Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 852: HÀO QUANG CUỘC SỐNG

Trang Hạo Nhiên im lặng nhận lấy tấm hình, hai mắt sắc bén nhìn cảnh bái tế trong tấm hình đen trắng, vô số người khóc thét, có vài người còn người mặc đồ tang, tay cầm cây cờ tế, mờ mịt nhìn người thân chết chóc, ở trong đám người, ánh mắt anh kịch liệt di động, quả nhiên nhìn thấy ở phía sau có một khuôn mặt trung niên quen thuộc, ông lạnh lùng đứng ở trong đám người, vô tình, tàn nhẫn nhìn cảnh tượng này! !

Lập tức, thế giới như chìm vào Hàn Băng!

Trang Hạo Nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm tấm hình này, lập tức có chút kí ức gấp gáp ập đến, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu: Hạo Nhiên, đừng đi tra xét sự kiện này. . . . .

Điều này làm cho người ta gấp gáp, càng giống như một lời kêu gọi!

Anh cầm tấm hình, im lặng không lên tiếng, vẫn nhìn ông cụ Tưởng trong hình, khi đó ông đã là người hiển hách, đứng ở giữa đám người đông đúc, luôn có thể nhìn thấy được phong cách nổi bật, hơn nữa ánh mắt sắc bén nhìn người, luôn lộ ra lạnh lùng, vô tình nhìn thấu con người!

Tiêu Hào Oánh sâu kín nghiêng mặt nói: “Hoàn Cầu vì thế giới này, vì đất nước này, sáng lập bao nhiêu huy hoàng? Mang mơ ước cho bao nhiêu người? Nó phải có công trạng kì tích không thể phai mờ! ! Cho nên. . . . . Theo thời gian vũ trụ trôi qua, những sinh mạng bị giẫm đạp, máu chảy thành sông, chảy vào trong lịch sử đến khi kết thúc, bởi vì cảnh tượng huy hoàng này, không muốn có bất cứ người nào theo đuổi những vong hồn bị chôn dưới lòng đất mấy chục năm trước! ! Những bí mật kia che giấu dưới đáy thế giới, cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi! ! Thế nhưng tại sao thế giới này phải có tín ngưỡng? Điều này chứng tỏ con người không cam lòng! ! Con người không cam lòng tánh mạng của mình bị giẫm đạp ở trong quyền lợi, cho nên tồn tại thần linh và tín ngưỡng! !”

Trang Hạo Nhiên cầm tấm hình, nhắc mí mắt nhìn cô.

Lúc này cả người Tiêu Hào Oánh giống như cứng rắn như sắt, ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn phía trước, tâm trạng sinh ra một cảm giác buồn bã, nói: “Tôi nhìn tấm hình của những vong hồn kia, đứng trên vùng đất vốn được trồng trọt, đang suy nghĩ giống như lúc ấy cùng đến bao nhiêu người đáng sợ, tham gia sự kiện đáng sợ kia! Mà Hoàn Cầu sở dĩ có thể trở thành tập đoàn lớn mạnh như vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì? Trong thân thể của tôi dâng lên cảm giác tức giận! ! Tôi tiếp tục theo đuổi điều tra tới cùng, rốt cuộc để cho tôi phát hiện. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngừng thở nhìn cô! !

Tiêu Hào Oánh sâu kín nói: “Cho nên tôi nói, tín ngưỡng chính là một loại không cam lòng của con người! Chỉ cần một ngày có tín ngưỡng, luôn có người vì mình đòi lại oan nghiệt tạo ra trong quá khứ ! ! Năm đó chết chóc hơn ba trăm thôn dân, có một người may mắn thoát khỏi, lúc này anh ta. . . . . . Vì trả thù mà đến! ! Dốc lòng che giấu tính mạng, nhai bùn đất ẩm ướt, kiên trì sống sót tính mạng, mang theo thù hận và oán độc đáng sợ! !”

“Tiêu Hào Oánh! !” Trang Hạo Nhiên gọi cô! ! !

Hai mắt Tiêu Hào Oánh lóe lên, nghiêng mặt nhìn anh, sâu kín nói: “Anh đang lo lắng cho tôi?”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, mãnh liệt nhìn cô, nói: “Cô biết nhiều bí mật như vậy, kết quả như thế nào, có nghĩ tới không ?”

Tiêu Hào Oánh chậm rãi mỉm cười nói: “Tôi biết nhiều bí mật như vậy, không phải vì anh. . . . . . Là vì những vong hồn kia, là vì lời thề với Thần Jehovah Witnesses trong căn phòng tối, bởi vì thế giới này, sở dĩ có thể sinh ra thế lực mạnh mẽ chính là vì có bí mật! ! Có bóng tối! Tôi muốn vạch trần nó, đây là ý thức sứ mạng của tôi!”

Trang Hạo Nhiên cắn răng im lặng nhìn cô.

“Chẳng lẽ nanh không tò mò, người mười năm trước chạy thoát là ai sao?” Tiêu Hào Oánh nghiêng mặt, sâu kín hỏi.

Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp, trầm ngâm nhìn cô.

“. . . . . .” Tiêu Hào Oánh cũng im lặng nghiêng mặt, nhìn cái bóng dáng đó, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, trong chớp mắt đột nhiên lộ ánh sáng như chết chóc và mờ mịt, sâu kín nói: “Người kia. . . . . . Tay cầm một cây trúc! Từ đó về sau, bất kỳ hành động nào, anh ta cũng liên quan đến nhánh trúc !”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt xoay tròn, đầu tiên suy đoán ước lượng trong chốc lát, mới nhìn về phía Tiêu Hào Oánh nói: “Nhánh trúc?”

Tiêu Hào Oánh hơi ngẩng mặt, sâu kín nhìn bầu trời đỏ sậm bên ngoài cửa sổ, chậm rãi lạnh lẽo nói: “Anh đại biểu cho bí mật đáng sợ nhất của mấy chục năm trước, anh ta là người sống sót duy nhất dưới bí mật! ! Anh ta là người còn sống sót duy nhất trong bóng tối! Anh ta chịu đủ đau khổ trong bóng tối, cho nên anh ta thành người tối tăm nhất ! Chỉ cần anh ta xuất hiện buổi tối, bất cứ ai cũng không nhìn thấy được anh ta! Anh ta chính là người đứng đầu tập đoàn sát thủ cao nhất, dạ hành nhân! !”

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Hào Oánh, hỏi nhanh: “Cô làm sao biết?”

Tiêu Hào Oánh sâu kín nói: “Bởi vì dấu chân anh ta giống như trải rộng toàn thế giới, chính là một người mọc rể nảy mầm nơi nào đó, luôn có dấu vết có thể tìm ra! Phóng viên luôn tìm chứng cứ trong khe hở! Hay tìm chứng cứ trong đám người, dựa vào hơi thở người sống! ! Lúc tôi đang tìm! Anh ta cũng đang tìm! Có lẽ anh ta biết nhiều hơn tôi một chút ! !”

Trang Hạo Nhiên cầm tấm hình, tựa vào bên khoang máy bay, hai mắt xoay tròn, mãnh liệt suy nghĩ chuyện này.

Hai mắt Tiêu Hào Oánh xoay tròn, lại nhìn một bên mặt Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Hiện tại điều quan trọng muốn cứu vớt Hoàn Cầu, chính là chai rượu đỏ! Nhất định phải tìm được chai rượu đỏ kia, phá hủy rượu đỏ, phá hủy bí mật bên trong, mới có thể cứu vãn nguy cơ cuối cùng của Hoàn Cầu! Nếu không, tương lai Hoàn Cầu không chỉ có đổi chủ, ngay cả thế hệ con cháu sáng lập ra tinh thần của tập đoàn, tình cảm, toàn bộ tan thành mây khói!”

Trang Hạo Nhiên cầm tấm hình, hai mắt xoay tròn vội vàng suy nghĩ, hiện tại chai rượu đỏ đang ở đâu?

Tiêu Hào Oánh chậm rãi nói: “Quản lý và một Tổ trưởng tên Tiểu Cầm của quán bar Lệ Hoa trước kia đã bị bọn họ bí mật bắt cóc, anh nhất định phải tìm được này hai người trước bọn họ! Có lẽ bọn họ biết vị trí cô gái kia!”

Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp, ngưng mặt gật đầu.

Tiêu Hào Oánh sâu kín nói: “Có liên quan đến thân thế mờ mịt của hai đứa trẻ, cũng giấu ở trong chai rượu đỏ, hiện tại tôi nghĩ Tổng Giám đốc Trang nên cho tôi biết sự thật đi. . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhìn nửa khuôn mặt Tiêu Hào Oánh.

Tiêu Hào Oánh nở nụ cười lạnh nhạt, sâu kín nói: “Tổng Giám đốc Trang, anh thật sự là một người gặp chuyện không kinh sợ, có thể tránh được đôi mắt của tôi, làm ra chuyện như vậy. . . . .”

“Cô đuổi theo bên cạnh tôi nhiều năm, còn chưa đủ hiểu tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lạnh nhạt nói.

“Cuộc sống. . . . . . Nếu như hiểu rõ mọi thứ, làm sao có sức hấp dẫn. . . . . .” Tiêu Hào Oánh chậm rãi nở nụ cười khổ.

Trang Hạo Nhiên lại bước lên trước, cũng không để ý Tiêu Hào Oánh ngăn cản, đi đến trước mặt cô, chậm rãi ngồi xổm người xuống, cánh tay chống nhẹ ở đầu gối trước, cúi xuống chăm chú nhìn một đoạn váy lụa dài của cô. . . . . .

Mặt của Tiêu Hào Oánh hơi đỏ bừng, hai tay chống tay ghế, chậm rãi cúi đầu, nhìn người đàn ông này.

Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn đoạn váy lụa dài của cô, ngưng trọng suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô. . . . . .

Tiêu Hào Oánh hơi nghiêng người, để cho khăn lụa che nửa bên má trái bị thương, hai mắt lay động nước mắt.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra một chút đau lòng và áy náy, thở dốc một hơi, chậm rãi vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, để cho cô quay mặt sang, đối mặt với mình. . . . . .

Tiêu Hào Oánh quay mặt sang, nước mắt chảy xuống nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp mấy hơi, nhìn Tiêu Hào Oánh, sâu kín cười nói: “Con người khi còn sống, không ngừng theo đuổi điều tuyệt vời! Căn phòng nhỏ tối tăm của Thần Jehovah Witnesses, tôi cũng đã đi vào! Thật ra không có chuyện gì! Cũng chỉ là muốn làm cho thần bí để tạo nên truyền thuyết! Cái gọi là bí mật khi bị vạch trần sự thật, chúng ta sẽ nghĩ, điều này chẳng qua cũng là như vậy ! Bởi vì quan trọng ở theo đuổi !”

Tiêu Hào Oánh cúi xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, mỉm cười nói: “Chúng ta còn sống, có thể không e ngại sự thật, thật không dễ dàng! Bởi vì thường thường nó đại biểu cho âm mưu, ám sát, tổn thương, thậm chí còn có phản bội! Dĩ nhiên, trong đó còn bao gồm một mặt linh hồn tăm tối của mình, ích kỷ, yếu ớt, tố giác người khác dễ dàng, nhưng tố giác mình, thật rất khó. . . . . . Nhưng chúng ta sinh ra trên thế giới này, mỗi ngày nhất định phải trải qua bóng tối và ánh sáng! Đây không phải chuyện là chúng ta có thể trốn tránh! Làm sao có thể làm được, ở trong ánh sáng thản nhiên vui vẻ, trong bóng tối đấu tranh thở dốc, điều này cần sự rèn luyện nhất định và cái nhìn thấu đáo! Tôi không biết gia tộc của tôi đã từng giết oan bao nhiêu vong hồn, nhưng nếu tôi hưởng thụ ánh mặt trời, tất nhiên tôi có nghĩa vụ tố giác âm mưu trong bóng tối! Bởi vì có một chút sự thật, nó mang theo niềm tin của một số người đáng quý!”

Tiêu Hào Oánh đột nhiên kích động nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nhưng kiên quyết nhìn Tiêu Hào Oánh, cho cô một cam kết: “Chúng ta sống ở trên thế giới này, không có người nào có thể chạy trốn được sự sắp xếp của số mạng ! ! Tôi là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, phải có sứ mạng vạch trần sự thật, hoàn trả lại cho tất cả vong hồn trong quá khứ một lẽ công bằng! ! Nếu như tôi điều tra kỹ, chuyện này là sự thật, tôi sẽ tự mình đứng ở trước mộ của bọn họ, gánh chịu tất cả tội lỗi mà người lãnh đạo của Hoàn Cầu gây ra tội nghiệt trong quá khứ! Tôi không e ngại làm lại từ đầu, nhưng tôi . . . . Không muốn mất đi tín ngưỡng quý báo nhất của con người !”

Hai mắt Tiêu Hào Oánh lóe lên, nước mắt chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên lại thật lòng nhìn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: “Có lẽ có một chút duyên phận gặp thoáng qua rất tiếc nuối, nhưng cuộc đời của cô đã từng rất tự nhiên xinh đẹp xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi hết sức vinh hạnh! Cám ơn cô đã từng yêu tôi . . . . . Trong tương lai, cô nhất định phải quý trọng người yêu của mình, người có thể làm cho trái tim cô đập nhanh, đừng ngây ngô sống ở một chỗ hẻo lánh, nhìn anh ấy. . . . . . Có yêu phải lớn tiếng nói ra! Thật ra mỗi người bất kể mạnh mẽ như thế nào, ở trước tình yêu, bọn họ đều trong sáng . . . . . . Hãy quý trọng đoạn tình yêu này. . . . . .”

Tiêu Hào Oánh nghe nói như vậy, giống như cô gái nhỏ, khẽ cúi đầu xấu hổ rơi lệ.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, nóng bỏng nhìn má trái của cô, sâu kín nói: “Cám ơn cô, phóng viên Tiêu. . . . . . Cám ơn cô đã bỏ ra. Sau khi đến Mĩ, nhất định phải giữ gìn sức khỏe! ! Tương lai, tôi sẽ tiếp tục quan tâm đến hạnh phúc của cô!”

Tiêu Hào Oánh kích động nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, chỉ chậm rãi khom người tiến lên, ôm cô gái bị thương trước mặt, ôm nhẹ phần lưng của cô, thật lòng nói: “Cô yên tâm! Tôi sẽ điều tra kỹ sự thật! Tôi sẽ trả lại cho cô một lẽ công bằng! Cám ơn tín ngưỡng của cô ! !”

Tiêu Hào Oánh nặng nề nuốt cổ họng, hiểu rõ có chút thâm tình cuối cùng rồi cũng phải cáo biệt hôm nay, muôn ngàn lời muốn nói, muốn nói. . . . . . Nhưng vẫn im lặng rơi lệ nở nụ cười.

***

Phi trường nhất thời vang lên tiếng ồn khổng lồ ! !

Một cơn gió vô cùng mãnh liệt thổi đến!

Máy bay tư nhân màu trắng chậm rãi rọi ánh đèn chói mắt, dọc theo đường biển thật dài, chậm rã chạy đi, cất cánh bay lên . . . . . .

Trang Hạo Nhiên đón khổng lồ gió thổi, rất biết ơn ngẩng đầu lên nhìn máy bay sắp rời khỏi đường biển, hai mắt anh lóe lên ánh sáng mãnh liệt sắc bén, vẫn cầm tấm hình, nặng nề thở gấp mấy hơi. . . . . .

Lúc này Lãnh Mặc Hàn đi tới bên cạnh anh, nhìn chiếc máy bay chậm rãi bay lên, sâu kín nói: “Đang suy nghĩ gì?”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn chiếc máy bay vọt lên không trung, mới sâu kín nói: “Đến cùng có bao nhiêu người hiểu được ý nghĩa cuộc sống? Nếu anh không buông tha, có thể để cho cuộc sống phát ra ánh sáng thật xinh đẹp. . . . . .” .

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hai mắt khẽ lóe lên, cùng anh ngẩng đầu nhìn máy bay đã bay xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK