Chương 529: JENNY
Từ năm 1455 tới năm 1485, dòng tộc Lancaster và dòng tộc York ở nước Anh bùng nổ cuộc nội chiến đoạt vương vị England, lịch sử gọi là chiến tranh hoa hồng! Tên bắt nguồn từ biểu tượng hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng của hai hoàng tộc.
Trận nội chiến này đã trải qua mấy chục năm vô cùng tư tàn khốc và kịch liệt, vô số hoàng tử và Công Tước tham gia tranh đoạt ngôi vua, tạo thành chết chóc vô số kể, khói thuốc súng nổi lên bốn phía! !
Ngày ấy, tuyết rơi như lông ngỗng bay tán loạn, khắp rừng núi trùng điệp, bông tuyết bao trùm ở trong rừng rậm lạnh lẽo, tòa thành màu đen ầm ầm mở ra, kỵ sĩ cầm đầu mặc bộ giáp vàng, tay cầm trường kiếm, cưỡi Bạch Mã lao nhanh, cầm đầu phi ngựa chạy đến, sau lưng chiến kỳ đón gió bay phần phật, một biểu tượng đóa hoa hồng trắng tráng lệ đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người! !
Vua Henry VI đích thân thống lĩnh tướng sĩ, giơ cao cờ xí, tự mình nghênh đón, hạ lệnh muốn tiêu diệ gia tộc York!.
Nhất thời nơi hoang dã, tiếng gào to liên tiếp, chiến mã nghểnh cổ hí vang, người trong hai hoàng tộc hỗn loạn chém giết, tất cả vung trường kiếm không chút lưu tình, khắp nơi đầm đìa máu tươi, nhiễm đỏ tuyết trắng phau phau!
Một kị sĩ trong hoàng tộc York, cưỡi ngựa, mặc bộ giáp bạc, dũng cảm nhất, tay cầm trường kiếm, cưỡi bạch mã, lấy tốc độ nhanh chóng mà sắc bén, giết vô số binh lính gia tộc Lancaster, đến mức máu tươi kinh khủng bắn tung tóe!
Vô số binh lính rối rít tránh lui! !
Anh tiếp tục phát ra tiếng rống giận dữ, tay vung trường kiếm khảm Hồng ngọc, lấy khí thế của gió lốc, vung kiếm chém binh lính gia tộc Lancaster, nơi xa một thớt tuấn mã màu đen điên cuồng phi đến, tay cầm trường kiếm, đột nhiên đột phá trùng vây, vung kiếm giết vô số binh lính gia tộc York, nhìn thấy anh mặc giáp bạc, biểu tượng hiệu hoa hồng trắng, hai mắt nóng lên, tay vung trường kiếm, giá một tiếng, thích mạnh đùi ngựa, thân thể bay lên tiến tới gần binh lính, hoành kiếm chém thẳng về phía cổ của anh ! !
Chiến mã ngẩng mặt lên trời hí dài!
Anh hộc máu, tay cầm trường kiếm vung lên, đánh lui binh lính công vây, chiến mã đột phá trùng vây chạy như bay về phía trước, không ngờ phía trước là rừng núi âm u, chiến mã thu chân không kịp, khàn giọng hí dài, mang theo chủ nhân rơi xuống trong núi rừng tuyết trắng ! !
Rừng núi địa thế hiểm trở, đường trong rừng càng ngày càng đi xuống dốc, cuối cùng là vách đá vạn trượng! !
Chiến mã vì đỡ cho chủ nhân, ý thức được sắp sửa xông thẳng vách đá, thấy phía trước có gốc đại thụ trăm năm, thu chân không kịp, liền hí tiếng cuối cùng, đầu ngựa chạm thẳng thân cây, máu tươi bắn ra, hướng bên cây lăn lộn đi, chủ nhân ngã nằm ở trên mặt tuyết, mũ sắt rơi xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ ngửa lên trời, tóc xoăn dài màu vàng kim, tiết lộ anh có huyết thống cao quý, hai mắt thâm thúy khẽ nhắm lại, mũi ưng cao nhọn, lại lộ ra một chút dịu dàng, môi mỏng nhẹ mở ra, rơi xuống từng mảng bông tuyết. . . . . .
Chiến mã phủ người nằm ở trên mặt tuyết, đầu ngựa tràn đầy máu tươi, dính vào trên mặt tuyết, mở đôi mắt tròn to đen không thôi nhìn chủ nhân nằm ở trên mặt tuyết, cũng không nhúc nhích, chỉ là máu tươi từ trong bộ giáp bạc của anh tràn ra. . . . . . Con ngựa muốn khàn giọng gọi chủ nhân, bất đắc dĩ mất hết hơi sức, cuối cùng chỉ đành phải nhắm hai mắt lại, nhận lấy số mệnh Thượng Đế an bài. . . . . .
Lúc này, trên bầu trời tuyết lại rơi xuống, hoàng hôn dần dần áp xuống, tiếng kêu la rốt cuộc dừng lại, cuối cùng hoa hồng trắng giống như lúc đến, bồng bềnh, chiến thắng trở về, mà người đàn ông có huyết thống quý tộc thuần chính nhất cũng bí ẩn biến mất trong cuộc chiến tranh này.
Thế giới bên ngoài, quân đội York thừa thắng tiến vào Luân Đôn, thế giới rừng núi lại một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh tuyết bay nhẹ nhàng rơi.
Đêm tối, trong nháy mắt ập tới, hoàn toàn chôn vùi một chút dấu vết máu cuối cùng của người đàn ông này.
Từ xưa đến nay, chiến tranh luôn dùng linh hồn cầu xin hòa bình với Thượng Đế.
Bông tuyết trắng có lẽ là nước mắt của Thượng Đế, ở nơi chiến trường, rốt cuộc bao nhiêu oan hồn chết trận, loại hòa bình này, có lẽ dân chúng bình thường thật sự không hiểu.
Trận tuyết này rơi xuống ước chừng hai ngày hai đêm thì dừng lại vào một đêm tối, trăng sáng treo trên cao, trong tiếng gió lạnh gào thét, ánh sáng bàng bạc rơi vào trong rừng rậm, càng lúc càng lạnh.
Chiến mã đã bị chôn vùi ở trong tuyết trắng, thế nhưng anh lại rơi xuống ở nơi đồi núi nhỏ, đón nhận một chút thương tiếc cuối cùng của Thượng Đế, khi tuyết trắng bồng bềnh rơi vào trên người của anh, luôn có từng trận gió rét nhẹ nhàng thổi qua, thổi đi bông tuyết trên người của anh, bông tuyết rơi vào trong môi anh tan dần, giống như chén quỳnh tương của Thượng Đế, dần dần tràn vào bên trong thân thể của anh. . . . . .
Trong hai ngày hai đêm, anh phải dựa vào chén quỳnh tương này, nuôi sống sinh mạng.
Đêm, gió thật to, lại thổi lên trên đất vô số tuyết mịn, trăng sáng dần dần lẩn khuất vào trong mây.
Tối, rất tối.
Cho đến khi, nơi xa truyền đến một tràng tiếng bước chân dịu dàng đạp trên tuyết, thậm chí bay tới một chút ánh sáng giống như ánh sao, chỉ là ánh sao không có dịu dàng và rung động như vậy.
Điểm sáng tiến gần, trên mặt tuyết trắng, trong núi rừng âm u, quả thật xuất hiện một bóng dáng dịu dàng, cô có mái tóc xoăn dài màu đỏ sậm, dùng một bím tóc thật dài cố định trên trán, hai bên cài đóa hoa nhỏ trắng như tuyết, mặc váy dài tay áo đèn lồng trắng tinh nhưng cũ kỹ, tay áo thật dài, thậm chí rũ xuống bắp đùi, bên ngoài khoác một trường bào màu đen, trong tay cầm đèn lồng, đạp tuyết đi về phía bên này, hai tròng mắt của cô màu xanh da trời, dịu dàng như nước, mũi cao nhọn, có mấy nốt tàn nhang, môi màu hồng bị đau đớn đến đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hoàn mỹ vô song, lại rơi xuống vài vệt máu nhỏ màu hồng. . . . . .
Cô tiếp tục xách theo đèn lồng màu đỏ, sắp đi xuyên qua mảnh rừng núi này, cũng đang lúc trải qua một chỗ đồi núi nhỏ thì đột nhiên dưới chân bị vấp một cái, cô kêu khẽ một tiếng, cả người nhào trên mặt tuyết . . . . . .
“A, tuyết chết tiệt. . . . . .” Cô chống mặt tuyết mềm mại, sắp đứng dậy, nhặt lên đèn lồng thật may không bị tắt, mới vừa muốn khẽ mắng vài tiếng, lúc xoay người, nương theo ánh đèn, cô nhìn thấy một người đàn ông nằm trên mặt tuyết, phần lớn thân thể bị bao phủ, chỉ lộ ra khuôn mặt đẹp trai, cô hoảng hốt thét lên. . . . . .”Ông trời ơi! ! Đây là người nào ? Đã chết rồi sao?”
Cô vội vã giật mũ đội lên trên đầu của mình xuống, trong tay cầm đèn lồng, cúi đầu vội vàng bước nhanh đi về phía trước, chân đạp mặt tuyết mềm mại phát ra tiếng sột soạt, đuôi váy ren thật dài quét qua mặt tuyết phát ra tiếng sột soạt. . . . . .
Đi một lúc lâu, cô lại đột nhiên nâng đèn lồng, dừng bước lại, lúc này một trận gió thổi qua, tuyết trắng phau phau rơi xuống, hai mắt cô dịu dàng khẽ chớp, cảm thấy nam kia sĩ giống như không có chết, cô lập tức xoay người, có chút kiêng kỵ nhìn người đàn ông kia, tuyết trắng lần nữa dần dần bao trùm ở trên mặt anh, giống như sắp chôn tánh mạng của anh, hai mắt xanh của cô gái hiện lên một chút ánh sáng hiền lành và cứng cỏi, thở ra một hơi, ngay lập tức nhấc đuôi váy thật dài lên, đạp tuyết vừa dầy vừa nặng, đi tới trước mặt của anh, nhắc đèn lồng, thấy khuôn mặt trí tuệ của người đàn ông ở trong tuyết bay vẫn đẹp trai đến khiến người tim đập nhanh, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, đưa ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng rơi vào mũi của anh thế nhưng phát hiện còn có mấy phần ấm áp, hai tròng mắt của cô sáng lên, ném đèn lồng màu đỏ thật nhanh, quỳ gối trên mặt tuyết, đưa đôi tay trắng nõn của mình, liều mạng đào tuyết trên người của người đàn ông này. . . . . .
“Hi! ! Hey! ! Anh có khỏe không?” Cô căng thẳng đào tuyết trắng bao trùm trên người của anh, lo lắng nhìn bộ dáng anh giống như ngủ thật say, cô thở ra hơi lạnh, lại liều mạng đào hết tuyết trắng trên người của anh. . . . . .
“Hey! ! Anh có khỏe không?” Cô tiếp tục đào tuyết trên người của anh, lại phát hiện, tay dần dần chạm giáp bạc cứng rắn như sắt trên người của anh, mái tóc xoăn vàng kim qua vai, chỉ có những kỵ sĩ mới có thể để tóc dài qua vai, hơn nữa mái tóc xoăn vàng kim của anh. . . . . . Cô càng nghi ngờ thì càng mạo hiểm quỳ xuống trên mặt tuyết băng giá, đào tuyết bao lắp trên người của anh, mặc cho gió lớn ào ạt, tuyết rơi lên mái tóc xoăn của cô, mặt trái xoan, còn có giữa cánh mũi xinh đẹp. . . . . .
“Hi!” Hai tay của cô gần như đông cứng, ngẩng đầu lên nhìn anh vẫn ngủ thật say, nhớ tới chủ trang viên đã nói một câu, chiến sĩ anh dũng sẽ không té xỉu, sẽ không chết đi, bọn họ chỉ ngủ thiếp đi, hai tròng mắt thông minh của cô dịu dàng chợt lóe, lại vô thức hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên đưa lên quả đấm nhỏ bị đông cứng đỏ tươi, xoa xoa ở trên người, ngay lập tức nhắm trên mặt của anh, bốp một tiếng, nhắm mắt lại đánh tới! !
“A! !” Một âm thanh truyền đến, người đàn ông này có thể thật tỉnh lại, trên mặt lộ ra khổ sở, thở dài một hơi.
Cô vui mừng mỉm cười.
Lúc này, bão tuyết vẫn bay tán loạn, có một cô gái dịu dàng, không biết ở một đầu rừng rậm nào đó, kéo ra hai nhánh cây đại thụ, cắn răng chịu đựng lạnh lẽo, cỡi bỏ bộ giáp trên người của người đàn ông, lại mang anh đặt lên nhánh cây rậm rạp, ở trong đêm cực lạnh, lôi kéo anh từng bước đi về phía trước, ngọn đèn quả quýt nhỏ màu đỏ đong đưa, ở giữa rừng cây, khó khăn di động.
Bão tuyết lướt nhẹ, thế giới đột nhiên phát sinh biến hóa, người York tiếp tục tiến quân vào Luân Đôn, sắp xưng Vua.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ!
Một cánh rừng nho trải dài đến phương xa, bao trùm những quả đồi, cành cây rơi xuống, rối rít bị người dùng vải phủ kín, con đường nhỏ rừng nho mấp mô thật dài trong trang viên có vẻ ngay ngắn rõ ràng, ở trong lòng của người Anh, rượu đỏ là quỳnh tương Thượng Đế ban cho loài người.
Một cô gái, mặc váy dài màu xanh nhạt hơi cũ, chải hai bím tóc dài, tram hoa màu trắng cắm lên bím tóc, nhìn từ phía sau, cô giống như bươm bướm xanh, nhấc đuôi váy thật dài, rượu đỏ của Pháp vừa mới cất vào trong bình nhỏ, đi tới trang viên. . . . . .
“Charles tiên sinh!” Tay cô cầm chai rượu đỏ, vui vẻ vọt vào gian phòng chủ trang viên, vừa muốn báo cáo thì lại nhìn thấy một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đang ôm một người phụ nữ đã cởi đi nửa quần áo trên người, ôm vào trên ghế sa lon, sắp cắn xuống đầu nhũ hoa của cô, phụ nữ kia đang ngửa mặt phát ra tiếng thở gấp. . . . . .
Jenny không nhịn được kêu khẽ một tiếng, cô ta cũng không phải vợ của chủ trang viên mà là người tình của Tử Tước!
Sau đó, quả nhiên giống như dự liệu, Jenny lại bị chủ trang viên ra sức đánh, sau đó lau đi máu ở khóe miệng, đi ra khỏi phòng.
“Ồ! ! Gặp quỷ! !” Nô lệ da đen đang cầm điểm tâm, đi tới, thấy Jenny lại bị đánh, liền thương tiếc cô, nói: “Chị hai của cô đã đi tham gia buổi dạ vũ của Công Tước, nhưng cô đang bị đánh ở nơi này.”
Jenny cũng không lên tiếng, mà nắm đuôi váy thật dài, mặc cho tay áo ren trắng tinh tung bay trên không trung, lại bước nhanh đi tới hầm đất. Vườn nho này cũng nhanh cũng bị người quên lãng, giống như chỉ có cô mới là thích nhất.
Hầm đất nho nhỏ, do cửa gỗ khóa lại, cô thật cẩn thận xách theo chai rượu, mở khóa ra, đi vào hầm đất, thấy một người đàn ông đang thoi thóp dựa nghiêng vào bên cạnh thùng rượu, vẫn ngủ, cô nhấc đuôi váy thật dài, lập tức đứng ở bên cạnh anh, trong tròng mắt xan, lộ ra một chút ánh sáng dịu dàng, đêm qua khổ cực lén đưa anh vào bên trong vườn nho, không dám đi khắp nơi, chỉ đành phải đưa anh đang hôn mê vào trong hầm rượu! !
“Hey?” Cô đứng ở bên cạnh anh, vươn tay nhẹ nhàng gọi anh.
Thế nhưng anh lại vẫn ngủ thật say, tóc xoăn nhẹ rũ xuống, lộ ra nét cao quý.
Cô tiếp tục nhìn anh thật lâu, không có cách nào, nắm chai rượu trong tay, đột nhiên mở rượu ra, nâng nhẹ khuôn mặt anh rót một chút rượu ấm áp vào miệng anh. . . . . .
Một mày đỏ thẫm bất đắc dĩ từ bờ môi chảy ra.
Cô lo lắng nhìn anh thật lâu, nhưng vẫn còn không có cách nào liền giơ rượu đỏ lên, mình ngửa mặt uống một hớp lớn, sau đó khom người xuống, nâng nhẹ khuôn mặt kiên nghị của anh, do dự đưa mắt nhìn thật lâu, rốt cuộc quyết định, cúi đầu, khẽ hôn lên môi mỏng của anh, lắc nhẹ khuôn mặt anh, từ từ trút dịch rượu vào trong môi của anh. . . . . .