Chương 1127: BUÔNG THA
Ngôi lầu nhỏ.
Ba gốc cây nhãn long trăm năm, theo sức gió lay động một trận, một gian phòng ngôi lầu nhỏ, lúc này truyền đến từng trận tiếng động, Lâm Phượng Kiều nhanh chóng đứng ở trước giường nệm màu hồng của con gái, vội vàng thu ga giường của cô lại, cầm ga giường màu xanh dương trải ở trên giường lần nữa, lại để cho công nhân đưa qua một cái gối đầu màu xanh dương, hết sức cẩn thận đặt xuống, cánh cửa vừa vang lên, bà vội vàng đứng lên, nhìn ra phía ngoài…
Lúc này Trương Hoa đã thật cẩn thận đỡ Lãnh Mặc Hàn có chút hôn mê đi vào phòng, vừa đi tới vừa cẩn thận nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, bởi vì thời gian quá gấp, chúng tôi còn chưa kịp sửa sang lại phòng tốt, trước tiên anh nghỉ ngơi ở phòng của Tiểu Nhu một chút.”
Lãnh Mặc Hàn chợt cảm thấy đầu óc hôn mê, nhất là bởi vì rượu mạnh xuống dạ dày, làm cho vết thương trước ngực cũng từng cơn đau rát, trước trán của anh rịn mồ hôi lạnh, vừa theo Trương Hoa đi tới, vừa xin lỗi nói: “Xin lỗi, để cho mọi người lo lắng.”
“Không nên nói như vậy! ! Mau tới đây nằm! ! !” Lâm Phượng Kiều liền vội vàng cười nhấc chăn màu xanh dương lên, để cho con rể đỡ Lãnh Mặc Hàn nằm ở trên giường. . . . .
Bởi vì thân thể của Lãnh Mặc Hàn quả thật không thoải mái, đành phải xin lỗi đi về phía giường nệm thật nhỏ, thân thể to lớn nặng nề chậm rãi ngồi xuống, cái giường mềm mại vang lên âm thanh két một tiếng, anh lại cực kỳ chậm rãi nằm xuống, lập tức cảm thấy giảm bớt trời đất quay cuồng, nhắm mắt lại chậm rãi thở dốc một hơi, thế nhưng mồ hôi nóng vẫn từ trên trán chảy xuống khuôn mặt kiên nghị…
“Ôi chao!” Lâm Phượng Kiều đứng ở bên giường, nhìn Lãnh Mặc Hàn nằm nghiêng ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, xem ra rất không thoải mái, liền nói: “Có muốn mời Bác Phúc tới xem một chút hay không?”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền vội vàng xin lỗi mở mắt, cố nén vết thương đau đớn nơi lồng ngực, muốn chống thân thể ngồi dậy, khách sáo và tôn trọng nói đối với Lâm Phượng Kiều: “Không cần, tôi nằm một chút sẽ tốt. Cám ơn bà Chu…”
Tiểu Nhu một mình, đứng ở sau lưng mẹ, rất đau lòng và gấp gáp nhìn anh.
“Vậy thì nằm, đừng động!” Trương Hoa vội đi tới bên giường, vươn tay hơi nắm bờ vai của anh, khách sáo cười nói: “Ở nhà chúng tôi không cần khách sáo. Kim Ngọc Mãn Đường của cha vợ tôi quả thật không phải người bình thường chịu nổi, lúc tôi đến đây, uống 3 ly, ngủ ba ngày. Anh thì tốt hơn, uống 3 ly, còn có thể chịu đựng được!”
Lãnh Mặc Hàn cố nén vết thương, nửa nằm ở trên giường, khiêm tốn cười một cái.
“Tiểu Nhu!” Lâm Phượng Kiều vội vàng xoay người, gấp gáp nhìn con gái nói: “Con mau mau đi lấy khăn lông nóng lau cho Lãnh Phó tổng! ! Cả người cậu ấy cũng đầy mồ hôi! Một chút nữa mẹ đi xuống trách cha con!”
“À ồ! !” Tiểu Nhu vội xoay người đi vào phòng tắm, mở nước nóng, chuẩn bị khăn lông nóng! !
Lãnh Mặc Hàn khẽ chớp mắt, nhìn Tiểu Nhu một cái, lúc này mới nữa xin lỗi, hơi gật đầu một cái, nói với Lâm Phượng Kiều: “Thật sự xin lỗi, bà chủ, mang thêm phiền toái cho mọi người rồi.”
“Thật không cần khách sáo!” Lâm Phượng Kiều cố ý giận trách nhìn thoáng qua dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn thành thật cẩn thật, cũng ưa thích bật cười nói: “Mọi người có thể tới nhà chúng tôi ngồi một chút, chúng tôi rất vui vẻ! Cứ yên tâm ở chỗ này nghỉ ngơi, nếu như thật sự không muốn chuyển chỗ, tôi sẽ bảo Tiểu Nhu xuống dưới lầu ngủ, tối nay cậu nghỉ ngơi ở chỗ này.”
Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường, chỉ đành phải cười khẽ, có chút lúng túng, không biết nên nói gì cho phải…
“Khăn lông nóng đến rồi!” Tiểu Nhu lập tức cầm khăn lông trắng nóng hổi, gấp thành hình vuông, nhanh chóng đi ra, Lâm Phượng Kiều và Trương Hoa nhìn thấy cô ra ngoài, liền không quấy rầy Lãnh Mặc Hàn nghỉ ngơi nữa, cũng đứng lên nói: “Mau mau lau cho Lãnh Phó tổng, mẹ và anh rể của con đi xuống hái chút nhân sâm tươi nấu một chút canh giải rượu!”
“À…” Tiểu Nhu đứng ở một bên, có chút ngượng ngùng và xấu hổ cầm khăn lông nóng, cúi đầu không dám lên tiếng.
Trương Hoa nhịn cười, nhìn cô em vợ một cái, mới đỡ mẹ vợ cùng nhau đi khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi xuống lầu…
Gian phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại bóng cây nhãn long nặng nề ở phía trước cửa sổ, quét qua sàn nhà trơn bóng, gió thu đưa tới mùi vị ngọt ngào.
Tiểu Nhu cầm khăn lông ấm, mắt to khẽ di động, có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, cảm thấy trên trán anh vẫn chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng cũng ướt rồi, trong lòng của cô căng thẳng, khẽ cắn môi dưới, do dự một lát, mới chậm rãi di động bước chân đi về phía bên giường, chậm rãi ngồi ở bên cạnh anh…
Lãnh Mặc Hàn cũng nửa nằm trước giường, khuôn mặt tái nhợt, trên trán lại chảy mồ hôi lạnh, hai mắt hấp dẫn lại lóe lên, hơi lộ ra một chút bình tĩnh, nhìn dáng vẻ cô có chút lo sợ và lúng túng, liền hiểu rõ cười cười, hơi nhắc hai chân thon dài của mình ra khỏi thân thể mềm mại của cô một chút, mới nói: “Tôi rất vô dụng phải không?”
“À?” Tiểu Nhu cầm khăn lông nóng, quay mặt sang, trợn to hai mắt thật dịu dàng nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, không nhịn được cười nhẹ nói: “Mấy ly rượu tôi đã thành ra như vậy, để cho cha của cô chê cười.”
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, vội vàng hơi xoay người, nhìn anh lắc đầu một cái, nói: “Không có, không có! Anh đừng suy nghĩ quá nhiều. Thật ra mặc dù cha của tôi thích uống rượu, nhưng không thích người uống rượu dáng vẻ say như chết! Ông ấy nói dáng vẻ này, còn không bằng đừng uống !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền không lên tiếng, nửa nằm trước giường, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn một vòng gian phòng nhỏ ấm áp, chỉ có tủ treo quần áo bằng gỗ và bàn đọc sách đơn giản, có thêm chính là cái giường nhỏ mình đang nằm, ở giữa trải tấm thảm màu trắng, hết sức đẹp mắt… ánh mắt anh chậm rãi di chuyển ở bên trong phòng, lại cảm thấy khuôn mặt của mình có chút ấm áp, sắc mặt của anh hơi ngưng lại, ánh mắt di động, nhìn cô gái trước mặt…
Tiểu Nhu không nói gì thêm, mà khẽ cắn môi dưới, ngồi gần Lãnh Mặc Hàn một chút, cầm khăn lông nóng, dịu dàng dừng ở trên khuôn mặt anh đầy mồ hôi, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, lại rất cẩn thận đặt khăn lông nóng trên trán của anh, má trái, cổ, rồi tới xương đòn rất khêu gợi của đàn ông, lập tức nhìn đến áo sơ mi trắng của anh mở ra hai cúc áo, lồng ngực màu đồng lộ ra một chút làn da rất cảm tính và hấp dẫn, mùi thuốc cũng làm cho này người tăng thêm mấy phần khí phách đàn ông, cô gái này liếc về đến lồng ngực kiên cố, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu…
Hai tròng mắt hấp dẫn của Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nhìn chăm chú cô gái trước mặt, mái tóc dài đến eo, hôm nay khó được dịu dàng như vậy, sắc mặt ửng hồng, nhất là cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, đầy đặn và sưng đỏ giống như còn giữ lại nụ hôn nồng với cô ngày hôm qua, anh khẽ mỉm cười, vươn tay, ngón trỏ chạm nhẹ cánh môi ngọt đỏ mọng của cô một chút…
Tiểu Nhu lập tức hoảng sợ, chợt cảm thấy cánh môi tê dại, mặt cô lại mắc cỡ đỏ bừng, khẽ ngẩng đầu a một tiếng, không dám nhìn anh, chỉ rất lúng túng đứng lên nói: “Khăn lông lạnh, tôi đi hâm lại! !”
Cô gái này vội vàng cầm khăn lông xoay người đi vào phòng tắm! !
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn bóng dáng cô gần như trốn chạy, khẽ mỉm cười. . . . .
Phòng tắm nho nhỏ! !
Tiểu Nhu đứng trước ở bồn rửa tay đựng nước nóng, ngâm khăn lông trắng như tuyết ở trong nước, nhớ tới ngón tay Lãnh Mặc Hàn mới vừa chạm nhẹ bên môi của mình, làm cho trong lòng cô cảm thấy hỗn loạn, vội vàng cắn chặt môi dưới, muốn để đau đớn che giấu cảm giác tê dại, nhanh chóng đưa tay khuấy khăn lông trong nước nóng, sau khi ngâm đủ nhiệt độ, liền nhanh chóng vắt khô, lại vội vàng đi ra, lại nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn có thể thật sự hơi say, người đã nằm ở trên giường mình, hơi nâng chân lên, tay gát ở trên trán mình, nhắm mắt lại, lồng ngực phập phòng, trầm trầm ngủ mất…
Cô cầm khăn lông nóng, nhìn anh dáng vẻ như vậy, lúc này vẻ mặt mới dám lộ ra đau lòng và dịu dàng, người cầm khăn lông nóng, từ từ đi tới, vừa ngồi ở bên thân thể to lớn của anh, vừa mở to mắt, nghiêng mặt nhìn tay anh gát trên trán, mí mắt khẽ nhắm, chóp mũi thật đầy, môi mỏng lộ ra một loại trầm lạnh thật sâu, trái tim của cô đập thình thịch, do dự một lát, vẫn đưa khăn lông nóng, nhẹ nhàng lau chùi má trái của anh…
Lãnh Mặc Hàn khẽ chớp mắt đau rát, chậm rãi hé mắt, che giấu ánh sáng hấp dẫn, nhìn cô gái trước mặt…
Sắc mặt Tiểu Nhu cũng ửng hồng, dừng lại động tác, nhìn Lãnh Mặc Hàn hơi thở đàn ông mạnh mẽ nhào về phía mình, lại truyền đến trải nghiệm và tim đập mạnh trước nay chưa từng có. . . .
Lãnh Mặc Hàn hơi buông cánh tay, nằm ở trên giường của cô gái dịu dàng, hơi chớp tròng mắt dịu dàng, nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu như vậy, dùng một giọng nói cảm tính, thật trầm, cười nhẹ hỏi: “Chuyện gì vậy ?”
“À… Không có việc gì…” Tiểu Nhu mắc cỡ hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu…
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh, nhìn cô gái mềm mại lại căng thẳng ở trước mặt, có lẽ hiểu cô, liền khẽ mỉm cười, vươn tay, vén nhẹ tóc trên trán cô, để cho mình nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt của cô hơn…
Tiểu Nhu lại giật mình, lần này, lại có hơi can đảm quay mặt sang, nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra một chút nghiêm nghị, dùng ngón tay, vén nhẹ sợi tóc mềm mại của cô khẽ rũ xuống, ngón giữa xẹt qua khuôn mặt trơn mềm của cô, mới cười khẽ nói: “Đi ra ngoài đi…”
“… …” Tiểu Nhu trợn to hai mắt, nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô gái này, chậm rãi mỉm cười, nói: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình ngủ một chút, xem ra tôi không qua được cửa ải Kim Ngọc Mãn Đường này…”
Trong lòng của Tiểu Nhu không khỏi căng thẳng, nghe tin tức này, giống như trái tim bị đâm thủng một cái lổ, trống trơn, lạnh lẽo, nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn thật lòng nhìn cô gái trước mặt, bật cười nói: “Tôi không biết tương lai tôi sẽ có con gái, có gia đình hay không, nhưng gia đình của cô thật rất hạnh phúc hoàn chỉnh, từng người đều rất tốt… Để cho tôi không nhịn được nhớ tới cuộc sống không hoàn chỉnh của mình, tôi có thể cả đời làm bạn và chăm sóc em gái. Cuộc đời của tôi rày đây mai đó … Hôm nay tôi tới nơi này, suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng tôi cảm giác, cho dù tôi làm như thế nào, cũng không hòa hợp vào một gia đình đủ và hạnh phúc giống như cô. Bởi vì tôi đã quen sống một mình, quả thật tôi không biết làm sao bày tỏ sự quan tâm và hiếu thuận, thậm chí có lúc im lặng giống như đầu gỗ. Xem ra, suy nghĩ của tôi, vẫn còn quá đơn giản. Thật ra cô xứng đáng gặp được người tốt hơn, người cha cô mong đợi làm chồng của cô, làm con rể nhà họ Chu… Tôi không phải không có lòng tin, tôi chỉ không đành lòng…”
Tiểu Nhu mở to mắt, lập tức, không biết nên nói gì…
Lãnh Mặc Hàn lại đau lòng nhìn cô gái trước mặt, thở dài một hơi, lại đưa ra tay, mỉm cười sửa lại tóc trên trán cô, nói: “Sau này chúng ta vẫn bạn bè tốt nhất, cô có chuyện gì, tôi nhất định sẽ dốc hết sức… giúp đỡ cô và chăm sóc cô. Nếu như cô không ngại, tương lai cô muốn chọn lựa chồng, tôi sẽ ở bên cạnh cô, cho cô một chút ý kiến…”
Tiểu Nhu vẫn ngồi ở trên giường nệm mềm mại, nghe nói như vậy, lại lặng lẽ cúi đầu. . .
“Đi ra ngoài đi… Đừng để cho cha của cô hiểu lầm…” Lãnh Mặc Hàn lại mỉm cười thúc giục.
Tiểu Nhu lại trợn to hai mắt, suy nghĩ một chút, rốt cuộc dịu dàng mở miệng nói: “Thật ra… Cha tôi thích uống rượu với người, nhất định không say không về, nhưng… Ông ấy lại… Không thích con rể uống rượu…”
Lãnh Mặc Hàn hơi nhắc mí mắt, nhìn cô gái trước mặt.
Tiểu Nhu lại lộ ra vẻ mặt thật ngây ngô, nhìn Lãnh Mặc Hàn cười ngọt ngào, rất nhẹ nhàng nói: “Lãnh Phó tổng, anh từ từ nghỉ ngơi, tôi đi xuống… Tối nay anh nghỉ ngơi ở phòng của tôi đi. Tôi . . . . . Tôi ngủ với chị gái !”
“Cô ngủ với chị gái? Chị của cô đã kết hôn…” Lãnh Mặc Hàn khẽ cười nhìn cô, nói.
“Không sợ! Anh rể tôi thương tôi,”
“Không nên nằm ngủ trên giường đàn ông khác!” Lãnh Mặc Hàn nói xong, người đã nằm xuống, nhắm mắt lại lần nữa, nghỉ ngơi…
“… . . . .” Tiểu Nhu quay mặt sang, im lặng nhìn dáng vẻ anh nhắm mắt nghỉ ngơi, liền không nói chuyện nữa, chậm rãi đứng lên, từng bước đi ra ngoài…
Tròng mắt Lãnh Mặc Hàn khẽ di động, giống như ngủ thiếp đi, hơi thở nơi lồng ngực phập phồng nặng nề…
Tiểu Nhu từng bước từng bước đi về phía trước cửa phòng, cảm thấy hơi thở của người sau lưng đã nặng nề, cô liền không lên tiếng nữa, vươn tay nắm khóa cửa, mở mạnh ra…
“A … ” Đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cùng nhau ngã vào, nằm ở trên đất kêu la ! ! !