Chương 552: MỘT GIỌT LỆ ĐỂ KẾT THÚC
Đêm rất sâu, rất lạnh.
Bóng cây lay động, trăng sáng len lén chạy trốn.
Giai Giai có thể ở trong tình yêu nồng nhiệt, rút lui, thậm chí lúc gặp lại, mặc quần áo anh yêu thích, mang đồ trang sức anh thích, thậm chí cầm Flamingo anh thích uống, đây không phải là bởi vì yêu quấn quýt si mê, mà ở chớp mắt, một mình xuất hiện bên cạnh anh, vì tôn trọng anh, đi làm vài chuyện anh thích, loại cảm giác này, với đối phương mà nói, thật là một chuyện rất hạnh phúc, rất tốt đẹp .
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt sâu kín nhìn mặt hồ xanh biếc sóng nhộn nhạo trước mặt, khẽ mỉm cười.
Lầu hai căn hộ.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, chuyện trò vui vẻ với rất nhiều bạn học rất lâu không gặp, lại liếc thấy Giai Giai đã mỉm cười đi tới, anh sững sờ, nhìn cô, cười hỏi: “Khả Hinh đâu?”
“Cô ấy nói muốn ở một mình.” Giai Giai nhìn Trang Hạo Nhiên, nhưng vẫn cười nói: “Nhưng. . . . . . có phải anh lạnh nhạt cô ấy quá lâu hay không ?”
Trang Hạo Nhiên hơi thu sắc mặt, xin lỗi nhìn mọi người, mọi người hiểu thông cảm mỉm cười, nói một câu xin lỗi, liền xoay người vỗ vỗ bả vai Giai Giai, cám ơn cô nhắc nhở, mới nhanh chóng đi xuống. . . . . .
Giai Giai dừng tại chỗ, hai mắt lóe lên, đột nhiên mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuống lầu, đi ra căn hộ, nhìn vườn hoa gần như trống rỗng, phần lớn bạn học cũng đã bởi vì sương mù nặng mà đi lên lầu rồi, người kia đâu? Anh có chút căng thẳng bước ra vườn hoa, tìm dọc theo bốn phía hồ bơi, còn có cả trước vườn hoa, không có ai, anh lập tức căng thẳng đứng dậy, chạy lên căn hộ, gọi nhỏ: “Giai Giai?”
Giai Giai đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, nghe Trang Hạo Nhiên gọi mình, liền tò mò nghiêng mặt, hỏi: “Chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên thở hổn hển chạy tới, có chút căng thẳng nhìn cô, cười nói: “Không phải em đang nói đùa với anh chứ?”
Giai Giai cau mày, cười nói: “Em muốn nói đùa với anh gì thế?”
“Không thấy cô ấy! !” Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn cô, nói: “Em. . . . . . Em không tán gẫu với cô ấy cái gì chứ?”
Giai Giai lập tức cố ý trừng mắt về phía anh, nói: “Em có thể tán gẫu với cô ấy cái gì? Chính anh cũng chọc chuyện của em ra!”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức chợt biến nói: “Nhưng không thấy cô ấy ! ! Thật không thấy! Anh cũng tìm khắp nơi rồi ! Anh cũng tìm lật cả căn hộ! !”
Giai Giai cũng có chút căng thẳng đứng lên, nhìn anh nói: “Anh không có nói đùa chứ?”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn bộ dáng nghiêm túc và vẻ mặt lo lắng của Giai Giai, lập tức xoay người nhào xuống lầu, lại thở hổn hển chạy ra vườn hoa, nhìn xung quanh, kêu to: “Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh! ! !”
Cả vườn hoa tối tăm tịch mịch!
Trang Hạo Nhiên gấp gáp kêu to: “Đừng đùa! Đây chính là nước Anh, đi lạc cũng không phải là chuyện đùa!”
Cả đám bạn học và bạn bè cũng rối rít đi xuống lầu, thật lo lắng nhìn khắp nơi.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, vội vàng bước nhanh vào vườn hoa, căn dặn quản gia và người giúp việc mới vừa đi ra cùng nhau vội vàng tìm người, mình vừa đi ra đường lớn hoa anh đào, thở hổn hển nhìn con đường uốn lượn đầy sương mù, lập tức chạy thật nhanh về phía trước, kêu to: “Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh . . . . . . . . ”
Người này giống như lại biến mất, cả con đường vừa đen vừa tối, hoàn toàn không có bất kỳ tiếng đáp lại!
“Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Trang Hạo Nhiên lại liều mạng chạy như bay về phía trước, kêu to! ! !
Tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển truyền đến!
Tất cả mọi người đều giúp đỡ chạy đi tìm, có một số bạn bè đã cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị báo cảnh sát!
“Đường Khả Hinh . . . . . . anh cho embiết, em không thể tùy hứng như vậy nữa! Muốn thế nào thì được thế đó! ! !” Trang Hạo Nhiên chạy như bay lên trước, kêu to: “Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ”
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Trang Hạo Nhiên thở hổn hển, đứng ở dưới một gốc cây nguyệt quế, móc điện thoại di động của mình, nuốt cổ họng khô cạn một cái, mới nhấn điện thoại, đáp: “Ừm?”
“Hạo Nhiên! ! Anh mau trở lại!” Tiếng của Giai Giai rất gấp gáp truyền đến.
Cảm giác lạnh lẽo, rơi xuống đáy cốc! !
Trang Hạo Nhiên lập tức không cách nào bình tĩnh, nặng nề chớp mắt, căng thẳng cầm điện thoại di động hỏi: “Chuyện gì?”
“Mau! ! Lập tức! !” Giai Giai kêu to! !
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, giống như chợt biết Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện, anh lập tức đóng điện thoại di động, lại liều mạng chạy như bay tới trước, vừa chạy vừa thở hổn hển nghĩ tới hậu quả đáng sợ nhất, rất nhiều bạn học cũng nhận được điện thoại, rối rít quay lại. . . . . .
“Giai Giai . . . . . .” Trang Hạo Nhiên vọt vào căn hộ, căng thẳng kêu to: “Giai Giai! ! Có phải có tin tức của Khả Hinh hay không ?”
Giai Giai nhanh chóng vén đuôi váy thật dài, đi ra căn hộ, sắc mặt nghiêm túc duỗi duỗi tay nói hư một tiếng, để cho anh đừng nói.
Trang Hạo Nhiên sững sờ, rất nhiều bạn học cũng chạy như bay trở lại, ngạc nhìn nhau.
Giai Giai nhịn cười ngoắc ngoắc tay, dẫn mọi người thật cẩn thận đi qua con đường nhỏ bên cạnh căn hộ, sau đó đi tới phía sau vườn hoa, rất nhanh, cũng đã nghe được tiếng hắt nước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức căng thẳng đi tới, đứng ở sau tường nhà, nhìn thấy Đường Khả Hinh, người này có thể ở trong thời tiết lạnh lẽo cuối mùa xuân, giống như đã say, đỏ mặt choáng váng, nhấc đuôi váy lên một chút, ngồi ở trong hồ bơi, đôi bắp chân trắng tinh đá nhẹ bọt nước, cười. . . . . .
Bên cạnh, đôi giày múa ba-lê đặt xuống ở một bên, màu sắc thật ấm áp.
Tất cả mọi người ngây ngốc, mới vừa rồi chỗ nào cũng đi qua, tại sao còn dư lại chỗ này?
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên thật sự bất đắc dĩ và thở gấp nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở cạnh hồ bơi, hai mắt mơ hồ, nhẹ nhàng nhấp nháy, lộ ra một chút đau thương, hai chân lại đá nhẹ bọt nước. . . . . . Anh im lặng nhìn cô. . . . . .
Giai Giai mỉm cười nhìn ánh mắt Trang Hạo Nhiên, liền khẽ mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh, tỏ vẻ hiểu, cùng tất cả bạn bè và đồng nghiệp rối rít im lặng đi khỏi, bởi vì nơi này vốn chính là căn hộ của Trang Hạo Nhiên . . . . . .
Âm thanh bọt nước trong trẻo tiếp tục vang lên.
Đường Khả Hinh giống như rơi vào trong trầm tư, hai mắt lộ ra mấy phần yên tĩnh, mất mát sau đó cô đơn.
Không đến bao lâu, từ sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã cởi tây trang màu đen ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, xách theo một chai Margaux 1980 và hai ly thủy tinh cao cổ đi tới, đặt nhẹ ở bên cạnh mình, anh cũng im lặng ngồi xuống, hai tay chống trên mặt hồ, nâng chân dài, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng, mệt mỏi thở dốc một hơi. . . . . .
“Bạn bè của anh đâu? Bạn học đâu? Chị Giai Giai đâu?” Cô tiên Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, hỏi!
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ quay đầu, nhìn người này, ngồi ở cạnh hồ bơi, ánh đèn màu xanh dưới nước chiếu khuôn mặt của cô một mảnh xanh xanh, cũng hết sức đáng yêu, nhưng anh không muốn nhìn cô, lại thở dài một cái, mình mới vừa chạy nước rút tốc độ tối thiểu trăm mét, chạy một km! !
“Rốt cuộc làm sao rồi?” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn anh, hỏi.
“Giải tán tụ tập. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nói.
“À? Vậy chúng ta đi nhanh đi, để cho bạn bè tốt của anh nghỉ ngơi.” Đường Khả Hinh nói xong, mới vừa muốn rúc chân.
Trang Hạo Nhiên mệt mỏi không thể chịn nổi, nắm chặt cổ tay của cô, bất đắc dĩ nói: “Đi đâu ? Đây là căn hộ của anh!”
“À? Căn hộ này của anh à?” Đường Khả Hinh cảm giác hôm nay mình thật ngốc, cô mất hồn nói: “Tại sao anh không nói với em, anh có một căn hộ? Vậy anh có căn hộ, tại sao tối hôm qua ở khách sạn?”
“Đó không phải là gần chỗ em một chút sao?” Trang Hạo Nhiên thật cảm thấy cô rất ngốc!
Đường Khả Hinh không lên tiếng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nói nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Tại sao em chạy đến nơi đây? Tới cũng không nói với người khác một tiếng?”
Đường Khả Hinh nghe vậy, thật oan uổng nói: “Anh đừng nói lung tung? Là chị Giai Giai bảo em tới nơi này, dường như em uống Cocktail quá nhiều, đầu có chút choáng váng, chị ấy nói với em nước hồ bơi nơi này rất ấm, ngâm chân thật thoải mái, em nghe vậy, liền tò mò ngồi một chút, không ngờ nước rất lạnh, nhưng em cũng đã cởi giày, liền ngâm thôi. . . . . .”
“. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói không ra lời.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn anh.
“Anh sắp chết rồi! ! ! Một hai lần nữa! !” Trang Hạo Nhiên mệt rã rời cầm chai rượu đỏ, gạt mạnh nút chai rượu, trực tiếp rót rượu đỏ vào trong hai ly. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu đỏ rót gần đầy, uống toàn bộ vào bụng để giải khát, sau đó nặng nề nằm trên mặt hồ, nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện! !
“Tại sao anh uống rượu như vậy? Cái này là Margaux à?” Đường Khả Hinh hung ác trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới nâng ly rượu đỏ của mình lên, uống một hớp nhỏ, thật ra lúc nảy cô cũng uống cocktail không ít, cũng có chút say, nhưng hai chân ngâm ở trong nước lạnh đã tỉnh táo một lát, thấy bộ dáng Trang Hạo Nhiên như mất hồn, liền có chút buồn cười nằm ở trước mặt của anh, bắt chước như ở Cambridge, cúi đầu nhìn anh, tinh nghịch cười nói: “Em đọc một bài thơ của Từ Chí Ma . . . . . . cho anh, như thế nào?”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, trên mặt không có thay đổi, lại chậm rãi đưa ngón trỏ lên, ở trên không trung đung đưa trái phải đến mấy lần, ý là, đừng nghĩ bẻ ngón tay của anh!
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, chụp bờ vai của anh, nói: “Tiểu quỷ nhát gan! !”
“Anh không muốn vì tình yêu nhàm chán của em, hy sinh ngón trỏ của anh!” Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói, giống như tối nay thật uống quá nhiều.
Đường Khả Hinh rất tức giận, cúi đầu nhìn anh nhắm mắt lông mi thật dài, cô lại có chút tức giận nói: “Tại sao anh biết, em vì tình yêu? ! !”
“Nhìn dáng vẻ của em, không phải vì tình yêu thì vì cái gì?” Trang Hạo Nhiên nói thẳng.
“. . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không lên tiếng.
“Thật không hiểu nổi các người, vì tình yêu muốn sống muốn chết! !” Trang Hạo Nhiên nói lời thật lòng.
“Em không có tự nhiên như anh và chị Giai Giai!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn mặt của cô, rất gần mình, chóp mũi cũng muốn tiếp xúc chóp mũi của mình, anh liền thở nhẹ một hơi, đoán không sai nói: “Giai Giai nói với em cái gì vậy?”
Hai mắt Đường Khả Hinh có chút lạnh lùng nhìn anh, nói: “Nói hai người chia tay, chia tay rất tự nhiên! ! Sau khi chị ấy chia tay, còn mặc quần áo anh thích, đeo đồ trang sức anh thích, uống Flamingo anh thích! !”
Trang Hạo Nhiên rất yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức bưng một ly rượu đỏ tràn đầy, uống một hơi cạn sạch, lại cúi đầu thở hổn hển nhìn anh, nói: “Nói cho em biết, tại sao em không làm được?”
“Em say rồi!” Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp muốn đứng dậy! !
Đường Khả Hinh lại đè thân thể của anh, cúi mặt nhìn anh, kêu to: “Tại sao em không làm được? Tại sao?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới muốn đứng dậy. . . . . .
“Em đọc bài thơ cho anh nghe! Chỉ một bài! ! Sau này em cũng không đề cập tới đoạn tình yêu kia nữa! Được không?” Đường Khả Hinh lại cúi mặt xuống, nhìn anh, tay chống trên ngực của anh!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, yên lặng nhìn cô một cái, hơi bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp nhắm mắt lại, không muốn nhìn cô như vậy, nói: “Đọc đi! Đọc xong, anh phải đi ngủ một giấc !”
Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, tay đột nhiên nắm nhẹ áo sơ mi trước ngực anh, nhẹ nhàng đọc:
“Em là một áng mây trên bầu trời,
Vô tình in bóng vào trái tim anh,
Anh không cần ngạc nhiên,
Cũng không cần say đắm . . . . .
Ở trong phút giây bóng mây biến mất.
Em và anh gặp nhau trên biển đêm,
Anh đi hướng của anh, em đi hướng của em,
Nhớ nhau cũng tốt, quên nhau cũng tốt,
Tại phút giây này soi sáng cho nhau. . . . . .
Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, một nụ hôn để lớn lên,
Dùng một giọt lệ để kết thúc. . . . . .”
Một viên nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng thẳng tắp rơi vào trên mi người đàn ông này . . . . . .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt ra, sâu kín nhìn Đường Khả Hinh đang cúi mặt nhìn mình, khuôn mặt bởi vì tuyệt vọng khổ sở mà co quắp, thâm tình ngắm nhìn mình, trong tròng mắt run rẩy nước mắt trong suốt, từng viên từng viên nhỏ xuống thẳng tắp, từng viên từng viên so với từng nổi bi thương. . . . . . Tim của anh xẹt qua một chút đau, nhìn cô chằm chằm.