Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 748: HẸN GẶP

Tập đoàn Á Châu! !

Mười giờ phải họp một cuộc họp quan trọng ! !

9 giờ 50 phút, Trang Hạo Nhiên lái chiếc Audi Pikes Peak dừng ở trước đại sảnh khách sạn, nhanh chóng xuống xe, không có thời gian, bước nhanh đi tới phòng họp.

Lầu phụ, phòng họp số ba ! !

Hành lang thật dài.

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa dẫn lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Á Châu, trao đổi tiến độ mới nhất của dự án khách sạn dưới nước, lại thấy cửa thang máy phía trước mở ra, Trang Hạo Nhiên vừa chống bên hông của mình, vừa nhanh chóng đi tới, mặt của anh ngưng tụ, thái độ có chút vui vẻ khi người gặp họa, mỉm cười đi tới, nói: “Ơ? Trang Hạo Nhiên chưa bao giờ bị trễ, hôm nay đau eo rồi ! ?”

“Tổng Giám đốc Trang!” Các lãnh đạo cấp cao nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức khom lưng xuống, cung kính gọi.

Trang Hạo Nhiên vừa giơ tay, vừa nhăn mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: “Anh cũng là đàn ông, đừng lấy eo của đàn ông ra cười chứ.”

Nhưng thái độ của Tưởng Thiên Lỗi vẫn bỏ đá xuống giếng, nhìn anh nhàn nhạt cười nói: “Trong mắt của tôi, bản lĩnh của cậu luôn rất giỏi, tổn thương được thế này, không biết phong lưu phóng đãng ở nơi nào rồi, đây là tôi đang khen cậu.”

Trang Hạo Nhiên liếc anh một cái, mới chậm rãi đến gần anh, nói: “Tôi nói. . . . . . Tôi đau eo như thế nào vẫn tốt hơn anh không có đau. Vẫn là trai tân!”

“Cậu. . . . . .” Mặt của Tưởng Thiên Lỗi lại một trận vặn vẹo, muốn níu cổ áo của anh.

“Mau sớm tìm phụ nữ đi!” Trang Hạo Nhiên giống như vợ của người ta, vỗ bờ vai của anh, cười nói: “Đem lần đầu tiên của mình xử lý xong trước đi! Nghe nói, lần trước không phải có một công chúa, bởi vì thấy phong thái của anh, liền nhớ mãi không quên anh sao? Công chúa Bhutan?”

“Đưa thịt cậu cho cô ấy ăn đi.” Tưởng Thiên Lỗi là người chính trực, không giống Trang Hạo Nhiên, nói lời không biết xấu hổ, trực tiếp chậm rãi đi vào phòng họp.

“Tôi thường vận động, thịt quá rắn chắc! Nhìn anh một chút!” Bộ dáng Trang Hạo Nhiên bất chính, không lịch sự, muốn vươn tay, cởi cúc áo tây trang của Tưởng Thiên Lỗi . . . . . .

“Tránh ra! Cậu đứng đắn một chút! ! Rất nhiều người ở chỗ này!” Tưởng Thiên Lỗi trợn mắt giận dữ nhìn anh một cái, mới hơi sửa sang lại tây trang màu đen của mình, vừa định muốn đi vào phòng họp, rồi lại dừng tại chỗ, từ trên xuống dưới nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây màu xám tro, quần áo đơn giản, liền cau mày nói: “Xem ra, cậu định chắp tay nhường giang sơn đúng không? Ăn mặc như vậy đi vào đi họp?”

“Dù sao chỉ là cuộc họp liên tuyến trong nước, người nhà mình, đừng khách sáo!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười vươn tay, muốn kéo bả vai Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi lại ah một tiếng, nở nụ cười nhìn anh, vẻ mặt đắc ý, cười nói: “Xem ra sinh nhật xong, trưởng thành một tuổi, quả nhiên IQ không giống người khác, ngay cả trí nhớ cũng kém. Hôm nay là cuộc họp liên tuyến quốc tế, Trung, Anh, pháp, Nhật Bản … tất cả tập đoàn cùng nhau tham gia! Bao gồm cha của cậu và cha của tôi ! Mời vào!”

Chính anh phịch một tiếng, đẩy cửa chính phòng họp ra !

Trang Hạo Nhiên lập tức hoảng sợ, trốn ở một bên, tránh cameras, lúc này nhìn thấy Tiêu Đồng mới nhanh chóng dẫn tất cả thư ký đi tới, liên tiếp dùng ánh mắt xin lỗi, anh tức giận nhìn cô một cái, lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Chờ tôi mười phút!”

Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người, căn dặn Tiêu Đồng nói: “Mau! ! Mang tây trang đẹp nhất của tôi tới đây !”

“Vâng! !” Tiêu Đồng lập tức xoay người, đi lấy tây trang.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào một phòng VIP, phịch một tiếng, đóng cửa lại ! !

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, khó được nhìn thấy Trang Hạo Nhiên lúng túng, đột nhiên mỉm cười, đi vào phòng họp trước.

Phòng nghỉ ngơi VIP.

Tiêu Đồng đứng trong phòng, nhanh chóng xếp bông hoa tơ tằm màu trắng, mới có chút sốt ruột nhìn cánh cửa phòng tắm, vội gọi: “Lão đại, nhanh lên một chút! Không có thời gian!”

“Người có thể trễ, nhưng không thể không đẹp trai!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã mặc bộ tây trang màu xanh dương đậm phong cách England, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, khoác áo ghi lê màu xanh đen, bước chân dài người mẫu đi tới trước kính toàn thân, vươn tay hơi sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình . . . . . . Tiêu Đồng lập tức đi tới trước mặt của anh, đem bông hoa tơ tằm màu trắng cài ở trước cổ áo của anh, lấy thêm sợi dây bạch kim, móc nhẹ phía dưới bông hoa tơ tằm.

An An lập tức đưa tới nước hoa đàn ông.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhận lấy lọ nước hoa, hơi ngửa mặt hướng hai bên khuôn mặt của mình, phun nước hoa một cái, mới sửa sang tay áo của mình một chút tay, nói: “Nóng chết tôi mất.”

Phốc!

Tiêu Đồng và An An cùng bật cười.

“Ghét người Anh!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cũng đã xoay người đẹp trai đi ra ngoài, nhưng đi tới cạnh cửa, còn phải quay đầu nhìn Tiêu Đồng, nhịn cười hỏi: “Đẹp trai không?”

“Đẹp trai! !” Tiêu Đồng lập tức gật đầu.

Trang Hạo Nhiên vừa búng ngón tay, nói: “Thêm cho cô tiền lương!”

Nói xong, người đã bước nhanh đi ra ngoài.

Phòng họp! !

Trang Tĩnh Vũ ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới lãnh đạo cao nhất, lạnh lùng gỡ mắt kính xuống, nói: “Tên súc sinh, tại sao đến bây giờ còn chưa tới?”

Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc cũng không vui.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi vị trí lãnh đạo cao nhất tại bậc thang, cúi xuống, không nhịn được cười.

Cửa ầm ầm mở ra.

“Xin lỗi, đã tới chậm! Mới vừa cùng Tổng Giám đốc Tưởng trao đổi chuyện khách sạn dưới nước, nên chậm trễ.” Bộ dáng Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị đẹp trai, nở nụ cười đi tới, nhanh chóng đi về phía bậc thang bên trái ngồi xuống vị trí Tổng Giám đốc.

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, híp mắt nhìn tên bỉ ổi này.

“Bắt đầu đi. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc không nghĩ để ý tới hai người trước sân khấu, trực tiếp mở tài liệu ra, nói: “Đã trì hoãn khá lâu rồi.”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên vừa nghe xong, sắc mặt đồng thời hơi ngưng lại, mở tài liệu, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Đông Anh và Tiêu Đồng cùng mở máy vi tính ra, nhanh chóng bắt đầu ghi chép nội dung cuộc họp.

***

Một chiếc Mercedes-Benz màu bạc kiêu ngạo chậm rãi chạy đến đại sảnh khách sạn Á Châu ! !.

Hai cô gái mặc đồng phục màu đen, buộc búi tóc trang nhã, vẻ mặt nghiêm túc, cử chỉ vừa vặn lễ độ cùng đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu.

Từ Trạch Minh đứng ở trước quầy, căn dặn hai nhân viên tiếp tân chú ý đoàn khách xế chiều hôm nay, xác định toàn bộ phòng khách có để trống theo như yêu cầu hay không . . . . . .

“Xin chào!” Tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Cả bộ phận lễ tân, đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người tới.

Hai cô gái mỉm cười gật đầu, nhìn bọn họ chậm rãi nói: “Chúng tôi là nhân viên của đại sứ quán Pháp tại Trung Quốc. Theo lệnh của Tổng Thống tới đây có đôi lời muốn thông báo cho Tổng Giống đốc của tập đoàn.”

Từ Trạch Minh nghe lời này, lập tức kinh hãi! !

***

Phòng họp!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người ngồi ở vị trí cao nhất, đang ngẩng đầu lên nhìn LCD giữa phòng họp phát hình bản vẽ kết cấu khách sạn dưới nước mới nhất . . . . . .

Vào lúc này tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên.

Mọi người hơi sững sờ, bình thường lúc này, không có người nào dám tùy tiện gõ cửa.

Tưởng Vĩ Quốc cau mày ngưng mặt nhìn cánh cửa kia, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên vẫn rất thoải mái, đổi tư thế dễ chịu và lười biếng, ngón tay chống cằm, mới nói: “Vào đi!”

Quản lý Bộ phận lễ tân Từ Trạch Minh nhanh chóng đẩy cửa ra, hơi lộ ra cung kính và căng thẳng đi tới, đầu tiên khom người hơi một cái xin lỗi đối với mọi người bên trong phòng họp, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, khom người xuống ở bên tai của anh, nhẹ nhàng nói một câu. . . . . .

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên nhìn anh.

Quản lý quầy tiếp tân hết sức khẳng định nhìn anh, gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi lại cau mày, cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt anh, liền cười như không cười, im lặng nhìn anh.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, nghi ngờ suy nghĩ xem có chuyện gì.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, mới nói nhanh: “Hôm nay bởi vì có việc gấp, cuộc họp tạm ngừng một ngày.”

Mọi người xôn xao.

Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, chỉ nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng họp, Đông Anh nhìn bộ dáng của anh, cũng nhanh chóng theo phía trước, đi ra ngoài. . . . . .

Nhân viên đại sứ quán Pháp thông báo, nói em gái nuôi yêu quý của Tổng Thống Pháp Daniel, hẹn đến Khách sạn Á Châu vào buổi chiều, cô không chỉ có thân phận hiển hách, mà còn là nhà ngoại giao quan trọng nhất của Pháp mới nhất nhậm chức, cho nên hi vọng Khách sạn Á Châu có thể có cách thức gặp gỡ trang trọng, nhất là vị tiểu thư Jenny này, đưa tấm thiệp mời màu hồng, nói rõ muốn đến ăn bữa cơm trưa bên ngoài với Tổng Giám đốc Tưởng, vì không lâu tới bao lâu nữa Tổng Thống Pháp sẽ đến thăm Trung Quốc nên làm tốt công tác chuẩn bị  . . . . . Chuyện này sẽ là chuyện vô cùng vinh quang đối với Khách sạn Á Châu !

“Nhưng. . . . . . Cô ấy làm sao lại muốn đích thân tôi cùng ăn cơm trưa?” Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên suy nghĩ chuyện này, bởi vì thường ngày có trường hợp này, phải nên nghiêm túc bàn bạc trước.

Đông Anh cũng không hiểu rõ nổi, đến cuối cùng, chỉ có nghĩ như vậy, mỉm cười nói: “Có thể là một vị giai nhân ngưỡng mộ phong cách của Tổng Giám đốc?”

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn Đông Anh.

Đông Anh lập tức mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi tập trung suy nghĩ một chút, mới nói: “Lập tức thông báo phòng ăn cảnh biển, nhanh chóng dọn dẹp yên tĩnh! Tôi đi thay đổi quần áo sẽ trở lại!”

“Vâng!” Đông Anh nghe xong, lập tức gật đầu, xoay người, nhanh chóng đi về hướng phòng ăn, cầm điện thoại lên, sắp xếp chuyện quan trọng.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cảm giác chuyện này có chút không ổn, nhưng vẫn bước nhanh  đi về phía trước.

Hơi hơn nửa tiếng. . . . . .

Mười mấy chiếc xe hơi màu đen, chậm rãi từ đường lớn Tân Hải lái tới. . . . . .

Toàn bộ lãnh đạo cấp cao khách sạn Á Châu, rối rít đứng ở trước hai bên thảm đỏ, nghiêm túc chờ đợi.

Trong ánh mắt mong đợi mọi người, một chiếc xe hơi màu đen phiên bản dài dẫn đầu, chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ, sau khi chiếc xe tạm ngừng, vô số vệ sĩ lập tức xuống xe, đeo tai nghe, cảnh giác nhìn phương hướng xung quanh, sau khi xác định an toàn, mới khẽ gật đầu. . . . . .

Giám đốc khách sạn tự mình tiến lên, cung kính đi đến trước cửa xe, khom người mở ra, mỉm cười nói: “Jenny tiểu thư, chào mừng cô ghé thăm khách sạn Á Châu.”

“Chào mừng quí khách ghé thăm.” Các vị lãnh đạo cấp cao cũng cùng nhau khom người cung kính.

Một mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng bay đến.

Bên trong xe, rốt cuộc đi ra một cô gái mặc váy dài màu trắng cổ chữ V thật sâu, nơi hai bả vai dệt thành hình lưới giống như hình dáng đồng tâm kết của Trung Quốc, bên hông đeo thắt lưng màu vàng óng, đội mũ rộng vành mỏng màu trắng, có kí hiệu đóa hoa nhài duy nhất trên toàn cầu, đã có ba mươi năm lịch sử, nhưng vẫn toả hương thơm. . . . . . Chỉ thấy cô hơi ngẩng khuôn mặt tôn quý trang điểm tinh tế, tay cầm túi xách Chanel số lượng có hạn toàn cầu, mắt đẹp xoay tròn nhìn mọi người một vòng thì xung quanh thế giới tạo thành ánh sáng thuần khiết, bảo vệ thân phận quý tộc của cô không rơi vào thế giới trần tục . . . . . .

Mọi người rối rít lại gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt cô.

Bốn thư ký cùng vệ sĩ theo sát phía sau, theo lệnh của Tổng Thống, nhất định phải bảo vệ tiểu thư thật tốt.

“Jenny tiểu thư, chào cô. Tôi là Giám đốc khách sạn Á Châu, Hoắc Minh, bởi vì Tổng Giám đốc đang họp mới nhận được thông báo đột ngột cô đến thăm hỏi, hiện tại đang đi tới gặp cô, mời đến  phòng ăn cảnh biển trước, Tổng Giám đốc chúng tôi sẽ tới sau.” Giám đốc lập tức cung kính cười nói.

Vô luận như thế nào, tập đoàn Hoàn Cầu là tập đoàn quốc tế nổi tiếng, luôn có khí thế và phong cách của mình, sẽ không dễ dàng vì người khác mà hạ thấp thân phận.

Jenny hiểu rõ việc xã giao, thật sự cũng không quá để ý, nhớ tới người đàn ông đua xe hôm nay, anh chăm chú nhìn mình, bỗng đạp mạnh chân ga lên trước, đầy hấp dẫn, chói lọi, liền cười nhẹ nói: “Tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK