Chương 925: TÀI LIỆU
Hoàng hôn, trời chiều chiếu ánh nắng thật mãnh liệt! !
Một chiếc xe cấp cứu thắng gấp ở bên ngoài bệnh viện, đám người Trang Hạo Nhiên, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai ùa lên, lúc này Tô Thụy Kỳ cùng Bác Dịch đồng thời đi tới, vội vàng cùng bác sĩ phòng cấp cứu đi tới phía sau xe cấp cứu, nhìn cánh cửa kia nhanh chóng mở ra, bác sĩ và y tá phòng cấp cứu nhanh chóng đẩy giường di động ra, Uyển Thanh hôn mê, dính máu tươi nằm ở trên giường, cả người đều là vết thương, máu tươi dính toàn thân, sinh mạng bị đe dọa . . . . . .
“Trời ạ!” Lúc này Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng đi ra, mới vừa biết tin Uyển Thanh là em gái của Lãnh Mặc Hàn, cô chen chúc trong đám người, hai mắt tràn lệ nhìn Uyển Thanh thoi thóp, hai mắt của cô không khỏi đỏ bừng! !
“Mau! !” Lãnh Mặc Hàn cũng từ trong xe cấp cứu nhanh chóng đi ra, cả người cũng đầy tràn máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trên trán đau đớn rịn mồ hôi, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt giường di động, cũng không có rời khỏi em gái, cùng bác sĩ nhanh chóng đẩy giường di động đi vào trong phòng cấp cứu! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, tự mình dẫn đường, sắc mặt cũng nghiêm túc đi vào bên trong! !
Bác Dịch vừa vội vàng đi theo giường di động đi tới phía trước, với y thuật tinh xảo của anh, vội vàng quay sang, vừa nhắc cánh tay đầy máu của Uyển Thanh, ngón tay vừa bấm nhẹ khuỷu tay của cô, cảm giác khớp xương đã lỏng ra, hai mắt anh nóng lên, trong lòng thầm kêu không ổn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, Tô Thụy Kỳ cũng liếc nhìn anh một cái, tay vô thức phủ lên khớp xương tay kia của cô, lại phát hiện rất mềm, trong lòng của anh lạnh lẽo, tay nhấn đến đầu gối của cô, lại phát hiện đúng là rất mềm. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn chịu đựng thân thể đau đớn, ngẩng đầu lên vội vàng nhìn hai người bọn họ, lộ ra đau đớn và căng thẳng hiếm thấy, hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Ánh mắt Tô Thụy Kỳ xốc xếch lóe lên một cái, mới thở gấp, ăn ý với bác sĩ phòng cấp cứu, nói nhanh: “Đi vào cấp cứu trước! ! Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, tâm mạch của cô ấy hết sức yếu, hơn nữa mất máu quá nhiều, cô ấy sống đến bây giờ đã rất không dễ dàng!”
Nói xong, cửa chính phòng giải phẫu ầm ầm mở ra! !
Đám bác sĩ và y tá, còn có Phó Viện Trưởng dẫn các giáo sư nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu, Tô Thụy Kỳ cũng lập tức gọi điện thoại cho thầy, nhờ thầy nhanh chóng liên lạc với bạn bè tốt nhất của ông, vị giáo sư kia là bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất cả nước, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng liên lạc với bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất ở Mĩ, để đến lúc đó có thể điều trị vết thương cho Uyển Thanh tốt hơn! !
Lãnh Mặc Hàn mới vừa muốn đi theo vào phòng giải phẫu, lại bị y tá khẩn cấp đẩy ra ngoài, phịch một tiếng, đóng cửa lại, đèn đỏ chợt sáng lên.
“Mặc Hàn, anh bị trúng đạn ! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới trước mặt của anh, nắm chặt bờ vai của anh, nhìn từ trên xuống dưới, quần áo màu đen của anh dính vết máu, lập tức gọi bác sĩ và y tá đưa anh đến phòng bệnh. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lại lập tức buông tay Trang Hạo Nhiên, bước nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu, cũng không nói lời nào, chỉ sâu kín nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, có một chút kí ức rốt cuộc xông đến, đó là một buổi sáng sớm, xung quanh hoa phượng tím bồng bềnh, cha mẹ mới vừa qua đời, mình mặc đồ tang màu trắng, ôm hình cha mẹ, co rúc vào trên ghế sa lon, nước mắt không ngừng. . . . . .
“Anh trai . . . . . . anh trai . . . . . .” Tiếng gọi trong trẻo giống như từ trong mơ truyền đến.
Đứa bé trai trên ghế sa lon, khẽ nhúc nhích đôi mi ướt đẫm, ôm khung hình cả nhà hạnh phúc, ngón tay khẽ nhúc nhích. . . . . .
“Anh trai . . . . . . mau cứu em ! Anh trai! Dì muốn mang em đi! Anh trai, em không muốn rời khỏi anh . . . . . .”
Tiếng khóc thút thít non nớt của đứa trẻ, từ ngoài phòng truyền đến.
Cuối cùng, đứa bé trai trên ghế sa lon, mờ mịt tràn nước mắt từ trong mộng tỉnh lại, mở hai mắt lim dim, mông lung, nhìn vật dụng gia đình quen thuộc bài biện trước mặt, lại theo bản năng tìm bóng dáng em gái, tối hôm qua ngủ thẳng nửa đêm, em gái khóc nói đói bụng, mình mở sữa tươi cho em gái, cắm ống hút cho cô bé uống…, nhìn cô bé ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, mình mới ngồi ở trên ghế sa lon, đợi cha mẹ trở về. . . . . .
“Anh trai . . . . . . anh trai . . . . . .”
Tiếng gọi trong trẻo của cô bé đột nhiên rất rõ ràng, từ ngoài phòng truyền đến.
Đứa bé trai nhất thời rơi lệ vội vàng đẩy cửa ra, chạy ra phòng ngoài, lập tức nhìn thấy xung quanh đầy cánh hoa phượng tím bồng bềnh, giống như tuyết bay giữa trời, phía trước một chiếc xe vận tải đang chạy trên con đường lớn uốn lượn, có một cô bé tóc ngắn, mặc một váy nhỏ màu tím cổ lá sen, đang nằm ở bên cạnh xe tải, nhìn về phía anh trai vẫy tay, vừa khóc lớn: “Anh trai, mau cứu em…em không muốn rời xa anh, em muốn cùng anh chờ cha mẹ trở lại . . . . . .”
“Em gái! !” Đứa bé trai bên ôm khung hình quý giá, khóc chạy như bay ra ngoài, vừa theo đuổi xe tải kia, nhìn em gái đang khóc ngoắc, nó rơi lệ gọi to: “Em gái! Em gái . . . . . .”
Một giọt nước mắt, hối hận nhỏ giọt xuống.
Lãnh Mặc Hàn chịu đựng thân thể rất thống khổ, gục đầu trước hai cánh cửa màu trắng, nghĩ tới Uyển Thanh từ trong bao bố thoát ra, các bộ phận cơ thể chịu đựng hành hạ và đau đớn, anh lại cảm thấy đau lòng, nghẹn ngào rơi lệ, trăn trở nhiều năm, vẫn luôn tìm em gái, nhưng bởi vì thân phận của mình đặc biệt, chưa xác định an toàn, chưa từng dám nhận nhau, chỉ là có lúc nhìn em gái ngồi trước máy vi tính, hoạt động đầu ngón tay, hoặc đối mặt với công việc, vẻ mặt xuất sắc, anh lặng lẽ núp trong bóng tối, nở nụ cười tự hào.
Có ai có thể hiểu được tiếng lòng của người đàn ông này? Cuộc đời của anh, đã từng làm đủ chuyện máu lạnh, nhưng em gái cả đời muốn quý trọng và thương yêu, anh rất thấp thỏm, khẽ yếu ớt, thật cẩn thận che chở, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ quấy rầy Thượng Đế, lại vào một sáng sớm, em gái cứ như vậy biến mất. . . . . .
“Mặc Hàn!” Trang Hạo Nhiên xin lỗi vươn tay, đau nắm chặt bờ vai của anh, thở dốc, rất nặng nề và đau lòng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . .”
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt và Tô Lạc Hoành nhất thời cũng đau lòng đi tới phía sau anh, cũng nắm nhẹ bả vai của anh, hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu. . . . . .
“. . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn chỉ gục đầu trên hai cánh cửa, hai mắt lại tràn lệ, lóe lên đau đớn, nhớ tới lúc đó, em gái ngồi ở trên xe tải khóc vẫy tay, nghe câu: anh trai! Anh nhất định phải tới tìm em, Nhất định phải tới tìm em. . . . . . nước mắt anh lại chảy xuống, thân thể co quắp một trận, hai nắm tay không khỏi siết chặt, siết chặt, gân xanh nổi lên! !
Một tràng tiếng bước chân nặng nề! !
Lúc này Viện trưởng mới về đến bệnh viện, dẫn theo hai người y tá nhanh chóng đi tới, kinh ngạc hỏi có chuyện gì?
Hai tròng mắt sắc bén của Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, lập tức xoay người tức giận trợn trừng mắt nhìn dáng vẻ viện trưởng giống như không có chuyện gì, anh giống như mãnh thú rống giận, bước nhanh tới, quả đấm vang lên lách cách, nắm chặt, viện trưởng đang lúc đi tới, anh quát lên một tiếng bi phẫn, quả đấm nhanh như tia chớp tung lên, mang theo sức dời núi lấp biển, đập mạnh vào lồng ngực của viện trưởng một quyền! !
“Ầm! ! !” Lồng ngực Viện trưởng lập tức trúng quyền, cả người chợt lui về phía sau va vào trước xe thuốc, rầm một tiếng, đập mạnh xuống đất! !
Mọi người kêu lên! !
Lãnh Mặc Hàn lại nổi giận gầm lên một tiếng, giận dữ hơn tiến lên, níu thân thể viện trưởng lên, muốn xé ông ta ra! !
“Mặc Hàn. . . . . .” Để tránh cho thân thể của anh xảy ra chuyện, mọi người vội vàng nắm chặt anh! !
Lãnh Mặc Hàn lại mạnh mẽ tiến lên phía trước, nhưng lập tức phát hiện lồng ngực mình có cảm giác thiêu đốt kịch liệt, hơn nữa lúc mình dùng sức, máu lập tức chạy ngược, đại não tê dại, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã . . . . . .
Bác Dịch bước nhanh đến trước mặt của anh, đỡ chặt thân thể của anh, tay không khỏi đè xuống vị trí lồng ngực anh, mới phát hiện ngón giữa dính máu đen, anh lập tức sợ hãi kêu: “Không được! ! Đạn có độc! Lập tức đưa đến phòng bệnh, mau! Chậm sẽ không kịp!”
“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên đau lòng và khiếp sợ nhìn anh kêu lên!
Cả người Lãnh Mặc Hàn đã ngã xuống, nằm bẹp ở trên sàn nhà trắng như tuyết! !
“Mặc Hàn! !” Rất nhiều người nhìn thấy anh, đau lòng chạy tới, Trang Hạo Nhiên tay đè chặt lồng ngực của anh, có cảm giác bạn bè xảy ra chuyện, anh rống giận kêu to: “Bác sĩ . . . . . .”
***
“Soảng! !” Một ly rượu đỏ, soảng một tiếng, vỡ vụn ở trên sàn nhà thủy tinh.
Như Mạt mặc váy lụa dài máu trắng, mái tóc phân ra hai bên, nhìn mảnh vụn vỡ tan trên sàn nhà thủy tinh, hai tròng mắt của cô khẽ run rẩy một chút ánh sáng, mới nhận được tin tức nói viện trưởng bị tóm, sau đó người giúp việc bên kia truyền đến tin tức nói: “Tổng Giám đốc Tưởng đang đi tới nơi ở của mình. . . . . .”
Hai tròng mắt của cô nhanh chóng chớp lóe, đôi tay nắm chặt tay vịn ghế sa lon, thở hổn hển, ngẩng mặt trầm ngâm suy nghĩ thật lâu thật lâu, đôi mắt tràn đầy mơ mộng và dịu dàng đột nhiên bắn ra một chút sắc bén.
***
Chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi ở trong dư quang mặt trời lặn chạy tới căn hộ cao cấp sang trọng nhất của thành phố, tòa nhà hơn trăm tầng, đứng thẳng tầng mây, không thể nhìn thấy tầng chót, mà Như Mạt vừa vặn ở tại tầng chót, như đang ở trên mây, sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, ngồi ở sau xe, nhìn xe quanh co lái vào trước đại sảnh căn hộ, hai mắt anh nhanh chóng lóe lên . . . . . .
Thẩm Quân Dụ ngồi ở một bên, chậm rãi đưa cho anh một phần tài liệu, sâu kín nói: “Đây là một chút tài liệu tôi tốn thời gian điều tra được, nếu anh muốn đi gặp Như Mạt tiểu thư, trước hết xem một chút đi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng cúi xuống, nhìn túi giấy màu xám tro, khuôn mặt căng thẳng, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng kích động, do dự một chút, đã cầm tài liệu lên chậm rãi mở ra, từ bên trong rút ra mấy phần tài liệu, mở ra xem. . .