ nữ! Chẳng lẽ cô ấy ám chỉ một người phụ nữ nào đó?”
“Một người phụ nữ nào đó?” Lãnh Mặc Hàn cau mày suy nghĩ vấn đề này, hai mắt của anh xoay tròn, nói: “Cô ấy ám chỉ người phụ nữ nào? Bao lâu nay, Uyển Thanh theo đuổi điều tra chỉ có một người, chính là Như Mạt! ! Chẳng lẽ là ám chỉ Như Mạt? Hoa hồng và Như Mạt, có quan hệ gì?”
“Có lẽ đây là một chỉ dẫn! !” Tô Thụy Kỳ nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Muốn anh từ trên người của hoa hồng, đi điều tra cô ấy !”
“Chuyện này quá mơ hồ !” Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mày, tĩnh táo suy nghĩ, em gái chỉ hoa hồng, là để cho mình tiếp xúc, hay để cho mình đừng tiếp xúc, chẳng lẽ nó còn có bí mật gì ?
Lúc này. . . . . . Mỹ Linh và Thanh Bình đã nhanh chóng phân giải ra hình ảnh của Hân Di ở trạng thái tĩnh trong phòng bí mật dưới đáy biển của phòng ăn biển, ngón tay nhấn Enter một cái, tất cả hình ảnh trạng thái tĩnh bắt đầu dần dần trở thành trạng thái động, hai mắt bọn họ trợn to, nhìn cảnh tượng này, bình thường bản lĩnh của bọn họ rất sắc bén và trái tim mạnh mẽ, thấy cảnh tượng như vậy, lại vẫn bị chấn động trái tim run rẩy, lông tóc dựng lên, không nhịn được hai mắt trợn to, cả hai đều nặng nề thở gấp, gọi nhỏ: “Lão. . . . . . Lão đại! !”
Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Thụy Kỳ nghe tiếng gọi, cũng lập tức xoay người, cùng nhìn hình ảnh, hai mắt cũng lập tức chợt lóe! !.
***
Tầng hai phòng cảnh biển, quả nhiên một mảnh sóng biển tuôn trào, gió biển mơn man, mặc dù không nhìn thấy ánh sao, nhưng mây đen kia cũng mang đến một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Đường Khả Hinh cùng với Thơ Ngữ và Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi, chậm rãi đi tới hành lang thật dài, cùng lúc ở hành lang phòng cảnh biển cũng có thể nhìn thấy đường ven biển thật dài, hết sức thư thái, đôi song sinh cùng Đỗ Uy, còn có Khương Vĩ cùng đi phía sau, nghiêm mật giám sát tình huống xung quanh, sau đó cầm máy điện đàm liên lạc với nhân viên theo dõi xung quanh, bảo đảm an toàn hoàn cảnh xung quanh! !
Hai cánh cửa hình ovan thật lớn phòng cảnh biển mở ra, một luồng gió biển chậm rãi thổi tới, Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng, liếc mắt liền nhìn thấy phòng cảnh biển to gần trăm mét vuông, khắp nơi trưng bày đồ dùng xa hoa, màn cửa sổ lụa màu vàng đang chậm rãi bay bay, một nhánh Flamingo cắm trong một cái bình sứ trắng cao 1m, trước cửa sổ sát đất giáp biển, dựng một bức rèm che bình phong cổ, bay mùi thơm gỗ đàn hương, bên trong là ghế nằm màu tím đậm rất thoải mái!
Đôi song sinh cùng Khương Vĩ, Đỗ Uy nhanh chóng đi vào bên trong, cầm dụng cụ trong phòng, quét xem tất cả xung quanh, đôi song sinh lại đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ngoài cửa sổ là cảnh biển vô tận, máy bay trực thăng đang quanh quẩn ở bên cạnh, một con muỗi cũng không bay vào được, lúc này bọn họ mới buông lỏng xoay người, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, cô có thể đi vào nghỉ ngơi!”
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, hai mắt lóe lên, nhìn Thơ Ngữ mỉm cười nói: “Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút, uống rượu cũng không quá muốn nói chuyện. . . . . .”
Thơ Ngữ ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn xuống cô một cái.
Đường Khả Hinh lại mỉm cười gật đầu.
“Vâng . . . . .” Thơ Ngữ chỉ đành phải đáp lời, dẫn tất cả mọi người im lặng thối lui khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hành lang xuất hiện một bóng người màu xanh đen!
