Chương 900: BỞI VÌ
Dương Lệ Vũ nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, tiếp tục mỉm cười nói: “Những chuyện này, tại sao cô không tự mình đi hỏi mẹ của cô?”
Đường Khả Hinh giật mình nhìn bà.
Dương Lệ Vũ thở dài một cái, ngón tay đột nhiên có chút run rẩy, kẹp điếu xì gà, hút mạnh một cái, mới sâu kín phun ra, nói: “Dù sao đã nhiều năm như vậy, bao nhiêu người canh giữ bí mật này, từng người biết cũng chỉ là một chút như vậy, có lẽ người thật sự hiểu rõ chân tướng là những oan hồn đã chết đi, bao gồm ông cụ Tưởng, hiện tại cũng có thể bởi vì công lao to lớn được lên Thiên đường!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, im lặng không lên tiếng!!
Dương Lệ Vũ sâu kín ngồi ở một bên, ánh mắt lộ ra ánh sáng có chút run rẩy, cười nói: “Tôi với mẹ của cô đi đến vườn nho ở huyện Bình, chúng tôi đều sợ ngây người, bởi vì một địa phương mênh mông bát ngát, bay ra bao nhiêu oan hồn, từng gốc cây nho sinh trưởng mạnh khỏe, bọn chúng không có bị phá bỏ, sinh trưởng không chút kiêng kỵ như vậy, dây leo giống như những oan hồn đang giãy giụa, bấu víu khắp nơi, phiến lá dầy lớn, từng quả nho giống như uống máu của linh hồn, từng quả to dài, thậm chí nứt da ra, chảy dịch nho ngọt ngào trong suốt. . . . . . Nhưng không người nào dám nếm. . . . . . lúc ấy mẹ của cô muốn đưa tay nếm thử quả kia nho một chút. . . . . . Tôi ngăn cản bà ấy, tôi sợ nó có độc, ảnh hưởng thai nhi. . . . . . Bà ấy khẽ mỉm cười, không tin, cứ bỏ từng quả nho vào trong miệng. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút sốt ruột nhìn bà.
Dương Lệ Vũ mỉm cười, sâu kín nói: “Kết quả biểu hiện, bà ấy không có việc gì. Bà ấy mỉm cười nói, quả nho ăn thật ngon, rất ngọt, giống như quả nho khi còn bé cha mẹ mình trồng ở nhà vậy, ăn rất ngọt ngào ngon miệng. Bà ấy muốn chứng minh sự thật, chồng của mình lựa chọn địa phương kia, không sai!”
Ánh mắt Đường Khả Hinh không khỏi tràn lệ.
Dương Lệ Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Mẹ của cô đã từng là một cô gái dũng cảm, vì chồng, vì tín ngưỡng của ông ấy, cố gắng hy sinh tất cả.”
Đường Khả Hinh không khỏi cúi đầu, mặc cho nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn không hiểu, nghẹn ngào nói: “Vậy. . . . . . Tại sao cha vào nhà giam, không đến bao lâu bà ấy liền vứt bỏ tôi, tái giá với người khác, thậm chí vẫn không có đi thăm cha của tôi! ?”
Dương Lệ Vũ dừng lại một lát, mới sâu kín nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại vội vàng ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn Dương Lệ Vũ, thật sự khẩn cầu, van xin bà ta, nói: “Tôi cầu xin dì, nói cho tôi biết, tại sao như vậy?”
Sắc mặt Dương Lệ Vũ hơi thu lại, thở dài một hơi, mới lạnh nhạt nói: “Bởi vì bà ấy hận cha cô!”
Đường Khả Hinh càng khẩn trương nhìn Dương Lệ Vũ, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì ông ấy vứt bỏ các người, vứt bỏ tất cả mọi thứ để vào nhà giam!” Dương Lệ Vũ nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, nhìn Dương Lệ Vũ kích động run rẩy hỏi: “Ý của dì là. . . . . . Cha tôi . . . . . Thật sự bị ở tù oan uổng? Ông ấy bị ở tù oan uổng có đúng không?”
“Ông ấy cam tâm tình nguyện ở tù!!” Dương Lệ Vũ nhìn Đường Khả Hinh, cắn chặt răng nói.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức rung động nói: “Ông ấy. . . . . . Ông ấy cam tâm tình nguyện ở tù?”
“Ông ấy cam tâm tình nguyện ở tù!!” Dương Lệ Vũ nhắc lại một lần nữa, mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Tất cả đều do ông ấy cam tâm tình nguyện ở tù! Ông ấy vì Hoàn Cầu, hy sinh tất cả, bao gồm hy sinh vợ của mình, hạnh phúc con gái của mình! Mẹ của cô làm sao không hận ông ấy? Ông ấy cứ như thế từ bỏ ba mẹ con các người, sau khi cha của cô vào nhà giam, đột nhiên những giấy tờ ngụy tạo, tham ô, tất cả mọi thứ đều bị phơi bày. Tôi cũng nhớ mãi buổi tối đáng sợ đó, ở trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một đám người chôn sống mẹ của cô vào trong một cái hố, chỉ chừa đầu ra, ép hỏi kết quả bà ấy đến huyện Bình điều tra vụ án năm đó, mẹ của cô liều chết cũng không chịu nói, liều chết cũng chỉ nói không biết, bị chôn ở trong đất, ngẩng đầu kêu trời than đất khóc, khóc cho cô và anh trai cô, hai đứa bé đáng thương vẫn còn nhỏ dại!!”
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, run rẩy vươn tay, che miệng mình, hai tròng mắt kinh hãi mãnh liệt chớp lóe, nước mắt ứa ra, tất cả đều là hình ảnh già nua của mẹ còm cõi đáng thương.
Dương Lệ Vũ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, chân thành nói: “Lúc đó, cô còn nhỏ, nhưng anh trai của cô đã trưởng thành, cậu ấy và tôi nấp ở trong bóng tối nhìn thấy mọi chuyện, cậu ấy sợ hãi, cậu ấy sợ mình bị chôn sống giống như mẹ, cậu ấy chạy trốn, chạy trốn càng lúc càng xa, lúc đó tôi cũng sợ hãi, tôi rất sợ hãi, tôi trốn ở góc phòng, nhìn mẹ cô bị người dùng bùn sắp lấp kín mặt, cuộc đời của tôi chưa từng sợ hãi như vậy! Rất sợ !! Tôi nhu nhược, tôi đáng chết, tôi đáng bầm thây vạn đoạn!”.
Đường Khả Hinh thở dốc, hai mắt run rẩy tức giận, tay nắm chặt quần áo nơi lồng ngực mình, nắm chặt rất đau . . . . . .
Dương Lệ Vũ cắn chặt răng, hai mắt run rẩy nước mắt, giống như rơi vào trong hoảng sợ, trên mặt co quắp và sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn mưa nay thê lương phía ngoài cửa sổ, mới nặng nề thở dốc nói: “Mẹ của cô bị giày vò nhiều lần, sau nạn lớn không chết, bà ấy sợ hãi, bà ấy thật sự sợ hãi, bà ấy sợ bí mật trong thân thể của mình bị tiết lộ, mình và con cái sẽ xảy ra chuyện, bà ấy cũng sợ nếu bản thân mình cố sống chết giữ lấy bí mật này, bà ấy vẫn sẽ chết. . . . . Sau khi bà ấy suy đi nghĩ lại, vì không để liên lụy cho hai anh em cô, liền chịu đựng máu mủ chia lìa, giả vờ oán hận cha của cô, rời khỏi mọi người thật xa, bởi vì người cha đã bị như thế, trên người mẹ còn mang theo nguy hiểm và vận rủi, bà ấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng hiểu rằng vì cô an toàn lớn lên, lớn lên một chút, nhất định sẽ tự mình sống được, không ngờ nhiều năm qua, bà ấy vẫn đè nén nổi khổ sở nhớ nhung con gái. . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng đau đớn giống như bị quả búa tạ đập mạnh, rất đau đớn, đau đến hít thở không thông, đau đến nói không ra lời, rơi lệ hồi tưởng lại mẹ thường ngồi ở trước mặt của mình, hèn mọn cúi đầu rơi lệ nói: mẹ thực xin lỗi con. . . . . . Cô cảm thấy hối hận nhớ tới ngày đó ở tiệm mì, mình nói lời độc ác với mẹ như thế, thậm chí còn nói mình không phải là con ruột của mẹ. . . . . . Cô cảm thấy đau đớn gục đầu, khổ sở run rẩy, rơi lệ, nghẹn ngào kêu khóc: “Mẹ. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tại sao lúc ấy con gặp mẹ, ngay cả thời gian một tô mì, cũng không muốn cho mẹ. . . . . . con xin lỗi ngươi. . . . . . Con sai rồi. . . . . .”
Dương Lệ Vũ chợt cảm thấy thân thể đau đớn co quắp một trận, sáng sớm hôm nay, trong người đã phát tác độc chì, bà sâu kín nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt chứa đựng nước mắt lưu luyến sinh mạng cuối cùng, biết có một vài món nợ, nên trả vẫn phải trả, bà cố đè nén thân thể khổ sở, khuôn mặt hơi co quắp, dáng vẻ có chút áy náy sau cùng, nói: “Đã rất nhiều năm, Đường tổng. . . . . . Đối với tôi ơn nặng như núi, cho một người phụ nữ tôi đây rất nhiều thứ, tôi lại nhìn cả nhà ông ấy bị tai nạn, tôi . . . . Tôi . . . . . Tôi bởi vì sợ hãi, cho nên tôi không có chìa tay giúp đỡ. . . . . . mặc dù gần gần xa xa tôi biết tình huống của mọi người, tôi tuyệt đối không dám dính tới. . . . . . mặc dù tôi biết sau khi cô bị phá hủy khuôn mặt, gia tài của tôi bạc vạn, tôi cũng không dám đến gần cô, đây là báo ứng. . . . . . Đây mới thật là báo ứng. . . . . .”
Bà ta nói xong, chợt cảm thấy mùi máu tanh muốn tràn ra, lại cố đè nén xuống, sắc mặt tái nhợt, sâu kín nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng yếu ớt, có chút thê lương, bi ai và gấp gáp trông mong, thở gấp nói: “Hôm nay tôi muốn nói câu au cùng với cô, không nên oán hận mẹ của cô, lại càng không vì chuyện sắp xảy ra, dính tới bí mật kia. . . . . . Phải sống sót. . . . . . Cố gắng sống sót. . . . . . Không để cho mẹ cô đã khổ sở bảo vệ rất nhiều năm, thất bại trong gang tấc. Bà ấy thật sự rất khổ, rất khổ. . . . . . Bà ấy là một người mẹ vĩ đại!”
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, nhớ tới nhiều năm qua mẹ chịu khổ như vậy, cô vừa đau vừa hận, vừa kích động phẫn nộ, ngẩng đầu lên khiếp sợ và tức giận nhìn Dương Lệ Vũ, hỏi: “Rốt cuộc, là ai muốn cư xử với cha mẹ của tôi như vậy! ? Nói cho tôi biết!!!”
Dương Lệ Vũ chợt cảm thấy thân thể đau đớn, sắp cắn nuốt tánh mạng của mình, sắc mặt của bà tái nhợt, im lặng nhìn Đường Khả Hinh, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, mang theo vài phần do dự, nhưng vẫn khổ sở chống mạnh thân thể, run rẩy đứng lên, nhìn phòng ăn hoa lệ vẫn còn lưu tình cảm của Đường Chí Long trước kia, nước mắt của bà từng viên chảy xuống, nhưng vẫn loạng choạng cất bước đi khỏi, vừa đi vừa sâu kín nói: “Tôi mệt rồi. . . . . Hôm nào cô trở lại đi. . . . . .”
“Dì!!” Đường Khả Hinh nhất thời rơi lệ đứng lên, kích động nhìn Dương Lệ Vũ.
Vẻ mặt Dương Lệ Vũ lộ ra mấy phần quyến luyến không thôi đối với sinh mạng, vừa loạng choạng cất bước đi vào sàn nhà u ám, vừa sâu kín nói: “Cuộc đời chỉ ngắn ngủn mấy mươi năm, lúc cô tới, cô không mang theo gì, lúc cô đi, cũng không mang được gì, nếu như cô không thể thản nhiên sống tốt, thì phải học nhát như chuột, tôi may mắn gặp được con gái của Đường tổng, cứng cỏi nghị lực hết sức giống cha của cô, tôi rất an ủi. . . . . . Rất an ủi. . . . . . Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, nhưng thế giới của tôi, không thể trở về hơn hai mươi năm trước, mẹ của cô để chứng minh chồng của mình không sai, ở trong bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng bồng bềnh, nếm thử từng quả nho ngọt ngào, bà ấy dũng cảm và tin tưởng, tự nhiên truyền lại trên người cô. . . . . . Đó là một tình yêu xinh đẹp biết bao nhiêu. . . . . . Đây là tình yêu tôi tìm kiếm cả đời, cũng không tìm được. . . . . . Bởi vì tôi không đủ dũng cảm. . . . . .”
“Dì. . . . . .” Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn bà.
“Cuộc sống truyền thừa chỉ dành cho người dũng cảm. . . . . .” Dương Lệ Vũ đột nhiên mỉm cười một tiếng, nước mắt chảy xuống, lúc mình choáng váng đi lên lầu, sâu kín nói: “Đi gặp mẹ của cô đi. . . . . . Đi gặp bà ấy. . . . . . Đây là chuyện cuối cùng đã rất nhiều năm tôi có thể làm cho chị Tú Lan! Bà ấy biết tôi yêu cha của cô, vẫn không có quấy rầy, không xúc phạm, đối xử với tôi giống như em gái. . . . . .”
Đường Khả Hinh vừa nghẹn ngào rơi lệ, vừa nhìn hướng Dương Lệ Vũ loạng choạng giống như say rượu đi lên lầu, cô lập tức nhớ tới mẹ của mình, lập tức chạy như bay ra khỏi phòng ăn, vọt vào trong mưa kêu to: “Mẹ . . . . . . . ”
Dương Lệ Vũ đứng ở lầu hai phòng ăn, sâu kín quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh lao ra cửa chính, sắc mặt tái nhợt của bà hiện lên nụ cười cuối cùng trong cuộc đời, lập tức ngã xuống hành lang, nhắm mắt lại, máu tươi tràn ra khóe miệng, ngón tay cứng ngắc ở trong gió.