Chương 1275: KẾT THÚC (MƯỜI LĂM)
Một vấn đề khó như vậy, hơn nữa vẫn do người như Trương Bồi Nguyên canh giữ! !
Tất cả nhân viên Khách sạn Á Châu đều biết chuyện này, rối rít tò mò hào hứng bàn tán, cảm thấy bà Tổng Giám đốc này thật sự là khó cưới, rất nhiều nhân viên tan việc cũng chậm rãi chạy đến Du Long Trường Đình núp ở dưới lá chuối tây, bị giọt mưa lộp độp trút xuống cũng muốn nhìn vào bên trong, chỉ thấy gian phòng ăn cao quý trái phải trong ngoài ngoài đều được vệ sĩ vây lớp lớp chặt kín, chín tầng màn cửa sổ “Vân Ảnh Thường” đều giũ xuống, chỉ lộ ra ánh sáng tươi đẹp bao quanh, cảm giác bà Tổng Giám đốc tương lai, cô rất cao quý đang chờ đợi ở bên trong . . .
Bên ngoài Du Long Trường Đình cũng có vô số nhiều người tầng tầng lớp lớp, chỉ thấy Tổng Giám đốc Trang vẫn đứng ở bên ngoài ngưỡng cửa sợi hoa, dáng người thẳng tắp hấp dẫn vẫn rất mê người cũng làm cho tim người ta đập nhanh, bên cạnh mấy Phó tổng cũng canh giữ ở bên cạnh anh, giống như đang nhỏ tiếng trao đổi, không biết đang nói chuyện gì.
“Chúng ta đi qua một chút, nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì?” Có một nữ nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu trắng, đội mưa rơi lộp độp, đẩy nhẹ lá chuối tây muốn bước qua sân cỏ ướt đẫm, đi tới một gốc cây đại thụ muốn đến gần Trang Hạo Nhiên, ba nữ tiếp tân cũng hết sức tò mò theo sát phía sau cô, cũng nhón nhón di động bước chân đi tới phía trước, không ngờ bọn họ mới đi mấy bước, cây chuối tây thứ ba vén mở, lập tức nhìn thấy một bóng nữ quỷ màu tím xõa tóc dài ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt sâu thẳm tịch mịch đáng sợ, khủng bố nhìn mình! !
“A . . . ” Mấy cô gái giơ năm ngón tay, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, gan mật cũng rơi đầy đất thét chói tai, vội vàng lảo đảo chạy trốn! !
Trang Hạo Nhiên cầm cây kim trong tay, nghe được tiếng thét chói tai, anh trầm ngâm hơi nghiêng mặt, hai tròng mắt sắc bén liếc nhìn bên ngoài hành lang, chỉ thấy mấy nữ nhân viên một đường lảo đảo bò tới phía trước, cuống cuồng chạy đi, mà Điệp Y lại giống như hồn ma canh giữ ở bên ngoài cách mình khoảng cách an toàn nhất, đội mưa rả rích, bình tĩnh nhìn bọn họ hoảng sợ chạy xa, anh không có nhiều thời gian để ý tới chuyện này, chỉ xoay tròn cây kim, nghĩ cách.
Đám người Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, Tiêu Đồng hết sức sốt ruột tiến tới đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, xuyên qua khe hở cánh cửa sợi hoa nhìn thấy một đám người đông nghẹt ngồi bên trong phòng, từng người thân phận đều cao quý, nhất là Ủy viên Trương giống như vị phật lớn núi Tôn Nhạc, ngồi tại vị trí chính giữa, uy nghiêm lẫm liệt, dáng vẻ là người quyết định, hai tròng mắt sắc bén có thể bắn ra khí lạnh chết người, Tô Lạc Hoành trợn mắt, khoa trương kêu lên: “Ôi chao, mẹ của tôi ơi! Sự thật chứng minh, chị gái kia cũng không phải dễ bắt nạt! Lão đại, tại sao tôi có cảm giác nếu lúc ấy không phải cậu chủ Tô đủ lịch sự đứng đắn, chỉ dựa miệng lưỡi của chị gái anh ấy, không chừng Tiểu Đường thật sự là cháu dâu nhà họ Tô rồi!”
Trang Hạo Nhiên cầm cây kim, nghiêng mặt nhìn người này! !
Lãnh Mặc Hàn cũng liếc Tô Lạc Hoành một cái, cũng chậm rãi đi tới trước cánh cửa sợi hoa, cách khe hở nhìn vào trong, nhìn thái độ cứng rắn của Ủy viên Trương, anh cũng cảm thấy cực kì khó khăn nói: “Đúng là rất phiền toái! Cốc nước trong kia đang ở phía sau Ủy viên Trương, làm sao có thể nghĩ ra được cách làm cho cây kim kích lên một chút gợn sóng? Huống chi, coi như đánh trúng một chút gợn sóng, chúng ta làm sao đi vào? Ổ khóa đồng cánh cửa này chế tạo có chín chuôi khóa! !”
“Nói rất đúng!” Tiêu Đồng cũng trực tiếp tiến tới trước khe cửa, cau mày lẩm bẩm nói: “Đây rõ ràng là làm khó người mà! Tô tiểu thư cố ý! !”
Bác Dịch đứng ở ngoài phòng, vẻ mặt cũng hơi lộ ra lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên, muốn cho một chút ý kiến, nhưng chuyện này, quả thật không phải là sở trường của mình!
Tô Lạc Hoành đột nhiên sáp tới gần, nhìn Trang Hạo Nhiên kích động, chớp chớp mắt nói: “Tôi lại có một biện pháp! !”
Lời này vừa nói ra, mọi người cùng lại sáp gần nhìn anh, rất hưng phấn hỏi: “Có biện pháp gì? !”
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt, nhìn người này.
Tô Lạc Hoành bày dáng vẻ cao thủ võ lâm, đẩy Lâm Sở Nhai ra, tiến tới trước cửa phòng kia, vừa nhìn dáng vẻ Ủy viên Trương uy phong lẫm liệt, anh cũng vừa giả vờ bày ra vẻ mặt hung ác, nói: “Vì lão đại! ! Chúng ta phái người có võ công cao cường, cầm kim dài trong tay dùng Nhất Chỉ Thần Công, trực tiếp phát lực, xuyên qua lồng ngực Ủy viên Trương, không chừng lập tức có thể đánh trúng cốc nước kia! ! Biện pháp này như thế nào?”
Phốc! !
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra muốn chết, đè nén tức giận trong lồng ngực, nhìn vị thần tiên này, từng chữ từng chữ hỏi: “Cậu cảm thấy phái cao thủ võ lâm nào đi làm chuyện này!”
Tô Lạc Hoành trợn to mắt, quay đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nói: “Anh đấy!”
Anh muốn anh em đi phóng kim, ám sát. . . Người đó là ai, là ai, là ai! Con mẹ nó ăn mật gấu cộng thêm dầu nước cống rồi! ! ! (Trung Quốc có một loại dầu ăn bẩn được chế biến từ nước cống và thức ăn thừa).
Mặc dù Lãnh Mặc Hàn muốn hiến thân vì anh em, cũng không nhịn được vươn tay níu cổ áo của Tô Lạc Hoành, trực tiếp nện tên súc sinh này ở cửa phòng VIP gần nhất, đi vào phòng ra sức đạp trên người của anh mấy cái, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cũng cùng nhau vọt vào, phát điên xé quần áo của anh, muốn trói gô anh treo ngược lên đánh chết, ngay cả Tiêu Đồng cũng chạy vào đạp mấy cái! !
“Ôi, ôi, ôi! Đừng đạp!” Cả người Tô Lạc Hoành bị đánh đến mắt nổ đom đóm, anh vừa dùng tay ngăn quyền đấm chân đá, vừa điên cuồng ngẩng đầu kêu lên: “Tôi chỉ cảm thấy đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, cho nên mới đùa một chút thôi!”
“Chỉ bằng đầu heo của anh, dĩ nhiên anh không thể nghĩ ra biện pháp! ! Anh chính là một con heo chết!” Tiêu Đồng không nói hai lời, lại quỳ trên mặt sàn ra sức liều mạng vỗ vào trên người của Tô Lạc Hoành! !
“Ôi, đừng đánh nữa! ! Mau nghĩ một chút biện pháp đi!” Tối nay Tô Lạc Hoành bị đánh đến hoảng sợ, vẫn kêu lên.
Bác Dịch đứng ở một bên, nhìn bốn người đàn ông trong phòng, đánh chửi kêu la lăn qua lăn lại rất hỗn loạn, anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn anh trầm giọng hỏi: “Cậu có cách gì sao? Đây đúng là một chuyện rất khó. Cậu nhìn xem khối băng trước mặt sắp tan hết!”
Trang Hạo Nhiên nghe Bác Dịch nói vậy, cũng thâm trầm im lặng ngẩng đầu lên, từ ánh đèn trong phòng chiếu ra, nhìn khối băng cỡ bằng hai bàn tay ở trên bàn ăn Cửu Long, đang từ từ bốc hơi nước mờ mờ, mà thân khối băng bắt đầu từ từ tan ra, cùng lúc nước chậm rãi, lặng yên không tiếng động chảy xuống, nếu như cẩn thận chú ý, cũng không thể chú ý tới xung quanh thân khối băng đã bắt đầu tràn nước, hai tròng mắt sắc bén của anh cứ nhìn khối băng này. . .
Đường Chí Long ngồi ở mép bàn ăn, nhìn khối băng này bắt đầu từ từ tan đi, hơi nước mờ mờ chậm rãi bốc lên càng lúc càng cao, ông đột nhiên phát hiện một chút manh mối, hai tròng mắt lóe lên.
Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh cha, tâm trạng cũng gấp gáp nhìn khối băng này đang chậm rãi tan đi, cô cắn chặt môi dưới, căng thẳng cùng buồn bực vươn tay, kéo nhẹ tay áo của cha, nhỏ giọng mềm nhũn nói: “Cha. . . Nghĩ cách đi. . . Con . . . Con . . . Con muốn lấy chồng.”
Phốc!
Đường Chí Long nghe con gái nói vậy, không nhịn được cười, chậm rãi cúi xuống, nhìn dáng vẻ con gái xấu hổ và căng thẳng, hai tròng mắt ông lóe lên, lại chậm rãi quay mặt sang, muốn nhìn Trang Hạo Nhiên ngoài phòng. . .
Lúc này Tô Linh khẽ chớp liếc mắt nhìn Đường Chí Long một cái, lại không nhịn được bật cười, nói: “Chủ tịch Đường, Tô Linh từng nghe ông nội nói đến trí tuệ hơn người của chú, nhất là mười mấy năm qua đã luyện thành con mắt xuyên thấu mọi thứ, tương lai Tô Linh thật muốn xin chú chỉ bảo, làm sao mới có thể học thành một người giống như Tổng Giám đốc Trang!”
“Con còn cần học nữa à?” Ủy viên Trương cũng không có khách khí nhìn Tô Linh, không nhịn được nói: “Chú cũng sợ con thông minh quá không ai thèm lấy nữa! Cũng không biết ông nội của con làm sao nuôi dạy ra thứ người như con, thích gây khó khăn cho người!”
Tô Điềm Thần thiếu chút nữa phun nước chè ra ngoài, ông vừa nhận lấy khăn tay, lau nhẹ khóe miệng, tâm trạng vui vẻ vừa cười vui nói: “Tôi tốn không ít tâm tư ở trên người của con bé, nó thông minh hơn Thụy Kỳ, ba tuổi cũng đã cãi thắng con quạ đen trên cửa sổ!”
“Ông nội! !” Tô Linh cố ý giận trách nhìn ông nội, nhịn cười nói: “Ông thật xấu! Lúc cháu ba tuổi, trong nhà chúng ta còn chưa có con quạ đen, rõ ràng ông ngầm chế nhạo lúc còn nhỏ cháu bắt chước ông vẽ tranh sơn thủy, làm ngổn ngang màn cửa sổ nhà mình, đen sì sì giống như con quạ, nói cháu là quỷ tinh nghịch!”
“Biết là tốt rồi, còn nói ra.” Tô Điềm Thần hơi nở nụ cười nói.
Tô Linh hung hăng nhìn ông nội một cái, lúc này mới nhìn khối băng trên bàn ăn Cửu Long bắt đầu từ từ tan ra nhỏ xuống, tâm trạng cô đột nhiên vui vẻ vươn tay chống nhẹ bên quai hàm, cố ý than thở nói: “Ôi, nhìn khối băng này đi, cũng tan rất nhanh! Tôi còn khát vọng, Tổng Giám đốc Trang thật sự có bản lãnh thông thiên, có thể tháo gỡ vấn đề khó khăn nho nhỏ của tôi! Sớm biết như vậy, lúc đó tôi nên dùng hết bản lãnh giúp em trai theo đuổi Khả Hinh mới phải!”
Lời này vừa nói ra, Trang Ngải Lâm ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên trầm mặt nhìn Tô Linh một cái, biết cô đang châm chọc mình không có năng lực giúp em trai, trong lồng ngực cô chất một đống bom, nhưng tức giận không có chỗ phát tiết!
Người hai nhà Tưởng Trang ngồi tại chỗ cũng có chút căng thẳng, chỉ có Tuyết Nhi mặc váy ngắn bồng bồng, ôm gấu bông nhỏ của cô, cũng nhìn khối băng này, hai tròng mắt trợn to, thật to, gần đây bởi vì Uyển Thanh vẫn dùng tiềm thức điều trị cho cô khôi phục lại, trước mắt trạng thái tinh thần cùng lý trí cũng dần dần khôi phục, chỉ là cô quả thật xuất hiện kèm theo một chút năng lực biết trước, chỉ thấy cô mở trừng hai mắt, giống như nhìn thấy được một hình ảnh, nhưng lại không rõ rệt, đầu càng lúc càng nghiêng. . .
Không có ai cẩn thận lưu chú ý đến dáng vẻ của con bé này, chỉ ngồi tại chỗ rất lo lắng chờ đợi. . .
Trang Hạo Nhiên vẫn một mình, cầm cây kim, đứng ở bên ngoài cánh cửa sợi hoa, nhìn kỹ nơi đầu kim bén nhọn, lóe ra ánh sáng sắc bén, lúc này Lãnh Mặc Hàn đánh Tô Lạc Hoành xong mới chậm rãi đi tới, nhìn anh nói: “Tôi mới vừa nhìn một chút tình huống xung quanh, cả phòng ăn đều bị vây cực kỳ chặt chẽ, cho dù động tác của tôi có tốt thế nào cũng không có biện pháp có thể từ bất kỳ góc độ nào phóng cây kim tới trong cốc, trừ khi thật sự xuyên qua trên người Ủy viên Trương!”
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, tức giận liếc anh một cái.
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên lại nhíu chặt mày, tỉ mỉ nhìn chòng chọc cây kim, giống như vẫn còn đang suy nghĩ, nhưng lúc này anh lại nhớ tới chuyện gì, có chút nghi ngờ kinh ngạc hỏi: “Đúng rồi! ! Tổng Giám đốc Tưởng! ! Sao lại không thấy anh ấy?”
Mới nói xong lời này, một cánh cửa phòng VIP dứt khoát mở ra, chỉ thấy vẻ mặt Đông Anh bất đắc dĩ làm bạn ở bên cạnh, mà Tưởng Thiên Lỗi đã thật đói, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ngồi ở trên ghế sa lon thấp, trong tay trái cầm một chén cơm trắng, tay phải cầm đôi đũa, đưa vào trong đĩa đậu phộng, gắp một hạt đậu phộng có thể nhìn thấy được, đưa vào trong miệng, nhai thật nhàn nhã. . .
” . . .” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên khiếp sợ mở to hai mắt, miệng há to nhìn người này.
Tưởng Thiên Lỗi chứa một bụng tức giận, tay cầm chén cơm, ở trước mắt bao người, nhìn tên súc sinh Trang Hạo Nhiên, trực tiếp hung dữ nói: “Tôi biết ngay chú vừa ra ngoài tôi liền không có chuyện tốt! Mà tôi không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy! Ngay cả bữa cơm cũng không cho tôi ăn no!”