Chương 532: NƯỚC MẮT
Một con Bạch Mã phi nước đại đến trước tòa thành! !
Jenny khoác quần áo mỏng manh, đứng trước cửa sổ tòa thành, nhìn bóng dáng đó từ từ đi xa, hai tròng mắt của cô rơi nước mắt, mới vừa muốn vẫy tay nói gặp lại, cánh cửa sắt chợt mở ra, thấy Công Tước tức giận đi tới, trong tay cầm trường tiên, ở trên thân thể của cô gần như trần truồng không ngừng quất, không ngừng hung hăng quất! !
Cô cuộn tròn thân thể, mặc cho Công tước quất, chỉ yên lặng nghe ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng thớt ngựa điên cuồng đuổi theo, miệng của cô hộc máu tươi, mặc cho khuôn mặt dán sát đất, nước mắt rơi xuống.
Hoàng cung! !
Cả người anh mặc triều phục hoàng tử màu trắng, từ trên ngai vàng đi xuống, khuôn mặt tức hận quát to: “Tôi muốn giết tất cả người phản bội tôi, giết tất cả người Lancaster! !”
“Giết kẻ phản bội! ! Giết tất cả người Lancaster! !”
Mọi người giơ cao trường kiếm, lớn tiếng đáp lại! !
Giục ngựa chạy chồm! !
Cờ xí hoa hồng trắng bồng bềnh! !
Người kỵ sĩ cầm đầu mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm, dẫn vô số binh lính, chạy như bay qua rừng rậm rộng lớn, xông thẳng tới tòa thành Công Tước Johnson, đến mức, thấy người Lancaster, lập tức vung kiếm chém giết! !
Tất cả người trong tòa thành Công Tước đều chạy trốn thục mạng! !
Jenny mặc váy đỏ thẫm nhiều ngày, tóc rối loạn, khuôn mặt tiều tụy, khắp trên cánh tay trắng như tuyết đều là vết thương, đứng ở trong mật thất đầu tòa thành, đôi tay nắm chặt song sắt, hai mắt vội vàng nhìn người trong thành rối rít la hét chạy trốn, cô đang nghi ngờ, cánh cửa sắt sau lưng bị mở ra, cô lập tức căng thẳng xoay người, thấy mẹ rơi lệ nhào vào, ôm con gái, kêu to: “Jenny! ! !”
“Mẹ! !” Jenny cũng cảm động lập tức ôm chặt mẹ! !
“Chúng ta đi nhanh đi! ! Hoàng tử York sắp dẫn người đến tính sổ! ! Giết rất nhiều người Lancaster! ! Công Tước phản bội anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta !” Mẹ lập tức nắm chặt tay của con gái, đi ra ngoài! !
“Mẹ! !” Jenny nhất thời nắm chặt tay của mẹ, vội vàng hỏi: “Toàn bộ người của chúng ta phải đi sao?”
“Đúng vậy, toàn bộ người của chúng ta phải đi!” Mẹ nhanh chóng kéo con gái, phủ thêm áo choàng màu đen cho cô, che kín mặt con gái, nhanh chóng kéo con gái đi xuống cầu thang xoắn ốc tòa thành, nơi đó có rất nhiều người bị Công Tước giam cầm kêu to cứu mạng!
Jenny xoay người muốn cứu bọn họ! !
“Không! ! Bây giờ chúng ta lập tức đi khỏi! Lập tức! ! Hai chị của con đã cùng hai công tử Quý tộc chạy rồi! Mau!” Mẹ nhanh chóng kéo con gái, lao xuống cầu thang, đi ra tòa thành, dọc theo vườn hoa bên ngoài tòa thành khắp nơi binh hoang mã loạn, vọt ra khỏi tường thành, xe ngựa đang ở phía trước, kiệu phu đang nóng nảy chờ đợi, kêu to: “Phu nhân ! ! Nhanh lên ! !”
Mẹ nhanh chóng kéo tay của con gái, muốn đẩy con gái lên xe! !.
Jenny vừa bị mẹ đẩy lên xe, vừa vội vàng xoay người, nhìn vườn nho nơi xa đang ở trước mắt, bị bão tuyết bao trùm, hai tròng mắt của cô nhanh chóng xoay tròn. . . . . .
“Mau! !” Mẹ biết khuôn mặt của con gái xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, để tránh phức tạp, không muốn cô chịu khổ nữa, lại vội vàng dùng khăn màu đen, quấn chặt cô, lập tức ra lệnh cho người đánh xe lên đường! !
“Không! ! Mẹ! ! Không! !” Jenny căng thẳng nhìn mẹ, đột nhiên vội vàng nói: “Con không thể đi khỏi lúc này! ! Con không thể! !”
“Tại sao?” Mẹ nhìn cô, tức giận hỏi! !
Jenny nắm chặt tay của mẹ, khóc thút thít nói: “Con không thể bỏ mặc vườn nho của con! ! Con không thể! !”
“Jenny . . . . . .. . . . . . ” Mẹ gấp gáp nhìn Jenny, đau lòng kêu to: “Con lập tức đi khỏi! Tất cả nơi này sẽ bị san thành bình địa! Con phản bội Công Tước, cho dù con đi tới nơi đó, cũng không thể nhận được hạnh phúc! ! Con là một kẻ phản bội !”
“Mẹ!” Jenny lại căng thẳng nhìn mẹ, kêu to: “Con đã từng cứu hoàng tử, con tin tưởng anh ấy sẽ không hại con, con nhất định phải trông coi vườn nho này! ! Con không thể đi khỏi! Mùa xuân sang năm nảy mầm sẽ có thật nhiều công việc, bọn chúng sẽ nhú mầm non, sẽ đâm chồi. . . . . .”
“Jenny! ! !” Mẹ kích động kêu to: “Hoàng tử York đó giết người như ngóe! ! Con đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt! !”
“Không! ! Không! ! Con tin tưởng anh ấy! ! Con tin tưởng anh ấy có thể hiểu, trong thế giới của con không có người Lancaster, cũng không có người York, tôi chỉ là một trong những linh hồn của thượng đế, con muốn trông coi “Nước mắt” của thượng đế ! !” Jenny nhanh chóng nhấc đuôi váy đột nhiên nhảy xuống xe, sau đó ngẩng đầu rơi lệ nhìn mẹ, nắm chặt tay của bà, vội vàng nói: “Mẹ của con! ! Mẹ của con! Xin người nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình! ! Con không sao! ! Cho dù con bị xem là kẻ phản bội thế giới này, con cũng quyết không muốn làm kẻ phản bội vườn nho ! Trong hầm rượu còn có thật nhiều rượu, bọn chúng đang từ từ đổi màu giống nhau màu máu! !”
“Jenny . . . . . .. . . . . . ” Mẹ khóc nhìn con gái! !
“Mẹ, tạm biệt! ! Con tin tưởng anh ấy, con tin tưởng . . . . . .. . . . . . ” Jenny nhìn mẹ, lại nhấc đuôi váy, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng chạy về phía vườn nho! !
“Jenny . . . . . .” Mẹ đang vội đi lên xe ngựa, nhìn con gái gào to! !
Jenny ở trong sóng người đi đi lại lại trong tuyết, thở gấp, nhấc đuôi váy thật dài, chạy như bay về phía trước, vườn nho đang ở phía trước, cô nhất định phải đứng trước trang viên, nói cho người đàn ông này, mình hy sinh thân thể để cứu anh là bởi vì yêu anh! ! Là bởi vì yêu anh! Xin anh vì tình yêu của mình, không nên tổn thương người bên trong tòa thành này! ! Không nên! Bởi vì chiến tranh, chỉ có người thống trị nhận được, những người khác là vô tội!
Bông tuyết bay múa! !
Một bóng dáng màu đỏ thẫm vội vàng di động phía trước.
Ngài kia, người ngựa xông tới! Hoa hồng trắng tung bay ở trên không trung!
Người York giục ngựa chạy chồm tới, rối rít vung trường kiếm, chém giết vô số linh hồn, máu tươi tung tóe bay khắp nơi! !
Jenny giống như nghe được tiếng chémgiết đáng sợ, nước mắt của cô chảy xuống, kêu to: “Không! ! Không! ! Không nên tổn thương người vô tội! ! Là người tạo nên vườn nho này, rót vào một chút dịch rượu cứu vớt sinh mạng của các người! ! Không! !”
Anh cầm đầu giục ngựa đến, tay cầm giây cương, thấy một đội nhân mã đã vọt vào tòa thành, nhưng anh lại thắng ngựa, trên cao nhìn xuống tuyết, nhìn vườn nho, nhớ tới cô rất yêu quý vườn nho, hai mắt lại tức giận quắc lên, vung lên trường kiếm, kêu to: “Mang toàn bộ người trong vườn giết cho tôi! ! Phóng lửa thiêu hết vườn nho, không được lưu một cành lá! ! Đốt hết cho tôi! !”
Ra lệnh một tiếng! !
Hỏa tiễn đã sớm chuẩn bị xong, ánh lửa cháy sáng hừng hực, lao về phía vườn nho! ! trong đêm tối nhanh chóng bị ngọn lửa đốt cháy! !
Jenny đứng ở nơi xa đầu kia, nhìn vườn nho bốc cháy, dường như muốn tức giận thiêu đốt khắp bầu trời, cô đột nhiên sụp đổ khóc rống kêu to: “Không . . . .không . . . . . . không . . . . . . đây là nơi duy nhất có thể trồng nho tốt nhất đất nước này! ! Không. . . . . ”
Cô chạy thật nhanh về phía trước, kêu to: “Không . . . . . . . ”
Anh cưỡi trên lưng ngựa, nghe được tiếng kêu quen thuộc, chợt quay đầu, thấy bóng dáng màu đỏ thẫm chạy đến khu vườn, tóc dài màu đỏ thẫm bay loạn trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đầy chấm đỏ, lúc này đã biến mất rất khuynh quốc khuynh thành, anh nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn tới trước, lại tức giận kêu to: “Đốt! ! thiêu hủy hầm dưới lòng đất cho tôi! ! Tôi muốn tiêu hủy tất cả !”
“Không! ! !” Jenny khóc đã chạy tới, lại thấy cửa hầm rượu mở ra, vô số hỏa tiễn, xông thẳng vào, bên trong nhanh chóng cháy sáng, thậm chí phát ra tiếng nổ mạnh, tất cả nhanh chóng bị hủy hoại. . . . . . Cô khiếp sợ tuyệt vọng trợn to hai mắt, rơi lệ nhìn ánh lửa hừng hực khắp nơi, vô số thi thể, té nằm trên mặt tuyết, bao gồm nô lệ da đen của người Lancaster ngày ngày chửi mình đáng chết, cô chợt nhớ tới buổi tối đáng sợ đó, mình cứu vớt một ác ma như thế nào. . . . . . . . . . . .
Anh tức giận giục ngựa đến, chợt nhảy xuống, tay cầm trường kiếm, nhắm vào trong cổ của cô, hét to: “Kẻ phản bội đáng chết! ! Kẻ phản bội đáng chết! ! Cô phản bội tôi ! cô vốn rất có cơ hội làm người phụ nữ của Quốc Vương! Nhưng cô đã phản bội tôi!”
Đầu tóc của Jenny rối bời, vẫn còn tiều tụy bị sỉ nhục hôm đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rơi lệ nhìn khắp vườn nho, còn có chút dịch rượu trong suốt, đang bốc cháy trả về với Thượng Đế, cô bi thương khổ sở khóc nói: “Thượng Đế ơi, ngài tự tay sáng tạo linh hồn, lau khô nước mắt cho ngài, nhưng trên thế giới này không còn nước mắt. . . . . . Cũng không còn nữa rồi. . . . . . Có ai hiểu, ngài rơi xuống nước mắt, từng viên mê người, là trân quý dường nào. . . . . . Bởi vì Thượng Đế không rơi lệ. . . . . . Rượu đỏ của tôi, rượu đỏ yêu quý của tôi, ngài vẫn còn tiếp tục lên men, từng viên bọt khí nho nhỏ là một chút tinh khiết nhất, tư tưởng tốt đẹp nhất của loài người. . . . . . Tôi yêu . . . . . . Rượu đỏ. . . . . Thượng Đế. . . . . . rốt cuộc tại sao ngài muốn chỉ dẫn tôi đi theo phương hướng này. . . . . . Tại sao?”
Thế nhưng anh vẫn dùng trường kiếm, giống như lúc mới gặp mặt, nhắm vào trong cổ của cô, tức giận nói: “Tại sao cô muốn phản bội tôi ! Cô là phụ nữ đầu tiên tôi hôn qua, tại sao cô muốn phản bội tôi? !”
Jenny rơi lệ oán giận quay mặt sang, nhìn người đàn ông trước mặt, nắm chặt quả đấm, nhớ tới sau đó mấy người đàn ông và Công Tước rối rít xé rách quần áo của mình, một sự tức giận dâng lên, buồn bã tuyệt vọng nói: “Tại sao tôi muốn phản bội anh? Bởi vì anh là người York ghê tởm! Anh là người York giết người như ngóe! Lúc đầu tôi không nên cứu anh! Không nên ở trong thùng rượu cho anh nụ hôn của tôi, tôi cho rằng những bọt khí đáng yêu có thể cứu vớt linh hồn đầy máu tanh của anh, nhưng hiện tại tôi mới hiểu được, không người nào có thể cứu vớt anh! Anh nên mang cả vùng đất tang thương này biến mất! ! Mang theo linh hồn ma quỷ của anh biến mất! Nếu như có thể làm lại, tôi sẽ mang tuyết trắng phau phau phủ lên thân thể anh, để cho anh nghẹt thở mà chết!”
Anh nghe xong lời này, mở trừng hai mắt, vung trường kiếm lên cổ của cô, không có do dự, buồn bã rơi lệ giận dữ vung lên! !
Máu tươi rơi trên mặt tuyết trắng!
Jenny đứng tại chỗ, hai mắt rơi lệ, mặc cho máu tươi ở cổ phun ra, chỉ còn lại một chút hơi thở cuối cùng, nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng ngã ở trên mặt tuyết, mặc cho tuyết buồn bã rơi tán loạn ở trên mặt của cô. . . . . .
“Jenny thân ái của anh. . . . . . Em còn nhớ rõ sao? Khi đó em xuất hiện trong rừng rậm, anh tin tưởng em là một chiếc đèn Thượng Đế phái tới cứu vớt linh hồn của anh, ánh đèn rất yếu ớt, nhưng nó không ngừng chiếu sáng, cuối cùng em đã an nghỉ nơi vườn nho rồi, lòng của anh cũng đi theo, thật ra anh cũng giống như em, lúc đầu gặp lại em, lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu em thật sâu, duyên phận sai để cho chúng ta không cùng một không gian và thời gian, khác nhau giữa yêu và hận, em yêu, anh hận. . . . . . không ngừng sinh sôi trong tình yêu, có yêu mới có hận. . . . . . Nhưng quanh đi quẩn lại yêu và hận, có thể kéo dài đến mãi mãi có nhau sao? Anh tình nguyện em hận anh mãi mãi. . . . . . Nhưng anh không cách nào đi cùng em mãi mãi, anh sẽ dùng tình yêu trọn đời coi chừng rừng nho của em. . . . . . Nơi Thiên đường nếu như em còn đau lòng và rơi lệ, hãy khóc thỏa thích, rơi xuống một chút cam lộ cho vườn nho chúng ta, làm dịu linh hồn của anh . . . . . Để cho anh vì em làm một chút chuyện gì cho vùng đất này. . . . . . Jenny thân ái của anh, anh nhớ em. . . . . . Nhớ em. . . . . .”
Mưa phùn bồng bềnh, bên trong lò lửa đang cháy hừng hực, xèo xèo vang dội, thời gian chợt thay đổi.
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế dựa, nghe xong cố sự này, đã khiếp sợ rơi lệ, kích động đau lòng khóc thành tiếng, vì cô gái Jenny khả ái, vì nổi đau buồn kia, cũng vì tình yêu không hoàn chỉnh. . . . . . Cô lại đau lòng như dao cắt, thất thanh khóc rống. . . . . . Vốn cho rằng mình đủ kiên cường và dũng cảm, nhưng ở trước mặt cô gái xinh đẹp kia, sinh mạng và linh hồn đều không đáng nhắc tới. . . . . .
Nước mắt từng viên lăn xuống, mới hiểu được, nó trân quý như thế. . . . . .