Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 504: CÔ GÁI ĐÓ

Một tiếng khóc, kéo dài.

Hôm nay nước Anh, thậm chí có dòng nước lạnh, mưa tuyết bay khắp nơi, cả thành phố chợt chìm sâu vào bóng tối, giống như cái tên “Oliver Twist”, thành phố trung tâm kinh tế thế vào lúc này hoàn toàn không hiện rõ.

Tưởng tượng và thực tế, dù sao vẫn có chênh lệch tương đương, chênh lệch tương đối lớn.

Người cảnh sát đẹp trai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô gái này, từ đại sảnh tầng hai, đưa cô đến thang máy, hướng dẫn cô đi thang máy đến tầng trệt.

Đường Khả Hinh vừa khóc nức nở, vừa kéo hành lý, đi vào thang máy, mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn cảnh sát đẹp trai ở sau lưng, kích động nức nở nói: “Cám ơn. . . . . thank you . . . . .”

Cảnh sát đẹp trai vác súng đứng ở bên cạnh thang máy, nhìn cô gái nhỏ khóc thật sự đáng thương cũng đáng yêu, cười cười.

“Thank-you! ! !” Đường Khả Hinh lại nhìn cảnh sát đẹp trai cách mình càng ngày càng xa, hướng về phía anh cúi người thật sâu chào, mới lau nước mắt, nắm chặt rương hành lý, nhìn thân thể của mình, theo thang máy dần dần hạ xuống, mới tới Tiêu Đồng nói với mình, xe điện ngầm nước Anh không giống xe điện ngầm ở Trung Quốc, bọn họ dùng màu sắc để phân chia tuyến đường, mà mình sắp ngồi xe điện ngầm màu xanh dương, hơn nữa xe điện ngầm nước Anh và Trung Quốc thiết kế không giống nhau, chúng là xe điện ngầm xuất hiện sớm nhất trên thế giới này, cho nên trạm xe điện ngầm tương đối hẹp, mà không gian bên trong xe điện ngầm cũng nhỏ hơn so với xe điện ngầm của những quốc gia khác . . . . . .

Đường Khả Hinh còn chưa thấy được nước Anh lãng mạn, nước Anh mộng ảo, nước Anh có truyền thống và kiến trúc lịch sử hấp dẫn, cũng chưa thấy được trai đẹp gái xinh rất ấm áp nho nhã, cô cũng đã phải cùng rất nhiều người, mới vừa từ đại sảnh phi trường lạnh lẽo, đi vào trong xe điện ngầm chật chội đứng đầy người, đè ép đầu đầy mồ hôi, cảnh sát đẹp trai mới vừa muốn nhắc nhở cô, nói cái rương nặng như vậy, thật sự không nên ngồi xe điện ngầm, bởi vì xe điện ngầm nước Anh thật sự rất hẹp rất nhỏ, mà có thật nhiều nơi, xe điện ngầm gần như không có thang máy!

Đường Khả Hinh cùng một đám người, không biết là người Anh, hay người Mỹ, hay người đức, cũng không biết là những người nào, cùng nhau chen vào xe điện ngầm, vốn mới vừa nghĩ đến biện pháp thứ hai theo lời Tiêu Đồng, trực tiếp ngồi Xe buýt, nhưng bởi vì hôm nay mưa tuyết, xe buýt tạm ngừng hoạt động, cô muốn đến Cambridge sớm một chút, tìm một góc nào đó, muốn gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, muốn gọi điện thoại cho mọi người. . . . . .

“Chớ đẩy, chớ đẩy, chớ đẩy” Đường Khả Hinh nóng đến đầu đầy mồ hôi, kéo rương hành lý nặng nề, mới vừa muốn ôm vào cửa xe điện ngầm, lại phát hiện tất cả hành khách tại cửa vào, cũng lao qua lối đi mình đang đi, cô vội vã cởi ra bao tay và khăn quàng cổ của mình, cùng mọi người chen chen nhốn nháo đi về phía trước, rốt cuộc đi vào phòng bán vé xe điện ngầm, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông cái rương xuống, liếc qua kí hiệu màu sắc tuyến đường xe điện ngầm hai bên, liền muốn đi về phía trước mua vé. . . . . .

Sau đó, đầu óc của cô tê dại, trợn to hai mắt, dừng bước lại, nắm chặt hành lý, không thể tin nổi tại tuyến đường xe điện ngầm mình vừa muốn đến, thật nhiều người tuôn qua, cô lại liều mạng chen! !

Vào lúc này, cô phát hiện mình đã hòa nhập vào đất nước này, hòa nhập vào không khách khí chút nào, lúc tất cả mọi người chen tới trước, cô liều mạng chen đẩy từng bước đi tới phía trước, rốt cuộc đầu đầy mồ hôi, cái mũ rơi xuống trước bảng chỉ dẫn, ngẩng đầu lên, ở trong từng lớp sóng người xô đẩy va chạm, thấy tuyến đường điện ngầm, từ màu nâu, màu vàng, màu xanh lá cây, màu cam, rồi đến màu đỏ tươi. . . . . . sau đó cô trợn nhìn phía dưới có hai đường màu xanh dương, một cái là màu xanh dương đậm, một cái màu xanh da trời, màu xanh dương là. . . . . .

“Ngồi tuyến nào đây?” Đường Khả Hinh thật sự sắp điên nhìn màu xanh dương đậm và màu nhạt, Tiêu Đồng không có nói ngồi màu xanh dương đậm hay màu xanh dương nhạt, cô gấp đến độ muốn khóc nhìn bảng chỉ dẫn vắn tắt, cô không có đọc được một chữ tiếng anh nào, không có cách nào, bây giờ không có biện pháp, cô lập tức ở trong không gian nhỏ hẹp, móc ra từ điển tiếng anh của mình, đầu đầy mồ hôi gõ từng chữ từng chữ cái ở trước mặt, từ từ phiên dịch. . . . . .

“Màu xanh dương đậm, có quảng trường gì đó, vườn hoa gì đó, viện bảo tàng gì đó. . . . . .” Đường Khả Hinh ở trong từng trận tiếng ồn ào, đầu đầy mồ hôi, tay run rẩy nhìn từ điển tiếng anh, hoảng sợ đến sắp vỡ mật, đọc những từ đơn này, suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, bởi vì nghe nói Cambridge cách Luân Đôn hơi xa, không thể nào có quảng trường gì đó, vườn hoa gì đó. . . . . .

Cô lại phiên dịch một tuyến đường khác, lặng lẽ đọc: “Màu xanh da trời. . . . . . King Cross cái gì, Cái . . . . . .”

“St.Pancras and Kingscorss, ánh mắt của cô lập tức sáng lên, nhớ tới Tiêu Đồng nói, từ kingscross ngồi xe lửa đến Cambridge! !

Cô đột nhiên kích động nhìn tuyến màu xanh da trời, ở giữa ký hiệu kingscross, chính là ngồi tuyến xe màu xanh da trời, cô không nói hai lời, cũng quên khóc, dựa theo tuyến đường mình muốn đi, kéo rương hành lý thật to, bởi vì không hiểu tiếng anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến trạm vé mua vé, phía trước có nhiều người đang xếp hàng mua vé, cô vội vã cởi túi đeo lưng, đói bụng đến ruột gan cồn cào, từ bên trong móc ra bánh sandwich mới vừa từ máy bay nhét vào trong túi đeo lưng, đang lúc đợi mua vé, ngồi ở trên rương hành lý, ăn điên cuồng, hai ba ngụm liền nhét hết bánh sandwich vào trong miệng của mình, khô khốc gặm nuốt, vừa thở, ngẩng đầu lên, nhìn sắp đến mình, vội vàng từ trong túi xách của mình móc ra một xấp bảng anh, lúc người phía trước bước đi khỏi thì cô nhào tới cửa sổ nhỏ, thấy bên trong có một người phụ nữ trung niên, mặc đồng phục xe điện ngầm, hết sức nhàn rỗi, đeo mắt kính nhỏ, nói một câu Tiếng anh. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe hoàn toàn không hiểu, cô chỉ vội vàng đem một xấp bảng anh đưa đến trên cửa sổ, rất sốt ruột nói: “Kingscross, Kingscross.”

Người phụ nữ trung niên nâng mí mắt, ngắm Đường Khả Hinh, từ trong tay của cô rút ra vài tờ bảng anh, “Why do so many people like Har¬ry ¬potter! ?” (Tại sao nhiều người thích Harry Potter như vậy?)

“À?” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, không hiểu nhìn bà dì đó, không hiểu bà đang nói cái gì.

“Nothing! Be care¬ful of your fore¬head!” (Không có việc gì, cẩn thận trán của cô!)

“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn bà ta.

Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ nhìn cô gái Trung Quốc một cái, giơ giơ tay lên, nhắc nhở người kế tiếp, mặc dù Đường Khả Hinh nghe không hiểu, nhưng vẫn thật vui vẻ nói: “Thank you! !”

Bà dì không để ý đến cô nữa, Đường Khả Hinh cười cười đi ra, lấy được vé, thật kích động đi về phía trạm xe điện ngầm, lúc này, mới cảm thấy không gian xe điện ngầm nơi này thật nhỏ, có một số hành khách vẫn cúi xuống ngồi ở vị trí vách tường, ngồi, xem ra hết sức đè nén, cô không nghĩ nhiều nữa, ngẩng đầu nhìn thấy xe điện ngầm rốt cuộc chậm rãi lái tới, cô lập tức căng thẳng nhấc rương lên, cùng mọi người chen vào xe điện ngầm, bởi vì người cô nhỏ nhắn, vọt vào đầu tiên cũng tranh được chỗ ngồi xuống, mệt mỏi, hai mắt rời rạc. . . . . .

Có một ông già người Anh lịch sự đã hơn 70 tuổi, mặc tây trang thẳng thớm, bên ngoài khoác áo khoác dài, đội mũ cao bồi, tay chống gậy đi tới, có chút kiêu ngạo nhìn xung quanh. . . . . .

Đường Khả Hinh luôn là đứa bé ngoan cung kính người lớn tuổi, cô vừa nhìn thấy ông già này lên xe, cô liền nhanh chóng đứng lên, nhìn ông ta cười nói: “Ngài ngồi đi.”

Đây là tiếng trung!

Cô sững sờ mắt nhìn thấy ông già người Anh, giơ tay lên.

Ông già người Anh có chút ghét bỏ nhìn cô gái Trung Quốc, lại nhìn thấy chỗ ngồi trước mặt cô trống không, liền ồ một tiếng, tỏ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn cám ơn, cất tiếng nói : “Thank-you!”

“It’s ok!” Đường Khả Hinh khách sáo nói một câu, liền kéo rương hành lý, đứng thẳng vào trong đám người rất chật chội, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy xe điện ngầm bắt đầu chạy từ từ, cuối cùng chạy như bay về phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh, tất cả đều là người tóc vàng mắt xanh, trong lòng của cô lại cảm giác chua xót, nhưng bởi vì thật nhiều người ngay trước mắt, cô vội vã cúi đầu, hít mũi một cái, tự nói với mình: Khả Hinh, không phải sợ, không phải sợ, lập tức đến trạm kingscross, đến nơi đó, lập tức có thể tới Cambridge, tôi sẽ rất nhanh tìm được nhà hàng đó, ăn một chút gì, nằm ở trên giường, ngủ một giấc! Sau đó làm việc! Đúng! Sau đó làm việc! Cố gắng lên! !

Cô rất bình tĩnh tự nói với mình, thế nhưng loại tư tưởng vừa xong, toàn xe điện ngầm ầm một tiếng, kít một tiếng, trong chốc lát xe điện ngầm chậm rãi ngừng lại!

Cô há hốc mồm ngẩng đầu, nghĩ xảy ra chuyện gì.

“Gentlemen, ladies, I am sorry inform you, the underground outage. . . . . (kính thưa quý ông quý bà, tôi rất xin lỗi thông báo với mọi người, xe điện ngầm của chúng ta bởi vì mưa tuyết đã ngừng vận chuyển. . . . . . )”

Tiếp theo là một tràng tiếng anh, kính mời hành khách xuống xe, chuyển đổi xe điện ngầm.

Chúng hành khách quát to một tiếng, sau đó tất cả đều mắng, nhưng vẫn vọt xuống xe. . . . . .

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến chết khiếp, bởi vì không hiểu tiếng anh, cho nên trợn to hai mắt, nhìn mọi người xuống xe điện ngầm, cô cũng vội vàng xách hành lý, đi xuống xe điện ngầm, sau đó cô nhìn thấy có một số người đi về phía nhà ga khác, cũng thấy có một số người đi về phía cửa ra, hai mắt của cô tràn lệ, không hiểu gì cả, không thể làm gì khác hơn là đi theo một nhóm khách, trái tim đập thình thịch cũng đi ra trạm xe lửa, thậm chí đi theo thang máy lên lầu. . . . . .

Một cơn gió cực lạnh lẽo nhào vào cửa thang máy.

Đường Khả Hinh giật mình ôm chặt áo khoác ngoài của mình, tay cầm rương hành lý, cúi đầu, đón gió lạnh, mưa tuyết, đi ra khỏi mặt đất mờ tối, cả người lập tức bị ướt đẫm, cô không dám nghĩ quá nhiều, cô gái nhỏ này cho rằng có phải xe điện ngầm đã xảy ra chuyện gì hay không, lại không dám quay lại, nhưng nhìn đường phố tối tăm, lộ ra không khí lịch sử cổ xưa, xung quanh đều là đèn đường cổ kính, dĩ nhiên còn có các cửa hàng mọc san sát nhau lộ ra ánh đèn màu vàng, người người che dù bước nhanh. . . . . .

Cô cũng không dám ngẩng đầu, cũng không biết bên trong này là địa phương nào, chỉ há miệng run rẩy kéo hành lý nặng nề, chịu đựng thân thể bị ướt lạnh lẽo, thở khí lạnh, thật nhanh kéo cái rương, dọc theo đường phố hơi rộng rãi ẩm ướt róc rách, đi tới trước cửa hang nhỏ tủ kính hình vòm, ngồi xổm xuống, đón gió lạnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn từng dãy kiến trúc cổ trước mặt, ở bên trong mưa tuyết, lộ ra bầu không khí kì lạ, đáng sợ, một tòa kiến trúc hình vòm lộ ra màu đen thật là khủng khiếp, tất cả xung quanh đều là người đất nước này mà cô không nhận biết, một xe buýt màu đỏ chạy nhanh không biết lái về phương nào. . . . . .

Đường Khả Hinh hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt, toàn thế giới chỉ còn lại một mình mình, nước mắt tràn ra hốc mắt, không biết nên làm sao? Cô không biết nơi này là địa phương nào, cũng không biết nên làm sao? Con đường đi thông Cambridge vẫn luôn ở đây, nhưng mình không nhìn thấy. . . . . .

Cảm giác dòng nước lạnh ập đến, mang đến từng trận mưa tuyết, toàn bộ vỗ vào trên người cô gái, cô hoảng sợ đến vỡ gan mật, lại ép buộc mình bình tĩnh, tự nói với mình, không sợ, không sợ, tìm một chỗ tạm thời nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, lập tức có thể biết, kế tiếp phải làm gì!

Một cảm giác khủng bố đáng sợ khác thường, sau đó mất mát, sau đó hiểu ra rồi trở lại bình thường, cô thở ra một hơi, hai mắt ngân ngấn nước mắt, cởi túi xách, muốn tìm bản đồ ở bên trong, sau đó hai mắt của cô mờ mịt, trầm ngâm nhìn túi đeo lưng đã buông ra, bên trong đã sớm rỗng tuếch, lòng của cô run lên, chợt trút túi xách ra trên đất ướt đẫm, tất cả đều là sổ nhỏ mình ghi chép rượu đỏ và bút máy, còn có mấy món ăn nhưng ví tiền không thấy nữa ! !

Lòng của cô run lên, hoảng sợ đến nước mắt chảy ròng, muốn khóc không dám khóc, chỉ vừa thê lương nức nở, vừa đưa ngón tay lạnh cứng ra sức lắc túi xách, muốn giũ ra ví tiền của mình, nhưng không có, không có! Cô lại điên cuồng ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt hoảng loạn rời rạc, tay đưa ở trên mặt đất ướt đẫm đảo cuốn sổ nhỏ, hộp bút nhỏ, còn có bản đồ, mấy món ăn. . . . . .

Toàn bộ đều đảo lên! !.

“Không có, không có, không có. . . . . .” Cô vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, nhìn đoàn người lui tới xung quanh, đáng thương kêu: “Người nào tàn nhẫn trộm mất ví tiền của tôi như vậy? Là ai? Không nên đối với tôi như vậy, trên người tôi không có thứ đáng tiền! Trả ví tiền lại cho tôi, cầu xin các người! !”

Mưa gió càng lớn, đều trút trên người cô gái.

Người đi đường nhìn cô gái nước ngoài này ngạc nhiên rất, không ho cho cô một chút ánh mắt đồng tình.

“Ai trộm ví tiền của tôi, ai trộm ví tiền của tôi! Ở trong đó còn có hình tôi và cha yêu quý! Người nào lấy ví tiền của tôi, cầu xin các người trả lại cho tôi, cầu xin các người. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên đứng lên, đứng ở trong tuyết, rơi lệ nhìn thế giới xa lạ, khóc kêu to: “Trả ví tiền lại cho tôi, trả lại cho tôi, không có nó, tôi không biết đi đâu, tôi sẽ lạnh chết, tôi sẽ đói chết! Cầu xin các người, trả ví tiền lại cho tôi.”

Khả Hinh vừa khóc vừa níu người đi đường khắp nơi, đau lòng hỏi: “Anh có thấy ví tiền của tôi hay không! Một ví tiền màu hồng! Bên trong có thẻ, có tiền, còn có hình. . . . . . Ví tiền của tôi . . . . .”

Một người đàn ông người anh xem cô là kẻ điên, một tay đẩy cô ra.

Bên trong tủ kính người phụ nữ tóc vàng mắt xanh nghe được tiếng khóc, trở nên kích động đi ra ngoài, đón gió mưa to, nói một câu go, liền đẩy rương hành lý của cô đi ra! !

“Đừng!” Đường Khả Hinh lập tức vọt tới trước cái rương, ôm chặt cái rương, ngửa mặt nhìn xung quanh trắng xóa, mặc cho mưa tuyết trơi vào trên người của mình, thậm chí ở trên tóc ngắn kết băng, cóng đến cả người phát run, lại đáng thương bật khóc.

Đèn đỏ sáng lên! !

Một chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở trước đèn đỏ !

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu bạc, bên ngoài khoắc áo len cổ chữ V màu trắng, một tay đặt ở tay lái, ngồi ở trong buồng xe ấm áp, vẻ mặt cười mập mờ, bên cạnh là một mỹ nữ tóc vàng ăn mặc khêu gợi, tựa vào trong ngực của anh, làm như muốn trêu chọc anh, anh đẹp trai cười to, ngẩng đầu lên nhìn đèn đỏ vẫn còn sáng, liền hơi quay đầu, nhìn phong cảnh bên đường, lại thấy trong từng trận gió mưa tuyết hết sức mông lung, có một bóng dáng màu trắng tê cứng núp ở trước một cửa hàng, ôm cái rương, giống như đang khóc nức nở, ánh mắt anh dừng lại, nhìn cô. . . . . .

Bởi vì cái rương màu xanh dương bên cạnh cô nhìn quen quen.

Đèn xanh sang lên.

Bên cạnh, mỹ nữ tóc vàng vỗ nhẹ lồng ngực của anh, hấp dẫn quyến rũ nhắc nhở anh! !

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn cô một cái, đạp chân ga liền lái xe đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK