Chương 1041: ĐỪNG ! !
Mùa thu thật đến rồi! !
Nhiệt độ từ từ hạ xuống, một trận gió quét qua trên lá xanh, đung đưa trái phải ! !
Tiểu Nhu mặc áo len màu trắng tinh, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, lưng đeo ba lô, nhanh chóng đi ra tòa nhà nhân viên, vẻ mặt lộ ra một chút căng thẳng và kích động, chuyển qua sân cỏ xanh biếc, dựa theo lão đầu bếp căn dặn, đi tới chỗ chú Chu ở bộ phận cây cảnh, lấy kỷ tử ở trong vườn ông mới trồng, cô vừa đạp cỏ xanh mềm mại đi về phía trước, vừa có chút vội vàng nhìn quanh bộ phận cây cảnh ở đầu kia, vừa vặn nhìn thấy chú Chu, đang từ một gốc cây xoài đi ra, cô vội vã đi tới nói rõ lý do với chú Chu ! !
Chú Chu nghe xong, liền cười mắng lão đầu bếp một câu, mới đưa chung sứ trắng lớn bằng bàn tay cho Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu lập tức nở cười ngọt ngào, thật thà, vui vẻ nhận lấy, khéo léo nói cám ơn chú Chu, ngay lập tức cầm chung kỷ tử, nhanh chóng đi tới phòng ăn ngự tôn! !
Phòng bếp! !
Lão đầu bếp đang đứng ở trước bếp lò nóng hổi, tay cầm một con dao sắc bén, ở trước mặt của hai học trò, đặt nhân sâm tám trăm năm ở trước mặt lên tầm thớt gỗ dày, đầu tiên đập mạnh, ầm ầm ầm ầm ầm, sau đó cắt nhân sâm thành hạt lựu, lại bỏ chúng vào trong chung sứ trắng, dùng chày không ngừng giã nát, vừa giã vừa ngửi mùi vị hoang dã thật sự nồng đậm khó được, nghĩ tới nhân sâm tám trăm năm này, tùy ý dùng làm canh uống…, thật sự là lãng phí mà !
“Sư phụ, gạo nếp chuẩn bị xong! !” Một học trò mang một chén gạo nếp trắng đưa đến trước mặt lão đầu bếp, lại mang táo đỏ, các loại gừng ngọt, đưa đến trước mặt lão đầu bếp!
“Kỷ tử đến rồi! !” Vẻ mặt Tiểu Nhu nhiệt tình và hưng phấn cầm chung kỷ tử, đi vào phòng bếp, vui vẻ cười nói!
“Tốt! Đặt ở chổ này!” Lão đầu bếp ngâm gạo nếp trắng và táo đỏ, dùng bàn tay nóng đè xuống, vo một lúc, mới nói đùa: “Tiểu Nhu ! Cô đem nhân sâm tám trăm năm này nấu canh đưa cho người ta uống…, trong lòng không đau sao?”
“Không đau lòng!” Tiểu Nhu lập tức ngây ngô, cười nói: “Lãnh Phó tổng là bạn bè của tôi! !”
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Lão đầu bếp nghe lời nói ngây ngô này, dù sao cũng là người thế hệ trước, tự nhiên biết đạo lý này, liền nói đùa: “Tôi nghĩ nha! Nhân sâm quý giá như vậy cho Lãnh Phó tổng ăn, phải làm con rể của cha cô mới có thể lấy lại vốn đấy!”
Mặt của Tiểu Nhu thoạt đỏ bừng, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn lão đầu bếp nói: “Không có, không có! Không có ý này!”
“Ha ha ha! !” Lão đầu bếp lại cười một trận ! !
Cửa phịch một tiếng mở ra! !
Trần Mạn Hồng đột nhiên giống như tượng phật, đứng ở bên cửa, ôm vai nhìn những người bên trong phòng bếp! !
Tiểu Nhu cũng xoay người, thật căng thẳng nhìn Trần Mạn Hồng, hoảng sợ đến nói không ra lời, theo bản năng chuyển người, muốn che giấu nhân sâm tám trăm năm!
“Che cái gì chứ ?” Trần Mạn Hồng bước nhanh tới, lạnh lẽo đẩy Tiểu Nhu ra, liếc nhân sâm cắt nhỏ trong chén một cái, nói thẳng: “Nhân sâm này, thật không phải là trong kho lạnh phòng ăn chúng ta chứ? Bày lên mặt bàn sao? Nhân sâm của phòng ăn chúng ta, ít nhất mười năm trở lên! !”
Lão đầu bếp nghe nói như vậy, vẫn còn đang vo gạo nếp, thêm một chút kỷ tử rửa sạch sẽ, nhưng chỉ cười cười không có lên tiếng!
Tiểu Nhu trợn to hai mắt, đứng ở một bên, không dám ra tiếng, chỉ cúi đầu thật thấp!
Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm con bé đáng chết này, dáng vẻ sợ hãi rụt rè, hừ một tiếng nói: “Một chút nữa đưa canh đi qua, cẩn thận một chút! Nghe nói bên Hoàn Á, một nữ Phó Tổng từ nước Anh trở lại, nghe nói người đó là trợ lý của Tổng Giám đốc Trang, làm việc hết sức rõ ràng cùng lưu loát, ánh mắt rất sắc bén, chút nữa đi qua, đừng làm mất mặt tôi! Biết chưa?”
Tiểu Nhu im lặng một lát, mới trực tiếp ô ô a a nói: “Biết. . . . . . Biết rồi. . . . . .”
Trần Mạn Hồng lại hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, mới xoay người đi ra ngoài!
“Này, Quản lý Trần!” Lão đầu bếp vừa đem gạo nếp và bột nhân sâm toàn bộ đặt vào trong bụng gà, mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, bật cười nói: “Nhân sâm này là của Tiểu Nhu bỏ ra, hóa đơn hôm nay xem của người nào! ?”
Trần Mạn Hồng lập tức sắc bén xoay người, nhìn lão đầu bếp tức giận nói: “Dĩ nhiên dựa theo như nhân sâm mười năm, tính cho Tổng Giám đốc Trang! ! Hoặc Phó Tổng Giám đốc! ! Cầm hóa đơn này qua đó, người nào ký tính cho người đó! Dù sao không phải là của Trần Mạn Hồng tôi! ! Cũng khẳng định không tính là phòng ăn ngự tôn tôi! Dựa vào cái gì! ? Hừ! !”
Cô nói xong, người đã nhanh chóng xoay người, phịch một tiếng, đóng cửa lại đi thẳng ra ngoài! !
Tiểu Nhu nhìn Trần Mạn Hồng đi ra ngoài, mới thở phào một hơi.
Lão đầu bếp lại cười rộ lên, hài hước nói: “Nếu như cô ấy biết, gốc cây là nhân sâm tám trăm năm, nhất định tự mình cầm hóa đơn giá trên trời đi qua, để cho Tổng Giám đốc ký! ! Như vậy, khẳng định thành tích thi đua tháng này của cô ấy nhất định đạt điểm max!”
Mọi người cùng nhau phì cười, Tiểu Nhu cũng chỉ ngây ngốc nở nụ cười, vẻ mặt liền lộ ra căng thẳng ngây ngô, nhìn lão đầu bếp tiếp tục nấu canh gà nhân sâm ! !
***
Bệnh viện! !
Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường bệnh, nhìn Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai ngồi chung một chỗ trò chuyện vui vẻ, Tiêu Đồng đang ngồi ở nơi đó gọt táo cho mọi người ăn, sau đó Trang Hạo Nhiên lợi dụng ngắn ngủi thời gian nghỉ ngơi, ngồi ở ghế sa lon một người, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc, căn dặn Tào Anh Kiệt, tất cả khách sạn của tập đoàn Á Châu đã bắt đầu thi kiểm tra thăng chức cuối năm, mà tập đoàn khách sạn Hoàn Á bên Âu châu cũng đang căng thẳng chuẩn bị kiểm tra cuối năm, bảo Tào Anh Kiệt theo sát một chút!
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, theo thói quen hai tròng mắt lóe lên, dừng lại, suy nghĩ một chuyện, mới xoay người nhìn Tào Anh Kiệt nói: “Cậu có thời gian bắt tay vào chuẩn bị thi đấu chức vị chuyên môn của tập đoàn Á Châu và tập đoàn Hoàn Á một chút! Phái ra tuyển thủ ưu tú nhất khắp nơi dự thi! Có thời gian chuẩn bị một phần tài liệu cho tôi.”
“Được!” Tào Anh Kiệt hơi nghiêm túc gật đầu một cái, anh tốt nghiệp Học viện Quản lý khách sạn ưu tú nhất trên thế giới, đối với nghiệp vụ vận hành và điều khiển khách sạn, có tiếng thành thạo trong nghề, đã từng dựa vào kỹ năng chuyên nghiệp, cứu vớt rất nhiều khách sạn và ngành ăn uống! !
Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, như có như không lắng nghe lời nói của bọn hắn, hai mắt lại thỉnh thoảng theo bản năng liếc về phía cạnh cửa, tâm trạng không khỏi có chút căng thẳng. . . . . .
Trương Thục Dao đứng ở bên cửa sổ sát đất, trước hai cái bàn tròn lớn, nhìn ở trên bàn tròn để gần 32 ly trà nhiều loại, nước trái cây, còn có trà sâm, nghĩ tới Lãnh Mặc Hàn mới vừa tỉnh lại, trái cây không muốn ăn, trà không muốn uống…, cơm cũng không muốn ăn, cô cũng vội muốn chết, đích thân điều chế nước trái cây việt quất ấm, mặt nở nụ cười dịu dàng, đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, đưa nước trái cây tới, nói: “Đây! Uống đi. . . . . . Nước việt quất ấm!”
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
“. . . . . . . . . . . .” Trương Thục Dao lập tức im lặng cầm nước trái cây, thật bất đắc dĩ, nói thẳng: “Tôi nói! Rốt cuộc anh muốn uống cái gì hả? Lúc nảy bác sĩ đã vào, nói anh có thể ăn uống, ít nhất phải uống chút gì chứ?”
“Không cần, bị nhạt miệng, không muốn ăn!” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt trực tiếp từ chối.
Tiêu Đồng vừa gọt táo, vừa nhịn cười, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn một cái. . . . . .
Trương Thục Dao lập tức hết sức sắc bén nhìn thoáng qua Tiêu Đồng, cố ý nói: “Có phải cô biết cái gì hay không? Ví dụ như anh ấy thích ăn gì, uống gì?”
“Tôi không nói cho cô! Mặc Hàn là của tôi!” Tiêu Đồng không nói hai lời, liền đi tới bên Lãnh Mặc Hàn ngồi xuống, đầu nghiêng đến trên bả vai của anh!
Lãnh Mặc Hàn thở ra một hơi, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lại ý thức liếc cánh cửa kia một cái.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở tại chỗ, nhắc mí mắt, nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn, hơi nghi ngờ.
Rốt cuộc. . . . . .
Tiếng bước chân êm ái truyền đến, sau đó bóng người đi qua bên tường thủy tinh trong suốt phòng bệnh, mặc dù màn cửa sổ đóng, nhưng vẫn thấy bóng dáng kia không cao, Lãnh Mặc Hàn lập tức hơi có chút căng thẳng, hai mắt nhanh chóng chớp lóe, nhìn chằm chằm cánh cửa kia. . . . .
Quả thật tiếng gõ cửa lặng lẽ vang lên.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, lại quay mặt nhìn cánh cửa kia, mới dùng thân phận Tổng Giám đốc, đáp: “Vào đi!”
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra. . . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lập tức ngồi thẳng người, hai mắt nóng bỏng nhìn bóng dáng xinh đẹp bên cửa, khuôn mặt mới vừa kích động, nhanh chóng ảm đạm.
Văn Văn mặc đồng phục khách sạn, tay bưng hộp giữ ấm chuyên dụng của khách sạn, hết sức cung kính đứng ở bên cửa, thật căng thẳng gật đầu chào Tổng Giám đốc cùng Phó Tổng Giám đốc, nói: “Tổng Giám đốc, các vị Phó tổng, tôi là tổ trưởng phòng ăn ngự tôn, Trần Văn Văn! Nghe được Thư ký Tiêu nói thân thể của Lãnh Phó tổng không thoải mái, muốn uống canh, chúng tôi liền nói lão đầu bếp đặc biệt hầm canh nhân sâm mười năm đưa tới cho Phó tổng!”
Anh mắt Trang Hạo Nhiên có chút sắc bén nhìn Văn Văn, có chút xem kỹ, mới khẽ mỉm cười nói: “Đưa vào!”
“Vâng!” Trong đáy lòng Văn Văn thở phào một hơi, thật cẩn thận bưng chén canh đi vào, Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trên giường bệnh, cảm thấy thần kinh mình buộc thật chặt, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm dáng vẻ Văn Văn căng thẳng và lo sợ thưa dạ, cảm thấy cơn tức giận mới đè xuống lồng ngực, lại muốn nổ tung rồi ! !
“Này! !” Lâm Sở Nhai nhìn Văn Văn thật căng thẳng đi vào, liền cười hỏi: “Kì lạ! ! Tôi còn tưởng rằng là Tiểu Nhu đưa tới !”
“Đúng vậy!” Tiêu Đồng cũng ngạc nhiên nhìn Văn Văn, cười hỏi: “Không phải tôi căn dặn để Tiểu Nhu đưa tới sao?”
Trương Thục Dao nghe nói như vậy, liền có chút ngạc nhiên nhìn Văn Văn!
Lãnh Mặc Hàn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô! !
Văn Văn đứng ở một bên, có chút căng thẳng, cười nói: “Tiểu Nhu, ngày mai cô ấy sẽ phải thi kiểm tra thăng chức, cho nên không có cách nào tới đây! Đây là lần thứ ba tổ trưởng kiểm tra cô ấy, nếu như không qua, có thể sẽ phải trừ tiền lương, có thể vì như vậy, có chút căng thẳng thôi. . . . . .”
Mặt của Lãnh Mặc Hàn cứng rắn, sau đó hai mắt mãnh liệt lóe lên, tay không tự chủ níu chặt ga giường, mím chặt môi không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên theo bản năng liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, mới khẽ mỉm cười, nhìn Văn Văn nói: “Biết rồi. Để xuống đi!”
“Vâng . . . . .” Văn Văn liền thật cẩn thận từ trong hộp giữ ấm bưng chén canh ra, đặt ở trên bàn nhỏ bên giường bệnh, lại cẩn thận mở nắp chung cái, lập tức một mùi nhân sâm nồng đậm lan ra cả phòng bệnh, làm người ta ngửi được tinh thần cũng thoải mái! !
Khứu giác Trang Hạo Nhiên nhạy bén, ngửi được mùi vị chén canh này, mới nghi ngờ cười nói: “Cái này. . . . . . Chỉ là nhân sâm mười năm?”
“Vâng!” Văn Văn cung kính gật đầu, liền bưng chén canh đưa về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: “Canh này là lão đầu bếp chúng ta tự mình giám sát, ước chừng đã đủ năm! Mua hàng cũng có ghi chép!”
Cô nói xong, liền rất quy củ bưng đến trước mặt của Lãnh Mặc Hàn. . . . . .
Sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn cứng rắn, trực tiếp tức giận dùng tay ngăn lại, lơ đãng quét chén canh kia, nói một câu không ăn!
Soảng . . . . . .
Văn Văn bất ngờ, tay bưng chén canh, bị Lãnh Mặc Hàn ngăn, làm cho chén canh cứ như vậy soảng một tiếng, đập xuống sàn, văng tung tóe đầy đất! !
“Không cần. . . . . ” Một giọng nói đau lòng đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến! !
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, kinh ngạc không ngờ nhìn thấy Tiểu Nhu mặc áo len trắng và váy ngắn màu đen, vội vàng chạy vào phòng bệnh, vẻ mặt lộ ra rất đau lòng, hai mắt tràn đầy nước mắt, nhìn chén canh cứ như vậy bị hất ngã trên mặt sàn, đây chính là canh sâm mình canh chừng nấu ba giờ. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhu! !