Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1263: KẾT THÚC (BA): GÃY LÌA

Hoàng hôn! !

Tập đoàn Hoàn Cầu nghênh đón giờ phút niềm vui to lớn trước nay chưa có, theo Trang Hạo Nhiên trở lại vị trí Tổng Giám đốc Hoàn Á, thị trường chứng khoán giống như vọt lên thẳng tắp, tất cả nhân viên rối rít kiêu ngạo tự hào kích động vui mừng, mà lúc này khách sạn Á Châu cờ xí cũng đón ánh mặt trời chiều cuồng nhiệt, mãnh liệt phất phới. . . Tối nay Tưởng Thiên Lỗi hết sức bận rộn, trước tiên tổ chức bữa tiệc cung đình kiểu Trung Quốc ở Thúy Trúc Hiên, tiếp đãi Đường Chí Long cùng ba vị Chủ tịch và khách quý hiển hách, đầu bếp cao cấp nhất toàn Trung Quốc đã tạm thời đợi lệnh, quản lý và nhân viên phục vụ nhà hàng Trung Quốc cũng từ từ xuất hiện tại Thúy Trúc Hiên, đón sương mù gần tới hoàng hôn, bắt đầu treo đèn lồng cung đình màu xanh lá, đỏ cam, vàng kim. . .

Cách thức sảnh tiệc cấp cung đình tại Thúy Trúc Hiên có thể so với tiệc chiêu đãi của chính phủ, pho tượng lưu ly hai bên Du Long Trường Đình, chiếu ra ánh sáng rực rỡ cực kì xinh đẹp mộng ảo, từng chùm đèn thủy tinh giống như giọt mưa đón mưa bụi bay bay đung đưa càng lộ ra vẻ mê ly, Du Long Trường Đình mông lung không ngờ nhìn thấy được bàn ăn gỗ tử đàn hiện ra khí thế hết sức xa xỉ tôn quý, Quản lý Trần của Thúy Trúc Hiên đang bận rộn trước sau, căn dặn nhân viên phục vụ bưng đệm thêu rồng vàng bay của mọi người, thật cẩn thận đặt xuống tất cả mặt ghế bàn ăn. . .

Mười hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu xanh lá, vấn búi tóc trang nhã, bọn họ theo thứ tự là chuyên gia pha trà cấp bậc cao nhất Trung Quốc, hôm nay trong ngày mừng này, tình nguyện dùng dáng vẻ của nhân viên phục vụ, cùng dịu dàng đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng ăn xa hoa có thể so với bữa tiệc chiêu đãi của Chính phủ, cùng chia ra, đưa ngón tay ngọc thon thon thật cẩn thận mở màn lụa tơ tằm màu tím tầng đầu tiên, lại vén màn lụa tơ tằm màu tím đậm tầng thứ hai, còn lại màn lụa “Vân Ảnh Thường” giống như mưa bụi mông lung. . .

“Vân Ảnh Thường” này là tơ lụa kinh điển hàng đầu của mười hai phường Tô Hàng, dùng hoa mẫu đơn, hoa mai, hoa sen cùng mười hai loài quốc hoa kinh điển ép lấy nước để nhuộm màu, tỏa ra mùi thơm tự nhiên mà cao quý, đặc biệt dán tại trên cửa kính, xa xa nhìn sang giống như đám mây nguyên thủy ở phía chân trời, cũng giống như xiêm áo bồng bềnh mộng ảo của thiếu nữ thời cổ đại, cho nên gọi là: Vân Ảnh Thường. . .

Nơi hành lang dài Du Long Trường Đình xa xa từ từ truyền đến tiếng cười nói nhỏ nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, dẫn Giám đốc Hoắc Minh cùng đám quản lý, vẻ mặt lộ ra hết sức cẩn thận nghiêm túc, cứ đi vài bước, cũng sẽ hết sức cẩn thận quan sát việc bố trí các ngọn đèn, bức tượng ở Du Long Trường Đình, tay anh đặt nhẹ lên con sư tử ngọc nào đó canh giữ ở tại cửa sổ hình vòm bằng lụa mỏng, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ hình vòm bằng lụa mỏng, ngoài vườn hoa mưa phùn rả rích, ngàn đóa hoa tươi đẹp rực rỡ trong ánh đèn phản chiếu càng lộ ra tình nồng mật ý, mà cây cầu nhỏ nước chảy, sen tàn lá rụng thật sự càng tăng thêm phong cảnh khác. . .

Tối nay là ngày đầu tiên Đường Chí Long ra tù, theo lời mời của hai chủ tịch Tưởng Trang đến khách sạn Á Châu dùng cơm, nhân vật này từng làm bạn với lão Chủ tịch Tưởng oai phong một cõi, vì Hoàn Cầu bỏ ra vô tận cống hiến, Tưởng Thiên Lỗi vô cùng kính trọng, riêng ông đã từng để lại rất nhiều quy định cũng đã mang lại lợi ích cho hàng triệu người của Hoàn Cầu, còn có ánh mắt độc đáo và sắc bén của ông đã thu gom vô số đất đai, hôm nay đều là mảnh đất đáng giá ngàn vàng khắp thành phố, vì sự phát triển của Hoàn Cầu trong tương lai, quả thật đã trù bị dự trữ đủ nguồn tài chính vững chắc nhất.

Cho nên. . .

Tưởng Thiên Lỗi là lãnh đạo đời thứ ba của Hoàn Cầu, lúc nghênh đón một nhân vật như Đường Chí Long, anh giữ chặt thái độ của con cháu, có hơi căng thẳng, hy vọng có thể ở trong lúc gặp gỡ, lại có thể được ông chỉ điểm một vài điều!

Lúc gần tới bảy giờ, giới thương mại nổi tiếng được mời đã lục tục kéo đến, Trần Mạn Hồng dẫn đám quản lý, ở trong lúc khẩn trương, cũng nhanh chóng chạy tới Thúy Trúc Hiên, chuẩn bị phụ trách chiêu đãi tiệc, vân vân… bởi vì những người khách tối nay đều hết sức hiển hách, trước không nói có lão Thủ tướng cùng tiểu thư, cậu chủ nhà họ Tô, còn có Ủy viên Trương cùng các quan chức cấp cao từng có qua lại thân thiết với Đường Chí Long cũng rối rít đi tới, Hoắc Minh căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi, đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi nghe căn dặn, còn phải chỉ huy cấp dưới làm việc. . .

Đặc cảnh càng lúc càng nhiều, máy bay trực thăng lại ầm ầm nặng nề lượn quanh ở trên không trung, theo bóng đêm phủ xuống, càng lúc càng nhiều khách quý từ từ đi vào Thúy Trúc Hiên, Trần Mạn Hồng căng thẳng dẫn mấy Tổ trưởng cùng nhân viên phục vụ, kiểm tra tất cả phòng nghỉ ngơi VIP một lần cuối cùng, rất nhiều đèn sưởi, đèn lưu ly, đệm vàng, loại trà nổi tiếng giá trị hơn một trăm ngàn một lạng, lúc này, cô lại xoay người căng thẳng nhìn Phó quản lý nói: “Mọi người nhớ kỹ, bày trí tất cả phòng khách quý phải dựa vào sự phù hợp với mỗi vị khách, về cơ bản giống nhau, những chuyện này đều ổn! Chỉ là nhất định phải nhớ, phòng nghỉ ngơi của Ủy viên Trương cùng Thủ tướng nhất định phải sạch sẽ, trang nhã là được! ! Bọn họ đều thích uống Bích Loa Xuân, nói chung chọn hái tim trà là được rồi! Từ trước đến giờ Ủy viên Trương không thích người xa xỉ lãng phí!”

“Vâng!” Các cấp dưới cùng cung kính gật đầu! !

Trần Mạn Hồng lại nhanh chóng dẫn mọi người, kiểm tra từng phòng nghỉ ngơi, Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười giao thiệp với đám khách quý hiển hách, bởi vì hôm nay Trang Hạo Nhiên mới ra tù, ngay lập tức trở lại Hoàn Á phục chức, mở hai cuộc họp thế giới hết sức quan trọng, sau đó cùng với Diệp Mạn Nghi và Ân Nguyệt Dung đến chùa Hoằng Pháp cúng tạ lễ, mà Tuyết Nhi cùng Trang Ngải Lâm cũng cùng đi trước. . .

Hôm nay Trụ trì cũng tự mình khoác áo cà sa, dẫn các nhà sư rưới nước thánh cho Trang Hạo Nhiên, gia trì hào quang đức Phật, đủ loại lễ tiết, bận rộn đến sáu giờ chiều, anh mới vội vàng trở lại khách sạn Á Châu, liền nghe thấy Tiêu Đồng nói có rất nhiều hoàng tử các nước đã từng có quan hệ tốt với anh hôm nay cũng sẽ tham gia tiệc tối ở Thúy Trúc Hiên, anh vừa im lặng lắng nghe, vừa nhanh chóng đi vào trong gật đầu một cái. . .

Tất cả đều rất bận rộn, giống như trước kia không có xảy ra bất cứ chuyện gì, trừ mưa phùn bồng bềnh, vẫn bay múa rất dịu dàng động lòng người. . .

Căn hộ nhỏ màu trắng.

Đường Khả Hinh mặc váy dài đính kim cương trắng cổ chữ V thấp, chải mái tóc kiểu Hàn động lòng người, ngồi ở trước gương trang điểm xa hoa, bên hông khít khao đính kim cương, đuôi váy tơ tằm tinh khiết rũ xuống giống như cánh hoa, có vẻ rất thanh lịch. . . Nhà tạo mẫu tóc thật cẩn thận hơi cuốn tóc trên trán cô thành một đường cong, làm cho khuôn mặt trái xoan của cô trông càng hoàn mỹ động lòng người, Đường Khả Hinh mở hai tròng mắt dịu dàng mơ mộng, nhìn mình trong giương, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, hai tròng mắt long lanh, sống mũi hơi thon, không biết vì sao, hiện tại có hơi căng thẳng. . .

Lúc này, Thơ Ngữ nở nụ cười xoay người, từ trong hòm sắt lấy ra một cái hộp màu xanh đen, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là bộ trang sức ngọc trai vô giá, cô vừa thật cẩn thận bưng tới, vừa mỉm cười nói: “Mặc dù kim cương sang quý, nhưng tôi vẫn cảm thấy Đường tiểu thư đeo ngọc trai đẹp nhất. . . Trong phút chốc, luôn cảm thấy từng viên ngọc trai trắng tinh mượt mà phối hợp với nét dịu dàng trong sáng của Đường tiểu thư rất hoàn mỹ không kẽ hở. . .

Đường Khả Hinh nghe Thơ Ngữ nói vậy, khuôn mặt không nhịn được lộ ra nụ cười dịu dàng ngượng ngùng.

Lúc này Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà màu hồng, khó được rảnh rỗi, cô mới vừa cắt mái tóc ngắn xinh đẹp, mặt nở nụ cười, tựa vào trước cửa phòng, cố ý nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt hơi lộ ra kinh ngạc, nói: “Cô Trang! Hôm nay sao cô có thời gian tới đây chơi vậy? Không phải cô ở trong nhà Tổng Giám đốc Trang sao? Thật vất vả, ngàn nhìn chằm chằm, vạn nhìn chằm chằm, trông mong Tổng Giám đốc Trang cho trở về, tại sao. . . Lại gối ôm đầu trở lại rồi?”

Khuôn mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, có chút lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ trong gương đang hả hê châm biếm mình, cô để mặc cho Thơ Ngữ đeo dây chuyền ngọc trai cho mình, tay không nhịn được vuốt ve viên ngọc trai trơn bóng, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt lộ ra uất ức, nghĩ tới hôm nay mọi người mới đón Trang Hạo Nhiên về nhà, anh lại giống như người vĩ đại, một lát bị lãnh đạo cấp cao của công ty trước vây sau đẩy tới Hoàn Á họp, một lát lại bị người nhà gọi đi đến chùa cúng tạ lễ. . . Trước trước sau sau, bận tối mày tối mặt. . . Mình đứng ở trong đám người, ngược lại giống như người rảnh rỗi, nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng ôm gối đầu mình thường ngủ, một mình về nhà. . .

Phốc! !

Nhã Tuệ nhớ tới xế chiều hôm nay, lúc mở cửa phòng khách thì vẻ mặt lộ ra kinh ngạc, nhìn Đường Khả Hinh mặc váy dài đỏ thẫm rất cao quý, ôm cái gối đầu xanh da trời, vẻ mặt lộ ra uất ức bất đắc dĩ, kỳ quái, ngăn ở cửa ra vào, cô liền không nhịn được che miệng cười.

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng không nhịn được che miệng phì cười.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn đám người Nhã Tuệ cùng Lạp Lạp, Tiên Nhi trong gương trang điểm, cười rất hả hê, mặt của cô càng đỏ bừng, mới tách ra với Trang Hạo Nhiên hơn mười ngày, thậm chí cô có cảm giác cuộc đời giống như mới quen biết nhau, đối với người này tất cả sức hấp dẫn, đẹp trai, sinh ra cảm giác mong đợi rất khác thường. . . Nghĩ tới đây, trái tim của cô liền đập thình thịch, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ ngượng ngùng nói: “Được rồi! ! Không nên cười! Em. . . Em . . . Em không trở về, em . . . Em ngủ nơi đó sao? Em không biết xấu hổ sao, em . . .”

“Cha mẹ cũng dám gọi, còn xấu hổ ngủ trong nhà người ta sao?” Nhã Tuệ lại không nhịn được trêu chọc cô, cười nói.

Đường Khả Hinh lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt giả vờ hung hăng, cố ý nhịn cười  nhìn Nhã Tuệ, mặt vẫn mắc cỡ đỏ bừng nói: “Chị được đấy! Đừng cười em nữa, Hôm nay người ta cũng xấu hổ chết rồi, nhưng không biết nên làm gì mới phải! ? Nếu để cho Trang Hạo Nhiên biết em gối ôm đầu đến nhà anh ấy ngủ, sẽ mất mặt chết thôi! !”

“Cô còn biết mất mặt à?” Nhã Tuệ mỉm cười đi tới, nhận lấy chiếc nhẫn ngọc trai Tiên Nhi đưa tới, tự mình đeo trên ngón trỏ cho cô, mới cười nói: “Dù sao cũng kết hôn với người ta! Sợ cái gì? Công khai đàng hoàng làm bà Tổng Giám đốc!”

“Nhã Tuệ!” Đường Khả Hinh lập tức nện cây lược ngọc xuống, nhất thời tức giận muốn làm nũng kêu lên, lại phát hiện cây lược bị mình đập thành hai nửa, cô trợn mắt nhìn cây lược, hoảng sợ đến trái tim nhất thời ầm một tiếng nhảy lên! !

Thơ Ngữ cùng mọi người nhìn cây lược gảy lìa, nhất thời cũng hoảng sợ đến không dám lên tiếng, chỉ có Lạp Lạp hơi ngây thơ, cô ôi một tiếng, căng thẳng kêu lên: “Trời ơi! ! Cây lược gãy rồi! Đây không phải là muốn. . .”

“Lạp Lạp! !” Thơ Ngữ lập tức quát Lạp Lạp ngừng lại, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc, căng thẳng nói: “Cô không có việc gì cũng đừng nói nhảm! ! Một cô gái trẻ tuổi như cô biết cái gì?”

Lạp Lạp nghe nói như vậy, nhất thời hoảng sợ đến mặt đỏ bừng, không dám lên tiếng. . .

Đường Khả Hinh lại không để ý tới mọi người, chỉ chậm rãi cúi xuống, nhìn chòng chọc cây lược, bởi vì từng trải qua vô tận kiếp nạn không ngừng, lúc này đối với một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, trái tim của cô liền không nhịn được bị bóp chặt . . . Hoảng sợ đến sắc mặt có chút tái nhợt. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK