Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 707: KEM BA NĂM

5 giờ chiều, nhân viên hành chánh Khách sạn Á Châu tan việc.

Nhân viên làm việc từng bộ phận trò chuyện vui vẻ đi ra ngoài, thậm chí thỉnh thoảng còn bàn tán về chuyện trong khách sạn tới rất nhiều đẹp trai nước ngoài, mới vừa đi ra đại sảnh khách sạn, nhìn thấy một chiếc xe đông lạnh, két một tiếng, mang theo bầu trời tối tăm trút xuống nước mưa, dừng sát ở trước thảm đỏ, rất khí phách! !

Mấy nhân viên làm việc lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn chiếc xe đông lạnh dơ bẩn dừng ở trước cửa, từ trước đến giờ Khách sạn Á Châu là khách sạn nổi tiếng đẳng cấp thế giới, hiếm khi có hơn một triệu chiếc xe đậu ở trong đại sảnh khách sạn, càng không cần phải nói xe đông lạnh bẩn thế này, bọn họ cũng dừng ở tại chỗ, nhìn chiếc xe kia, ngây người.

Cửa xe đông lạnh két một tiếng mở ra.

Bên trong xe đi ra một cô gái quyến rũ khoảng 30 tuổi, mặc T-shirt màu đỏ thẫm tay ngắn, váy jean ngắn màu xanh đen, vóc người hết sức uyển chuyển, chỉ thấy cô đeo kính đen, sửa lại mái tóc xoan dài của mình một chút, xoay người rất kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn này Khách sạn Á Châu không phải huy hoàng bình thường, cô hơi loạng choạng, cảm thấy có chút hoa mắt. . . . . .

“Chị chủ, chính là chỗ này sao?” Một cô gái khả ái, mặc T-shirt màu trắng quán kem, quần short jean màu xanh dương, đội mũ lưỡi trai màu trắng của quán, thò đầu ra, nhìn cô chủ quán, có chút hoảng sợ.

“Đúng đúng đúng! ! Mau xuống đây! ! Phỉ Phỉ, cô cũng mau xuống!” Cô gái kia cũng xoay người nhìn một cánh cửa sổ xe bên kia, gọi.

“Vâng !” Phỉ Phỉ nghe vậy, cũng lập tức đội mũ lên, cùng Mộng Mộng, hai cô gái xinh đẹp đơn thuần cùng nhau xuống xe, đạp ở lên thảm đỏ cao quý, nhìn vào trong đại sảnh Khách sạn Á Châu rực rỡ, trong lòng của các cô cũng đột nhiên hoảng sợ, ngày hôm trước nhận được điện thoại, nói khách sạn gì đó muốn đặt một xe kem, trả gấp ba giá tiền, cô chủ đắc chí, biết là anh chàng đẹp trai kia ở khách sạn, sửa soạn quần áo muốn tới ngay, ngay cả kem cũng thiếu chút nữa quên đẩy lên xe!

“Ồ, khách sạn thật đẹp nha. . . . . .” Mộng Mộng lập tức đẩy cao mũ lưỡi trai, rất cảm thán ngẩng đầu, nhìn thẳng trên không trung, khách sạn lầu cao bất tận, nhìn cũng có chút dọa người.

“Khách sạn không xinh đẹp, làm sao chứa được kem của bổn tiểu thư ?” Cô chủ đó vui vẻ đẩy mắt kính đắc chí nói.

Lúc này, có một người khách nữ Đài Loan, mặc váy ngắn Chanel màu trắng, cũng đeo kính đen, trong tay cầm một túi xách màu đen, giống như đang tán gẫu điện thoại di động, không ngờ cúi thấp đầu nói chuyện phiếm, vừa muốn đi tới lại đụng phải cô chủ quán kem một cái!

“Ôi chao!” Hai người phụ nữ đồng thời va vào nhau, kêu lên.

“Xin lỗi, không có thời gian. . . . . .” Người nữ kia khách hết sức thỏa đáng cười nói xin lỗi xong, lập tức cầm điện thoại di động, vừa nói chuyện bên đi khỏi.

Cô chủ quay đầu nhìn cô một cái, mới chắt lưỡi một tiếng nói: “Nếu không phải cô ấy chịu nói xin lỗi, tôi nhất định muốn tiến hành trao đổi hai bên với cô ấy!”

Quản lí bộ phận lễ tân nghe được thông báo, ngay lập tức ngạc nhiên khi đi ra từ quầy lễ tân, quả nhiên nhìn thấy một chiếc đông lạnh rất rách nát ngừng trước đại sảnh khách sạn, khuôn mặt anh kinh ngạc, tại sao bảo vệ lại để cho một chiếc xe như vậy đi vào? Mặc dù anh vẫn có chút sững sờ nhưng vẫn khách khí dẫn hai nhân viên tiếp tân, mỉm cười đi tới trước mặt ba người, cung kính nói: “Xin chào quý khách….”

Ba người nhất thời dừng lại nhìn anh, cô chủ càng híp mắt nhìn anh.

Từ Trạch Minh cười nhỏ, cung kính nói: “Vô cùng cám ơn mọi người đến khách sạn chúng tôi, xin hỏi mọi người dùng cơm hay đến vào ở lại?”

“Dùng cơm thì thế nào? Vào ở lại thì thế nào?” Cô chủ ôm vai nhìn Từ Trạch Minh, dáng vẻ quyến rũ.

“Quy định của khách sạn chúng tôi, nếu là khách ra vào khách sạn, mời sửa sang lại trang phục, đồng thời xe của khách sẽ có người phụ trách quản lý xe giúp mọi người.” Từ Trạch Minh vẫn cực kỳ cung kính, cười nói.

Mộng Mộng và Phỉ Phỉ nghe nói như thế, các cô lập tức đỏ mặt nhìn quần áo của mình, quần áo không chỉnh tề ở chỗ nào hả ?

“Cái người này. . . . . .” Cô chủ lập tức muốn nổi giận, nhưng nhân nhượng vì rất lâu không có nhìn thấy đẹp trai, lại cố nhịn xoay mặt, hơi sửa sang lại mái tóc dài của mình, sau đó bày ra dáng vẻ rất kiêu ngạo nói: “Tôi . . . . . Là Đường tiểu thư mời tôi tới . . . . . . Bởi vì cô ấy rất ưa thích ăn kem trong quán của tôi ! ! Quán kem tươi của nhà tôi mở không nơi nào bì được! Trong xe đông lạnh của tôi đều là tươi mới nhất được ướp lạnh!”

“À?” Từ Trạch Minh nghe nói như vậy có chút sững sờ.

Lúc này Đường Khả Hinh mới từ bộ phận tổ chức tiệc đi ra, từ lầu hai liền nhìn thấy cô chủ quán ở thị trấn nhỏ vườn nho đã tới, cô lập tức vui vẻ đi xuống cầu thang, hết sức khách sáo cười nói: “Cô chủ. Cô tới rồi? Đã lâu không gặp.”

Từ Trạch Minh có chút sửng sốt nhìn Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi cô: “Không thể nào?”

“Là tôi đặt kem cho tiệc thử rượu hai ngày, kem của tiệm các cô đặc biệt ngon.” Đường Khả Hinh cười nói với Từ Trạch Minh.

“À. . . . . .” Từ Trạch Minh chỉ đành phải cười đáp lời.

“Xem đi? Mắt chó nhìn người thấp! Quần áo của tôi chỗ nào không chỉnh tề hả. . . . . . Quần áo của tôi . . . . .” Cô chủ đột nhiên nhìn tới trước, vẻ mặt lập tức ngây ra! Mộng Mộng và Phỉ Phỉ nhìn thấy cô như vậy, cũng tò mò một trái một phải nhìn sang, cũng lập tức hóa đá! !

Trang Hạo Nhiên đã về nhà tắm rửa thay quần áo, mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu lam nhạt, vạt áo trước cài nơ hoa màu xanh dương nhạt, phong độ nhanh nhẹn, tao nhã nghiêm nghị, một tay cắm túi quần, hấp dẫn tôn quý cất bước đi về phía bên này, phía sau ba người thư ký một đường đuổi theo. . . . . .

Cô chủ lập tức cảm thấy hoa mắt, cả người thiếu chút nữa ngã ra phía sau. . . . . .

“Này!” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên đỡ thân thể của cô, lại tò mò quay đầu sang, nhìn thấy là Trang Hạo Nhiên, sắc mặt cô cũng hơi thu, hai mắt khẽ lóe lên, suy nghĩ xem anh ăn mặc đẹp trai như vậy, muốn đi nơi nào. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đi ra đại sảnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh cũng ngừng bước, mới nghi ngờ tại sao cô đứng ở chỗ này thì lại thấy ba cô gái mặc đồ đơn giản ở phía sau lưng cô, anh đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ tới, cười nói: “Quán kem ?”

Cô chủ quán nhiệt tình đưa tay về phía Trang Hạo Nhiên, trái tim màu đỏ trong bộ ngực no tròn muốn nổ tung rồi.

“Cô chủ?” Trang Hạo Nhiên hơi nở nụ cười nhìn cô chủ quán, vui vẻ nói.

“Vâng . . . . . . . . . . .” Cô chủ quán nhìn Trang Hạo Nhiên, chỉ thiếu chút nữa mềm nhũn.

“Mộng?” Trí nhớ Trang Hạo Nhiên cực tốt, nhìn thấy cô gái đáng yêu buộc tóc ngắn đuôi ngựa phía bên trái, hết sức bình dị gần gũi, cười gọi.

Mộng lập tức đỏ mặt cúi đầu, tay che mặt, xấu hổ!

“Tôi tên là Phỉ Phỉ. . . . . .” Phỉ Phỉ có chút đỏ mặt cúi đầu, tự giới thiệu mình.

Cô chủ quán lập tức đụng Phỉ Phỉ, rất quyến rũ nhìn Trang Hạo Nhiên, mềm mỏng giới thiệu: “Người khác đều thích gọi tôi chị Lục. . . . . . Anh cũng có thể gọi tôi . . . . . Tâm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, phì cười nói: “Tốt, Tâm, sao các người . . . . . . Tới nơi này. . . . . .”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra nghiêm túc, cung kính nói: “Em mời các cô tới . . . . . . Bởi vì lần trước ăn kem này, cảm thấy rất ngon, có một mùi vị đặc biệt. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, hơi lộ ra nụ cười nhạt, giống như không liên quan tới tôi, hỏi: “Em còn nhớ rõ mùi vị đó?”

“. . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhớ tới lúc ấy hai người ăn chung một ly kem, anh thâm tình ngọt ngào hôn, sâu kín nói: “Nhớ. . . . . .” .

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, chỉ cười nói: “Khó được em nhớ, anh đã quên mất.”

“Anh quên rồi sao?” Cô chủ quán lập tức tiến lên, rất nhiệt tình cười nói: “Tối nay tôi pha cho anh một ly ngon nhất, đưa qua cho anh ?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô chủ quán nhiệt tình như vậy, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

“Chị Lục của chúng tôi pha kem ăn ngon nhất!” Phỉ Phỉ nhiệt tình nói.

Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên, sắc mặt hơi tái nhợt.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, chỉ đành phải cười nói: “Được, vậy cám ơn mọi người. Làm xong, thông báo cho nhân viên khách sạn cũng được. . . . . . Bọn họ sẽ đưa tới. . . . . . Hôm nay ở lại khách sạn ăn cơm tối đi. . . . . . Tôi mời khách. . . . . . Ăn thoải mái. . . . . .”

Anh cười nói xong, liền vươn tay vỗ nhẹ bả vai chị Lục, liền im lặng xoay người đi khỏi.

“Trai đẹp! !” Chị Lục đột nhiên có chút quyến rũ nhìn anh, cười nói: “Anh sẽ ăn kem của tôi chứ? Tôi nhất định pha cho anh một ly lớn đấy !”

Trang Hạo Nhiên giống như không có thời gian, xoay người nhìn cô cười nói: “Tốt! ! Nhất định ăn! !”

Cả người Cô chủ lại muốn nhũn xuống, ngã ở trong ngực Phỉ Phỉ và Mộng Mộng, ngẩng mặt cười nói: “Quá đẹp trai rồi! Ngủ với anh ấy một đêm, tôi chấp nhận không ăn kem ba năm !”

Phỉ Phỉ và Mộng Mộng chắt lưỡi nhìn cô.

Đường Khả Hinh im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên đi về phía “Thúy Trúc hiên” nơi xa, nghe chị Lục chị mới vừa nói ngủ một đêm, thần kinh của cô giống như bị căng lên, hơi thở giống như quả bóng sắp nổ tung, cô đột nhiên thở ra một hơi, có chút run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tiểu Nhu . . . . . .

“A lô ? Khả Hinh?” Tiếng của Tiểu Nhu Ngọt ngào trong vắt nghe truyền đến.

“Tiểu Nhu! !” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, cắn chặt môi dưới, suy nghĩ trong chốc lát, có hơi đỏ mặt nói: “Cô có thời gian thì tới đây ngay, tôi có chuyện muốn tìm cô, giúp tôi một việc! ! Cô lập tức tới đây! ! Mau! ! Làm chuyện này xong. Tôi mời cô ăn kem ba năm ! !”

Ba cô gái xinh đẹp tiệm kem, lập tức nhìn Đường Khả Hinh, trợn to hai mắt, thật vui vẻ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK