Chương 787: KỸ THUẬT ĐÁNH BÀI
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, quần tây vàng nhạt, bên trong mặc áo sơ mi trắng, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, ngồi ở ghế sa lon một người, hơi tao nhã xoay người nhìn tới trước, mỉm cười nói nhỏ: “Mời vào. . . . . .”
Tư thế Jenny cũng tao nhã tựa vào trên ghế sa lon, mỉm cười ngẩng đầu lên.
Cửa chậm rãi mở ra.
Đường Khả Hinh mỉm cười đẩy cửa ra, tay ôm một phần tài liệu, chậm rãi đi vào.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh, sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt lóe ra chút căng thẳng nhìn cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
“Tổng Giám đốc, Phòng kinh doanh rượu chúng tôi có phần tài liệu cần ký tên mới có thể fax đi, cho nên làm phiền anh. . . . . .” Thái độ của Đường Khả Hinh giống như thư kí, ôm tài liệu đi về phía Trang Hạo Nhiên.
Jenny nghe vậy cũng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, cô và Tổng Giám đốc Trang thật sự là một đôi trời sinh, lúc làm việc chính là làm việc. . . . . . Bất kể có yêu nhau hay không, cũng giữ bổn phận nghề nghiệp như vậy. Thật làm cho người thán phục.”
Đường Khả Hinh nghe vậy lập tức mỉm cười nói: “Jenny tiểu thư, cô quá khách sáo. Dù sao tập đoàn không chỉ có chúng tôi đang làm việc.”
Jenny nở nụ cười khen ngợi.
Trang Hạo Nhiên lập tức hơi lo lắng ngồi thẳng người, mỉm cười nắm cổ tay của cô, để cho cô ngồi vào bên cạnh mình, mới nói: “Bây giờ Jenny tiểu thư là bạn bè của anh, nói chuyện đừng khách sáo. . . . . . !”
Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng giãy giụa mở tay của anh, mỉm cười đưa tài liệu tới cho anh, nói: “Không, em còn có chuyện phải làm, anh nhanh ký tài liệu giúp em, em còn phải về Hoàn Cầu.”
“Có chuyện gì gấp gáp phải đi về như vậy?” Trang Hạo Nhiên lập tức hết sức thân sĩ đứng lên, hơi đỡ Đường Khả Hinh ngồi trên ghế sa lon ở bên cạnh, mình ngồi xuống bên cạnh cô, giống như bạn trai, nhẹ nhàng vươn tay hơi chỉnh sửa sợi tóc trên trán cô một chút. . . . . .
Đường Khả Hinh có chút không khách sáo liếc anh, nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại, lại nhìn thấy trên bàn trà trước mặt để mấy phần tài liệu liên quan đến xuất nhập khẩu rượu đỏ, gần đây cô quản lý vấn đề này, liền không nhịn được cười hỏi: “Mọi người đang nói về. . . . . . vấn đề mua bán rượu đỏ với Pháp?”
“Đường tiểu thư là Phó Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu Hoàn Cầu, phụ trách trông coi sự vụ xuất nhập khẩu phía Âu châu, gần đây nước chúng tôi cùng với các nước lớn đang chuẩn bị triển khai cuộc chiến mua bán, cô có ý kiến gì không?” Jenny mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
Đường Khả Hinh biết gần đây EU lạm dụng các biện pháp hỗ trợ mua bán, chuẩn bị áp đặt mức thuế xuất nhập khẩu không công bằng, mà nước Pháp tổ chức quyền bỏ phiếu đầu tiên, cô suy nghĩ một chút, liền mỉm cười nói: “Liên quan đến cuộc chiến mua bán giữa hai nước, tất nhiên những người bình thường như chúng tôi không thể nói điều gì. Chỉ là bản thân tôi cảm thấy, mặc dù áp dụng biện pháp gì, cũng khó chống lại sức cung cầu thực tế của thị trường. Nếu như nước bên này không cung cấp rượu nữa, thì nước khác cũng sẽ mở cửa dẫn đường cho đất nước chúng ta. Mấu chốt là, tương lai mối quan hệ xấu như vậy làm thế nào để bù đắp thôi?”
Jenny hơi nhướng mày, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười, nói: “Đường tiểu thư, khí thế thật mạnh.”
Đường Khả Hinh cười khẽ nói: “Có lúc, đối mặt một chút chuyện có tính nguyên tắc, phải tuân theo phản ứng của trái tim.”
Trang Hạo Nhiên lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh, hơi lộ ra nụ cười khen ngợi.
“Khụ khụ. . . . . .” Đường Khả Hinh biết chuyện này, cũng không phải thân phận hiện tại của mình có thể tham gia, liền giống như hết sức thoải mái cầm một phần tài liệu lên, đưa cho Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Tổng Giám đốc, anh nhanh ký tài liệu này giúp em . . . . . .”
Mới vừa dứt lời, trong khe hở tài liệu rơi ra vài lá bài.
Cô hơi giật mình, có chút đỏ mặt.
Trang Hạo Nhiên mất hồn nhìn vài lá bài xì phé trên sàn, cũng sửng sốt.
“Đường tiểu thư. . . . . .” Jenny lập tức nhớ lại chuyện đánh bài ngày hôm trước, không nhịn được mỉm cười, nhìn cô nói: “Cô cũng có hứng thú chơi bài . . . . Hay chỉ xếp La Hán vậy? Hay. . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, cô hơi ngẩn ra, mới cười nói: “Tôi không chơi xếp La Hán, như vậy quá ngây thơ. . . . . .”
“Hả?” Jenny hơi lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Vậy cô chơi bài xì phé như thế nào? Nhất định kỹ thuật đánh bài cũng tinh xảo chứ?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức hơi nở nụ cười vươn tay, ôm nhẹ Đường Khả Hinh vào trong ngực, mới cười nói: “Cô ấy không chơi bài. . . . . .”
“Ai nói?” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng kéo tay anh đặt trên vai mình xuống, mỉm cười nói: “Kỹ năng chơi bài của tôi khá tốt?”
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng, cười như không cười nhìn Đường Khả Hinh.
“Không tin?” Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô, nét mặt lộ ra giảo hoạt, nhìn như thế nào cũng đáng yêu, như thế nào cũng ngọt ngào, liền không nhịn được cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng cưng chiều nói: “Thế nào? Muốn chơi bài tay đôi với anh? Thua, từ nay về sau em ở nhà của anh.”
“Đi!” Đường Khả Hinh lại đẩy tay của anh ra.
Jenny lại nhìn hai người bọn họ thương yêu như thế, mỉm cười nói: “Hai người chơi như vậy không thú vị? Dù sao ai thắng ai thua, không phải em ở nhà anh, thì anh ở nhà anh. . . . . . Không bằng trộn lẫn người ngoài, chơi một tay?”
Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn Jenny, đột nhiên mỉm cười nói: “Jenny tiểu thư, nếu như muốn chơi với? Chẳng lẽ. . . . . . Muốn tôi ở nhà cô?”
“Vậy không được!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.
Jenny cũng không nhịn được bật cười, nhìn Đường Khả Hinh lắc đầu, nói: “Thật xin lỗi, tôi không có yêu thích như vậy, nhưng chúng ta có thể chơi kiểu khác.”
Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên, giống như có chút hứng thú nhìn cô, nói: “Chơi kiểu khác? Chơi cái gì?”
“Tùy cô ra điều kiện, nhưng cô thua, phải để Tổng Giám đốc Trang làm bạn nhảy của tôi một buổi tối khi Tổng Thống Pháp chúng tôi tới Khách sạn Á Châu, như thế nào?” Jenny mỉm cười nhìn cô, nói.
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại một lát, nhìn Jenny, đột nhiên mỉm cười, nói: “Tốt!”
“Này! !” Trang Hạo Nhiên hơi nghiêm túc nhìn cô.
Đường Khả Hinh không để ý tới anh, hai mắt xoay tròn, nhìn Jenny mỉm cười nói: “Vậy nếu như tôi thắng, liên quan đến nước Pháp tham gia cuộc chiến tranh thương mại của EU, Jenny tiểu thư xuất một chút sức lực vì nước chúng tôi chứ?”
Jenny nghe lời này, không nhịn được cười nói: “Đường tiểu thư? Cô nói như vậy giống như cảm giác mình thắng chắc?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn cô.
“Khả Hinh!” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại lộ ra mấy phần căng thẳng, nhìn cô.
“Tới đi!” Đường Khả Hinh cũng đã nở nụ cười, nhìn Jenny nói: “Chúng ta đấu một phen, dùng để biết một chút, kỹ thuật đánh bài của Jenny tiểu thư có mạnh mẽ như thủ đoạn ngoại giao không, tôi tin tưởng cô có sức ảnh hưởng rất lớn ở trước mặt của Tổng Thống Pháp.”
Jenny nói xong, không biết từ lúc nào, tay đã giơ lên một bộ bài xì phé màu vàng, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại nhìn cô, không sợ hãi chút nào nở nụ cười.
Không gian tĩnh lặng! !
Cửa phòng làm việc mở ra, không khí bên trong thoáng một chút căng thẳng.
Đường Khả Hinh đưa ra điều kiện đánh cuộc, dùng thời gian giải trí quý giá của nhân viên sau khi làm việc căng thẳng, cũng bởi vì như vậy, phòng thư kí, nhân viên phòng hành chánh, còn có đám người Lâm Sở Nhai đều giống như xem náo nhiệt mà chạy tới, vẻ mặt hưng phấn! !
Trang Hạo Nhiên cởi tây trang, mặc áo sơ mi trắng, quần tây vàng nhạt, vẫn ngồi ở ghế sa lon một người, hơi khom người, ngón tay thon dài đẹp mắt, nhanh chóng cầm bộ bài xì phé, chia làm sáu phần giống như Kim Tự Tháp, sau đó nhập thành một khối, đặt ở trên bàn trà, ngón tay nhanh chóng trượt qua, toàn bộ bài xì phé trải ra, cầm lá bài cuối cùng, lật nhẹ một cái, vừa đẹp trai thu hồi bài xì phé, vừa lưu loát xòe bài xì phé thành hình quạt, nhìn Jenny trước tiên. . . . . .
Jenny sâu kín mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chỉ lóe lên ánh sáng hấp dẫn, khẽ mỉm cười, lại thu bài xì phé, nhanh chóng xào bài, đôi tay mở bài xì phé thành ba hình chiếc quạt, mặt nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng rất dịu dàng nhìn phần bài xì phé này. . . . . .
Tưởng Tuyết Nhi đứng ở trong đám người, ôm gấu bông người giúp việc mới vừa đưa tới cho mình, hai mắt mộng ảo trợn to, nhìn vào bên trong. . . . . .
“Ừ” Đường Khả Hinh đáp lời, khom người nâng lên một ly trà uống.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn hai người bọn họ một cái, liền bắt đầu chia bài, chia cho Jenny, chia cho Đường Khả Hinh.
Jenny đã biết là lá bài gì, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng có vẻ có thoải mái nghiêng người tới trước, mỉm cười cầm bài xì phé, nắm ở trong tay, nhìn phía trên một lá K Cơ. . . . . . ngay sau đó bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào của Tưởng Tuyết Nhi, nói: “Cô ấy là sáu cơ! !”
Jenny hơi khom người, vươn tay ngón tay thon dài sơn móng màu nude, cầm bài xì phé lên, liếc mắt nhìn con sáu cơ này, liền nhẹ nhàng đậy lại.
Tiếng của Tưởng Tuyết Nhi lại truyền đến, nói: “Lá bài của cô ấy đã biến thành K chuồn!”
Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, hơi lộ nụ cười nói: “Nghe nói kỹ thuật đánh bài của Jenny tiểu thư rất tinh xảo, mà thuận tay hóa giải gió mưa, chỉ là. . . . . . Cô cảm thấy trong một ván bài, thành công hay thất bại, tuyệt đối có quan hệ đến kỹ thuật đánh bài hay không?”
Jenny nghe lời này, hơi phong tình, không nhịn được nở nụ cười, nói: “Đường tiểu thư, cảm thấy. . . . . . Trong ván bộ bài, thành công hay thất bại, không có quan hệ kỹ thuật đánh bài, vậy có quan hệ tới cái gì?”
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, thật lòng cảm thấy Đường Khả Hinh không thể thắng, có chút đau lòng và bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Jenny, dịu dàng nói: “Tất cả mọi thứ trong cuộc sống, phải chú ý đến cố gắng cùng với một chút vận khí đi kèm! ! Cô có kỹ thuật đánh bài, tôi có vận khí, như thế nào?”
Jenny nghe lời này, bản thân mình cũng không nhịn được cúi đầu, thật sự không đồng tình, nở nụ cười nói: “Đường tiểu thư. . . . . . Coi như cô có vận khí cũng nên cân nhắc đến vận khí này nha. . . . . .”