Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 570: CHỈ THAY THẾ, KHÔNG TRAO ĐỔI

“Chú dì, con rất nhớ hai người! !” Mọi người đang nói chuyện phiếm ở dưới lầu, Đường Khả Hinh mặc váy màu đen bó sát người, áo sơ mi màu xanh lá cây, mang giày cao gót màu đen, cổ áo hơi mở ra, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, dáng vẻ quả nhiên lộ ra mấy phần chín chắn, chạy như bay xuống lầu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu lại, nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc đồ này nở nụ cười đi xuống lầu, hai mắt anh hơi lộ ra dịu dàng.

“Chú dì!” Đường Khả Hinh nhào tới đến trước mặt Lưu Chí Đức hai người già bọn họ, lập tức ôm lấy bọn họ, vui vẻ cười nói: “Hai người đến đây lúc nào?”

“Ôi chao, Khả Hinh !” La Nguyệt Lan lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, biết vết sẹo bên má trái của cô cũng đã hết, hai mắt lập tức đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Dì cũng rất nhớ con, lúc ở quê hương, luôn nghĩ không biết con sống có tốt hay không, có bị uất ức hay không. . . . . .”

Đường Khả Hinh cũng cảm động nghẹn ngào nhìn dì.

“Khả Hinh! !” Lưu Chí Đức nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức kích động, nắm nhẹ cổ tay của cô, để cho cô ngồi ở bên cạnh, mới cảm khái lại đau lòng nói: “Mau tới đây! Để chú nhìn con thật kỹ một chút !”

Đường Khả Hinh cũng rất kích động nhìn Lưu Chí Đức, hai mắt đã rưng rưng, nghẹn ngào cười nói: “Chú, chú không cần lo lắng, con đi rất tốt! Nhã Tuệ chăm sóc con rất khỏe.”

“Chỗ nào? Ba mẹ, hai người cũng biết con lười, việc lớn việc nhỏ trong nhà, đều do cô ấy làm, cô ấy chăm chỉ như con kiến nhỏ.” Nhã Tuệ cũng rửa mặt xong, mỉm cười đi xuống lầu.

Người cả nhà cùng nhau nở nụ cười.

Trong không khí tưng bừng vui vẻ, Nhã Tuệ đi về phía giữa phòng khách, nhìn ba mẹ và Khả Hinh ngồi trên ghế sa lon dài và ghế sa lon một người, cô liền tùy ý ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nhìn cha mẹ.

La Nguyệt Lan nhìn thấy tất cả ở trong mắt, càng cười đầy thâm ý.

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh ngồi tại chỗ, thấy bộ dáng của bà dì, hai mắt khẽ lóe lên một cái, mới nở nụ cười nói: “Chú, dì, hai người ngồi xe lửa đường dài tới đây, nhất định rất vất vả, có muốn nằm nghỉ một lát hay không? Con bảo thư ký chuẩn bị bữa tiệc tiếp đãi mọi người.”

“Ôi, ôi, không cần, không cần.” La Nguyệt Lan vừa cười thật rất vui vẻ rất an ủi nói: “Ngồi xe lửa lâu như vậy, chỉ muốn nhìn hai con bé này một chút, chúng tôi có thật nhiều lời muốn nói đấy.”

“Đúng vậy. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói: “Trang tổng, lúc nảy thật sự cám ơn anh chiêu đãi ba mẹ của tôi, nếu như anh. . . . . .”

“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói: “Khó được chú dì tới đây, tôi bảo Tiêu Đồng chuẩn bị một chút thôi.”

“Không cần.” Nhã Tuệ lập tức ngăn lại, mỉm cười nói: “Ba mẹ của tôi khẳng định muốn tự tay  làm món ăn cho tôi.”

“Như vậy à?” Trang Hạo Nhiên vẫn hết sức săn sóc cười hỏi: “Sẽ không quá khổ cực chứ?”

“Không có.” La Nguyệt Lan nghe Trang Hạo Nhiên nói đến thư ký, lại nghe con gái gọi anh là Trang tổng, càng thêm hưng phấn nghiêng người tới trước, cười hỏi: “À, Nhã Tuệ, vị tiên sinh này. . . . . .”

“Dì gọi con Hạo Nhiên là được rồi.” Trang Hạo Nhiên lập tức cười nói.

“Mẹ!” Nhã Tuệ nhìn mẹ mỉm cười nói: “Vị này là Tổng Giám đốc Trang tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta. . . . . .”

Lưu Chí Đức nghe xong lời này, hai mắt lập tức sáng lên nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức nhớ lại chuyện gì, thân thể không khỏi cứng ngắc, khó trách tên này quen thuộc như vậy.

“Tổng Giám đốc?” La Nguyệt Lan giật mình hưng phấn nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: “Còn trẻ như vậy, làm Tổng Giám đốc sao.”

Trang Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng cười nói: “Đây là sự nghiệp gia tộc, con chỉ được đưa lên ngồi thôi”

“À, à. . . . . .” La Nguyệt Lan không biết nói gì, chỉ giương mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, cười vui vẻ.

Nhã Tuệ híp mắt nhìn ánh mắt của mẹ nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, lòng của cô hoảng hốt, lập tức có chút căng thẳng và lúng túng gọi nhỏ: “Mẹ! ! Mẹ làm sao vậy?”.

Đường Khả Hinh cũng cảm thấy ánh mắt của bà dì có chút không đúng, liền trợn to hai mắt tò mò quay đầu nhìn bộ dáng của bà có chút giống mẹ vợ nhìn con rể, cô không nhịn được cười phốc một tiếng.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, ban đầu còn có chút nghi ngờ, bây giờ là hiểu, cũng chỉ lúng túng đứng lên, cười nói: “Chú, dì, hai người ngồi nghỉ, con thu dọn những thứ đồ này cho mọi người.”

“Này này, không cần, không cần. Làm sao không biết xấu hổ để cho con phụ giúp.” Lưu Chí Đức liền vội vàng đứng lên nói.

Đường Khả Hinh cũng cười đứng lên, nói: “Chúng ta cùng nhau làm đi, hai người già ngồi đó, con và Tổng Giám đốc cất đồ xong, thuận tiện xin cho Nhã Tuệ nghỉ.”

“Xin nghỉ à?” Nhã Tuệ vẫn có chút căng thẳng nói: “Tối hôm qua mới mở tiệc, hôm nay nhất định có chuyện phải bận rộn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cười cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, nói: “Khó được chú dì đến đây, tôi gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, cô ấy sẽ phối hợp tốt.”

“Chuyện này. . . . . .” Nhã Tuệ vẫn có chút không yên lòng.

“Yên tâm.” Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng một câu nói, liền cầm điện thoại di động, gọi cho Tiêu Đồng.

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Bốn người Lâm Sở Nhai, bao gồm Tiêu Đồng cùng nhau vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh Á Châu, mới vừa thảo luận đến chuyện Johnson tối hôm qua, điện thoại di động vang lên.

“Alô, lão đại!” Tiêu Đồng nắm điện thoại di động, mỉm cười đáp nhẹ: “Chuyện gì?”

Trang Hạo Nhiên giúp Đường Khả Hinh mang khoai lang như ngọc đi ra trước vườn hoa, mới cầm điện thoại di động nói: “Ba mẹ Nhã Tuệ tới, cho nên tôi muốn để cho cô ấy nghỉ ngơi một ngày, cô gọi điện thoại đến phòng nhân sự của Châu Á nói một chút đi, xin nghỉ trừ lương, tôi bồi thường cho cô ấy gấp ba.”

“Tốt! Thay chúng tôi gửi lời thăm hỏi tới chú và dì.” Tiêu Đồng mỉm cười cúp điện thoại.

“Chú dì nào tới?” Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng hỏi.

Tiêu Đồng cất điện thoại di động, mới nhìn bọn họ cười nói: “Ba mẹ của Nhã Tuệ tới, Tổng Giám đốc bảo tôi gọi điện thoại đến bộ phận nhân sự xin phép cho cô ấy nghỉ.”

Lâm Sở Nhai nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng lên, rất gấp gáp đi tới, nhìn Tiêu Đồng căng thẳng hỏi: “Cô nói ai tới?”

“Ba mẹ của Nhã Tuệ!” Tiêu Đồng vừa cười vừa bước đi.

“Ba mẹ của Nhã Tuệ! ! ?” Lâm Sở Nhai lập tức nắm chặt bả vai Tiêu Đồng, giật mình hỏi: “Thật?”

Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của anh, nói: “Đúng vậy, thế nào?”

“Chuyện lớn như vậy, Trang Hạo Nhiên có thể gạt tôi?” Lâm Sở Nhai tức giận đến cắn răng nghiến lợi nói ! ! !

Mấy người cùng nhau giật mình nhìn anh.

“Lão tử tức giận! ! Mọi người đi theo tôi !” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, liền vẫy tay bảo mọi người cùng anh đi ra ngoài.

“Tối hôm qua anh ăn nhiều nhân sâm à?” Tô Lạc Hoành nhìn bóng lưng Lâm Sở Nhai tức giận đùng đùng, tức giận nói: “Ba mẹ của người ta, mắc mớ gì tới anh hả?”

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đi lên trước, nhìn bóng lưng Lâm Sở Nhai tức giận, nói: “Trong khoảng thời gian này, cậu ta giống như rất ít đi ra ngoài chơi.”

“Thế thì sao?” Tô Lạc Hoành quay đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Anh muốn nói gì ?”

Lãnh Mặc Hàn nhìn tên ngu ngốc này, bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa cậu ta không có việc gì, không phải chui tới phòng ăn biển, chính là chạy tới bộ phận tiệc, ban đầu tôi còn tưởng rằng cậu ta nghe lời của lão đại, đi chăm sóc Nhã Tuệ, nhưng gần đây tôi nhìn thấy tác phong của cậu ta, đoán chừng. . . . . .”

Tào Anh Kiệt cười một tiếng, không thể tin nổi kêu lên nói: “Đúng vậy, người này ngày ngày dùng nửa người dưới suy tính. . . . . . Thích phụ nữ đàng hoàng rồi hả ?”

“Không thể nào?” Tô Lạc Hoành tức giận kêu to lên: “Nói cách khác, tương lai chỉ có một mình tôi tác chiến giang hồ?”

Tiêu Đồng nghe xong lời này, liền chắt lưỡi một tiếng nhìn anh, cười nói: “Anh quá buồn nôn…anh là Phương Đông Bất Bại sao? Tác chiến giang hồ, đây không phải là một chuyện vinh quang!”

“Đi đi đi!” Tô Lạc Hoành có một loại cảm giác mất mát.

“Mọi người còn đứng đó làm gì? Đợi lão tử cho mọi người Tiên Hạc Thần Châm đúng không? Mau đi cùng tôi! !” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, liền xông tới trước, ngoắc bọn họ, thuận tiện căn dặn: “Tào Anh Kiệt, có nhiều người náo nhiệt hơn, gọi vợ cậu đi luôn! !”

“Tại sao ?” Tào Anh Kiệt la hoảng lên: “Hôm nay cô ấy trực đêm, rất vất vả.”

“Cho lão tử thêm can đảm! !” Tiếng của Lâm Sở Nhai từ đầu kia truyền đến.

Phốc! !

Tiêu Đồng không nhịn được che miệng bật cười.

Phòng trọ nhỏ!

Hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, khắp nơi bóng cây che khắp nơi, hết sức thoải mái, thú vị.

Đường Khả Hinh đi ra phía sau vườn, ngồi xổm trước cái tủ nhỏ dựa sát hàng rào, mở ra, nói với Trang Hạo Nhiên ở sau lưng: “Đem bao lớn khoai lang này cất vào, khoai lang của chú và dì trồng ăn thật ngon, có chút mùi vị hạt kê, rất thơm rất thơm.”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền nắm cái bao đỏ, cũng ngồi xổm trước cái tủ nhỏ, từ bên trong móc ra từng củ từng củ khoai lang cười nói: “Thật khó cho chú và dì rồi, đã già rồi từ nơi xa xôi mang những thứ này tới đây, chắc rất mệt mỏi ?”

“Đây là tấm lòng mà.” Đường Khả Hinh vừa cất vừa cười nói.

“Hạo Nhiên. . . . . .” Lúc này La Nguyệt Lan từ phòng khách đi ra, giống như gọi con rể kêu Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Dì muốn làm cơm, con thích ăn cái gì? Dì làm cho con?”

“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lúng túng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, mới xoay người cười nói: “Tùy tiện là được, con không kén ăn, dì.”

Đường Khả Hinh đã không nhịn được cười nói: “Dì thiên vị! hỏi Tổng Giám đốc thích ăn cái gì.”

“Đến nhà là khách, trước kia dì đều làm cho con ăn.” La Nguyệt Lan cười đi vào trong nhà.

“. . . . . . . . . . . .” Hiện tại Trang Hạo Nhiên không có biện pháp quay đầu nhìn Đường Khả Hinh bật cười nói: “Hiểu lầm quá lớn.”

Đường Khả Hinh đứng lên, đi về phía đầu kia muốn hái một chút dâu tây cho chú dì giải khát, cười nói: “Sợ cái gì, nếu thật sự không có cách nào thì anh làm con rể của hai người già bọn họ là được? Nhã Tuệ chúng tôi thật sự không tệ. . . . . .”

Một cánh tay mạnh mẽ nắm cổ tay của cô, chợt kéo cô ra sau!

“Ôi . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức té trước mặt Trang Hạo Nhiên, khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một tia thâm thúy nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, trái tim đập thình thịch, có chút hoảng sợ.

Thời gian qua một lúc, ánh mặt trời chiếu xuống càng mãnh liệt, vài cơn gió mát thổi tới.

Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nhìn cô một lúc lâu, mới chậm rãi buông cánh tay của cô, mỉm cười nói: “Nơi này thật phải trồng cây đại thụ, nếu không, đến mùa hè sẽ rất nóng, rất khó chịu.”

Đường Khả Hinh vẫn không dám nhúc nhích, trợn to hai mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng không nói gì, chỉ im lặng xoay người đi vào trong nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK