Chương 791: Ý CỦA THƯỢNG ĐẾ
Vào buổi trưa.
Sóng biển tuôn trào, Gió mát hiu hiu thổi.
Màn cửa sổ sát đất Phòng ăn ngự tôn hôm nay được trang trí thay mới, toàn bộ màn cửa sổ được thay hình lá sen, khi ánh mặt trời chiếu xuống, bức màn chập chờn tạo ra mấy phần cảm xúc trong sạch.
Chỗ ngồi ngoài trời truyền đến tiếng cười.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn ăn, nghe Đường Khả Hinh kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, không nhịn được ngẩng mặt nở nụ cười, đón gió biển, nhìn cô gái ở đối diện, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh đen, chải tóc đuôi ngựa thật cao, ngồi ở trước bàn ăn, khuôn mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngọt ngào, lời nói dí dỏm, đều khiến tâm trạng người ta vui vẻ, anh chăm chú nhìn cô một cái, mới nói: “Gần đây. . . . . . Thật có khỏe không?”
Đường Khả Hinh ngồi ở ghế lên, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ, dịu dàng nói: “Rất tốt, giống như trong giấc mơ tỉnh lại, vết sẹo trên mặt đã biến mất, khi đó hoảng sợ, lo lắng, chỉ sợ đây là một giấc mơ, sau đó mỗi ngày, tự nói với mình phải sống cho đến nơi đến chốn, nắm chặt một chút mơ ước, tìm kiếm cảm giác chân thật nhất của nó. . . . Dần dần, trong khoảng thời gian này, có một số kí ức ở trong thân thể dần dần quay lại, em mong chờ quá khứ của mình. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn cô thật lâu, hai mắt nhấp nháy, trên mặt khẽ giật giật, cười nói: “Nếu như có một ngày, em thật sự khôi phục trí nhớ, sẽ nhớ nhung hôm nay em hoạt bát đáng yêu như thế nào sao?”
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, suy nghĩ một chút, mới cười nhìn anh nói: “Có phải anh đang lo lắng, sau khi em khôi phục trí nhớ, rất nhiều việc sẽ trở nên phức tạp, em không vui vẻ giống như trước đây nữa hay không?”
Vẻ mặt của Tô Thụy Kỳ lộ ra quan tâm.
Đường Khả Hinh lại không nhịn được nở nụ cười nói: “Trong khoảng thời gian em ở khách sạn, có phải xảy ra rất nhiều chuyện khổ sở hay không?”
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, chỉ hơi hơi cười.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt dịu dàng của Tô Thụy Kỳ, tất cả đều tràn đầy quan tâm và lo lắng, cô liền không nhịn được dịu dàng nở nụ cười, quay đầu nhìn vào trong, gọi nhỏ: “Tiểu Nhu?”
“Ừm!” Tiểu Nhu mới vừa cầm khay, vì bưng một ly nước trái cây bảy màu đưa lên cho khách, nghe Đường Khả Hinh gọi cô, cô lập tức cẩn thận khéo léo đi ra, cười hỏi: “Khả Hinh, cô gọi tôi hả?”
Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ nhìn Tiểu Nhu, nói: “Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi khoai tây, còn nhớ chứ?”
Tiểu Nhu nghe lời này, lập tức ngây ngốc cười gật đầu nói: “Nhớ! !”
“Cô và Cậu chủ Tô chơi một lần!” Đường Khả Hinh đột nhiên nói như vậy.
Tiểu Nhu nghe lời này, hơi sửng sốt.
Tô Thụy Kỳ ngồi tại chỗ, nghe Đường Khả Hinh nói như vậy, liền không nhịn được đổi tư thế ngồi, mỉm cười tò mò hỏi: “Chơi cái gì?”
“Trò chơi khoai tây! !” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, vòng qua bàn ăn, đi tới bên cạnh Tô Thụy Kỳ, rất nhiệt tình kéo ghế ngồi xuống, vừa nhìn anh cười nói: “Trò chơi khoai tây của Tiểu Nhu, chơi rất vui!”
“. . . . . .” Tô Thụy Kỳ có chút không tin, quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Nhu.
“Đúng vậy, đúng vậy! !” Tiểu Nhu lập tức cười gật đầu, đầu tiên đưa tay vào trong túi đồng phục của mình, móc ra một tấm giấy bạc bọc viên kẹo sữa, lật mặt trên của tờ giấy bạc, cố làm ra vẻ thần bí đi đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ, nói: “Lúc chúng ta đào khoai tây ở dưới ruộng, cũng sẽ không đào từ phía trên, mà thích dùng xẻng xắn trên mặt đất, nạy lên một cái! !”
“À. . . . . .” Tô Thụy Kỳ gật đầu, nhìn 12 viên kẹo sữa bò được bọc trong tờ giấy bạc, giống như viên thuốc của mình ở bệnh viện.
“Cho nên! ! Bây giờ bắt đầu thu hoạch khoai tây! !” Tiểu Nhu nói vừa xong, ngón tay đưa đến phía dưới viên kẹo sữa bò, bóp mạnh một cái, viên kẹo sữa bò bắn lên! !
Tô Thụy Kỳ chớp mắt.
“Khoai tây! ! Khoai tây! ! Khoai tây! !” Tiểu Nhu trợn to hai mắt, lập tức thật nhanh, thật vui vẻ nhìn từng viên kẹo sữa bò từ trong giấy bạc bắn ra, lại nhanh chóng đưa tay bóp phía dưới, tiếp tục cười nói: “Khoai tây! ! Khoai tây! ! Khoai tây! ! Khoai tây ra ngoài rồi, thu hoạch vui vẻ! ! !”
Theo tiếng nói, mười hai viên kẹo sữa bò bắn ra hết! !
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Tiểu Nhu và Khả Hinh thật vui vẻ ngẩng đầu cười! !
Một trăm ngàn con quạ bay qua!
Tô Thụy Kỳ cảm thấy IQ của mình có vấn đề, quay mặt sang, nhìn hai cô gái bên cạnh, giống như nghe được chuyện vui vẻ nhất trên đời, ngửa mặt cười, vẻ mặt của anh sững sờ kinh ngạc, thậm chí không biết nên làm gì?
“Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?” Đường Khả Hinh lập tức nhìn Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cười khẽ nói: “Không buồn cười! !”
“. . . . . . . . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhìn cô cười rất vui vẻ, anh không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ, thật sự cười rất bất đắc dĩ, rất im lặng, thậm chí lắc đầu một cái.
“Này!” Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn anh, cười nói: “Anh là người không có chút hài hước nào!”
“Mọi người từ từ ăn! !” Tiểu Nhu buông viên kẹo sữa bò xuống, mình liền chậm rãi đi khỏi, có người chơi trò khoai tây với cô, cô rất vui vẻ!
Tô Thụy Kỳ nhìn Tiểu Nhu đi khỏi, anh nhớ tới nét mặt của mình lúc nảy, bản thân mình cũng không nhịn được bật cười.
Đường Khả Hinh lại dịu dàng nhìn Tô Thụy Kỳ, thật lòng nói: “Thật ra cuộc sống còn sống, lý tưởng càng lớn, vui vẻ càng ít, càng ít càng tốt, chỉ có như vậy mình mới vui vẻ. Em nghĩ Thượng Đế để cho em mất đi trí nhớ, có lẽ bởi vì khi đó, em đã không tìm được lý do vui vẻ, cho nên Thượng Đế cho em quà tặng này, nói cho em biết, thật ra em có thể mỉm cười như vậy. Chờ khi em khôi phục lại trí nhớ, em sẽ nhớ kĩ hạnh phúc và vui vẻ hôm nay, chăm chỉ sống tốt mỗi ngày. Không uổng phí cuộc sống cho em đau khổ và thử thách.”
Tô Thụy Kỳ nhìn cô thật sâu.
“Anh nói. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng nhìn anh thật sâu, thật lòng nói: “Người sống, ngẫu nhiên bị mất trí nhớ, có phải rất tốt hay không? Bởi vì có chút đau đớn, vô thức quên.”
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, hai mắt xoay tròn, vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, ngón tay vân vê ngón tay mềm mại của cô, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, chỉ nâng bàn tay nhỏ bé kia đặt ở trên môi hôn mạnh. . . . . .
Trong lòng Đường Khả Hinh ấm áp, hơi giật mình nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mang theo một chút cười khổ, dịu dàng nói: “Anh giống như có cảm giác quen biết với em đã lâu rồi, còn nhớ rõ sau khi khuôn mặt của em bị phá hủy, đứng ở dưới cây dong trước cửa tiệm của anh, giống như một ánh sáng thiên đường, mặc dù đẹp, cũng rất xa cách và thê lương, lúc nhìn người, rất sợ hãi và tự ti. Hôm nay nhớ lại, giống như là chuyện kiếp trước. Em nói xem, đây là Thượng Đế thương em hay không thương em?”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, nhìn anh, khẽ mỉm cười.
Tô Thụy Kỳ thở dài một cái, mới nắm bàn tay cô, cười khổ nói: “Nếu em và anh ở chung một chỗ, anh có thể bảo đảm em sẽ cười suốt đời, nhưng em không có lựa chọn anh, anh còn nhớ, đó là một ngày hè, hoa sen nở rộ, gió mát ngọt ngào, nhưng khi đó, em đội mũ, mắt nhỏ lệ liền xoay người đi khỏi. Hình ảnh đó, cả đời anh cũng khó quên. . . . . . Anh đã bỏ lỡ ba năm gặp em, khi thức ý được vẻ đẹp của em thì em đã rơi giữa hai người đàn ông, anh biết ơn bọn họ, là bọn họ phát hiện ra vẻ đẹp của em. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt nhấp nháy, nghi ngờ rơi nước mắt.
Tô Thụy Kỳ cắn răng, nén vẻ mặt khẽ run rẩy, hôn mạnh bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, nhắm mắt lại, nuốt trở vào một chút ướt át, mới xúc động nói: “Loại cảm giác này rất kỳ diệu, một chút ánh sáng thiên đường từ em giống như vẫn luôn ở đây, ở trong thế giới của anh, càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, lúc anh ở nước ngoài, thấy báo đăng tin tức của em, vẫn kiêu ngạo, an ủi vì em. . . . . . Ở xa nhìn em cũng sẽ không nhịn được cười. . . . . . Anh là người đầu tiên chứng kiến em rất khổ, sống rất mệt mỏi, lại thành công đi tới hôm nay, anh có lý do cảm thấy, Thượng Đế nên để cho em hạnh phúc. Thượng Đế nhất định phải ban cho Khả Hinh của anh hạnh phúc. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nhịn được bật khóc, nhìn Tô Thụy Kỳ, nước mắt từng viên chảy xuống, trong lòng chua xót khó hiểu nói: “Anh làm sao thế? Tại sao đột nhiên nói những chuyện này? Bây giờ không phải em rất tốt sao?”
Tô Thụy Kỳ nghe nói gần đây Đường Khả Hinh sẽ có thể bị nguy hiểm, anh mang theo vài phần lo lắng, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng nói: “Khả Hinh. . . . . . Anh sẽ bảo vệ cho em, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ cho em. . . . . . Báo đáp đêm mưa ngày ấy, em đón nhận nụ hôn của anh, cứu rỗi được người đàn ông cô đơn.”
Đường Khả Hinh lại không nhịn được rơi lệ, mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra, nhìn anh khóc nói: “Anh làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Anh không cần lo lắng cho em… em sẽ không có chuyện gì. Chỉ cần anh thật tốt, em muốn anh thật tốt. . . . . .”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ lóe lên nước mắt, nở nụ cười, chậm rãi ôm cô vào trong ngực, thở dài một cái, lại hạ quyết tâm, phải bảo vệ tốt cô gái trước mặt.
***
Bên trong phòng ăn!
Trần Mạn Hồng sững sờ nhìn tới trước mặt tổ trưởng, người loay hoay giống như chưa lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? . . . . . . Vợ. . . . . . vợ của Chủ tịch sắp đến?”
“Vâng, vâng, vâng! !” Tổ trưởng căng thẳng nhanh chóng nói với Trần Mạn Hồng: “Tôi mới vừa nhận được điện thoại!”
Trần Mạn Hồng không khỏi sững sờ, lại nhìn tổ trưởng, lúc này mới có chút căng thẳng hỏi: “Là vợ của Chủ tịch nào?”
“Vợ của Chủ tịch Trang! !” Tổ trưởng lập tức nói.