Chương 1241: TRƯỚC, SAU
“Mọi người xem video chủ tịch Đường nhận tội một chút . . .”
Lãnh Mặc Hàn nói xong liền nghiêng người tới trước, vươn tay mở một chiếc Laptop trước mặt, nhập vào một chút số liệu, trong màn hình lập tức phát ra hình ảnh Đường Chí Long đến cục cảnh sát nhận tội năm đó. . .
Trương Thục Dao lập tức ngồi xuống bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, tò mò hỏi: “Video gì vậy?”
Lãnh Mặc Hàn dừng động tác, nhàn nhạt quay mặt sang nhìn Trương Thục Dao một cái.
Trương Thục Dao cũng quay mặt sang nhìn Lãnh Mặc Hàn một cái. . . Nhìn anh nhàn nhạt đưa mắt nhìn dáng vẻ của mình, cô chỉ đành phải ho khan một tiếng, có chút bất đắc dĩ dời vị trí một chút, ngồi ở trên thành ghế sa lon. . . Thanh Bình cùng Mỹ Linh ngồi ở bên máy tính, không nhịn được cúi mặt bật cười.
Uyển Thanh lại ngưng mặt nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn, hỏi: “Anh! Anh phát hiện ra điều gì?”
“Mọi người xem video ông ấy nhận tội trước đi. . .” Lãnh Mặc Hàn nói xong, liền duỗi ngón tay, ấn xuống nút play một cái! !
Mọi người liền cùng nhau nhìn hình ảnh trong màn hình máy vi tính bắt đầu di động, trong hình ảnh trắng đen không quá rõ ràng, Đường Chí Long mặc tây trang đen, sắc mặt tiều tụy khổ sở ngồi ở trong phòng tra hỏi, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng kích động day dứt, đôi tay đặt ở trước bàn tra hỏi, thở gấp mấy hơi, mới đè nén nghẹn ngào thẳng thắn nói: “Vụ cháy. . . Là tôi . . . Là một mình tôi. . . làm! ! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi! Tôi. . .Tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm chuyện này! !”
Giọng nói run rẩy nghẹn ngào đè nén, trong màn hình khuôn mặt người đàn ông trung niên không kịp hối tiếc, dáng vẻ day dứt! !
Thanh Bình cùng Mỹ Linh xem video này, nhìn không ra manh mối, Trương Thục Dao cũng tỉ mỉ nhìn dáng vẻ Đường Chí Long đè nén, day dứt ở trong màn hình, cũng không thể nhìn ra. . . Uyển Thanh lại chăm chú nhìn Đường Chí Long nói xong lời này thì hai tròng mắt ông rưng rưng, dáng vẻ cúi đầu nghẹn ngào, ánh mắt của cô nheo lại. . . Đúng lúc này Lãnh Mặc Hàn tạm dừng hình ảnh, chỉ động tác tay của Đường Chí Long nói: “Mọi người có chú ý không, lúc Đường Chí Long nói lời này, hai tay của ông ấy đặt xuống, còn có lời nói của ông ấy. . .”
“Điều này thì có gì nghi ngờ?” Trương Thục Dao nhìn Lãnh Mặc Hàn, ngạc nhiên hỏi.
Lúc này Uyển Thanh liền ngưng mặt giải đáp: “Cho nên nói! ! Thời gian trôi qua nhiều năm, điều tra vụ trước đây có một chỗ tốt!”
“Chỗ tốt gì?” Mỹ Linh nhìn Uyển Thanh hỏi.
Uyển Thanh trực tiếp nhàn nhạt đưa mắt nhìn đôi tay Đường Chí Long đặt ở trước bàn tra hỏi, dáng vẻ cúi mặt, mới sâu kín nói: “Trên thế giới này, tất cả bí mật và sự thật cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ lộ ra đáp án có tính khách quan và kết quả có thể suy đoán được! ! Lúc Đường Chí Long đang cung khai, đôi tay đặt ở trước bàn tra hỏi, đó không phải là một động tác hung thủ cần có!”
“Nghĩa là sao?” Mỹ Linh và Thanh Bình ngạc nhiên nhìn Uyển Thanh, kinh ngạc hỏi.
Uyển Thanh nặng nề lặng lẽ xem từng hình ảnh kinh điển của Đường Chí Long trong quá khứ, bao gồm hình ảnh ông ngồi ở phòng làm việc mở cuộc họp, ông cũng có một động tác theo thói quen, chính là đôi tay đặt ở mặt bàn, khẽ cúi đầu trầm tư. . . Cô đặt từng tấm hình xuống, mới chậm rãi nói: “Mọi người nhìn xem! Cho dù ông ấy họp hay ngồi ở trước bàn làm việc, tay của ông ấy đều đặt ở trên mặt bàn vô cùng vững vàng, gần như chỉ có đầu ngón tay tiếp xúc mặt bàn lạnh lẽo! Lúc người ta đặt đầu ngón tay tiếp xúc mặt bàn lạnh lẽo và cần trầm ngâm suy tư thì tư tưởng sẽ trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất của cơ thể, ổn định, thong dong, bình tĩnh! Hệ thống thần kinh của mỗi người đều có liên quan chặt chẽ đến động tác lớn nhỏ trong cơ thể của mình! Cùng là một người, nếu tính tình ông ấy nóng nảy sẽ rất dễ dàng nắm chặt quả đấm, thở dốc! Mà Đường Chí Long thường dùng tư thế này, ngược lại lộ ra kết quả suy tính trong lòng ông ấy!”
“Kết quả gì!” Trương Thục Dao hỏi nữa.
Uyển Thanh trực tiếp ngưng mặt nhìn Trương Thục Dao, nói ngay: “Ông ấy đang lấy dáng vẻ một vị chủ tịch đưa ra quyết định! Mà không phải một người gây ra vụ cháy!”
Thanh Bình và Mỹ Linh cùng trợn to hai mắt, nhìn Uyển Thanh! !
Đúng lúc này, Uyển Thanh chậm rãi đưa hai tay ra, chống xe lăn từ từ đứng lên, cất bước đi xung quanh mọi người, vừa cất bước vừa ngẩng mặt nói: “Giống như tôi, lúc tôi đang suy nghĩ, không khỏi mong muốn đứng lên đi một chút, lắng đọng trong lòng của mình, làm như vậy để cho tôi suy nghĩ rõ ràng hơn! ! Mà chủ tịch Đường sau khi phạm phải vụ cháy này, hai tay vẫn theo thói quen đặt xuống, chứng minh lúc đó vẫn lấy dáng vẻ một vị chủ tịch suy nghĩ sự việc! ! Đưa ra quyết định! Nhất là mọi người phát hiện không? Lúc xảy ra vụ cháy, ngày thứ hai Đường Chí Long đã tự ra đầu thú! ! Khi đó, đã có đủ không gian, thời gian, nghĩ cách chống đỡ quyết định của ông ấy!”
“Ý của cô là. . .” Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh, hỏi nhanh: “Lúc Chủ tịch Đường đang do dự suy nghĩ, chuyện quan trọng nhất là vụ cháy hay là tập đoàn của ông ấy!”
“Đúng vậy!” Uyển Thanh chậm rãi xoay người nhìn Trương Thục Dao nhanh chóng nói: “Nếu như không phải, cô có thể nói cho tôi biết, Đường Chí Long là người làm việc cẩn thận, có trách nhiệm, quý trùng sinh mạng, đầu đội trời chân đạp đất, tại sao phải đến ngày thứ hai của vụ cháy mới tự ra đầu thú! Tôi tổng kết hành vi của cả đời ông, ông ấy vẫn là một người cực kỳ cơ trí, suy nghĩ rõ ràng, quả quyết, dũng cảm! ! Người như vậy, lúc xảy ra vụ cháy không thể nào có chút do dự! Điều này so với hình ảnh bản thân ông ấy không phù hợp! ! Cực kỳ không phù hợp!”
Trương Thục Dao cùng đám người Mỹ Linh cũng dần dần cảm thấy có chút rõ ràng. . .
“Theo như phân tích, chủ tịch Đường thật không phải là thủ phạm vụ cháy?” Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh, vẫn còn nghi ngờ hỏi.
Uyển Thanh mỉm cười nhìn Trương Thục Dao nói: “Chúng ta không thể dùng chứng cứ như vậy! Nếu như chúng ta cầm kết quả chứng cứ như vậy đi gặp cảnh sát, chúng ta sẽ bị ném ra!”
“Vậy còn có manh mối khác?” Trương Thục Dao nhìn Uyển Thanh hỏi nhanh.
Uyển Thanh nghe nói như vậy, cũng im lặng nhìn anh trai! !
Lúc này, khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra vẻ trầm tĩnh, vẫn nhìn chòng chọc dáng vẻ Đường Chí Long lúc ấy nhận tội thì lộ ra cảm xúc một đi không trở lại, anh mới sâu kín nói: “Đây mới là chuyện khó khăn nhất! ! Nếu như. . . Chúng ta muốn chứng minh Chủ tịch Đường bị oan, chúng ta nhất định phải tìm ra được chứng cứ chính xác! ! Vụ cháy không có bất kỳ quan hệ nào với ông ấy! Nhưng lúc đó quả thật ông ấy tiến vào phòng bếp, thậm chí còn giận dữ cố ý nhốt toàn bộ đầu bếp cùng phụ bếp ở trong hai cánh cửa! ! Phòng bếp khách sạn có quy định, để tránh xảy ra sự cố, cho nên hai cánh cửa nặng nề phải đóng kín, phải là đầu bếp trưởng mới có thể khởi động mật mã! Đóng hai cánh cửa nặng nề! !”
“Vậy. . .” Trương Thục Dao trực tiếp nhìn Lãnh Mặc Hàn lập tức căng thẳng nói: “Ý của anh là, Chủ tịch Đường có thể thật sự là người có liên quan lớn nhất đến vụ cháy?”
“Cho nên. . .” Lãnh Mặc Hàn mới nhàn nhạt nhìn Trương Thục Dao nói: “Cảnh sát mới có thể một mực khẳng định chuyện này có liên quan với chủ tịch Đường! ! Thậm chí sau khi ông ấy tự ra đầu thú, cũng chứng minh điểm này!”
“Vậy còn có sơ hở gì?” Trương Thục Dao nhìn mọi người hỏi.
“Vấn đề là. . .” Lãnh Mặc Hàn tiếp tục nhìn Trương Thục Dao, nói ngay: “Theo hành vi và tính cách của Chủ tịch Đường, sau khi giận dữ ông ấy không thể đóng hai cánh cửa! Cũng. . . Cũng chứng minh một chuyện khác!”
“Chuyện gì?” Trương Thục Dao suy nghĩ chuyện này! !
Lãnh Mặc Hàn nhìn Trương Thục Dao, nói ngay: “Chúng ta giả thiết Chủ tịch Đường biết sự thật vụ cháy! Như vậy. . . Ông ấy biết từ lúc nào? Nhất định là sau vụ cháy! Bởi vì trước khi cháy, ông ấy có thể ra tay ngăn chặn! Hơn nữa! Ông ấy vô cùng có khả năng trước và ngay sau vụ cháy xảy ra trong tích tắc, đã thông qua cách nào đó biết được sự thật, cho nên vào ngày hôm sau mới thừa nhận vụ cháy do chính mình gây ra. . .”
“Tại sao?” Đám người Thanh Bình và Mỹ Linh cùng kinh ngạc hỏi! !
Khuôn mặt Uyển Thanh lộ ra nhàn nhạt, nhìn bọn họ nói: “Ông ấy muốn hủy bỏ chứng cứ! Vụ cháy này, nhất định liên quan rất rộng, thậm chí là một chuyện lớn làm ông ấy bất ngờ ! Cho nên mới phải khiến cho một người có đức độ làm ra hành động như vậy! Thậm chí tôi nghi ngờ, vụ cháy cùng sự kiện rượu đỏ năm đó, có lẽ có liên quan nhất định!”
Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang chăm chú nhìn về phía bọn họ, lúc này mới chậm rãi nói: “Cho nên. . . Ông ấy muốn hủy bỏ chứng cứ! Thứ hai! ! Muốn tạo ra chứng cứ!”
Trương Thục Dao lập tức cũng bị bừng tỉnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói: “Đúng vậy! Tôi quả thật không có nghĩ qua điểm này! ! Nếu như ông ấy biết được sự thật, vì che giấu sự thật này, ông ấy nhất định sẽ hủy bỏ chứng cứ trước tiên! ! Sau đó tạo ra chứng cứ vụ cháy do mình gây ra! ! Như vậy. . . Cảnh sát điều tra chứng cứ, cũng vô cùng có khả năng do chủ tịch Đường tạo ra! Chúng ta có thể lần theo những chứng cứ này, điều tra hướng ngược lại!”
“Đúng vậy! !” Lãnh Mặc Hàn cũng gần như nói rất chắc chắn: “Trận lửa lớn kia đã thiêu rụi tất cả chứng cứ trong phòng bếp! Như vậy. . . Sau đó xuất hiện chứng cứ, nhất định là không phù hợp logic, nhưng lại phù hợp thực tế! Chúng ta chỉ cần chứng minh chứng cứ sau này là do người khác làm giả, là có thể giải đáp được bí ẩn này!”
“Sau vụ cháy này còn có chứng cứ gì?” Trương Thục Dao tò mò hỏi! !
Uyển Thanh trực tiếp cầm tài liệu cục cảnh sát, nhìn Trương Thục Dao mỉm cười nói: “Ở chỗ này!”
Trương Thục Dao cố ý trả đũa, cười nói: “Cô không nên xem! ! Rõ ràng cô mới vừa nói không xem tài liệu của cục cảnh sát!”
Uyển Thanh lập tức bất đắc dĩ nhìn Trương Thục Dao, nở nụ cười. . .