Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 569 : ĐÁNG TIN

Sáng sớm hôm sau, đêm qua nước mưa đánh đầy lá cây trên đất, trải trên đường cây ngô đồng.

Nhân viên khu chung cư mặc đồng phục màu đỏ, cầm chổi, ở trong buổi sáng chim hót hoa thơm, nhẹ nhàng quét từng chiếc lá non ướt đẫm trên đất.

Ánh mặt trời chiếu xuống, rơi vào trước phòng trọ nhỏ màu trắng, một hộ gia đình nước ngoài mặc quần áo thể thao màu trắng, đeo tai nghe chạy qua vườn hoa nhỏ, nhìn vào bên trong, nở nụ cười kêu một tiếng: “Oa.”

Ngày hôm qua, nước mưa tẩy rửa cả đêm, trong khu vườn nhỏ giàn cà chua đỏ hơn, trên đất hơn mười bắp cải trắng rối rít mở cánh hoa, cây ớt cập bờ tường cũng rũ xuống từng trái, dây khoai lang bò đầy trên đất, phía trước một khoảnh đất nhỏ hình vuông, còn có từng trái dâu tây vừa lớn vừa chín đỏ, Thần ơi, rốt cuộc Tiểu Nhu tốn bao nhiêu tâm tư ở trong khu vườn nhỏ, cô nói vốn còn muốn trồng hai cây long nhãn hai bên nhà, mùa hè đến che bóng mát cho bông hoa rau cỏ của cô, mùa thu cũng có long nhãn ăn, cô hoàn toàn quên mất ngôi nhà này, không phải của Khả Hinh và Nhã Tuệ.

Tiếng chuông cửa, trong buổi sáng yên tĩnh trong trẻo vang lên.

“Ai vậy?” sáng sớm hôm nay Trang Hạo Nhiên đã tỉnh lại, có lẽ ngày hôm qua uống súp nhân sâm khá hơn một chút rồi, nghe được chuông cửa, liền một mình đi xuống lầu, vừa mở cửa vừa hỏi.

Anh sững sờ tại chỗ, giống như bị đóng băng nhìn ra cửa, chặn hai người già, nam khoảng sáu mươi tuổi, mặc quần áo vải bông màu xanh đen, nữ khoảng hơn 50 tuổi, mặc áo bông mỏng màu đỏ sậm, quần dài màu đen, dáng vẻ hết sức thôn quê, sau lưng khiêng một cái túi lớn, trên mặt lộ ra vẻ chất phác và thật thà, cũng kinh ngạc nhìn mình. . . . . .

“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút không thích ứng được, nhìn hai người già này, miễn cưỡng mỉm cười, vẫn hết sức lễ phép hỏi: “Xin hỏi hai người. . . . . . là . . . . .”

Hai người già, ông nhìn tôi, tôi nhìn bà, cùng nhau nhìn trước mặt, trợn to hai mắt nhìn cậu đẹp trai Trang Hạo Nhiên, sửng sốt thật lâu, mới hỏi: “Xin hỏi. . . . . . Nơi này là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh phải không?”

Trang Hạo Nhiên nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, lộ ra nụ cười cung kính và nhiệt tình, nói: “Đúng, đúng, đúng! Đây chính là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh! Xin hỏi hài người là . . . . .”

Giương mặt hai người già lập tức yên lòng bật cười nói: “Chúng tôi là ba mẹ của Nhã Tuệ !”

“Ồ! !” Trang Hạo Nhiên vừa nghe, càng cung kính, bởi vì anh thường nghe Khả Hinh nhắc tới ba mẹ của Nhã Tuệ, hơn nữa còn nói hai người già bọn họ thương mình như con gái, anh lập tức tránh ra một lối, mỉm cười nói: “Chú, dì mời vào, đoán chừng vẫn còn sớm, hai người bọn họ vẫn còn nghỉ ngơi.”

“Như vậy sao, được, được, được!” Lưu Chí Đức vác một bao lớn, cười đi vào trước, sau đó vợ La Nguyệt Lan cũng mang theo một cái giỏ lớn màu xanh, nhìn khắp ngôi nhà nhỏ hết sức tinh xảo, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc.

“Chú, dì, để con mang đồ cho !” Trang Hạo Nhiên lập tức nhận lấy bao lớn và cái giỏ trong tay bà dì, đặt bên cửa sổ sát đất, nhìn hai người già đứng ở bên cửa, nhìn nhà sạch sẽ, có chút thận trọng, liền nở nụ cười nói: “Chú dì nhanh ngồi, con pha trà cho hai người trước, rồi đi gọi các cô, hiện tại mới bảy giờ, đoán chừng bọn họ còn đang ngủ. . . . . .”

“À, được, được, được.” Lưu Chí Đức vừa nghe, chỉ đành phải thật cẩn thận ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng sữa hết sức đắt giá, ngẩng đầu lên, đã thấy hết sức nho nhã lễ phép, vóc người cao lớn, tuổi trẻ đẹp trai đến ngây người, nở nụ cười phóng khoáng đi vào phòng bếp, nấu bình nước nóng, xem nơi này như nhà của mình, kéo tủ chén, mới hỏi: “Chú, dì quen uống gì trà?”

Hai người già nhìn bóng lưng của anh cũng cảm thấy đẹp trai, đẹp trai đến ngây người, nghe anh hỏi, cùng mỉm cười nói: “Cái gì cũng được, cái gì cũng được, chúng tôi không kén chọn!”

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, nở nụ cười nói: “Vậy thì uống chút trà hoa hồng đi, sáng sớm, uống trà xanh đối với bao tử không tốt.”

“À, à, à, tốt, tốt!” Hai người già rối rít mỉm cười gật đầu.

Trang Hạo Nhiên liền mỉm cười lấy bình thủy tinh, chuẩn bị pha trà.

La Nguyệt Lan ngồi ở trên ghế sa lon, mới có chút căng thẳng và vui mừng nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, chính là bóng lưng càng nhìn càng thích, bà vẫn luôn ở nông thôn đều rất lo lắng chuyện lớn cả đời của con gái, năm nay cũng 27 rồi, bên cạnh cũng không có một bóng người, lần này đặc biệt đến thăm cô, thuận tiện nói chuyện một chút chuyện này, nhưng không ngờ, ở trong nhà này có thể nhìn thấy cậu trai đẹp, bà lập tức vui vẻ và hưng phấn hỏi: “Chú em, xin hỏi cậu là. . . . . .”

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới phát hiện ra lúc nảy mình còn chưa kịp tự giới thiệu mình, ngay lập tức nở nụ cười bưng trà nóng đi tới, ngồi đối diện hai người già, mới cười nói: “Thật xin lỗi, lúc nảy con quên tự giới thiệu mình, con là Hạo Nhiên, là bạn bè của Nhã Tuệ và Khả Hinh, hôm qua mới vừa từ nước ngoài về, bởi vì thân thể có chút không thoải mái, nên tạm thời chiếm dụng phòng khách của các cô nghỉ ngơi.”

“A, mới vừa về nước sao. . . . . .” La Nguyệt Lan nhìn anh, coi như là con rể của mình rồi, thật sự càng nhìn càng đẹp, cười nói: “Vậy cậu là. . . . . . bạn của Nhã Tuệ  hay bạn của Khả Hinh?”

Đây là phương pháp hỏi ngầm của người già.

Trang Hạo Nhiên nghe được, anh sững sờ, mới châm trà cho hai người già, cười nói: “Con là bạn bè của hai người bọn họ. . . . . .”

Tên nhóc này không chịu thừa nhận, còn có chút xấu hổ.

La Nguyệt Lan thật sự càng nhìn anh, càng thích, thích đến cười híp mắt.

“Này!” Lưu Chí Đức nhìn vợ luống cuống như vậy, vội vàng đẩy bà một cái!

La Nguyệt Lan liền không dám lên tiếng, nâng trà nữa nheo mắt cười nói: “Ra nước ngoài, ra nước ngoài tốt. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng hai người già như vậy, anh lại có chút cười ngượng ngùng, nắm nhẹ tay vịn ghế sa lon, nói: “À, chú dì, hai người ngồi trước. Con đi gọi các cô.”

“Được, được, được!” Hai người già vội vàng nhìn anh, mỉm cười gật đầu.

Trang Hạo Nhiên liền đứng lên, bước nhanh đi lên lầu hai. . . . . .

“Ông nói, cậu ấy là bạn trai của con gái chúng ta hay là bạn trai của Khả Hinh?” La Nguyệt Lan lập tức có chút căng thẳng nhìn chồng.

“Ôi chao, người ta cũng không nhận thức, bà còn tính cái gì?” Lưu Chí Đức thật sự là hết cách với vợ rồi, ghét bỏ nói.

“Ông đừng nói với tôi, ông không thích! !” La Nguyệt Lan nhìn chồng, nhịn cười.

“Ôi!” Lưu Chí Đức cũng hơi cười.

Trang Hạo Nhiên đi lên lầu hai, đi tới phòng của Nhã Tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng nói: “Nhã Tuệ? Quản lý Lưu?”

“Hả?” Tiếng của Nhã Tuệ ở trong phòng mông lung truyền đến.

“Ba mẹ của cô tới, đang dưới lầu.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

“À?” Tiếng lo lắng của Nhã Tuệ truyền đến, lập tức oa một tiếng mặc áo len màu xanh, quần màu đen bó sát người, tóc không chải, mặt chưa rửa nhào ra, lập tức mở cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên vui mừng cười nói: “Ba mẹ của tôi tới? Có thật không?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Ba mẹ! ! !” Nhã Tuệ vui vẻ chạy đi, chạy như bay xuống dưới lầu! !

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Nhã Tuệ này vui vẻ, cười cười, quay đầu lại thấy bên trong căn phòng trang nhã ấm áp, trên giường nệm màu hồng, một cô gái khác nằm còn ngủ mờ mịt, anh đột nhiên mỉm cười, đôi tay cắm túi quần đi vào, đi tới bên giường, thấy Đường Khả Hinh mặc áo ngủ dài quá gối màu hồng điểm trắng, nghiêng mặt nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chôn ở trên gối đầu mềm mại, ngón tay nhẹ níu góc chăn, hai mắt khép chặt, dịu dàng giống như con thỏ nhỏ, ngủ say.

Nhớ tới đêm qua một mình đứng ở trong đêm mưa khóc rất đau lòng, cũng không biết có cảm mạo nóng sốt hay không?.

Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở bên giường, cúi xuống nhìn cô vẫn ngủ say như vậy, liền có chút lo lắng vươn tay đặt nhẹ ở trước trán của cô, không có cảm giác nóng, anh liền mỉm cười, vươn tay đặt ở trên vai của cô, vốn muốn cho cô ngủ thêm một lát, nhưng nghĩ tới chú dì đến, cô ngủ cũng không thích hợp, liền gọi nhỏ: “Khả Hinh? Thức dậy, ba mẹ Nhã Tuệ tới.”

Đường Khả Hinh vẫn ngủ say sưa.

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên lại đưa ra nhẹ tay đang bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Đường Khả Hinh giống như không muốn bị quấy rầy, trở mình, khuôn mặt lật qua một hàng nước mắt nhỏ xuống, cô nằm mơ vẫn còn khóc. . . . . .

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn hàng nước mắt trên mặt cô gái này.

Đường Khả Hinh giống như có chút lạnh, theo bản năng kéo nhẹ chăn che khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt đóng chặt, lại một giọt lệ trợt xuống, một nổi buồn bã từ trên người cô gái phát ra.

Anh ngây người nhìn cô, không nhịn được vươn tay, lau nước mắt trên mặt cô.

“Khả Hinh! ! ! !” Nhã Tuệ xông tới, cười to kêu to: “Ba mẹ đến rồi! !”

Cả người Đường Khả Hinh bị chấn động, nhất thời hé mắt, có chút lim dim buồn ngủ mở mắt ra, nhìn Nhã Tuệ mông lung khàn khàn hỏi: “Ai tới?”

“Ba mẹ! !” Nhã Tuệ bật cười nói: “Mau dậy đi! !”

Đường Khả Hinh cũng có chút giật mình ngồi dậy, vui vẻ nhìn Nhã Tuệ, cười hỏi: “Chú dì tới?”

“Đúng vậy! !” Nhã Tuệ đi vào phòng tắm rửa mặt!

Đường Khả Hinh cũng giật mình nở nụ cười, lại thấy vẻ mặt Trang Hạo Nhiên đang bất đắc dĩ nhìn mình, cô sững sờ, mặt đỏ lên, bưng mặt cúi đầu, nhẹ kéo cổ áo của mình, nói: “Này, này, này sao lại thế này? Tại sao anh ở chỗ này?”

“Gọi em cũng không tỉnh, ngủ say như heo!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.

Đường Khả Hinh lập tức trừng mắt nhìn xem anh, nói: “Ai bảo anh em ! ! Anh đi vào phòng con gái người ta có chuyện gì sao?”

“Anh còn ngủ ở trong phòng của em!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, không quấy rầy bọn họ rửa mặt, nói: “Nhanh lên đi! ! Đừng để cho hai người già đợi quá lâu!”

Đường Khả Hinh thật sự rất ưa thích chú và dì, lập tức nhảy khỏi phòng, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, vọt vào phòng của mình rửa mặt!

Trang Hạo Nhiên bị cô đẩy một cái như vậy, thiếu chút nữa té ngã, tức giận nhìn cô nói: “Em không thể dịu dàng một chút sao?”

“Phi! !” Đường Khả Hinh phịch một tiếng đóng cửa phòng của mình, nói: “Tối hôm qua còn nói em dịu dàng săn sóc!”

Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn chòng chọc cánh cửa kia, nói: “Anh thu hồi câu nói kia!”

“Không thể thu về! !” Đường Khả Hinh tức giận từ bên trong gọi: “Anh nói em mặc quần áo gì tốt? Chú và dì nói em chưa trưởng thành! !”

Trang Hạo Nhiên không để ý tới hai cô gái hoạt bát đáng yêu, mà một mình đi xuống lầu, thấy hai người già đã ngồi xổm trên sàn nhà, mở bao tải ra, từ bên trong lấy ra rất nhiều táo, còn có sa sâm và thảo dược, anh lập tức cười nói: “Chú, dì, hai người không nghỉ ngơi một lát?”

“Không nghỉ ngơi, ngồi xe lửa tới đây, ngủ đến đau lưng!” Lưu Chí Đức ngồi xổm trên sàn nhà, lấy thêm ra một ít hạt sen và nguyên liệu để nấu canh đặt ở trên bàn nhỏ, mẹ bắt hai con gà mái lớn nhốt bên ngoài, nói: “Ôi chao, vườn rau này nhất định là Khả Hinh chúng ta trồng rồi, nhìn hoa lá rau củ rất tốt? cũng không có thuốc trừ sâu, cỏ dại còn đọng hơi sương, mương nước cũng khai không tệ.”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chỉ cười khổ, nhưng vẫn tìm một chút đề tài để nói, nhận lấy táo chú đưa, nói: “Hai người lớn tuổi, ngồi xe lửa không tiện, lần sau muốn đến, để con gọi điện thoại cho thư ký, con bảo cô ấy book vé máy bay cho hai người.”

Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan vừa đi vào, tạm thời dừng lại, có chút vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn hai người già nhìn như vậy mình, anh sững sờ, liền bật cười nói: “Có chuyện gì? Chú dì?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Bảo thư ký book vé máy bay cho chúng ta. . . . . .” La Nguyệt Lan càng nghe cảm thấy người con rể này càng đến gần, cười đến híp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK