Một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm ngừng ở trước đài phun nước bệnh viện, Hàn Văn Kiệt mặc T-shirt màu trắng, cổ chữ V, quần tây màu đen, tay cầm chìa khóa xe màu đen, cất vào trong túi quần của mình, theo thói quen anh đeo kính mắt, trên mặt lộ ra lạnh nhạt, cất bước đi vào đại sảnh bệnh viện.
“Tôi nói, chúng tôi muốn tìm Phó tổng Giám đốc Lãnh của Khách sạn Á Châu! !”
Một tiếng nói lanh lảnh sắc nhọn, từ nơi đại sảnh vang lên.
Hàn Văn Kiệt nghe giọng nói này, nghe người này muốn tìm người, không nhịn được dừng bước lại, đứng ở trong hành lang, ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh nhạt nhìn phía trước có một cô gái mặc áo sơ mi kẻ ô vuông xanh trắng, tay ngắn, quần short màu đen, mái tóc dài xỏa vai, mang đôi ủng ngắn màu đen cá tính, trong tay cầm một cái nón bảo hiểm, ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn nhân viên y tế tại đại sảnh bệnh viện, lại nói rất chắc chắn: “Anh ấy nhất định sẽ gặp chúng tôi ! !”
Một ông già gần 90 tuổi, vẫn rất sắc bén đứng tại chỗ, mang theo một chút cảm giác thầy thuốc ở thôn quê, xách theo cái hòm thuốc, nhưng mu bàn tay gân xanh nổi lên, run rẩy.
Hàn Văn Kiệt nhìn cảnh tượng này, không khỏi mỉm cười.
“Tiểu thư! !” Nhân viên y tế, người mặc đồng phục y tá, hết sức bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt, nói: “Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, cô muốn tìm bệnh nhân này, là bệnh nhân quan trọng trong phòng VIP của bệnh viện chúng tôi ! Cho nên nếu như muốn gặp, phải có hẹn trước ! Không thể tùy tiện nói gặp là gặp. Chúng tôi càng không thể tiết lộ tin tức bệnh nhân!”
“Cái gì?” Lâm Bạch Bạch nghe y tá nói như vậy, nhíu chặt mày, lập tức khoa trương nói: “Lại không phải đi địa phương giải trí tiêu khiển! Còn phải có hẹn trước ? !”
“Chuyện này. . . . . . .” Nhân viên y tế có chút khó khăn nhìn Lâm Bạch Bạch, suy nghĩ một chút, mới gợi ý thêm cho cô: “Nếu không, trước tiên cô có thể liên lạc với bệnh nhân một chút, hoặc bạn bè của anh ấy, chúng tôi sẽ thông báo giúp cô.”
“Phiền chết rồi ! !” Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, liền lấy điện thoại di động ra, xoay người, vẻ mặt tức giận bấm điện thoại của Tiểu Nhu.
Phòng bệnh! !
Trang Hạo Nhiên cùng đám người Tô Lạc Hoành đều chờ ngồi ở bên trong phòng bệnh, vui vẻ trò chuyện với Lãnh Mặc Hàn, Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cũng đã tới, cũng đang trò chuyện với bọn họ, Tiểu Nhu khéo léo đứng ở một bên, đem canh nhân sâm trăm năm mà cha mẹ của mình hầm cả buổi tối, thật cẩn thận đổ ra, đựng ở trong chén, nhẹ nhàng thổi hơi nóng. . . . . .
Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng, cũng đứng ở bên cạnh giường bệnh, vừa nghe bọn họ nói đùa, vừa nhìn bảng theo dõi bệnh của Lãnh Mặc Hàn, Bác Dịch cũng ngồi ở một bên, chờ Hàn Văn Kiệt đến, cùng nhau trao đổi chuyện châm cứu cho Uyển Thanh.
Chuông điện thoại vang lên.
Tiểu Nhu nghe được điện thoại di động trong ba lô của mình reo lên, cô lập tức để chén kiểu xuống, vẻ mặt lộ ra căng thẳng và ngây ngốc từ trong ba lô của mình, lấy điện thoại di động ra, đi tới trước cửa sổ sát đất, bàn tay che nhẹ điện thoại, đáp: “A lô?”
Lâm Bạch Bạch tức giận cầm điện thoại di động, đứng ở trong hành lang, kêu lên: “Tôi nói, bây giờ cô ở đâu hả ? Tôi theo lời của cha cô, chạy xe điện ba tiếng, mang Bác Phúc đến, ngồi đến xương cốt của chúng tôi sắp rả rời, tới nơi này, còn không cho chúng tôi đi vào?”
Ánh mắt Tiểu Nhu chợt sáng lên, lập tức nở nụ cười hưng phấn, kêu lên: “Mọi người tới rồi! ?”
Âm thanh thật cao . . . . . .
Mọi người cùng nhau im lặng, quay đầu nhìn cô, Lãnh Mặc Hàn cũng nửa nằm ở trên giường, quay đầu, nhìn Tiểu Nhu. . . . . .
“Sớm tới rồi! ! Mau ra đây! !”
Trong điện thoại di động truyền ra âm thanh, cũng vang đến cả phòng bệnh, mọi người càng ngạc nhiên nhìn cô.
“Được, được, được! Tôi lập tức ra ngoài! !” Tiểu Nhu rất vui mừng và hưng phấn cúp điện thoại, lập tức cầm điện thoại di động xoay người, trên mặt mừng rỡ giống như đóa hoa nở rộ, rất vui vẻ bật cười, nói: “Tôi….tôi, tôi đi ra ngoài một chút! ! Bạn của tôi đến rồi!”
Cô không nói hai lời, cứ rất thần bí xông ra ngoài! !
Mọi người thấy dáng vẻ cô rất thần bí, đều cảm thấy buồn cười, chỉ có Trần Mạn Hồng khinh bỉ nói: “Dáng vẻ của cô ấy, chỉ có Khả Hinh mới chơi với cô ấy được ! !”
Phốc! !
Nhã Tuệ không nhịn được nở nụ cười.
“Đúng rồi! Nói đến Khả Hinh! ! Khả Hinh đâu?” Tô Lạc Hoành biết tối hôm qua cô vẫn còn rất lo lắng cho tình hình của Lãnh Mặc Hàn, liền ngạc nhiên hỏi.
Tô Thụy Kỳ để bảng theo dõi bệnh xuống, mỉm cười nhìn mọi người nói: “Năm giờ sáng cô ấy mới trở về, cổ tay thấm nước, rất đau, tôi đưa cô ấy đi làm vật lý điều trị rồi, thời gian phải lâu một chút, đoán chừng rất nhanh tới thôi, lúc đi vẫn còn đang hỏi tình hình của Lãnh Phó tổng và Uyển Thanh tiểu thư, tôi phải bảo đảm với cô ấy ba lần, mới chịu ngoan ngoãn đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, mỉm cười không lên tiếng, bởi vì chuyện của Uyển Thanh, cần liên lạc với bên Mỹ, còn chưa kịp đi thăm cô, trong lòng cũng có suy nghĩ của mình, tạm thời không tiện nói gì.
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, cũng không nhịn được nhìn Trang Hạo Nhiên.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhã Tuệ đi tới mở cửa. . . . . .
Hàn Văn Kiệt mỉm cười đi tới trước, nhìn mọi người gật đầu một cái, nói: “Chào mọi người. . . . .”
“Cậu chủ Hàn!” Tô Lạc Hoành cùng mọi người vội vàng cười đứng lên, Trang Hạo Nhiên cũng đi tới, tự mình bắt tay với anh, mới biết ơn nói: “Lần này thật sự cám ơn anh, nhận lời tới đây hỗ trợ. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt lập tức nở nụ cười, bắt tay với anh, mới lễ phép nói: “Anh quá khách sáo, lương y như từ mẫu, đây là chuyện bác sĩ chúng tôi nên làm, huống chi, nghe nói Bác Dịch tiên sinh, thuật châm cứu nổi tiếng khắp nơi cũng ở đây, tôi có vinh hạnh này, cảm thấy rất vui mừng.”
Bác Dịch nghe nói như vậy, liền mỉm cười đứng lên, đi tới bắt tay với Hàn Văn Kiệt, nói: “Hàn tiên sinh, rất vui quen biết anh. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt đã sớm nghe tới tiếng tăm của Bác Dịch, cũng mỉm cười bắt tay với anh.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mọi người cùng nhau xoay người, nhìn ngoài cửa.
Lúc này Tiểu Nhu đã hết sức vui vẻ kéo bạn bè tốt của mình, Lâm Bạch Bạch, còn dẫn theo một ông già 90 tuổi, tinh thần sảng lãng đi tới, vui vẻ nói: “Tôi đã về rồi! ! Dẫn theo một thầy thuốc đầy kinh nghiệm lợi hại nhất trong thôn chúng tôi tới đây! ! Ông ấy châm cứu rất lợi hại đấy! Bò, ngựa, dê của chúng tôi bị thương ở chân đều trị được, rất lợi hại! ! Một số con gà không đi được trong thời gian dài, cho bác Phúc trị một chút là xong ngay! Lần này tôi cầu xin cha của tôi thật lâu, thật lâu, ông ấy mới đi mời được bác Phúc vội tới xem bệnh cho chị Uyển Thanh!”
Phốc! !
Mọi người nhất thời lộ ra kì quái, khoa trương, vẻ mặt không nói nên lời, khiếp sợ nhìn Tiểu Nhu.
Trần Mạn Hồng ngồi ở một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhạo báng, cảm thấy cô thật làm mất hết cả mặt mũi rồi ! !
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trên giường bệnh, cũng không khỏi nhướng mắt nhìn Tiểu Nhu.
“. . . . . . .” Không khí tại chỗ thật kì lạ, Tô Thụy Kỳ, Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch, ba bác sĩ nổi tiếng hiếm có trong nước, cùng im lặng nhìn cô, vẻ mặt cùng quái dị.
Lúc này, Lâm Bạch Bạch đã đứng ở một bên, cầm nón bảo hiểm, xách theo cái hòm thuốc cũ kỹ của Bác Phúc, đi tới, hai mắt trợn to, vẻ mặt lộ ra tính tình bộc trực, trực tiếp trong trẻo nói chuyện: “Mọi người không tin sao! ? Bác Phúc chúng tôi rất lợi hại! ! Ngay cả động vật cũng trị được, đừng nói đến người! Là thần y trong thôn chúng tôi đấy! ! Tôi theo ông ấy học tập, cũng chỉ học được một chút da lông, tôi cũng trị được bệnh cảm cúm !”
Bác Phúc vừa nghe xong, càng cảm thấy đầy tinh thần, đứng ở một bên, hai mắt sáng quắc, nhìn mọi người một vòng, giống như Thái Cực Trương Tam Phong.
Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, thật sự không nhịn được cười, cong môi, cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì, lơ đãng nói: “Cảm ai cũng trị được, muội muội à. . . . . .”
Ánh mắt của Tiểu Nhu sáng lên, thật vui vẻ nhìn Tô Lạc Hoành bật cười nói: “Làm sao anh biết tên tục của cô ấy? Cô ấy tên Bạch Bạch, nhưng người trong thôn chúng tôi đều thích gọi cô ấy là Lâm cô nương, bạn trai của cô ấy gọi là Bảo Ngọc, nhưng đã chia tay rồi!”
Phốc! !
Trần Mạn Hồng mới vừa cắn một quả táo, cũng không nhịn được phun ra, cúi đầu, rất ẩn nhẫn và run rẩy, cười đến mặt đỏ lên.
“Con bé chết tiệt này! !” Lâm Bạch Bạch nâng quyền đánh Tiểu Nhu, tức giận nói: “Những lời này không cần nói đâu ! ! Nhanh để bác Phúc xem bệnh cho người ta! ! Ông ấy đã nói không ở qua đêm trong thành phố, nói nước uống không tốt…, món ăn ăn không ngon, cái này không được, cái kia không tốt! Làm phiền ông ấy năm giờ sáng cùng với tôi cưỡi xe tới, ngay cả Thái Cực quyền cũng không luyện, tôi còn lạc đường một tiếng đồng hồ, suýt bị cảnh sát phạt, tôi vượt đèn đỏ!”
“Đúng, đúng, đúng ! !” Tiểu Nhu lập tức kéo bác Phúc qua, kéo tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, rất vui vẻ, rất ngay thẳng nói: “Lãnh Phó tổng! ! Anh phải tin tưởng tôi, bác Phúc là thầy thuốc giỏi nhất trong thôn chúng tôi! Lần trước Khả Hinh bị nọc ong, vẫn do ông ấy điều chế thuốc! Ông ấy châm cứu thật sự rất tốt, rất tốt! !”
Lãnh Mặc Hàn nhất thời không biết nên nói gì, ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu, muốn nói thật, lại không tổn thương lòng của cô. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, cũng không nhịn được bật cười, chỉ là cá nhân anh là một người vô cùng tôn trọng người lớn, càng sẽ không vào lúc này, nói lời gì phản đối.
Lúc này bác Phúc cũng không để ý tới mọi người, đi lên trước, dáng vẻ người lớn tuổi nghiêm nghị, đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, nói: “Cậu ấy chính là bệnh nhân? Tôi nhìn ấn đường của cậu ấy màu hồng, hai mắt có hồn, chỉ là phía dưới mí mắt, nổi tơ máu, đoán chừng lồng ngực và phổi đều bị thương! ! Tôi bắt bắt mạch xem ! !”
Ông không nói hai lời, liền đưa bàn tay gầy guộc nhăn nheo, lập tức nắm chặt cổ tay Lãnh Mặc Hàn, dáng vẻ như có võ công cao cường, cúi đầu! Nghe mạch!
Lãnh Mặc Hàn bị người ta tóm lấy cổ tay, nhất thời không tiện nói gì, ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất quái dị nhìn Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu vẫn rất vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nở nụ cười rất hạnh phúc, rất ưa thích nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn chỉ cười khổ, cũng không phải là xem thường ông thầy thuốc già này, nhưng tay của ông thầy thuốc già run run nắm động mạch của mình còn khó chịu hơn. . . . . .
Lúc này, Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, liền bộp một tiếng, tại trước mặt mọi người, mở cái hòm thuốc cũ kỹ của ông thầy thuốc, một mùi thuốc nồng nặc chui ra.
Lúc này Tiêu Đồng mới nghe Trang Hạo Nhiên căn dặn đi theo Khả Hinh trở lại, mới đi vào phòng bệnh, đã nghe một thảo dược thật nồng, sặc đến cô lập tức nín thở, không nhịn được lấy tay đè lại lỗ mũi, cau mày hỏi: “Đây là. . . . . Đây là. . . . . . mùi vị gì vậy?”
Lâm Bạch Bạch lập tức từ trong cái hòm thuốc, bưng ra một đống thuốc mỡ màu đen chứa túi nhựa trong suốt, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, dáng vẻ rất phấn chấn, thái độ đắc ý. . . . . .
“Đây là. . . . . . Đây là. . . . . . Đây là. . . . . .” Tô Lạc Hoành ngồi ở bên ghế sa lon, vẻ mặt ghét bỏ dáng vẻ nghi ngờ, nhìn một đống đen kịt, không nhịn được hỏi: “Đây là cái gì?”
Lâm Bạch Bạch hài lòng nhìn Tô Lạc Hoành, mí mắt nhướng lên, bật cười nói: “Đây là tiên đan thần dược của Bác Phúc chúng tôi điều trị xương cốt! ! Nó có một cái rất truyền kì, gọi Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao!”
Phốc! ! !
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Lúc này Tô Lạc Hoành cũng không quan tâm có lễ phép hay không, không nhịn được ngẩng đầu lên, cười lớn: “Ôi chao, mẹ ơi, làm tôi cười chết rồi ! ! Còn Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao! ! Chẳng lẽ ông ấy là Trương Tam Phong! ? Vậy tôi chính là Trương Vô Kỵ! ! Đến đây đi, làm gảy hai chân tôi, xem tôi có thể xuyên qua hay không! ! Ha ha ha ha ha . . . . .”
Bác Phúc đang nghe mạch, nghe được tiếng cười khoa trương của Tô Lạc Hoành, vẻ mặt lộ ra không vui, đột nhiên một tay bắt mạch, một tay từ trong rương thuốc của mình, rút ra một cây kim châm nhỏ, phóng thẳng tới Tô Lạc Hoành ! !
Vèo! ! Một tiếng! !
Tô Lạc Hoành lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, trợn to mắt, thân thể không khỏi cứng ngắc ! !
Một cây châm nhọn đâm thẳng vào huyệt Thiên Trung tại xương sườn thứ tư, cả người anh lập tức tê dại! !
Mọi người cùng nhau khiếp sợ nhìn anh! !
Lúc này Bác Dịch cũng không không thể tin nổi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ông già gầy guộc, phải biết huyệt Thiên Trung, hạ châm có nhẹ có nặng, nhẹ thì người bị tê dại, nặng thì tàn tật tới chết! !