Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155: Lời khai làm chứng 2

Bên trong bệnh viện!

Thủ tướng nghe nói đã tìm được Thị Trưởng phu nhân, cũng tự mình đến bệnh viện thăm hỏi, nhất thời cả tất các nơi trong bệnh viện đều được đặc cảnh và bảo vệ canh giữ chặt chẽ!

Phòng chăm sóc đặc biệt!

Thủ tướng tự mình đứng ở trước mặt bác sĩ, nghe báo cáo tình trạng thân thể của Như Mạt, đã kiểm tra mọi mặt, cũng chứng minh thân thể cô không có việc gì, nhưng vì sặc nước có khả năng bị viêm phổi, cho nên tối nay phải ở lại bệnh viện theo dõi, Thủ tướng nghe nói như thế, liền nghiêm nghị bảo viện trưởng nhất định phải chăm sóc tốt cho Thị Trưởng phu nhân, bởi vì Thị Trưởng Tần làm quan phụ mẫu nhiều năm, vẫn tận trung cương vị công tác, Thị Trưởng rất lao tâm lao lực, hôm nay phu nhân xảy ra chuyện này, nhất định phải chăm sóc tốt để cho Thị Trưởng yên tâm!

Viện trưởng cùng các giáo sư, bác sĩ đứng ở một bên, đáp lời: “Vâng”

Thủ tướng gật đầu, liền cùng Tô Linh và thư kí trưởng đi vào đại sảnh phòng bệnh đặc biệt, quẹo trái, bên trong phòng bệnh là bốn bức tường thủy tinh thanh nhã, nhìn thấy Như Mạt đã tỉnh lại, đang tựa vào trong ngực chồng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên thăm hỏi, khẽ cười một tiếng.

“Thủ tướng. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp lập tức muốn buông Như Mạt đứng dậy.

“Ngồi xuống, ngồi xuống, ở bên cạnh vợ là tốt rồi.” Thủ tướng hơi giơ tay, hướng về phía Tần Vĩ Nghiệp nói: “Vợ như vậy, cậu cũng đừng trông coi lễ hội này, rất may Như Mạt không có chuyện gì.”

Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt nhìn về phía Thủ tướng, mỉm cười nói: “Thủ tướng. . . . . . Làm phiền ngài nhọc lòng.”

Thủ tướng cười nói: “Cô không có việc gì chính là an ủi lớn nhất của tôi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy Tần Vĩ Nghiệp vì sự nghiệp quốc gia mà kích động như thế.”

Như Mạt nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía chồng.

Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười nói: “Thủ tướng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt đang ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn chồng, ngay sau đó anh nắm chặt quả đấm không lên tiếng.

“Được rồi, tôi ở lại nơi này không tiện, đã gặp Như Mạt rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa, nghỉ ngơi thật tốt.” Thủ tướng nhìn về phía Như Mạt nói.

Tô Linh cũng mỉm cười nhận lấy một bó Hoa Bách Hợp do trợ lý đưa tới, đưa đến trước mặt của Như Mạt, nhìn cô mỉm cười nói: “Như Mạt, thật may cô đã tỉnh lại, chúc cô thân thể sớm ngày bình phục.”

Như Mạt nhận lấy bó hoa này, nhìn Tô Linh, dịu dàng cười nói: “Cám ơn cô.”

“Mọi người trò chuyện với Như Mạt đi, chúng tôi đi trước. . . . . .” Thủ tướng nói xong, liền muốn xoay người đi khỏi, cũng đã thấy cảnh sát trưởng mặc cảnh phục dẫn theo cấp dưới, mỉm cười đi tới, chào quân lễ với Thủ tướng!

“Các người. . . . . .” Thủ tướng nhìn cảnh sát trưởng!

Cảnh sát trưởng lập tức cung kính nói với Thủ tướng: “Thủ tướng! Tôi tới để điều tra vụ án Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, bởi vì Đường Khả Hinh bị nghi ngờ mưu hại Thị Trưởng phu nhân rơi xuống nước, vẫn bị giam giữ ở trong trại tạm giam. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, hơi nghiêng mặt !.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy cũng khẩn trương nhìn về phía Như Mạt, vô cùng trịnh trọng hỏi cô: “Như Mạt! Cô nói cho tôi biết, tối nay tại sao cô rơi xuống biển? Có phải có liên quan đến nhân viên phòng ăn ngự tôn chúng tôi là Đường Khả Hinh hay không? Chuyện này quan hệ rất lớn.”

Cảnh sát trưởng cũng mỉm cười tiến lên, nói với Như Mạt: “Đúng vậy! Thị Trưởng phu nhân, xin hỏi xuất phát từ tình huống nào cô bị rơi vào trong biển? Có phải người bị nghi ngờ là Đường Khả Hinh cố ý tạo ra tình thế hoặc làm ra động tác tay chân đẩy mạnh cô rơi vào trong biển hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi cũng căng thẳng nhìn Như Mạt!

Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cảnh sát trưởng, căng thẳng lắc đầu một cái nói: “Không có. Lúc ấy chúng tôi hai trò chuyện rôm rả, nhưng bởi vì trái tim của tôi có chút không thoải mái, nên ngã vào người cô ấy, cô ấy đỡ tôi không được, thiếu chút nữa bởi vì tôi mà trượt chân rơi vào trong biển, tôi túm được cô ấy, nắm chặt tay của cô ấy, bảo cô ấy nhanh chóng nắm chặt lan can trước mặt, trèo lên. . . . . .  Lúc ấy cô ấy dùng sức kéo chặt lan can trước mặt, không ngờ đang lúc cô ấy nắm chặt lan can thì chân tôi đạp phải cái ly thủy tinh trên mặt sàn, tự mình ngã xuống. . . . . . Chuyện này không có quan hệ chút nào với cô ấy, ông mau thả cô ấy đi, cô ấy là một cô gái rất hiền lành, đừng làm cô ấy sợ.”

Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười nhìn Như Mạt nói: “Thật. . . . . . không có chút nào quan hệ?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp động.

Như Mạt mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Có chút quan hệ, nói cho cùng, là tôi liên lụy, tôi có lỗi với cô ấy! Mau thả cô ấy đi, có thời gian, tôi nhất định tự mình tới nhà nói xin lỗi.”

Cảnh sát trưởng nghe xong, cũng yên lòng mỉm cười nói: “Cám ơn Thị Trưởng phu nhân đã cho lời khai, cô gái nhỏ kia trong sạch, khó được cậu chủ Tô bởi vì chuyện này, căng thẳng cả buổi tối.”

Thủ tướng cùng Tô Linh nhìn về phía cảnh sát trưởng nói: “Ricky đang ở đó?”

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cảnh sát trưởng.

“Vâng!” Cảnh sát trưởng lập tức nói: “Cậu chủ Tô vẫn rất lo lắng cho vị Đường tiểu thư kia, luôn ở cùng với cô ấy. Thật ra vị tiểu thư kia cũng rất hoảng sợ, lúc đầu lo lắng cho Thị Trưởng phu nhân gặp chuyện không may, khóc rất đau lòng, cuối cùng khóc cũng không ra tiếng nên nằm ở trên sàn nhà ngủ, cũng làm khó cho cô ấy. . . . . . Cho nên tôi muốn sớm làm rõ sự thật, không thể oan uổng người tốt, bắt người có tội ra trước công lý.”

Thủ tướng nghe xong liền gật đầu nói: “Nếu đã tra sự thật thì thả đứa bé kia đi, đừng làm cô ấy sợ.”

Cảnh sát trưởng lập tức gật đầu nói “Vâng!”

Tô Linh suy nghĩ một chút, liền quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng, mỉm cười nói: “Nếu như chuyện này đã qua, để cho Ricky mau rời khỏi cục cảnh sát, dù sao thân phận đặc biệt của cậu ấy, không nên ở nơi đó quá lâu.”

“Vâng” Cảnh sát trưởng lại gật đầu cũng lui ra ngoài.

Thủ tướng và cháu gái cũng mỉm cười đi khỏi, Tần Vĩ Nghiệp lập tức đứng lên cùng với Thủ tướng đi ra ngoài, bởi vì anh đi theo Thủ tướng nhiều năm, cũng biết có chuyện quan trọng căn dặn, liền rất dịu dàng nói với vợ: “Em nghỉ ngơi một lúc, trò chuyện cùng Thiên Lỗi và Hạo Nhiên, anh đi ra ngoài tiễn chân Thủ tướng. . . . . . Lập tức trở về. . . . . .”

Như Mạt nhìn chồng, mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Em biết rồi, anh đi đi.”

Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười, liền nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên một cái, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phút chốc cả phòng bệnh còn lại ba người.

Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đôi tay khẽ cắm vào túi quần, hơi nghiêng mặt cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nhắc mí mắt nhìn về phía Như Mạt. . . . . .

Hai mắt Như Mạt cũng rưng rưng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng bước lên trước, đi tới bên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ánh mắt anh lộ ra đau lòng, ngón tay hơi run rẩy, từ từ đưa ngón trỏ, nhẹ chạm vào sống mũi cô.

Như Mạt mỉm cười cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô nói: “Tại sao phải làm như vậy?”

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt cũng nhìn về phía Như Mạt.

Vẻ mặt của Như Mạt ửng đỏ, hai mắt di động, có chút không biết xấu hổ nói: “Em . . . . . em . . . . . em ghen. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, hai mắt lại lộ ra tình cảm nồng đậm cưng chìu, dịu dàng nói: “Cho nên em đi tìm người nói chuyện phiếm?”

Như Mạt không dám lên tiếng, khẽ cắn môi dưới: “. . . . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK