Chương 167: Quyết đấu (chưa beta)
Hoắc Minh và Hà Na không nói gì, cùng lúc nhìn Trần Mạn Hồng.
Trần Mạn Hồng không sợ nhìn Hoắc Minh và Hà Na nói: “Chúng ta cũng là nhân viên Khách sạn Á Châu, tôi đòi quyền lợi cho nhân viên của tôi, các người thân phận tôn quý, cần phải đồng ý với ý kiến của tôi chứ? Nếu như để mặc chuyện này, rồi sẽ có một ngày người khác sẽ bị như vậy!”
“Mạn Hồng!” Hoắc Minh nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói: “Mặc kệ như thế nào, mọi việc suy nghĩ vì chuyện lớn, không thể đùa như vậy.”
“Chuyện lớn để cho lãnh đạo cao cấp làm đi! Trần Mạn Hồng tôi không có bản lãnh này! Chỉ phụ trách nhân viên phòng ăn nho nhỏ của tôi là được!” Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói.
Hà Na thấy nói nhẹ nhàng không được, liền ngẩng mặt nhìn Trần Mạn Hồng nghiêm túc nói: “Quản lý Trần! Xin cô suy nghĩ thận trọng, có phải thật muốn chống đối Tổng Giám đốc hay không! ! bất kỳ hành vi nào của Đường Khả Hinh trước đó cũng đủ để cho cô ấy rời khỏi Khách sạn Á Châu!”
Trần Mạn Hồng cười lạnh nói: “Thư kí Hà, trí nhớ của cô không tốt, bất kỳ hành vi nào trước đó, Tổng Giám đốc đã không truy xét chuyện đã qua! !”
“Cô. . . . . .” Hà Na có chút không thể nhịn được tiến lên, muốn nói chuyện gay gắt. . . . . .
“Quản lý!” Trong không khí thật đáng sợ và nghiêm túc, Khả Hinh vội vàng tiến lên, nhìn về phía cô nói: “Hôm nay cô có thể giúp tôi . . . . .”
“Ít nói nhảm đi! Ai đùa với cô !” Trần Mạn Hồng tức giận lạnh lùng đẩy cô ra phía sau, để cho Văn Chi và Tiểu Nhu đỡ cô, mới ngửa mặt nhìn Hà Na, mỉm cười nói: “Thư kí Hà? Nếu như cô nói không ra lý do, xin thu hồi lệnh của Tổng Giám đốc đi!”
Hà Na cũng lạnh lùng ngẩng mặt, nói với Trần Mạn Hồng: “Mặc kệ cô quyết định xuất phát từ việc gì, Khả Hinh vẫn là nhân viên Khách sạn Á Châu! Tổng Giám đốc có quyền ra tất cả quyết định! Hôm nay cô có đồng ý hay không, tôi cũng phải cho người mời cô ấy ra ngoài!”
“Cô thử xem!” sắc mặt của Trần Mạn Hồng cứng rắn, nhìn về phía cô!
Hoắc Minh nhìn hai người giằng co không xong, mới vừa muốn bày ra dáng vẻ Giám đốc thì lại nghe được ngoài cửa truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, hỏi: “Vị nào là Đường Khả Hinh?”
Mọi người cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía một cô gái vóc dáng cao ráo đứng ở cửa phòng ăn ngự tôn, chải búi tóc trang nhã, chỉ thấy cô mặc đồng phục váy dài màu đen của khách sạn Á Châu thuộc Tổng Công ty, trong tay cầm một túi tài liệu, đi theo phía sau có ba trợ lý, hai bảo vệ, mỉm cười đi vào phòng ăn ngự tôn, nhìn mọi người một vòng, khí thế mạnh mẽ. . . . . .
“Cô là. . . . . .” Hoắc Minh nhìn về phía cô gái kia, ngạc nhiên hỏi.
Mary nhìn Giám đốc Hoắc Minh mỉm cười nói: “Xin chào, Giám đốc Hoắc. Tôi là quản lý bộ phận rượu Mary thuộc Văn phòng Tổng Công ty Tập đoàn Á Châu, tôi nhận sự chỉ đạo của Laurence tiên sinh, muốn mời tiểu thư Đường Khả Hinh đến tổng công ty gặp mặt một chút.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc, Đường Khả Hinh cũng sửng sốt nhìn về phía Mary, ngạc nhiên hỏi: “Laurence tiên sinh. . . . . . Muốn tìm tôi? Tại sao? Tôi . . . . . Tôi làm sai chuyện gì sao?”
Mary có vẻ nghi ngờ nhìn về phía Khả Hinh, bật cười nói: “Đêm qua sau khi Laurence tiên sinh gặp mặt cô ở trên du thuyền, vẫn phái người xung quanh hỏi thăm tình huống của cô, cuối cùng mới biết cô làm việc tạm thời ở quầy rượu của Câu lạc bộ đua ngựa, nhưng hôm nay quản lý Tần nói với tôi, cô không có đi làm, tôi gọi điện thoại đến bộ phận nhân sự khách sạn Á Châu, mới phát hiện thì ra cô làm việc ở phòng ăn ngự tôn, tôi liền tìm tới nơi này. . . . . .”
Trần Mạn Hồng nghe lời này, hai mắt đảo qua, mới ngửa mặt nhìn về phía Hà Na đang ngưng mặt, cười nói: “Cô tới thật không may, hiện tại Đường Khả Hinh không thể đi cùng cô.”
“Tại sao?” Mary nhàn nhạt hỏi, lộ ra một chút uy nghiêm.
Hà Na trực tiếp xoay người, nhìn về phía Mary mỉm cười nói: “Bởi vì vừa rồi tôi nhận được lệnh của Tổng Giám đốc muốn sa thải Đường Khả Hinh! Bây giờ muốn mang cô ấy ra khỏi Khách sạn Á Châu.”
Mary chậm rãi nhìn về phía Hà Na, trên mặt lộ ra chút không vui, cô là quản lý bộ phận rượu mà Laurence tiên sinh tin tưởng nhất ở Tập đoàn Á Châu, cô quản lý hai mươi trang trại rượu đỏ trong nước và mười hai trang trại rượu đỏ ở Pháp và tất cả rượu đỏ nhập khẩu, để tránh giành món lợi kếch sù từ trong việc mua sắm, cho nên hàng năm mấy tỷ loại rượu đỏ, toàn bộ do cô tự mình ký danh sách, rồi trình Laurence tiên sinh xem qua, bảo đảm giao dịch mua bán rượu sạch sẽ, cho nên ông ta là người hết sức quan trọng trong Tập đoàn Á Châu, càng không phải nói Laurence là người tin cậy đắc lực nhất của Tổng Giám đốc, là người chủ tịch Tưởng tin tưởng nhất, thậm chí ở trong tập đoàn, còn có cổ phần của ông ta, hiện tại Laurence để cho mình tới đây muốn một người, lại còn nói không cho?
Mary cũng không để ý đến Hà Na, chỉ mỉm cười nói: “Vì sao Đường Khả Hinh bị sa thải, tôi không có quyền hỏi tới, Tổng Giám đốc Tưởng muốn xử phạt và sa thải nhân viên, tôi cũng không thể hỏi tới, nhưng tôi nhận sự chỉ đạo của Laurence tiên sinh, tới đây muốn mang cô ấy đi, mọi chuyện xử phạt tạm thời nói sau.”
Hà Na cứng rắn nhìn về phía Mary nói: “Thật xin lỗi, tôi không có quyền quyết định thay Tổng Giám đốc. Hiện tại tôi chỉ nhận lệnh muốn mang Khả Hinh đi!”
Sắc mặt của Mary cứng rắn, nhìn về phía cô nói: “Làm việc cứng nhắc, không biết linh hoạt, tại sao cô có thể làm thư kí Tổng Giám đốc?”
Sắc mặt của Hà Na hơi đỏ lên nhưng vẫn nhìn về phía Mary mỉm cười nói: “Xin cô tôn trọng quyết định của Tổng Giám đốc.”
“Cho tới bây giờ Laurence tiên sinh cũng không có làm to chuyện như vậy, bảo tôi tới đây yêu cầu một người, tôi chỉ biết nhận lệnh của ông ấy tới đón người! Cho dù là ai dùng bất kỳ cách nào cũng không thể ngăn trở, nếu cô có ý kiến đối với quyết định của tôi, xin mời cô tự mình gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc, để cho anh ấy xem xét chuyện này !” Mary tức giận nói.
Không khí càng lúc càng căng thẳng! !
Hoắc Minh có chút căng thẳng đi tới giữa Mary và Hà Na, miễn cưỡng cười nói: “Hai vị bình tĩnh một chút! Nếu như chuyện này, thật sự có mâu thuẫn ba bên, chúng tôi mời các vị xin phép Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh nên làm thế nào một lần nữa. . . . . . giằng co như vậy không phải là biện pháp. . . . . .”
Mary và Hà Na nghe vậy, cũng lạnh lùng nhìn đối phương.
***
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bên trong ‘Phòng tổng thống’ thật yên tĩnh, không khí xung quanh cũng yên tĩnh không tiếng động.
Trong phòng khách xa hoa, để mấy mươi phần tài liệu từ Mĩ, Anh và Italy đưa tới khẩn cấp, đều bị lật từng tờ, bảy tám thứ đặt chung một đống, có một số tài liệu mở ra một hai tờ, mặc dù lộn xộn, nhưng tài liệu lại hết sức tỉ mỉ, lộ ra số liệu có thể nắm bắt trong nháy mắt, trên bàn trà để một ly Thiết Quan Âm, hoa lài được dùng phương pháp đặc biệt ép thành một loại trà lài, bông trà ở trong ly thủy tinh hơi vàng, giống như một đóa hoa nhỏ nở rực rỡ, hết sức đẹp mắt.
Một cánh tay thon dài, nắm lên ly trà, hớp một ngụm nhỏ, lại nhẹ nhàng chậm rãi để xuống.
Tiếng gõ cửa khẩn cấp vang lên!
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương cổ áo mở ra, quần thường màu trắng, tựa vào trên ghế sa lon mềm mại, đang mở ra vài phần tài liệu, xem số liệu phía trên, vừa trầm ngâm nhìn, vừa giống như đang phân tích cái gì, mày hơi nhíu lại.
Tiếng gõ cửa ầm ầm ầm ầm ầm ầm! !
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên có chút không kiên nhẫn, phiền não ngẩng đầu, nhìn về phía cửa chính, hung hăng trợn mắt, cầm lên hộp điều khiển nhắm về phía cửa, nhấn một cái!
Tào Anh Kiệt nhanh chóng đi tới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn người này nói: “Chuyện gì gấp như vậy, cháy nhà sao?”
Tào Anh Kiệt vừa gấp gáp vừa lấy lòng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, căng thẳng cười nói: “Lão đại, có chuyện, tôi muốn xin anh giúp! Làm ơn!”
Trang Hạo Nhiên nghe Tào Anh Kiệt nói như vậy, liền tò mò khép tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phòng hội nghị, điện thoại chợt vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi vừa xem tài liệu, vừa cầm điện thoại lên, đáp lời: “Ừ. . . . . .”
“Tổng Giám đốc, Hà Na nhận lệnh của anh, đi sa thải Đường Khả Hinh, nhưng Trần Mạn Hồng không phục, cảm thấy phương pháp xử lý như vậy có thiếu công bằng, vừa lúc Laurence tiên sinh phái quản lý Mary tới đây mời Đường Khả Hinh đến tổng công ty Á Châu gặp mặt! Hiện tại hai bên cạnh đang giằng co không xong, bây giờ Hà Na đang xin ý kiến của anh. . . . . .” Điện thoại của Đông Anh nhanh chóng truyền đến, cô đang đi về phía phòng ăn.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo chợt lóe, nói: “Sa thải Đường Khả Hinh! Để cho cô ấy đi khỏi Khách sạn Á Châu ngay !”
Đông Anh dừng ở trước thang máy, nắm điện thoại, hơi giật mình ngẩng đầu lên.
Tưởng Thiên Lỗi để điện thoại xuống, tiếp tục xem văn kiện, trước mặt chúng lãnh đạo cấp cao của tập đoàn cùng nhau, im lặng nhìn về phía anh.
Ánh mắt Đông Anh khẽ xoay chuyển, nhưng vẫn bước nhanh vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút phòng ăn dưới lầu!
Phòng ăn ngự tôn!
Mary mới vừa nhận xong điện thoại của Laurence tiên sinh, mỉm cười nhìn về phía Hà Na nói: “Tôi mới vừa nhận điện thoại của Laurence tiên sinh, ông ấy nói chuyện Khả Hinh sa thải ông ấy sẽ đích thân nói rõ với Tổng Giám đốc, tạm thời dừng làm thủ tục từ chức, trước hết mời cô ấy đến Tổng công ty Á Châu một chút”
“Không được. . . . . .” Bên ngoài truyền đến một âm thanh êm ái.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía bên ngoài phòng ăn!
Đông Anh lạnh lùng đi vào, nhìn về phía Mary nói chuyện cứng rắn, bình tĩnh nói: “Tổng Giám đốc ra lệnh, lập tức sa thải Đường Khả Hinh! ! Cho dù là ai cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì giữ cô ấy ở lại ! ! Sau này Tổng Giám đốc sẽ đích thân gọi điện thoại cho Laurence tiên sinh, nói rõ chuyện này! Nhưng hiện tại, nhất định phải lập tức làm thủ tục sa thải ! Nếu như Laurence tiên sinh thật muốn gặp Đường Khả Hinh, vậy hãy để cho Khả Hinh ra khỏi cửa Khách sạn Á Châu, rồi hãy nói!”
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt nhìn về phía Đông Anh luôn luôn dịu dàng dễ thân cận, lúc này mặc đồng phục màu trắng, lấy thân phận thư kí trưởng của Tổng Giám đốc, nhìn về phía mọi người lạnh lùng nói, thật vô tình và nghiêm túc, trong lòng của cô hơi đau, dường như có chút hít thở không thông, nhìn về phía cô.
Sắc mặt của Trần Mạn Hồng lạnh lẽo, hai mắt tức giận nhìn về phía Đông Anh.
“Đường Khả Hinh! đi theo tôi ngay, lập tức làm thủ tục từ chức, đi khỏi Khách sạn Á Châu! Khách sạn Á Châu có quy tắc, ra khỏi cửa này, trong vòng ba năm không được nhận làm việc nữa! !” Đông Anh nghiêm nghị nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Lập tức! ! Thu dọn xong tất cả, lập tức đi khỏi!”
Khả Hinh đột nhiên cảm thấy tổn thương, có một chút tức giận nhìn về phía Đông Anh,: “Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, để cho mọi người đối xử với tôi như vậy!”
Đông Anh nghiêm mặt, nhìn cô nói: “Chiều ngày hôm qua, lúc cô cay đắng đi qua đồng cỏ mênh mông, sau đó ở trước mặt mọi người, cô đã nói gì với Tổng Giám đốc? Cô đã quên?”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía cô.
Đông Anh nhìn về phía Khả Hinh nói: “Cô tự mình nói, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì, rời khỏi cương vị công tác, tự tiện rời khỏi công việc !”
Đường Khả Hinh sững sờ nhìn cô.
Đông Anh không nhìn cô nữa, căn dặn bảo vệ: “Lập tức đưa Đường Khả Hinh đi ra ngoài!”
“Vâng!” Mấy tên bảo vệ lập tức tiến lên, giống như áp giải phạm nhân muốn mang cô đi, lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói ! (đáng đời, ai bảo ngu).
Trần Mạn Hồng tức giận mới vừa muốn tiến lên, lại nghe bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng cười sang sãng, nói: “Tại sao đông người như vậy? Xảy ra chuyện gì sao ?”
Mọi người tò mò nhìn ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cùng thư ký và Tào Anh Kiệt đi vào phòng ăn ngự tôn, đi đến chỗ cao nhất, nhìn mọi người một vòng. . . .