Tưởng Thiên Lỗi rất đau lòng đứng ở một chỗ hành lang, nhìn nơi này, chính là hành lang thật dài lúc ấy cô tha thứ cho mình, khi đó sóng biển tuôn trào, cô đã từng mặc một chiếc váy dài lụa mỏng màu đỏ thẫm, rơi lệ nói với mình: tôi dùng hết hơi sức cuối cùng cuộc đời tôi, tha thứ cho anh! ! Nghĩ tới câu nói này, hai mắt anh không nhịn được lóe ra nước mắt, nhớ tới lúc đính hôn với Như Mạt, trái tim của mình bị xé rách, bị đập bể. . . . . .
Anh thở dốc, nhìn Thơ Ngữ đang giữ ở ngoài cửa, Lạp Lạp và Tiên Nhi cũng ở một bên rất yên lặng chờ đợi, đôi song sinh và Khương Vĩ đang dò xét, anh im lặng không lên tiếng, chậm rãi cất bước đi qua, ánh mắt càng lúc càng đau thương, càng lúc càng nóng bỏng.
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đôi song sinh cùng bọn Khương Vĩ đồng thời khách sáo nhìn Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, Thơ Ngữ cũng dẫn hai người Tiên Nhi nhìn về phía anh khẽ gật đầu.
“Khả Hinh. . . . . . Không thoải mái sao?” Tưởng Thiên Lỗi khẽ nắm quả đấm, hơi cau mày nhìn bọn họ, tận lực bày ra sắc mặt nghiêm túc, lo lắng hỏi.
“Vâng. . . . . Có thể có chút không thoải mái, nói muốn thở gió biển một chút. . . . . .” Thơ Ngữ cung kính đáp lời.
Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, sau đó nhìn bọn họ nói: “Mở cửa đi, tôi đi vào xem một chút. . . . . .”
Thơ Ngữ có chút cố kỵ ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dù sao cô cũng là quản gia nhà họ Tưởng, vẫn luôn phục vụ cho người nhà họ Tưởng tới nay, biết anh hết sức quan tâm Khả Hinh, liền do dự một chút, nói: “Nhưng Đường tiểu thư nói. . . . . . Muốn một mình yên tĩnh một chút. . . . . .”
“Tôi biết rõ, chỉ đi vào thăm hỏi, nếu như cô ấy muốn nghỉ ngơi một mình, tôi sẽ ra ngoài. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhàn nhạt ra lệnh.
Thơ Ngữ vẫn còn đang do dự một lúc, không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đôi song sinh và bọn Đỗ Uy, cũng im lặng không lên tiếng, cũng không đồng ý, cũng không gật đầu, cô lại do dự, ngay lập tức gật đầu, nói: “Vâng. . . .”
Cô xoay người, nhẹ nhàng gõ cửa phòng một cái, gọi: “Đường tiểu thư. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng muốn vào thăm cô một chút. . . . . .”
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ là giống như có thể cảm thấy một chút tiếng thở dốc.
Thơ Ngữ im lặng đứng ở ngoài cửa, chờ một chút thời gian, ngay lập tức đẩy nhẹ cửa ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh nằm ở trên ghế dựa sau tấm rèm che bình phong, nằm yên, giống như hơi thở nhẹ, cô mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .
“Tôi thật sự muốn một mình yên tĩnh một chút. . . . . .” Giọng nói sau tấm bình phong, nhẹ nhàng truyền đến.
Thơ Ngữ liền có chút khó xử ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới xoay người, nhìn Thơ Ngữ nói: “Cô đi ra ngoài đi, tôi xem cô ấy xảy ra chuyện gì một chút. . . . . .”
“. . . . . . .” Thơ Ngữ yên lặng một lúc, vì Tưởng Thiên Lỗi có chút cứng rắn, chỉ đành phải gật đầu lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cánh cửa kia đóng lại, liền chậm rãi xoay người, hai mắt nóng bỏng nhìn đến bóng dáng bên trong bức rèm che, trái tim của anh ầm một tiếng vở tung, hình ảnh cô khóc thút thít tha thứ cho mình lại ập tới, trong lòng của anh dâng lên từng trận kích động, muốn tận lực đè nén, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay, ngón cái đè nhẹ xuống khóa cửa!