Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: CHONG CHÓNG GIÓ

Mọi người vừa nghe, tất cả đều khiếp sợ.

Vitas và Laurence cũng đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nhỏ trong màn hình, lại dám với nói lên yêu cầu như thế! !

Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc ngưng tụ, sắc mặt căng thẳng nhìn cô.

“370.001 đồng?” Trang Tĩnh Vũ nghe con số thú vị, hai mắt hiện lên một chút nụ cười, lại lộ ra chút uy nghiêm nói: “Cô gái nhỏ, chai rượu đỏ này của cháu có thể quá đắt hay không?”

Đường Khả Hinh lập tức rưng rưng lại kiên định nói: “Không đắt đâu ! ! Mua một chút tình cảm trong lòng ngài, đây quả thực là quá tiện nghi rồi !”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn cô gái trong màn hình, hai mắt lộ ra kiên cường và ánh sáng tự tin, trên mặt của ông cuối cùng hiện lên nụ cười mấy phần khen ngợi, gật đầu nói: “Đúng vậy, tình cảm quả thật vô giá, khó được cô còn trẻ tuổi, dám khiêu chiến quyền thế, nói lên yêu cầu! Dũng cảm, quả quyết, kiên định! Chú quý trọng tình nghĩa của thầy trò cháu, xem như như người khách đầu tiên dùng 370.001 đồng mua chai rượu đỏ này!”

Mọi người không thể tin nổi kêu lên.

Hai mắt Đường Khả Hinh ngưng tụ, nước mắt chảy xuống, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Vitas nhìn cảnh tượng này, hai mắt lại hiện lên vui mừng và nụ cười hạnh phúc.

Tưởng Vĩ Quốc không vui nhìn Trang Tĩnh Vũ!

Laurence dẫn đầu, kích động đứng lên, cho cô gái này một tràn vỗ tay nhiệt liệt.

Fiona cũng hết sức vui vẻ đứng lên, vừa vỗ tay vừa cười nói: “Đây mới thật là ngày tuyệt vời còn đáng giá hơn so bất kỳ ngày lễ nào !”

Mọi người cũng rối rít đứng lên, cho cô gái nhỏ thong minh và dũng cảm từng trận vỗ tay.

“Có lẽ đây là chai rượu đỏ đắt tiền nhất mà tôi mua. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cũng bất đắc dĩ bật cười, nói: “Vitas tiên sinh, xem đi ngài thu học trò tốt, một cuộc họp, muốn tôi 370.001 đồng!”

Vitas lập tức đứng lên, cung kính nhìn Trang Tĩnh Vũ, mỉm cười gật đầu, thay mặt học trò chào hỏi, kích động nói: “Cám ơn chủ tịch.”

Đường Khả Hinh càng thêm khóc không thành tiếng.

Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, xúc động nhìn hai thầy trò cô, thật lòng nói: “Trên thế giới này có rất nhiều thứ vô giá, nhất là tình nghĩa khó được. Hi vọng cuộc so tài trong tương lai, mọi người có thể hợp tác lẫn nhau thật tốt, tạo nên thành tích tốt đẹp. Dù sao tranh tài, quan trọng nhất không phải kết quả, biểu hiện trong khi thi đấu, mới là mẩu chuyện cuộc sống khó có được, quý trọng cố gắng mỗi một ngày, quý trọng tâm trạng tốt mỗi một ngày. Cố gắng lên, cô nhóc!”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn ông chú này, kích động gật đầu, nghẹn ngào nói: “Cám ơn, chủ tịch, tôi hiểu rồi.”

“Chai Laffey năm 1982, chú sẽ phái người đi lấy, giữ lại 370.001 đồng, sau khi qui đổi thành bảng anh, ghi vào tài khoản phòng ăn Bách Hợp của mọi người, tiền bạc dùng để quay vòng vấn đề phòng ăn đoán chừng đã đủ, ngày mai chú sẽ phái đầu bếp tới đây, do ba người các người tự mình phỏng vấn.” Trang Tĩnh Vũ giữ lời hứa, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh vui vẻ cười, nói: “Có thật không?”

“Ừm!” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu.

“Cám ơn chủ tịch! !” Đường Khả Hinh lập tức kích động nói.

“Cháu còn phải cám ơn một vị chủ tịch khác. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói: “Bởi vì một nửa tiền của chú, đều do ông ấy kiếm cho chú.”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, chậm rãi quay đầu, nhìn mặt Tưởng Vĩ Quốc căng thẳng, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nhìn ông ta nhẹ nhàng gật đầu, yếu ớt nói: “Cám ơn. . . . . . Chủ tịch Tưởng. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn cô một cái, lập tức đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng đứng tại chỗ, trái tim không khỏi run lên, nhìn thấy ông, nhớ tới một người khác, loại cảm giác này, vô cùng nặng nề, lập tức mạnh mẽ đè nén xuống, để cho hai mắt mình càng kiên định phát ra ánh sáng dũng cảm, không muốn suy nghĩ tiếp bất kỳ chuyện cũ đau lòng nào!

“Được rồi. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ khép tài liệu tuyển thủ số tám, mặc dù nói không biết tên tuổi cô gái nhỏ này, nhưng vẫn rất xúc động cười nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, các vị cực khổ, cuộc so tài trong tương lai tôi càng mong các vị giám sát và hướng dẫn. Dù sao, trong trận đấu có không ít người trẻ tuổi, con đường tương lai của bọn họ rất dài, hi vọng mọi người có thể tiếp năng lượng cho bọn họ.”

Mọi người lập tức đứng lên, hướng về phía ông gật đầu thật sâu tạm biệt.

Trang Tĩnh Vũ cũng mỉm cười đứng lên, xoay người đi khỏi chỗ ngồi chủ tịch, đang chuẩn bị muốn rời khỏi. . . . . .

“Chủ tịch. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên nhẹ nhàng gọi ông.

Trang Tĩnh Vũ dừng tại chỗ, quay đầu, mặt mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn Trang Tĩnh Vũ, nhớ tới Trang Hạo Nhiên rất đẹp trai, hơn nữa cũng trí tuệ nhiệt tình như ánh mặt trời, vô cùng biết ơn nói: “Cám ơn ngài. . . . . .”

Tiếng cám ơn này bao gồm rất nhiều rất nhiều, bao gồm Tổng Giám đốc đẹp trai được người cha dạy dỗ chu đáo.

Trang Tĩnh Vũ nhìn cô gái nhỏ này thật sâu, trên mặt hiện lên nụ cười hiền hòa, nói: “Đừng cám ơn, ngủ một giấc thật tốt, chỉ có giữ vững thân thể khỏe mạnh, mới có thể chiến đấu với tương lai. . . . . . Cố gắng lên!”

Đường Khả Hinh lập tức ôm chai rượu đỏ trân quý, kích động khẽ gật đầu.

Trang Tĩnh Vũ không nói nữa, xoay người đi ra khỏi phòng họp, hình ảnh truyền đi cũng lập tức tắt.

Đường Khả Hinh nhìn màn hình Laptop đã tắt, hai tròng mắt của cô lập tức rơi lệ, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, giống như đánh một trận chiến, hư mềm ngồi dưới đất.

“Hi. . . . . .” Niky có chút lo lắng đi tới Đường Khả Hinh, nhìn thân thể cô mệt mỏi, kêu nhỏ: “Are you ok?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nhưng đột nhiên thật nhớ Nhã Tuệ, lại sợ một chút mềm yếu sẽ phá hủy chính mình, liền nhanh chóng lau khô nước mắt, lập tức đứng dậy, nói: “I’m ok! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tuyển. . . . . .”

Cô lập tức lập tức đứng lên, đột nhiên cảm thấy mắt hoa, hai mắt mờ mịt khẽ chớp, cả người chống đỡ không được, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh, té lăn trên đất! !

Chai rượu đỏ lăn thật xa.

“A . . . . . .” Niky kinh ngạc ngẩng mặt kêu to: “She¬ faint¬ed.” (Cô ấy ngất rồi!)

Hai nhân viên nhìn Đường Khả Hinh đột nhiên té lăn trên đất, lập tức chạy tới, người đàn ông kia càng gấp gáp ôm lấy Đường Khả Hinh đi về phía bên ngoài, nói: “Đến bệnh viện! ! Lúc nảy cô ấy cũng chảy máu mũi! Lập tức đi kiểm tra một chút!”

“Tốt!” Đồng nghiệp lập tức đáp lời.

Bruce lập tức đội mũ nỉ của mình, cùng Niky đi theo, lập tức chạy tới bệnh viện.

Mưa phùn mờ mịt, cây liễu ngoài cửa sổ, giống như phủ một lớp ánh sáng, màu xanh nhạt sáng ngời.

Sau khi Bác sĩ kiểm tra hết một lần cho Đường Khả Hinh đang nằm ở trên giường, mới mỉm cười nhìn Bruce cùng hai nhân viên, nói: “Bệnh nhân không có việc gì, cô ấy chỉ mệt nhọc, buồn ngủ.”

“Cái gì?” Niky không thể tin nổi trợn to hai mắt, nhìn bác sĩ kinh ngạc nói: “Đang ngủ?”

“Đúng vậy, cô ấy đang ngủ. . . . . .” Bác sĩ bất đắc dĩ mỉm cười nói.

Đám người Bruce nghe nói như vậy, tất cả đều im lặng quay đầu, nhìn cô gái nhỏ trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời rũ xuống trên trán, hai mắt khép chặt, khẽ mở môi mỏng, hơi thở yếu ớt, trầm trầm ngủ say, giống như đứa bé mới bị thương. . . . . .

“Let-her-have-ago-odsleep” (Để cho cô ấy ngủ đi…) Bruce xúc động nói: she hasn’t been a good sleep for two day sand nights.” (Đã hai ngày hai đêm cô ấy không có ngủ rồi).

Niky cũng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh gật đầu một cái.

Đúng vậy, cô mệt mỏi, kiên trì hai ngày hai đêm, đến giờ phút cuối cùng, thiếu chút nữa thua cuộc tranh tài rượu đỏ của mình, thành công luôn dành cho người có chuẩn bị, cô gái này, từ quá khứ đến bây giờ, gần như mỗi một ngày mỗi một giờ đều chuẩn bị lên đường. . . . . . Cho nên cô mệt mỏi, rất mệt mỏi, để cho cô ngủ một giấc thật ngon thôi.

Bầu trời nước Anh ướt tí tách.

Bầu trời nước Pháp cũng ướt tí tách.

Đường phố tràn ngập cảm xúc nghệ thuật và không khí hoài cổ, vô số hạt mưa phùn lãng mạn rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên xách theo hành lý, từ một nhà hàng tây đi ra, hai mắt hiện lên một chút ánh sáng mất mát, nhìn phố xá sầm uất và đầu đường yên tĩnh, còn có ánh đèn vàng từ tủ kính phát ra, trong lòng đang suy nghĩ, Đường Khả Hinh, rốt cuộc em đi đâu?

Người đàn ông này đứng ở trong mưa, hai mắt mờ mịt nhìn đám người tới lui, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng, luôn có vô hạn xúc động dâng trào ra, muốn tìm cô gái này, nhưng cố tình gặp mặt, lại không biết nói gì. . . . . . Ánh mắt anh xẹt qua nụ cười bất đắt dĩ, chỉ phải chống cây dù, đạp đường phố ướt đẫm đi về phía trước, tiếp tục tìm gian phòng ăn tiếp theo. . . . . .

Đi qua một nóc tòa nhà cổ kính nào đó, có áp-phích Lavender khổng lồ bày ra trước mặt mọi người.

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn áp-phích Lavender, chính là chụp ở Provence, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, còn có một thảm cỏ Lavender vô tận, hai mắt anh không khỏi lộ ra dịu dàng, nhìn từng đóa hoa nhỏ, dịu dàng đứng ở trong gió, giống như ngửi được mùi hoa nồng đậm xông về phía mình. . . . . . Anh khẽ chớp mắt, không nhịn được nhớ tới kí ức xa xưa, có một cô né mặc váy trắng, đứng ở trên cỏ Lavender, đôi mắt đẫm lệ nhìn mình chằm chằm, nước mắt trong suốt lớn chừng bằng hạt đậu, chảy xuống khuôn mặt nhỏ bé mềm mại . . . . .

Có một cô gái, đứng ở trong lá phong nhìn mình, nước mắt trong suốt dịu dàng chảy xuống.

Hai cô gái, giống như trùng lắp theo năm tháng.

Trang Hạo Nhiên hơi sững sờ, vì mới vừa có chút nghi ngờ, khẽ mỉm cười, không tin đi qua áp-phích cỏ Lavender khổng lồ, tiếp tục đi về phía trước.

Mộng, giấc mộng kia, giấc mộng kia. . . . . .

Cô gái nằm trên giường, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, thở nặng nề, đôi tay nắm chặt một góc chăn nệm, nhớ lại thảm cỏ Lavender xinh đẹp, có một đứa bé trai ngồi ở giữa bụi cỏ Lavender màu tím, nhìn cô bé đang cắt giấy xếp chong chóng nhỏ màu tím xinh đẹp, cậu bé cười.

Cô bé nhìn nó cũng cười ngọt ngào.

Một trận gió thổi tới, chong chóng nhỏ màu tím trên đuôi váy màu trắng của cô bé, đoàn đoàn bay múa, giống như bươm bướm, rối rít xoáy xoay tròn ngược lại trên không trung.

Đứa bé trai và cô bé đồng thời ngẩng đầu lên nhìn chiếc chong chóng gió trên không trung ở bầu trời màu xanh dương xinh đẹp mộng ảo, vui vẻ  xoay tròn, cười thật vui vẻ.

“Anh trai lớn, sau này mỗi ngày em làm chong chóng gió cho anh!” Giọng nói non nớt của cô bé ngọt ngào truyền đến.

Đứa bé trai cười, hai mắt giống như ánh sao. . . . . .

Người đàn ông kia đứng ở dưới cây Phong nhìn tới phía trước, nở nụ cười, hai mắt phát ra ánh sáng dịu dàng. . . . . .

Đứa bé trai và người đàn ông giống như trùng lắp theo năm tháng, đồng thời dịu dàng nhìn mình, khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh lập tức mở mắt, nhớ tới Trang Hạo Nhiên, không hiểu gấp rút kêu một tiếng: “Anh trai lớn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK