Chương 850: BỨC CUNG
Cánh cửa sắt kho hàng ầm một tiếng bị đụng mở ra! !
Người đàn ông cầm đầu mới vừa muốn tách hai chân Tiêu Hào Oánh sụp đổ lạc giọng, sắp tiến thẳng vào, không ngờ nghe tiếng phá hủy khổng lồ, mới vừa muốn quay đầu, liền giống như nghe được tiếng mèo kêu, ánh mắt của anh ta trừng to, liền bị một quái vật đáng sợ lao thẳng về phía mình, anh ta ô một tiếng, kinh hô kêu lên thảm thiết, cả khuôn mặt lập tức bị trảo đập nát, máu tươi đầm đìa! !
Ba người đàn ông áo đen, giống như tia chớp đứng dậy, lập tức mạnh mẽ đá người đàn ông mới vừa muốn rút súng ra, tay vải ra kim thuốc mê, làm cho bọn họ lập tức hôn mê, Điệp Y giống như mũi tên tiến lên, nắm đầu của người đàn ông cầm đầu, ngửa khuôn mặt máu thịt be bét của anh ta, thông qua ống kim, đâm vào da tay của anh ta, lạnh lùng hỏi: “Nói! Người nào phái mày tới ép buộc phóng viên Tiêu? !”
Hai nữ thuộc hạ lập tức cầm một cái chăn màu đen, trùm thân thể trần truồng của Tiêu Hào Oánh đang run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, mới để cho hai đàn ông tạm thời xử lý vết thương cho cô.
Tiêu Hào Oánh ngẩng đầu lên, chớp hai mắt hoảng sợ hiện lệ, nhìn mấy người áo đen xung quanh giống như thần chết, trong mắt chảy máu, muốn lên tiếng hỏi các người là ai. . . . . . Nhưng bởi vì bị thương quá nặng, thoi thóp, há miệng ra, lại nói không thốt nên lời!
“Chúng tôi là cấp dưới của Tổng Giám đốc Trang! ! Phái chúng ta tới bảo vệ cô!” Một trong mấy cô gái lạnh lùng nhìn cô nói.
Tiêu Hào Oánh nghe xong lời này, hai mắt lập tức rơi lệ, trên mặt tràn máu tím đen, tràn đầy buồn bã và hoảng sợ, còn có chút biết ơn. . . . . . Chỉ là ủy khuất rũ xuống một bên, thất thanh sụp đổ khóc rống.
“A. . . . . . A. . . . . .” Người đàn ông cầm đầu không chịu nổi sự tàn phá của chất thuốc này, cảm giác cả người giống như bị cóc nhái, côn trùng, chuột muỗi bò qua, đau nhột sưng lên, da càng lúc càng biến hình, mắt trừng rách ra, cả khuôn mặt lõm xuống, bị cảm giác khổ sở này thiêu đốt, cả người phình lên, anh ta càng không ngừng khàn giọng khổ sở ngẩng mặt kêu to: “Cứu mạng! ! Tôi không chịu nổi! !”
Khuôn mặt Điệp Y lạnh lẽo cầm kim tiêm thuốc giải, hai mắt giống như thần chết, lạnh nhạt vô tình nhìn anh ta nói: “Nói! ! Người nào phái mày tới! Chỉ ra kẻ sai khiến, tao tha cho mày khỏi chết! !”
Cả khuôn mặt người đàn ông đẫm máu, hai mắt nhanh chóng rứa máu, mặt run rẩy nhìn chằm chằm Điệp Y, bắt đầu mãnh liệt co quắp, nhưng hai mắt vẫn lộ ra hoảng sợ, không dám lên tiếng!
Vèo! ! !
Cửa kho hàng mở ra. Ngoài cửa một viên đạn nhanh chóng xuyên qua cửa chính, bay thẳng đến! !
Điệp Y lập tức kéo đàn ông này tránh đạn, bình tĩnh nhìn viên đạn kim cắm vào bên trong tường, hai con mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm ra phía ngoài! !
Năm cô gái áo đen lập tức giống như mèo hét lên một tiếng, lưu loát từ tất cả cửa sổ kho hàng vọt ra ngoài, thoan thoát tìm kiếm nơi xuất phát tiếng súng! !
Hai người đàn ôngngười áo đen nhìn dáng vẻ khổ sở của người đàn ông này nhưng vẫn không chịu nói, lập tức tay rút con dao ngắn sắc bén, nhắm ngay giữa ngón chân của người đàn ông này cắm thẳng xuống, sau đó từ từ xoay thân dao, muốn từ từ cắt đi đầu ngón chân của anh ta. . . . . .
“A . . . .” Thân thể người đàn ông chịu đựng khổ sở khổng lồ, mặt phình lên, sụp đổ khàn giọng kêu to: “Giết tôi đi! ! Giết tôi đi! Tôi không thể nói! Nói cũng chết! !”
Điệp Y chưa bao giờ chịu thua như vậy, lạnh lùng giơ kim châm nói: “Nếu như mày nói rồi, hiện tại có thể không chết! ! Nếu như mày không nói, bây giờ mày phải chết! Hơn nữa sẽ chết rất thảm! Thậm chí một ngày, tao khoét mấy chục lổ nhỏ ở trên người của mày, giống như thế này . . . . . .”
Cô nói xong, lập tức giơ dao nhỏ chém sắt như chém bùn, nhanh chóng ra tay ở trên khuôn mặt máu thịt be bét của người đàn ông, lập tức vết đao giống như mạng lưới, lại rơi vào trên mặt người đàn ông, máu từ vết dao tràn ra! !
“A . . . . . . cầu xin mọi người! ! Tha cho tôi đi!” Người đàn ông khổ sở kêu to, thuốc nước tiếp tục tạo tác dụng mãnh liệt trong thân thể, dưới chân đang bị người từ từ đâm dao, rốt cuộc anh ta không chịu nổi kêu to: “Tôi nói! ! Tôi nói! ! Tha cho tôi đi! ! Tha cho tôi đi! !”
Người đàn ông áo đen nghe nói như vậy, lập tức dừng động tác, lại đứng dậy, nâng con dao nhỏ đặt tại cổ họng của anh ta, rạch da thịt anh ta, cho đến khi có thể nhìn thấy mạch máu kéo dài sinh mạng ở bên trong đang hoảng sợ phình lên, anh mới lạnh lùng chống dao nhọn tới khí quản, vô tình, tàn nhẫn nói: “Tốt nhất mày đừng nói dối một chữ nào! ! Tao đâm xuống thì mày mãi mãi biến mất trên thế giới này! Nói! ! Người nào phái mày tới! !”
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . trước kia chúng tôi là thủ hạ của Hàn Văn Hạo, sau khi thế lực đen bị giải tán, mãi cho đến gần đây mới nhận được một mật lệnh, chính là muốn bắt phóng viên Tiêu, ép buộc cô ta nói ra bí mật rượu đỏ. . . . . .” Người đàn ông khổ sở lý trí mất hết, cảm giác dao nhọn lạnh lẽo sắp tước mất tánh mạng của mình, run rẩy cung khai tiếp: “Lúc đầu chúng tôi liên hệ với anh ta, cũng không biết thân phận của anh ta, nhưng có lần tôi giao dịch với anh ta, nghe được anh ta xoay người cung kính gọi đối phương là cậu chủ. . . . . . Tôi chỉ biết bao nhiêu đó thôi, chỉ biết bao nhiêu đó thôi. . . . . .”
Điệp Y lạnh lùng nhìn anh ta, suy đoán lời của anh ta có mấy phần giả! !
Tiêu Hào Oánh khoác chăn đen, rơi lệ khổ sở nhìn đàn ông kia, tức giận gọi: “Cậu chủ là ai! ! !”
“Tôi chỉ biết có bao nhiêu đó, tôi chỉ biết bọn họ có thế lực rất lớn! Giết một người như đạp chết con kiến hôi!” Người đàn ông này cực kỳ khổ sở, run rẩy nói.
Người đàn ông áo đen lạnh lùng nhìn khuôn mặt anh ta, lập tức cầm dao nhọn, cứa chỗ khí quản của anh ta, phát hiện kỳ hoặc hỏi: “Nếu như mày không biết anh ta là ai, tại sao lại biết thế lực của anh ta rất lớn?”
Người đàn ông cảm giác hoảng sợ nhìn anh.
Ánh mắt của Điệp Y nhíu lại.
“Bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi nghe được bọn họ nói chuẩn bị muốn nổ tung khách sạn dưới nước, hơn nữa trong quá trình này, giết không ít người, chúng tôi . . . . . Chúng ta cũng bị phái giết không ít người. . . . . .” Anh ta lại cảm thấy hoảng sợ nói.
“Nổ tung Khách sạn dưới nước?” Điệp Y lạnh nhạt nói ra mấy chữ này.
“Phải . . . . . Phải . . . . .” Anh ta vội vã nói.
“Vậy bí mật của rượu đỏ. . . . . .” Điệp Y hỏi tiếp.
“Chúng tôi cũng không biết bí mật rượu đỏ, chỉ theo dõi phóng viên Tiêu điều tra sau khi rượu đỏ bị mất trộm ở quán bar Lệ Hoa, hơn nữa cũng bắt một Quản lý và một Tổ trưởng của quán bar năm đó, muốn chuẩn bị ép hỏi tình huống năm đó!” Anh ta khổ sở nói.
“Quản lý và Tổ trưởng kia hiện giờ ở đâu?” Điệp Y hỏi tiếp.
“Bị anh ta giấu đi, tôi không biết ở nơi nào. . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . .” Người đàn ông này nhìn Điệp Y trong bóng đêm, hai mắt màu lục càng ngày càng hiện sát khí, đáy lòng của anh ta cảm thấy lạnh lẽo, khổ sở nhanh chóng nói: “Tôi nói, tôi nói! ! Giống như bị dạ hành nhân giấu đi! ! Nếu có người muốn liên hệ với anh ta, đều dùng kí hiệu nhánh trúc tới giao tiếp!”
“Nhánh trúc?” Điệp Y lại nhàn nhạt nhìn anh ta.
“Đúng! Đúng! Đúng!” Anh hoảng sợ vội vã nói.
Một tiếng mèo kêu truyền tiến tới, ném vào cả người người áo đen, phịch một tiếng, đập xuống đất! !
Điệp Y nghiêng mặt. . . . . .
“Chạy mất một! ! Bắt được một! Dạ hành nhân! !” Một nữ thuộc hạ lạnh lùng cúi đầu, nhìn người kia hôn mê ngã xuống đất, cuộn tròn thân thể, khuôn mặt dữ tợn!
Người đàn ông áo đen lại dùng dao nhọn chống khí quản của anh ta, lạnh lùng hỏi: “Nói! ! Mày còn biết cái gì?”
Hai mắt người đàn ông này lộ ra hoảng sợ, lại lắc đầu một cái, khổ sở nói: “Chỉ biết bao nhiêu đây, giết chết tôi rồi, cũng chỉ có bấy nhiêu. . . . . .”
Điệp Y lập tức vươn tay, hướng huyệt Thái Dương của người đàn ông đập mạnh xuống một cái!
“A! !” Não bộ của người đàn ông bị đập mạnh một cái, cả người rũ xuống, ngã xuống đất! !
Ba nữ thuộc hạ lập tức cầm miếng vải đen bọc cả người anh ta lại, dùng dây thừng lưu loát buộc lại thành một nút thắt, đám đàn ông áo đen cũng nhanh chóng chia ra hai nửa, một ôm dạ hành nhân, một đi tới trước mặt của Tiêu Hào Oánh, phủ thêm áo khoác cho cô, bế ngang cả người cô chuẩn bị muốn đi ra ngoài. . . . . .
“Cạch, cạch! !” Điệp Y lập tức móc súng lục Desert Eagle ra, lạnh lùng lên đạn ! !
Ba nữ thuộc hạ khác, một tay cầm súng trường, trong tay cầm đạn pháo nhét vào trong hộp đạn, lạnh lùng nói: “Tôi đi ra ngoài xem một chút, ai dám ngăn cản chúng ta !”
Cô nói xong, ngay sau đó bấm cò, hướng rừng núi tối tăm phía trước chợt bắn ra! !
Nhất thời, rừng núi phía trước giống như ban ngày, mấy bóng đen nhanh chóng lóe lên! !
Điệp Y đã cùng người đàn ông áo đen ôm Tiêu Hào Oánh, thừa dịp có ánh lửa, lưu loát từ cửa sổ giống như quái vật chạy như bay ra, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm lúc sắc trời bắt đầu tối!
Nhà hát kịch ! !
Lãnh Mặc Hàn bảo vệ chặt ở ngoài cửa, chăm chú nhìn đặc cảnh kéo chó nghiệp vụ, chạy khắp nơi, sau đó nhân viên làm việc nhanh chóng kiểm tra danh sách khách sạn, hai mắt anh mãnh liệt chớp lóe, còn đang suy nghĩ Tần Vĩ Nghiệp nói tối mai, rốt cuộc có hành động như thế nào? Điện thoại di động rung lên, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, đáp: “Ừm! !”
Điệp Y đi lại như gió ở trong rừng, cầm điện thoại di động nhanh chóng thông báo kết quả tra hỏi hôm nay ! !
Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng, căng thẳng lắng nghe, sau khi nghe xong, lại nhanh chóng căn dặn: “Bảo vệ tốt cho phóng viên Tiêu, đừng để cô ấy xảy ra chuyện ! !”
“Được !” Điệp Y cúp điện thoại, xoay người, thấy sau lưng đàn ông áo đen đang ôm chặt Tiêu Hào Oánh chạy như bay đến, đôi mắt màu lục của cô chợt lóe, nhưng lập tức giơ súng lục lên, nhắm ngay Tiêu Hào Oánh!
Ở trong màn đêm Tiêu Hào Oánh nhìn thấy ánh mắt sâu lạnh của Điệp Y, thân thể của cô run lên, rơi lệ kêu: “Đừng giết tôi.”
Điệp Y như mũi tên, lao thẳng đến! !
Người đàn ông áo đen lập tức ôm lấy Tiêu Hào Oánh nhảy lên trên cây, Điệp Y nhanh chóng xông thẳng lên, nhắm ngay không gian ba chiều phía trước, bắn rầm rầm rầm, nói: “Lập tức mang cô ấy đi khỏi! ! Mặc kệ như thế nào, bảo vệ cô ấy ra khỏi khu rừng này ! !”
Trên cây bóng người chạy như bay, âm thanh giảm đi! ! !
Điệp Y biến mất ở trong rừng rậm! !
Một chỗ khác trong rừng rậm, bóng đen đáng sợ nhanh chóng chạy tới, đuổi theo phương hướng Tiêu Hào Oánh chạy như bay ! !
Lúc này tiếng súng vang dội khắp rừng núi.
***
Nhà hát kịch ! !
Trang Hạo Nhiên đang trò chuyện với chủ tịch và các quý bà ở tại sân khấu, ngón cái cũng đang nặng nề hoạt động trên đầu gối của mình, hai mắt thỉnh thoảng thoáng qua một chút ánh sáng sắc bén.
Rốt cuộc điện thoại di động rung lên.
Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên, hơi nở nụ cười nói tiếng xin lỗi, liền đứng lên, nhấn nghe máy đáp: “Ừm!”
Tiếng nói của đối phương truyền đến.
Anh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, nghe tin tức này, nhanh chóng đi ra ngoài . . .