Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907: CHỜ ANH TRỞ VỀ

“Bùm . . . . . . . . . .”

“Bùm . . . . . . . . . .”

Hai tiếng vang, đồng thời từ mặt biển mênh mông truyền đến! !

Chiếc Mercedes đang nhanh chóng rơi xuống đáy biển, Trang Hạo Nhiên đối mặt với trận gió khổng lồ, cũng nhanh chóng lao xuống biển, lập tức bị sóng cuộn trên mặt biển, đập tới làm cho cả người anh cảm thấy đau đớn khổng lồ, anh kêu to một tiếng, liền tung người bay vào trong biển, hứng lấy mặt biển xanh trong suốt, nước mắt của anh từng viên hòa vào trong biển, vẫn khổ sở đóng hơi thở, đôi tay bắt đầu quạt khắp nơi, theo thế nước, khổ sở tìm Đường Khả Hinh. . . . .

Chiếc Mercedes ở trên mặt biển trôi nổi trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi chìm xuống, nước nhanh chóng thông qua sau đuôi xe tràn vào, tài xế đã hôn mê, Đường Khả Hinh một mình ôm chai rượu đỏ, kích động rơi lệ, theo nước tràn tới, xông lên sườn xe phía trước, vươn tay không ngừng lay tài xế đã hôn mê, kêu to: “Anh tỉnh lại đi! ! Tỉnh lại đi ! !”

Thế nước nhanh chóng dâng lên đến trên đùi Đường Khả Hinh, trên người, ngang hông. . . . . .

Hai mắt của cô tràn lệ, không để ý tới thế nước ào ạt và chỉ còn lại một chút không gian nhỏ ngột ngạt, lo lắng an nguy của tài xế, nắm chặt bả vai anh đang hôn mê, không ngừng lay động, kêu to: “Anh tỉnh lại đi! ! Mau tỉnh lại đi ! Anh biết bơi, anh phải lập tức rời khỏi! ! Tỉnh lại đi ! ! !”

Cô kích động tràn rơi lệ, đổ mồ hôi không ngừng gọi to! ! !

Thế nước chợt xông tới, sắp ngập đến bả vai Đường Khả Hinh, lập tức đến cằm của cô, sắp tràn đến khuôn mặt tài xế hôn mê rũ xuống, cô thở hổn hển, cố ngẩng đầu lên, nhìn nước biển sắp đắm chìm mình, cô vẫn còn đang trong nước nắm kéo quần áo tài xế, nhìn nước sắp tràn đến trên mặt của anh, cô lập tức bỏ chai rượu đỏ trong tay, đôi tay nắm chặt cổ áo của anh, nâng cằm của anh, lơ lửng khổ sở trên mặt nước biển . . . . . .

Khả Hinh, em đang ở đâu?

Trang Hạo Nhiên ở trong biển, hông ngừng bơi vòng quanh, khổ sở mở đôi mắt càng lúc càng mông lung nhìn khắp nơi . . . . . .

Trong ghế xe! !

Nước mãnh liệt nhanh chóng tràn vào bên trong xe, cho đến bao phủ cả buồng xe! !

Đường Khả Hinh ngậm miệng, hai mắt mở ra, vẫn nổi trong nước, không ngừng dùng đôi tay lôi kéo tài xế hôn mê, không ngừng lay động, trong lòng cảm thấy có lỗi và đau lòng khóc thút thít, cô không muốn có sinh mạng mới chôn theo. . . . . .

“Thùng thùng thùng thùng!”

Dưới biển sâu mênh mông, tiếng thùng thùng thùng thùng truyền đến.

Đường Khả Hinh lập tức quay mặt sang, ở trong nước trong suốt và mông lung, không ngờ nhìn thấy cả người Trang Hạo Nhiên lơ lửng ở ngoài cửa sổ phía sau xe, khuôn mặt đang khổ sở, muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ họng, đang thâm tình nhìn mình, tay không ngừng kéo cửa xe, nhưng kéo thế nào cũng kéo không ra. . . . . . Hai tròng mắt của cô lập tức tràn lệ, đóng chặt miệng, tay ở trong nước chống mạnh ghế xe, để cho thân thể trôi nổi tới bên cửa sổ, rất thâm tình đau xót nhìn Trang Hạo Nhiên ngoài cửa sổ, tay lập tức muốn mở khóa cửa xe, không ngờ cô mở thế nào cũng mở không ra, cô không cẩn thận thở bọt khí trong nước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên căng thẳng, đôi tay lập tức chống ngoài cửa xe, lo lắng nhìn Đường Khả Hinh bị ngộp nước, anh lại giận dữ, nhịn thân thể đau đớn, tay liều mạng mở cửa xe, nhưng kéo thế nào cũng kéo không ra, anh biết ngay lúc nảy bắn nhau, có lẽ tài xế vì bảo vệ an toàn cho Đường Khả Hinh, khóa cửa xe lại, anh lập tức vỗ cửa sổ xe, nhìn Đường Khả Hinh ra dấu tay cố giữ hơi thở, để cho cô nhanh chóng đến chỗ tài xế, đè chốt mở khóa!

Đường Khả Hinh không hiểu, nổi trong nước, càng lúc càng khó chịu nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức bơi tới chỗ tài xế, vỗ mặt cửa sổ, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh nhắc nhở chỉ dưới chỗ của tài xế. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh mới hiểu ra, lập tức nương theo không gian nhỏ hẹp, bơi tới chỗ tài xế, đầu tiên kéo mạnh thân thể và cánh tay anh rũ xuống cạnh cửa, ngón tay nhấn mạnh chốt cửa cạnh cửa, ở trong nước nghe được một âm thanh bùm vang lên! !

Trang Hạo Nhiên lập tức kéo mạnh cửa sổ xe, nhưng kéo thế nào cũng kéo không ra, anh lập tức bơi tới chỗ ngồi phía sau xe, lại nén hơi thở giận dữ lôi kéo! ! !

Đường Khả Hinh cũng bơi tới chỗ ngồi cạnh cửa sau xe, rất vội vàng, đau lòng cách cửa sổ xe, thâm tình nhìn Trang Hạo Nhiên, chợt cảm thấy hơi thở trong người mình sắp dùng hết rồi, thân thể từ từ phình lên, đại não nhanh chóng thiếu dưỡng khí. . . . . .

Khả Hinh! ! Em phải kiên trì! ! !

Trang Hạo Nhiên lại dùng sức kéo mạnh cửa xe, hiểu rõ có thể xe mới vừa bị bắn đã bị hư hại, nhưng hai mắt anh vẫn tràn lệ, tay kéo mạnh cửa xe, trong lòng gấp gáp muốn ôm cô gái này, có thể trở thành ước nguyện cuối cùng trong cuộc đời, nước mắt của anh nhanh chóng tràn ra. . . . . .

Trong lòng Đường Khả Hinh đã đau khóc thành tiếng ngàn vạn lần, lúc này đôi tay chống trước cửa sổ xe, tràn lệ, rất tuyệt vọng và thâm tình nhìn người đàn ông ngoài cửa xe, vẫn còn đang cố gắng khổ sở kéo cửa xe, cô không có thời gian kịp cáo biệt, chỉ ở trong nước vung tay lên, vội vàng muốn anh đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên rơi lệ không chịu, chỉ phát điên kéo mạnh cửa xe, lại cảm giác hơi thở của mình đã dùng hết, trong đầu càng cảm thấy choáng váng, hai mắt dần dần mơ hồ không rõ, tuy nhiên khổ sở nhìn cô gái trong cửa sổ xe sắp ngộp thở vẫn rơi lệ, trái tim của anh rất bi thương, thê lương, gấp gáp trông mong nói: Khả Hinh, cố gắng kiên trì, nhất định phải cắn răng kiên trì. . . . . . Anh không muốn cùng em chia cắt hai thế giới. . . . . . thời gian chúng ta yêu nhau ở bên nhau vốn không nhiều. . . . . .

Anh lại kích động, lo lắng, tuyệt vọng kéo cửa xe! !

Rốt cuộc thân thể Đường Khả Hinh co quắp, khóc thút thít, nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ bơi ở trong nước, ánh mắt không ngừng lóe ra, cắn răng kiên trì mở cửa xe, cuối cùng cô không nhịn được mở miệng thả ra một ngụm hơi thở cuối cùng trong cuộc đời, khổ sở gọi: “Hạo Nhiên, đi đi. . . . . .”.

Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh khóc, đôi tay không ngừng vỗ cửa sổ xe, há miệng khóc gọi mình đi khỏi, hai mắt của anh lại tràn lệ, lắc đầu một cái, tay chống cửa sổ mặt, muốn nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, cắn răng gọi cô phải kiên trì. . . . . .

“Hạo Nhiên, đi đi. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong câu đó, nhất thời phát hiện nước biển lạnh lẽo vọt vào trong miệng của mình, thẳng xông vào thân thể của mình, cả người hoàn toàn hít thở không thông, khuôn mặt khổ sở khó chịu, cuối cùng nhắm mắt lại, trong miệng càng không ngừng thả ra bọt khí, thân thể tuyệt vọng bồng bềnh, đôi tay chậm rãi rũ xuống. . . . . .

“Khả Hinh! ! !” Trang Hạo Nhiên tràn lệ gọi cô gái mình yêu, vô cùng khổ sở quát to một tiếng, nâng quả đấm đập mạnh tới cửa sổ ! ! !

Một tiếng bùm thật mạnh vang lên ! !

Cửa xe ục một tiếng, chốt khóa xe cài chặt nhất thời buông ra! !

Trang Hạo Nhiên cảm giác không thể tin nổi cúi đầu, mở ánh mắt mông lung, lại nhìn thấy cửa xe mở hé ra một khe hở, hai mắt anh lập tức sáng lên, giống như thấy được hi vọng, tay thử lôi kéo, không ngờ mở được cửa ra, anh lập tức tung người vào bên trong xe, đôi tay nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của cô đang hôn mê, ở trong nước rơi lệ hôn kín cô, chậm rãi thả hơi thở trong miệng mình dùng để kéo dài sinh mạng vào trong miệng cô, sau đó nhanh chóng, một tay nắm bả vai tài xế, dung sức đàn ông chợt kéo anh ra, kéo hai người cùng nhau cố sức bơi lên mặt biển. . . . . .

Lúc này sóng biển mãnh liệt, toàn bộ thế giới giống như đất rung núi chuyển, Trang Hạo Nhiên một tay ôm chặt Đường Khả Hinh, một tay nắm chặt cổ tay tài xế, cố gắng để cho thân thể vọt lên, trong lòng bi thiết gọi to: “Kiên trì! ! !”

Bùm, bùm, bùm, bùm, bùm ! ! !

Vô số đạn phát sáng bắn vào biển sâu, lập tức vô số thợ lặn mặc đồ đen, bao gồm Thanh Bình rất giỏi bơi lội, lại lặn xuống nước, vẻ mặt khổ sở tìm người! !

Đám người Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai ngồi ở bên trong du thuyền, nhanh chóng nhìn xuống, lúc này đã người đàn ông không nhịn được tràn ra nước mắt, mới vừa muốn cao giọng gọi, lại nhìn thấy mặt biển mãnh liệt nổi lên vòng xoáy không tầm thường, không đến bao lâu, Thanh Bình cùng mọi người ôm lấy ba người, Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh cùng tài xế, nổi lên mặt nước, lúc này bọn họ mới nặng nề thở phào một hơi! !

“Mau! !” Thanh Bình vội vàng đỡ Trang Hạo Nhiên đã tỉnh lại, cùng Đường Khả Hinh và tài xế hôn mê nâng lên mặt thuyền, lúc này mấy bác sĩ cấp cứu nhào tới thật nhanh, một người muốn tiến lên cấp cứu cho Đường Khả Hinh! !

“Tránh ra! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đẩy bác sĩ ra, tự mình ướt đẫm tiến lên, dùng một chút hơi sức còn lại, quỳ trước mặt của Đường Khả Hinh đã hôn mê và khuôn mặt tái nhợt, đôi tay chồng lên, không ngừng nhấn mạnh trên ngực của cô, vừa nhấn mạnh ngực của cô, hai mắt vừa tràn lệ hổn hển nói: “Khả Hinh! ! Em hãy nghe anh nói! ! Anh là người đưa cho em chai rượu đỏ vào ba năm trước! ! Là anh ! Anh không có chết! ! Em mau tỉnh lại! Một mình đi Thiên đường rất cô đơn, tương lai chúng ta cùng nắm tay nhau đi! ! Mau tỉnh lại! ! Mau! ! Mau! !”

Anh vừa nói chuyện, vừa căng thẳng quỳ gối trước mặt của Khả Hinh, cúi người hà hơi cho cô, khi môi anh tiếp xúc được cánh môi lạnh lẽo của cô, nước mắt dọc theo cánh mũi chảy xuống, trái tim cảm  thấy vô cùng đau đớn, lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm cô gái nằm ở trên thuyền hôn mê bất tỉnh, sinh mạng bị đe dọa, nước mắt không ngừng rơi, làm hô hấp nhân tạo. . . . . .

Đám người Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên khổ sở, cũng không nhịn được tràn lệ. . . . . .

“Khả Hinh . . . . . . mau tỉnh lại! ! Anh yêu em! Khả Hinh! ! Anh yêu em, Khả Hinh, đừng bỏ anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Khả Hinh, hai mắt đóng chặt, giống như đã thấy linh hồn của cô bay lên Thiên đường, anh lại khổ sở rơi lệ, không ngừng cúi người hô hấp nhân tạo cho cô, vừa làm vừa nghẹn ngào khổ sở gọi: “Khả Hinh! ! Anh yêu em! Anh yêu em! Kiếp sau không biết có thể gặp được hay không, kiếp này chúng ta phải quý trọng lẫn nhau . . . . . cô nhóc của anh. . . . . . cô nhóc của anh. . . . . .”

Anh trở nên kích động, cúi người, lại muốn chồng đôi tay hô hấp cho cô, không ngờ tay chưa chống được, Đường Khả Hinh phun ra một hớp nước biển lạnh lẽo, cả người chợt giật mạnh, vẻ mặt khổ vo thành một nắm, lại phun mạnh nước biển trong miệng. . . . . .

“Tỉnh rồi! !” Mọi người đều kêu lên! !

Trang Hạo Nhiên lập tức chống mạnh mặt sàn, cúi xuống, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy lo lắng nhìn cô gái nằm ở mặt thuyền. . . . . .

Cuối cùng Đường Khả Hinh thở dốc mấy hơi, mở ánh mắt mơ hồ, nương theo mặt anh nhìn mình phủ xuống bóng mờ, mơ hồ nhìn người đàn ông kiên nghị trước mặt, tràn nước mắt, trái tim của cô đau xót, hai mắt không nhịn được tràn nước mắt, hơi thở như tơ, cuối cùng sâu kín, không còn hơi sức nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh mới vừa nói. . . . . . Anh chính là người ở trong bóng tối giao chai rượu đỏ cho em?”

Trang Hạo Nhiên tràn lệ, đau lòng nhìn cô, gật đầu một cái.

Đường Khả Hinh trở nên kích động nhìn anh, toàn bộ thế giới cảm thấy sôi trào mãnh liệt, nước mắt từng viên chảy xuống, lại nức nở nghẹn ngào hỏi: “Thật là anh sao?”

Trang Hạo Nhiên lại hối hận gật đầu, cuối cùng rơi nước mắt, lặp lại câu nói kia: “Tôi đã nếm qua máu của cô, mạng của tôi sẽ là của mạng của cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh chợt giật mình mất hồn, nước mắt từng viên chảy xuống, lập tức chỏi người lên, đưa hai tay ôm chặt cổ của người đàn ông này, khóc nói: “Không ngờ anh không có chết! ! Không ngờ anh không có chết! ! Trời ạ! Anh không có chết! ! Ba năm nay em nói chuyện với anh ở hai thế giớ khác nhau, nhưng không ngờ anh không có chết! ! Cám ơn Thượng Đế, em sống. . . . . . Em sống chờ anh trở về rồi. . . . . . Em sống chờ anh trở về rồi. . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên rất kích động, đau lòng ôm chặt cô gái trong ngực, ôm cô thật chặt, thật chặt, may mắn hai người lại một lần nữa tránh được kiếp nạn sống chết, ở người tan nặng ôm chặt nhau. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK