Chương 772: BUÔNG TAY
” Vào lúc nàyanh có thể. . . . . . . . . . . .”
Đường Khả Hinh vội vàng lúng túng, căng thẳng tay trái nắm chăn trắng tinh bên phải, bọc thân thể trần truồng của mình, mới vừa muốn nhảy xuống giường, sau đó nhìn thấy bên giường xốc xếch phủ quần áo và đồ lót mình mặc tối hôm qua, cô lại cảm giác mắc cở mặt đỏ bừng, vút vút bới ra đồ lót, còn có quần áo, toàn bộ nắm lên một đám, ôm vào trong ngực, thật “nhanh chóng” chạy vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại, cả người như đứa bé làm sai chuyện, đứng ở cạnh cửa, hai mắt lóe lên, nghĩ tới mình có thể lên giường với một cấp trên mới trở về nước không tới ba ngày! ! !
“Mất mặt chết rồi!” Đường Khả Hinh cảm giác áo não và cùng hối hận ôm đầu, lui về phía sau đập mạnh vào cạnh cửa, trái tim lạnh lẽo nhảy thình thịch, suy nghĩ tối hôm qua tại sao mình muốn uống nhiều rượu như vậy? Cũng bởi vì tấm hình quen thuộc và một chút kí ức lẻ tẻ, mình liền bán bản thân mình rồi ! !
Cô cảm thấy khiếp sợ ôm quần áo của mình, trái tim còn chưa kịp băng giá và giày vò, sắc mặt chợt thu lại, suy nghĩ xem tại sao Trang Hạo Nhiên đột nhiên biến mất! !
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, đỏ mặt nghĩ tới: “Anh sẽ không phải bởi vì. . . . . . mình không phải là cô gái trong trắng, anh tức giận đi khỏi chứ?”
Trái tim ầm một tiếng, bị nứt ra hai nữa !
“Hắc…!” Đường Khả Hinh cười lạnh một tiếng, cắn răng suy nghĩ người đàn ông này không có phong độ, cô không nói nữa, chỉ mắc cở mặt đỏ bừng, liền vội vàng mặc quần áo vào, rửa mặt sơ xài, cả người rất xấu hổ lao ra, phịch một tiếng mở cửa phòng! !
Vẻ mặt hai người giúp việc bình tĩnh cúi đầu, cung kính gọi: “Đường tiểu thư, chào buổi sáng. . .”
“Cậu chủ các người đâu?” Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nhìn bọn họ, thở hổn hển hỏi.
“Cậu chủ của chúng tôi . . . . . Tối hôm qua đi ra ngoài vẫn chưa có trở về. . . . . .” Hai người giúp việc đồng thời trả lời.
“. . . . .” Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, hai mắt xoay tròn, nghĩ tới thái độ người đàn ông này thật sự quá kém, tức giận đến sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng, bước nhanh tới phía trước. . . . . .
“Đường tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị điểm tâm rồi. . . . . .”
“Không ăn! !” Đường Khả Hinh nhanh chóng chạy xuống lầu, nhìn phòng khách to lớn yên tĩnh, phòng bếp, phòng ăn cũng không có người, trong lòng của cô hơi lộ ra mất mát, nhưng vẫn bước nhanh đến bên ghế sa lon, cầm túi xách của mình, mang giày cao gót vào, nhanh chóng lao ra cửa chính, vừa đạp sân cỏ mềm mại ướt át, vừa lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của tài xế, nói: “Chú Trương! ! Nhanh tới nhà Tổng Giám đốc Trang đón tôi ! Đúng, đang ở ngoài cửa, tôi chờ chú!”
Cô mới vừa cúp điện thoại, nhìn trong màn hình điện thoại màu đen, hiện lên ba mươi cuộc gọi nhỡ, cô sửng sốt mở nhật kí cuộc gọi ra xem, lại là điện thoại của Thầy giáo gọi tới, nhất định là bởi vì tối hôm qua mình không về nhà, ông ấy tức giận gọi điện thoại tìm người, cô giật bắn cả người, vẻ mặt nhăn nhó, giống cầu cứu hỏi: “Làm thế nào đây! ? Hôm nay đi làm, chính xác chết chắc! ! !”
Cô nói xong, đột nhiên cầm điện thoại di động, đập mạnh vào đầu của mình.
Chiếc xe hơi màu đen, vào buổi sớm hôm nay, nhanh chóng lái tới.
Đường Khả Hinh cầm túi xách trong tay, từ sân cỏ xanh mềm mại bên kia đi tới, nhanh chóng đi ra cửa chính, chui vào xe, liền ngẩng đầu lên nhìn tài xế, nói nhanh: “Về khách sạn! Mau!”
“Vâng!” Tài xế vội vàng cài số, nhanh chóng lái xe, chạy tới phía trước!
Trong long Đường Khả Hinh lại cảm thấy lo lắng, cầm điện thoại di động, dừng ở bên môi, hai mắt lóe lên, nghĩ tới đêm qua mình vàTrang Hạo Nhiên thâm tình ôm hôn, thậm chí nhớ lại không chỉ một lần, anh ôm mình ngồi ở trên đùi, nóng bỏng hôn mình, kích động vuốt ve, cô càng thở dài một hơi, nghĩ tới rốt cuộc mình đã làm gì? Vừa hối tiếc mình tối hôm qua nhất thời xúc động, vừa nghĩ rốt cuộc lúc mình mất trí nhớ, đến tột cùng xảy ra quan hệ với ai? Làm sao lại không có lần đầu tiên?
Cô cắn ngón tay, lo lắng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe thoáng qua, thật căng thẳng suy nghĩ vấn đề này! !
Tài xế giống như ý thức được sắc mặt Đường Khả Hinh không đúng, liền quan tâm liếc mắt nhìn bên trong kính xe, hỏi: “Đường tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh thuận tay cầm laptop ở bên cạnh, dựa theo thói quen thường ngày, mở máy vi tính ra, cảm giác mờ mịt mất hồn, ngón tay rê nhẹ con chuột, di chuyển con trỏ, muốn mở trang tin tức ra xem, lại không khỏi nhìn bên trái trang có một tiêu đề, viết Tổng Giám đốc Trang Hoàn Á mới vui vẻ. . . . . . người nào đó. . . . . . Cô cau mày hơi cúi đầu, nhìn kỹ tiêu đề xác định trên đó viết Tổng Giám đốc Trang Tập đoàn Hoàn Á, đêm qua vui vẻ, thân phận người đẹp là danh viện nước Pháp, cũng là nhà ngoại giao hàng đầu. . . . . .
Trái tim của cô lại đập thình thịch, lập tức cảm thấy không thể tin nổi, ngón tay hoạt động, hơi di động trên bàn phím, nhấp nhẹ, mở trang này ra, sau đó cô trợn mắt nhìn trang thứ nhất hình ảnh Trang Hạo Nhiên cao lớn mặc trang phục màu đen ôm lấy Jenny mặc quần áo khêu gợi, đang đứng ở trong sàn nhảy khách sạn Sòng bạc khiêu vũ, thậm chí trang thứ hai vẫn là hình ảnh Jenny từ phía sau lưng ôm Trang Hạo Nhiên, cùng nhau đứng ở trước mâm cược, dịu dàng ngọt ngào nhìn đối phương. . . . . .
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi, đôi tay giơ cao bàn phím máy vi tính, nhìn hình ảnh phía trên, trang thứ ba, là hình hai người cùng nhau cùng tay trong tay đi ra khỏi Sòng bạc, giống như đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, sau đó còn in tựa đề lớn nhất, ghi rõ hai người cùng nhau thân mật đi khỏi Sòng bạc, cùng đi đến phòng của người đẹp!
Một cơn tức giận bị đè nén chậm rãi bay lên! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt thay đổi, tức giận đến nói không ra lời, tay nắm chặt máy vi tính, nhìn Trang Hạo Nhiên trong hình, rất nhẹ nhàng phong độ đứng ở trong sàn nhảy, ôm Jenny ánh mắt lộ ra thâm tình và dịu dàng, ánh mắt của cô nhanh chóng xoay tròn, lồng ngực bắt đầu phập phồng, nhớ tới lúc sinh nhật của anh, cùng phụ nữ nhảy nhảy dán sát, mình lại có thể tin một tên khốn kiếp này! Thân mật với mình quá nửa đêm, quá nửa đêm còn có tinh lực, không thể chờ đợi cùng Jenny ở chung một chỗ?
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh đóng Laptop, tức giận quay mặt đi nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ bừng tức giận kêu to: “Tên xấu xa đáng chết! ! Tôi có thể tin anh! ! !”
***
Đại sảnh khách sạn Á Châu! !
Hôm nay tất cả nhân viên đều đang rối rít thảo luận, sáng nay tờ báo giải trí lớn nhất đăng hình của Trang Hạo Nhiên và Jenny, hai người đang đánh cuộc tại khách sạn, ngọt ngào khiêu vũ, đều đang thì thầm nói nhỏ: “Thì ra là Tổng Giám đốc Trang của chúng ta cùng em gái của Tổng Thống ở chung một chỗ, cũng khó trách. . . . . . Thật môn đăng hộ đối. . . . . . Nghe nói cô em gái của Tổng Thống có gia thế hiển hách. . . . . .”
“Nhưng tôi vẫn nghe nói, Tổng Giám đốc Trang và thư ký Đường ở chung một chỗ mà. . . . . . Cũng đã không phải là chuyện mới. . . . . .”
“À. . . . . . cô cũng không suy nghĩ một chút, thư ký Đường là ai? Bối cảnh gia đình giống như nhau, cha ngồi tù, mẹ tái giá, nghe nói anh trai chỉ mở một quán đồ ăn Trung Quốc, chưa ra hình dáng gì, Tổng Giám đốc Trang của chúng ta có thể ở một chỗ với cô ấy sao?”
Một bàn tay gõ trước bàn một cái!
Ba nhân viên tiếp tân, đồng thời sửng sốt ngẩng đầu. . . . . .
Trần Mạn Hồng lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ nói: “Tôi nói! ! Mọi người có thời gian thảo luận chuyện của người khác, còn không bằng luyện tập kiến thức nghiệp vụ, mỗi lần kiểm tra nghiệp vụ, đều là ba người các cô không qua khỏi! ! Bộ phận lễ tân cũng bị các cô làm mất mặt hết! ! Khó trách Từ Trạch Minh nói với tôi về các cô, cũng muốn cầm dây thừng treo ngược các cô lên!”
Ba nhân viên tiếp tân lập tức đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Chậc, chậc, chậc! !” Trần Mạn Hồng khinh bỉ nhìn chằm chằm các cô, lắc đầu một cái, sau đó vươn tay cầm lấy tờ báo họ len lén giấu ở phía trên, liếc mắt nhìn đại sảnh, cũng không có quá nhiều khách, liền không nhịn được mở ra xem, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cùng một cô gái hấp dẫn xinh đẹp ôm nhau, cô gái kia ngọt ngào ôm lấy, còn thiếu không có hôn môi, cô hơi ngẩng mặt lên, cũng không thể tin nổi kêu một tiếng: “Mẹ nó ! Có khoa trương như vậy sao? Đây là mặt trời mọc ở phía tây, hay là tổ tông hiển linh? Còn có chuyện kì lạ như vậy?”
“Quản lý Trần, chị cũng cảm thấy. . . . . .” Nhân viên tiếp tân Tiểu Hàm và Ái Ái đều nhìn cô, rất nhiệt tình muốn tám chuyện. . . . . .
“Ai muốn tám chuyện với mọi người hả ?” Trần Mạn Hồng lập tức cầm tờ báo lên, muốn đánh bọn họ! !
Hai người lập tức không dám nói lời nào! !
Trần Mạn Hồng hung ác trợn mắt nhìn bọn họ, mới nắm tờ báo muốn rời khỏi, đúng lúc này, thấy Nhã Tuệ, vẻ mặt hoảng sợ đi vào khách sạn, cô lập tức đi tới, kêu lên: “Nhã Tuệ?”
Nhã Tuệ còn đang suy nghĩ tối hôm qua Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành ôm nhau, thậm chí cô còn nhìn thấy hai người đàn ông, quần áo không chỉnh tề ôm nhau, còn thâm tình hôn môi nhau! Hôn môi! ! Hôn môi! ! Cô cảm giác dạ dày sôi trào, mặt lập tức đỏ lên. . . . . .
“Nhã Tuệ! !” Có người vỗ mạnh bả vai của cô! ! !
“A!” Nhã Tuệ giật mình, tay đè chặt trái tim, quay mặt sang, nhìn người tới! !
“Cô làm sao vậy? Cũng bị bài báo đăng tin tức làm cho sợ hãi ngớ ngẩn à?” Trần Mạn Hồng nhìn cô nở nụ cười.
Nhã Tuệ nhìn thấy Mạn Hồng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đè chặt trái tim, sửa sang tâm trạng một chút, sắc mặt tái nhợt, không hiểu hỏi: “Báo. . . . . . Báo đăng tin tức? Báo đăng tin gì? Xảy ra chuyện gì?”
Trần Mạn Hồng lập tức liếc xuống, mới im lặng giơ tờ báo tới cho cô xem, nói: “Lần này có người nhảy Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi. . . . . .” .
Nhã Tuệ sửng sốt nhận lấy tờ báo, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Jenny trên báo, cô lập tức kinh hãi, kêu nhỏ: “Tại sao có thể như vậy?”
“Đúng vậy, tại sao có thể như vậy?” Trần Mạn Hồng cũng không tin nổi, nở nụ cười.
“Không thể nào!” Nhã Tuệ nhìn phía trên bài báo, không dám tin nói: “Tổng Giám đốc Trang không phải là người như vậy. . . . . .”
Cô không khỏi nhớ tới Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, hai đàn ông hôn môi, trái tim của cô đập thình thịch, vốn nghĩ Lâm Sở Nhai cũng sẽ không là người như vậy. . . . . . . . . . . .
Lúc này, Lâm Sở Nhai nhanh chóng đi vào đại sảnh khách sạn, theo thời gian này, nhìn quanh khắp nơi, rốt cuộc nhìn thấy Nhã Tuệ, anh lập tức căng thẳng đi qua, gọi: “Quản lý Lưu?”
Nhã Tuệ cầm tờ báo lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Sở Nhai căng thẳng đi tới, dạ dày cô lập tức sôi trào, đưa che miệng lại, bước nhanh đi khỏi! ! !
“Nhã Tuệ, cô nghe tôi giải thích! !” Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Mạn Hồng, Lâm Sở Nhai bước nhanh đi đến trước mặt cô, muốn nắm cổ tay của cô!
“Anh buông tay! !” Nhã Tuệ lập tức như bị rắn cắn, cả người tê dại ngứa ngáy, hoảng sợ đến đỏ mặt, hất mạnh ra, cũng nhanh chóng chạy khỏi ! !