Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 825: ĐÃ TRỞ VỀ

Thời gian qua một lúc !

Rốt cuộc tài xế nghe được lệnh của Tổng Giám đốc, xoay người, sắc mặt bình tĩnh trở vào trong xe Mercedes, đề máy lái xe đi khỏi khu rừng yên tĩnh này, chạy tới con đường lớn cây xanh phía trước.

Trang Hạo Nhiên một tay ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, cúi xuống, cưng chiều nhẹ nhàng hôn tóc cô.

Đường Khả Hinh hơi lộ ra nụ cười ngọt ngào, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, nhớ tới hai người mới vừa kích tình tại trong khoang xe, cô có chút xúc động, trái tim nhộn nhạo tình ý, không nhịn được vươn tay ôm hông của anh, mặt khẽ dán trước lồng ngực kiên cố của anh, hưởng thụ kích tình, dịu dàng và cảm giác an toàn.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh như con chim nhỏ nép vào người, trong lòng có cảm giác chân thật hiếm có, lại véo nhẹ lấy cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, thâm tình nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng không che giấu chút nào, dịu dàng động lòng người nhìn anh, giống như nhìn ra người đàn ông này cô đơn đã lâu vì mình, không nhịn được đưa hai tay ra kéo cổ của anh, đưa môi của mình rơi vào trên môi anh.

Trang Hạo Nhiên cực kỳ kích động, nở nụ cười, vươn tay ôm eo của cô, cùng với cô thâm tình hôn nhau.

Lúc này, chân trời màu hồng đã sớm thối lui chẳng biết lúc nào, một cơn gió ngọt ngào lơ thơ thổi đến, mưa phùn bay lả tả chợt ới, khắp thành phố nhất thời giống như bị che lên một tầng sương mờ lãng mạn.

Lúc 5 giờ 45 phút, xe thắng gấp trước Trung tâm đổi giải thưởng lớn nhất thành phố.

Đường Khả Hinh cũng không kịp che dù, liền đẩy cửa xe đi ra, đội mưa phùn rất nhỏ bay như màn lụa, nhấc đuôi váy thật dài lên, ôm cái hộp nhỏ, hưng phấn bước nhanh lên bậc thang.

“Ôi! Đi chậm một chút, coi chừng té!” Trang Hạo Nhiên mới vừa đi ra xe, cũng đã thấy Đường Khả Hinh chạy vào đại sảnh đổi giải thưởng, anh không nhịn được phì cười.

Tài xế lập tức từ phía sau buồng xe, cầm một cây dù trong suốt, mở ra, đưa về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc, dù của anh !”

Trang Hạo Nhiên nhìn tài xế đẹp trai một cái, nhớ tới chuyện mới vừa rồi ở buồng xe, liền cười cười vỗ bờ vai của anh nói: “Làm tốt lắm.”

Phốc! !

Hà Đào lập tức đỏ bừng, cười có chút xấu hổ, gật đầu một cái. . . . . .

Trang Hạo Nhiên tay chống cây dù, mới vừa sắp đi hết bậc thang, lại thấy Đường Khả Hinh đã mất mát đánh rơi cái hộp cầm trong tay xuống đất, chỉ ngây ngốc đi ra, đội mưa phùn bồng bềnh, cũng không cảm nhận chút nào. . . . . . Anh che dù sửng sốt đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt mất mát của cô, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Trung tâm đổi thưởng tan việc rồi…, ghét! !” Đường Khả Hinh rất mất mát nhìn Trang Hạo Nhiên, mang theo vài phần tức giận, nói.

Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười, trấn an cô nói: “Được rồi, hôm nay đổi không được, ngày mai có thể đổi mà?”

“Không muốn! Loại cảm giác vui vẻ này, tại sao có thể biến mất chứ? Em đã nghĩ xong, nếu như em cầm ba mươi triệu, phải xài như thế nào! !” Đường Khả Hinh vẫn tức giận, thất vọng nói.

“Đứa ngốc! Coi như em có ba mươi triệu, cũng không thể xài hết một ngày?” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói: “Nếu như em thật muốn như vậy, anh cho em là được !”

“Ai muốn của anh ! !” Đường Khả Hinh vẫn rất thất vọng.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cau mày cúi đầu nhìn cô, cười như không cười nói: “Của anh không phải là của em sao ?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn anh.

“Hả?” Trang Hạo Nhiên tiến tới gần cô, một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, cúi đầu, rất cưng cụng nhẹ trán của cô, hỏi nữa: “Của anh không phải là của em sao? Em không phải là của anh sao?”

Lời nói này rất ảo diệu! !

Cô gái này nghe không hiểu, nhưng đối với nửa câu trước, nghe xong trong long có chút nhộn nhạo ngẩng đầu, cười ngọt ngào nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, liền không nhịn được ôm chặt cô, triền miên hôn trên môi của cô, thở hổn hển, xoay mặt, thoát ra đầu lưỡi, quấy lấy đầu lưỡi của cô, khát khao nóng bỏng trêu chọc cô. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh, hiểu anh muốn mang thâm tình cưng chiều trấn an mình, trái tim của cô nhảy thình thịch, thật sự thích anh.

“Không nên tức giận, hả?” Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, cụng trước trán của cô, dịu dàng an ủi.

Trên môi Đường Khả Hinh còn lưu lại cảm giác tê dại của Trang Hạo Nhiên, giống như nụ hôn của anh vẫn kéo dài, cô phốc một tiếng, bật cười nói: “Đứa ngốc, em lừa gạt anh! ! Trình tự đổi giải thưởng lần đầu đã làm xong rồi, vừa lúc vượt qua vòng xác nhận thân phận đầu tiên! ! Ngày mai mới là ngày chính thức!”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩn ra!

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh không nói hai lời, cũng đã đứng ở trong mưa phùn bồng bềnh, nâng đuôi váy thật dài, nở nụ cười ngọt ngào giống như bươm bướm đi xuống bậc thang.

Trang Hạo Nhiên nhất thời bất đắc dĩ đứng ở trên bậc thang, nhìn bóng dáng đáng yêu động người của cô, cười kêu lên: “Tại sao muốn gạt anh ?”

Đường Khả Hinh chỉ im lặng nheo mắt nở nụ cười xoay người, nhìn anh, cũng không nói gì.

“Bắt được, trực tiếp ăn hết! Dù sao hiện tại anh đang đói bụng !” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, ngay lập tức cởi áo khoác xuống, giống như tức giận muốn đuổi theo.

Đường Khả Hinh khí thế hăng hái đi xuống, cô lập tức kêu to một tiếng, cười to, trốn anh đuổi theo, ở trong mưa kêu lên: “Cứu mạng !”

Cô đang muốn vòng qua bên xe. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đã đi về bên kia, lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh, trực tiếp nhét cô vào buồng xe, lại căn dặn tài xế lái xe, liền đè ở trên người của cô, hôn chặt cô.

“Ưmh. . . . . .”

Một chút âm thanh thẹn thùng, vang lên từ trong buồng xe.

Mưa phùn bay tán loạn.

Bầu trời đã tối tăm. . . . . .

Nhà hàng “Hoa hồng” nằm gần tòa nhà chính phủ ở vùng ngoại ô, phía trước là một rừng trúc, phía sau chính là công viên chủ đề, không khí vô cùng tốt.

Phòng khách VIP.

Trong ánh nến bồng bềnh.

Hoa sen nổi lên trong chậu thủy tinh, đầy tình ý.

Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh, lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, hôn nhẹ môi ngọt ngào của cô gái này, mút đầu lưỡi của cô, liếc thấy nhân viên phục vụ đi khỏi, tay đã vuốt nhẹ bộ ngực đầy đặn của cô, xoa nắn. . . . . .

“Ưmh!” Đường Khả Hinh đỏ bừng cả khuôn mặt, vì sợ người khác thấy, đẩy nhẹ anh ra, nói: “Được rồi, em đói rồi.”

Trang Hạo Nhiên chỉ đành đè nén cảm xúc, hôn nhẹ khuôn mặt của cô, tay cách lớp quần áo, vuốt nhẹ bắp đùi của cô, nói: “Cơm nước xong, về nhà của anh ăn món điểm tâm ngọt, anh chuẩn bị   rượu băng thượng hạng, nếu như em đoán ra năm sản xuất của nó, anh thưởng cho em !”

Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, ánh mắt lóe lên, nhìn anh, dịu dàng hỏi: “Thưởng cái gì?”

Trang Hạo Nhiên nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai mắt nóng bỏng nói: “Trở về em sẽ biết.”

“Em mới không muốn đến nhà của anh ! Nhã Tuệ sẽ lo lắng. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, đã ngọt ngào đến nhộn nhạo.

“Thôi đi, cô ấy cũng không quản nổi mình. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.

“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh: “Nghĩa là sao?”

“À, không có việc gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên giục Đường Khả Hinh, cười nói: “Ăn nhanh! Em nhất định đói bụng.”

Đường Khả Hinh nghe nói xong, liền thật cảm thấy đói bụng, lập tức cầm dao lên, cắt một khối thịt bò nhai nuốt, sau đó bưng ly Botrytis Alpine Pinot Noir 1996, hớp một ngụm nhỏ, nhất thời mùi vị việt quất, hoa hồng, hạnh nhân, đàn hương từng hồi truyền đến, cô hết sức kinh ngạc cầm ly rượu đỏ này, cảm thán khẽ mím môi nhấm nháp chất lỏng, giống như say mê, cười nói: “Pinot Noir cho em cảm giác, thể rượu không phải rất ổn định, rất thử thách khả năng của thợ nấu rượu, bởi vì nó mênh mông, quá mơ hồ. . . . . . Nhưng chờ khi anh nắm bắt được mùi vị của nó, giống như tìm được người yêu, có một loại cảm giác cuộc sống đắm chìm trong vui sướng, đầy tràn lan rộng, cuối cùng bị cảm giác hạnh phúc bao phủ toàn bộ. . . . . .”

Trong bóng tối, một đôi mắt xinh đẹp lóe lên, chăm chú nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên xuyên qua ánh nến, tràn đầy thâm tình cưng chiều nhìn cô, cười nói: “Anh thật sự may mắn, mặc dù em mất trí nhớ, nhưng sự hiểu biết đối với rượu đỏ cũng không có giảm chút nào.”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh.

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

“Botrytis Alpine Pinot Noir 1996, nghe nói thời tiết năm ấy, nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch hết sức lớn, khảo nghiệm vô số vườn nho ở Pháp, thật không ngờ, nguyên nhân chính vì thời tiết xấu này, lại sản xuất không ít loại rượu quý giá này truyền lại đời sau. Vào đó năm, Pinot Noir nhận được món quà của thiên nhiên, nó có thể làm cho người ta cẩn thận nhớ lại tình yêu đã chết đi, còn có trí nhớ đã đánh mất. . . . . .” Một người phụ nữ tuổi chừng hơn 40 tuổi, để mái tóc xoăn, mặc áo tơ tằm màu xanh dương đậm, kết hợp váy ngắn màu đen bó sát người, tay nâng một ly Cabernet Sauvignon năm 1980, đến gần bàn ăn, trên mặt trải qua thăng trầm của cuộc sống, son phấn hơi dầy, nhưng ánh mắt kia, nhìn người hết sức sắc bén.

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn bà, sững sờ hỏi: “Thưa dì. . . . . . Xin hỏi dì là. . . . . .”

“Chủ nhà hàng Hoa hồng. . . . . .” Ánh mắt của người phụ nữ này lóe lên dưới ánh nến, có hứng thú đối với Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng bị ánh mắt của bà hấp dẫn, không nhịn được nhìn bà.

“Mang lên cho vị tiểu thư này một ly rượu băng Grands Echezeaux!” Người phụ nữ này chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn bà, tâm trạng không khỏi có chút căng thẳng.

Trang Hạo Nhiên cảm giác chuyện này có chút đường đột, ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ này.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng từ phía trước, nâng tới một ly rượu băng Grands Echezeaux của nhà máy nổi tiếng, đặt xuống ở trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh mất hồn nhìn ly rượu vàng tinh khiết, trong ánh nến, lộ ra tình ý dạt dào, nhất là từ xa xa có thể ngửi được nồng nặc mùi hương Hoa Bách Hợp, hoa hồng, cùng hoa quýt, làm cho trong lòng người ta không khỏi cảm thấy say mê, cô có chút không kịp chờ đợi, nâng ly rượu lên, lắc nhẹ một cái, liền ngẩng đầu lên khẽ uống một hớp rượu băng, lập tức cảm giác mùi vị mật ong nồng đậm, hoa hồng xanh mê hoặc lòng người, còn có vô số mùi trái cây ngọt ngào, hòa quyện trong không khí, quanh quẩn thành thế giới đầy màu sắc, ánh sáng từ phía thiên đường, phất phới bay đến. . . . . . cô rõ ràng phát hiện, mùi thơm của dịch rượu này đang dùng sự tinh tế, dịu dàng của nó, dần dần tràn ra nhiệt tình, đặc biệt thâm tình vây quanh cô. . . . . .

Hai tròng mắt của cô lại không nhịn được ướt át.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, dùng một loại giọng nói trải qua tang thương, chậm rãi nói: “Cabernet Sauvignon là núi lửa ẩn núp dưới lòng đất, nó phải trải qua hơn mấy mươi năm, thậm chí mấy trăm năm, mới có thể phun ra nhiệt tình của nó, nồng đậm tới mức cô chống đỡ không được, điên cuồng đến mức cô không cách nào thoát ra, Pinot Noir là mùi thơm giấu kín ở khe núi sâu, khi cô bắt được nó, giống như cô có thể nắm được một người đàn ông, nếm nó, giống như hôn môi với nó, đầu tiên là cảm giác xúc động, lại bị mùi thơm đậm tới mức tan không được làm cho ý loạn tình mê, lúc này, cô không muốn nói chuyện, đưa ánh mắt mơ màng, nhìn tới trước. . . . . . Mặc kệ là người đàn ông thâm tình, hay người đàn ông bỏ lỡ, cô cũng sẽ không nhịn được nhớ tới nó, cũng sẽ không nhịn được tha thứ cho anh ta đã từng gây tổn thương và đau khổ cho cô, lúc này, cô sẽ một mình chịu đựng khoảnh khắc đó. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, sâu kín lắng nghe.

Trang Hạo Nhiên lại nghi ngờ chăm chú nhìn cô.

Hai tròng mắt người phụ nữ lóe lên tiếp tục nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín cười nói: “Nhưng rượu băng thì khác, từ lúc nó ra đời đã định trước nhiệt tình của nó, giống như trên thế giới này, tất cả đóa hoa xinh đẹp, màu đỏ, vàng, xanh, trắng, tím, hồng, bồng bềnh trong không khí. . . . . . tự mình kết thành một giấc mộng, mang theo làn gió thiên đường, ánh sáng thiên đường, tình yêu thiên đường, bồng bềnh trong không khí. . . . . . Cô không cần phải đi tìm kiếm nó, nó sẽ tự giác đi tới trước mặt của cô, hướng về cô biểu diễn sự nhiệt tình của nó, hướng về cô biểu diễn mâu thuẫn của nó, nó tự động nắm bắt linh hồn của cô, giúp cô tìm kiếm nguồn suối hạnh phúc, kích thích thời khắc đẹp nhất của cuộc đời cô! Có lúc, cô cảm thấy sứ mạng của nó đã hoàn thành, nhưng nó vẫn luôn tồn tại ! ! Ở một góc nào đó cô không biết đến ! !”

Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn bà.

Trang Hạo Nhiên lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ này.

Ánh mắt thâm trầm của người phụ nữ này nhìn Đường Khả Hinh, giống như xuyên thấu linh hồn của cô, sâu kín nói: “Có lẽ, một chút mùi hoa này, vô tình đã trở về với cô !”

Trái tim Đường Khả Hinh chấn động mạnh, hai mắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, lập tức đứng lên, nói: “Thật xin lỗi, em ăn no rồi, đi trước! !”

Cô nói xong, cả người mất hồn mất vía đi ra ngoài! !

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên nhất thời sững sờ đứng lên, giật mình đuổi theo! !

Người phụ nữ này lạnh nhạt nói xong, cũng đã hơi ngẩng mặt, nhìn tới trước, nở nụ cười nhàn nhạt.

Mưa to như thác, gió cuồng mưa loạn!

Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, điên cuồng đi trong mưa gió, nghĩ tới người phụ nữ lúc nảy, cô lại thở hổn hển bước đi.

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên mau chóng đuổi theo, nắm chặt cánh tay của cô, đón mưa to gió lớn, căng thẳng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh tràn đầy nước mưa, vô số giọt mưa, lướt qua đôi mắt, nóng bỏng kích động nhìn người đàn ông trước mặt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô, cũng mặc cho mưa từ khuôn mặt chảy xuống, căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc em có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ kia nói cái gì, để cho em đau lòng?”

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, vẻ mặt kích động xông lên trước, ôm cổ Trang Hạo Nhiên, đội mưa to, tựa vào trước ngực anh ướt đẫm, nước mắt chảy xuống, buồn bã nghẹn ngào, đè nén cảm xúc, thở hổn hển nói: “Không có việc gì, em chỉ nghe đến mùi hoa hồng, đột nhiên cảm thấy sợ. . . . . . Có loại cảm giác đau đớn khó nhịn. . . . . . rất đau. . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK