Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 978: ĐIỂM ĐÁNG NGHI

Những lời này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn càng cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên, nghi ngờ không hiểu hỏi: “Anh nói trước khi vụ án xảy ra, hay sau khi vụ án xảy ra, anh đã từng tới nơi này?”

“Trước khi vụ án xảy ra.” Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng mặt, nhìn một vòng bố trí cả phòng bếp, những con dao sáng loáng, mọi thứ tinh xảo, lóe ra ánh sáng sắc bén đặt cùng một chỗ, thậm chí anh quen thuộc tới trước một cái bàn thép, tay thò vào bên trong kéo ra, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều các loại dao nhỏ tinh xảo làm thức ăn và dùi sắc bén, hai mắt anh hơi nhấp nhô một chút ánh sáng trí nhớ, sâu kín nói: “Kể từ sau khi chú Đường chia tách cổ phần Hoàn Cầu chúng ta, bởi vì tôi quá nhớ người cha nuôi này, thường xuyên nhớ ơn ông dạy dỗ, nên luôn len lén mượn rất nhiều lý do tới gặp ông, tôi còn nhớ có một lần. . . . . .”

Anh dừng lại một lát, trên mặt tràn lên một chút vui sướng như con trai nhìn thấy cha, mỉm cười nói: “Đêm hôm đó tới gặp ông ấy, đã chín giờ tối, lúc ấy tất cả vệ sĩ tìm tôi khắp nơi, tôi lại lặng lẽ chui vào trong khách sạn, đi tới nơi này. . . . . . bình thường chú Đường không ở văn phòng, ngay cả buổi sáng sau khi xem tài liệu xong ở văn phòng, chỉ biết đi vào phòng bếp, ông ấy đã nói với tôi, cuộc sống không thể quên nguồn gốc, đầu tiên ông ấy là đầu bếp, rồi đến chủ tịch một tập đoàn. . . . . .”

Chú Chu và cảnh sát trẻ tuổi, còn có đám người Từ Chí Hào cùng nhau im lặng nhìn anh.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh có chút buồn bã, chỉ cần nhớ tới Đường Chí Long ở nhà giam chịu khổ, trong lòng của anh luôn có vô hạn đau đớn, thở dốc mấy hơi, lại chậm rãi nói: “Ông ấy nấu ăn, là món ngon nhất trên đời này. . . . . . Đêm hôm đó, tôi lại len lén đi tới phòng bếp một lần nữa, núp ở trong khe cửa, nhìn ông đang thầm lặng một mình, cầm các loại cây thuốc, ăn thử từng thứ từng thứ. . . . . . Bởi vì có một người khách già khoảng hơn 70 tuổi, chủ tịch tập đoàn điện tử Thế Phong đi tới khách sạn, bởi vì quá mức nhớ nhung người vợ mới vừa qua đời, bi thương quá độ, không cách nào nuốt trôi, lúc ấy bác sĩ đi theo cũng cực kỳ lo lắng, nói nếu như chủ tịch không ăn cơm, rất có thể sẽ xảy ra nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng chủ tịch vẫn ngồi ở trong phòng ăn ông và vợ vẫn thường ngồi nhìn pháo hoa, nhìn cảnh vật hồ bơi, vẫn yên lặng rơi lệ. . . . . . Chú Đường bởi vì biết chuyện này, liền mang cây thuốc bắc bác sĩ đưa ra, tự mình ăn thử, muốn tìm ra một chút linh cảm, dùng cây thuốc phối hợp với món ăn, để cho khách vừa hưởng thụ thức ăn ngon, cũng có sức khỏe tốt. . . . . .”

Người đàn ông mạnh mẽ này đang nói đến người cha nuôi ảnh hưởng cả đời, đáy lòng cũng vô cùng đau xót, chỉ thấy hai mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn bếp lò kia trước mặt bàn kim loại, lại sâu kín nói: “Cho nên đêm hôm đó, chú Đường một mình đứng ở dưới ánh đèn bên trong phòng bếp, đem từng phần từng phần cây thuốc, vẻ mặt bình tĩnh đưa vào trong miệng, vừa nuốt vừa cảm nhận, chẳng bao lâu, lỗ mũi của ông ấy chảy ra máu đỏ tươi. . . . . .”

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nổi lên hơi nước, cố gắng đè nén xong, mới sâu kín nghẹn ngào nói: “Bởi vì vị thuốc có 3 thành phần độc, lúc ông ấy nếm thử những cây thuốc kia thì tự nhiên thân thể sẽ bị tổn thương, máu tươi vẫn chảy ra, nhưng ông ấy chỉ cầm khăn tay trắng, không ngừng lau, thật bình tĩnh, thật bình tĩnh lau, hình ảnh này vẫn luôn tồn tại ở trong thế giới của tôi đến nay. . . . . . Bản thân tôi suy nghĩ, tại sao một người như vậy, lúc đối mặt với hy sinh, ông ấy có thể bình tĩnh như nước. . . . . .”

Chu Lịch Bình chưa từng có nghe qua Đường Chí Long có sự tích này, liền hết sức kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nuốt mạnh cổ họng, lại sâu kín nhìn qua hình ảnh đêm ấy, chậm rãi nói: “Đêm hôm đó, tôi nhìn thấy Chú Đường, dùng cây thuốc rất đắng, lại nấu ra món ăn ngon nhất, nhìn ở bên trong súp nồng đậm cuồn cuộn, lá kỷ tử xanh nhạt sôi sùn sục, nhìn ông bởi vì nấu ra được một món ăn ngon, trên mặt lộ ra nụ cười an ủi, trong lòng của tôi lại cảm giác chua xót, đến cùng có bao nhiêu người hiểu được người đàn ông vĩ đại này vì thế giới dâng hiến sức mạnh tinh thần tuyệt đối của mình?”

Chu Lịch Bình cũng im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp, đứng ở một vị trí trong phòng bếp, hơi ngẩng mặt tiếp tục bất đắc dĩ nói: “Thỉnh thoảng, tôi cùng ông ấy đến núi sâu hoang dã, đến đồng ruộng lâm nghiệp, nhìn ông ấy thường một mình ngồi ở con đường nhỏ ruộng hoang, thuận tay hái một cây rau dại, cứ như vậy bỏ vào trong miệng thưởng thức, ánh mắt lộ ra xa xăm, nhìn từng mãng lúa vàng ươm, rồi đến các loại cây nông nghiệp, ở trong trời đất, sinh trưởng tràn đầy sức sống như thế, sắc mặt của ông ấy lại vô cùng nặng trĩu nói: Hạo Nhiên, thế giới này, khổ cực nhất chính là các bác, các thím nông dân mỗi ngày mỗi đêm vì thức ăn của con người mà không ngại gian lao vất vả, những hạt thóc này, những cây rau này, chính là toàn bộ cuộc sống của bọn họ, bọn họ là thiên nhiên, công nhân bốc vác, đối mặt với gian khổ, dầm mưa dãi nắng, cho đến cuối cùng, lưng khom mặt gió sương như dao cắt, nhưng nhận được báo đáp cũng ít nhất, hàng năm đến mùa rau củ, cũng bị qua tay nhà cung cấp mấy lần, dùng giá tiền thấp nhất đổi lấy vất vả của bọn họ. Nhưng con phải tin tưởng chú, mọi thứ trên thế giới này đều bình đẳng, không có người nào có thể mãi mãi tranh giành lợi ích một bên vĩnh viễn, không cân bằng, cuối cùng cũng sẽ bị diệt vong, nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy, rất có khả năng, mảnh đất này của chúng ta sẽ xuất hiện nghèo đói, khô cằn sẽ càng ngày càng nhiều, bao gồm những nguyên liệu quý giá con nhìn thấy trước mặt, cũng sẽ theo thời gian, mà thay đổi, dần trở thành một mảnh đất hoang vu không ai quản lý. . . . . . Bởi vì không có ai chấp nhận dùng loại phương thức gian khổ này để kiếm đồng tiền không ngang với sức lao động của mình. . . . . .”

“Vậy nên làm sao?” Tiếng của một đứa bé trai, đứng ở trên đồng ruộng, nhìn ông chú này. . . . . .

Đường Chí Long mỉm cười quay đầu, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều, vươn tay khẽ vuốt đầu của thằng bé, đưa rau dại trong tay tới bên miệng của nó, nói: “Ăn một chút xem?”

Đứa bé trai nghe lời cầm rau dại chú đưa tới, bỏ vào trong miệng nhai, nhai nhai, lại cảm giác đắng đắng, phun thẳng ra, nói: “Thật đắng nha!”

Đường Chí Long cười to, lại kéo nhẹ bả vai của đứa bé trai, nặng nề thở dài, cùng nhìn ngắm ruộng lúa vô tận, hai mắt lóe ra ánh sáng sầu lo nhưng mong đợi, nói: “Nếu muốn làm một người trên mọi người, sẽ phải nếm trải khổ đau, nếu muốn vì xã hội này làm chút chuyện, thì càng phải hiểu khó khăn của người đời, chú khát vọng mở một trạm trung chuyển rau cải, Hoàn Cầu chúng ta tự mình mua rau dưa tươi. . . . . . nhưng cũng chỉ là trị phần ngọn, bằng sức một người, làm sao có thể thay đổi được thái độ bình thường của xã hội này? !”

“Vậy làm sao trị gốc?” Đứa bé trai hỏi.

Đường Chí Long chăm chú nhìn mắt to hiền lành, tò mò của đứa bé trai, mặt hiện lên nụ cười, vươn tay vỗ nhẹ mặt của nó, cúi đầu cẩn thận nói: “Chính là bản thân con. . . . . Hạo Nhiên. . . . .”

“À?” Bé trai không hiểu.

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Chí Long ngẩng mặt thoải mái nở nụ cười, nụ cười này càng không ngừng truyền xa khắp cả vùng đất, truyền ra cánh rừng rậm bên kia, lại chậm rãi theo thời gian, từ từ vọng lại.

Bên trong phòng bếp, một mảnh yên tĩnh.

Trang Hạo Nhiên nhớ lại Đường Chí Long, người cha nuôi làm cho mình cảm thấy cuộc sống cực độ vui sướng, trong lòng của anh không nhịn được trở nên kích động mênh mông, nhớ tới ngày đó theo trong miệng mọi người, biết tin xấu của ông, toàn bộ thế giới của anh lập tức bị đánh tan, bi thương co rúc vào trên đất, khóc đến không thở nổi, càng không ngừng rơi lệ, run rẩy bi thương ôm đầu gọi to: “Cha nuôi . . . . . . cha nuôi . . . . . .” .

Cảm giác bi thương mạnh mẽ ập tới, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu, không để cho mọi người thấy anh ứa nước mắt, giống như mình lại trở về lúc mười tám tuổi, bi thương và khổ sở cùng tuyệt vọng. . . . . . Nhưng lập tức lại nghĩ đến, hôm nay Đường Chí Long còn sống, anh lại không khỏi cảm thấy vui sướng nở nụ cười, không ai có thể hiểu được loại cảm giác hạnh phúc mất mà tìm lại được của anh.

Lãnh Mặc Hàn nặng nề đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên đau đớn và bất đắc dĩ như vậy, mình cũng cảm giác buồn bực, nhưng bởi vì nhớ lại chuyện gì, liền phấn chấn tinh thần, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Nói cách khác, trước khi xảy ra chuyện, có một đoạn thời gian, anh và Chủ tịch Đường thường có liên lạc?”

“Thỉnh thoảng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, sâu kín nói: “Bởi vì Trang ông nội của tôi và ông cụ nhà họ Tưởng, cũng không quá thích tôi lui tới với chú Đường, lúc ấy cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng tôi vẫn nghe lời, bởi vì chú Đường cũng cố ý không chịu gặp tôi, thỉnh thoảng tôi bướng bỉnh, vẫn muốn, ông ấy liền nấu chén cho tôi một chén mì vừa lớn vừa thơm để trước mặt, sợi mì đều do ông ấy tự mình kéo cho tôi, tôi sợ người khác phát hiện, cũng núp ở một góc bếp lò, ngồi ở trên ghế nhỏ, nhìn ông nấu mì, kéo lên cao, vừa rất vui vẻ nhìn tôi . . . . . Lúc ấy tôi cũng cười rất vui vẻ. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, nhanh chóng nghĩ đến cái gì nói: “Vậy. . . . . . Có thể chính là bởi vì như vậy, mới làm cho Chủ tịch Đường xảy ra tai họa hay không?”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, hai mắt nhấp nháy, thật không có nghĩ tới điểm này.

Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ phỏng đoán một chút, liền nhìn Chu Lịch Bình, nói: “Cảnh sát Chu, làm phiền ông nói tất cả chuyện xảy ra lúc ấy cho chúng tôi biết!”

Chu Lịch Bình liền gật đầu, trực tiếp nhìn mọi người nói: “Bốn giờ chiều hôm đó, lúc Đường Chí Long trở lại, giống như rất tức giận, giống như bị chuyện gì kích thích, sau đó trách móc hai trợ lý, hai trợ lý này, trong đó có một người họ Lưu!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức tỉnh thần, nhìn Chu Lịch Bình, nói nhanh: “Người trợ lý đó tên là Lưu Chí Đức?”

Chu Lịch Bình kinh ngạc nhìn bọn họ nói: “Mọi người làm sao biết?”

Lãnh Mặc Hàn và Trang Hạo Nhiên đồng thời im lặng không lên tiếng, cũng nhất thời nhớ lại, làm sao lại quên mất cha của Nhã Tuệ ?

“Sau đó thế nào?” Lãnh Mặc Hàn nhìn Chu Lịch Bình, hỏi nhanh.

Chu Lịch Bình vội nói: “Sau đó bởi vì người trợ lý đó bị mắng, cho nên bị Đường Chí Long kêu đi ra ngoài, lúc ấy chúng tôi cũng từng nghi ngờ tới người trợ lý này, nhưng quả thật sau khi ông ta bị trách móc liền đi mua nguyên liệu, khi đó, đều có người chứng kiến, còn có cameras có thể kiểm tra! Sau đó cảm xúc của Đường Chí Long giống như vô cùng không ổn định, theo một người sống sót duy nhất lúc ấy nói, lần đầu tiên ông ta nấu ăn thất bại, liền tự mình đổ bỏ thức ăn thử, lúc xoay người, thậm chí tay ném mạnh cái muỗng inox một bên, nhưng không ngờ, làm cho cái van khí gas trong bếp lò bị nới lỏng, sau đó ông ta một mình tức giận đứng ở nơi đó, ngây người thật lâu, ngay trước mặt đám đầu bếp trẻ tuổi và lớn tuổi, do dự thật lâu, mới im lặng đi ra ngoài, cũng đang lúc đi ra ngoài, đóng chặt cửa phòng bếp, nói nhất định trong vòng mười phút phải kiểm lại hết nguyên liệu trong phòng bếp, nếu như không làm xong chuyện, không ai được phép ra khỏi cửa này! Mười phút sau ông ta trở lại! ! Nhưng sau khi ông ta rời khỏi đây không đến bao lâu, trong phòng bếp liền ầm ầm nổ tung, bốc cháy, có mấy người chết tại chỗ, người sống sót lập tức muốn xông ra khỏi phòng bếp, nhưng toàn bộ hai cánh cửa phòng bếp bị khóa lại! Bọn họ kêu trời không nghe, kêu đất không được, một phút ngắn ngủn đã làm nổ tung, lúc mọi người chạy tới, bên trong tất cả mọi người bị thiêu sống hết rồi ! !”

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, kịch liệt nhìn Chu Lịch Bình! !

Chu Lịch Bình cũng kích động nhìn anh, làm một cảnh sát, ghét ác như cừu, cắn răng nghiến lợi nói: “Đường Chí Long chính là hung thủ! ! Nếu như không phải bởi vì ông ta, đầu bếp từ mười mấy tuổi đến sáu mươi tuổi bên trong phòng bếp kia sẽ không xảy ra chuyện! Cũng bởi vì một mình ông ta, những người đang còn sống sờ sờ bị thiêu chết hết! Khi đó, tôi nghe nói chạy tới, nhìn cảnh tượng đó, thật sự thê thảm không nỡ nhìn! Mọi người, bao gồm người thân của người chết, kêu trời trách đất! !”

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới trước mặt Chu Lịch Bình, hỏi: “Đầu đuôi chuyện này, Chủ tịch Đường có thú nhận hay không? Khẩu cung của người sống sót duy nhất hoàn toàn giống nhau! ?”

“Hoàn toàn giống nhau!” Chu Lịch Bình nói ngay.

“Không thể nào! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người, kích động nhìn hoàn cảnh xung quanh, cắn chặt răng nói: “Điều này hoàn toàn không phù hợp tính tình và cách làm của chú Đường! ! Tôi và ông ấy ở chung rất lâu, cho tới bây giờ cũng không có thấy ông ấy cứng rắn, hoặc lớn tiếng trách móc một người nào! ! Không thể nào là ông ấy! ! Tuyệt đối sẽ không! ! Lúc ấy nhất định là xảy ra chuyện gì, nhưng ông ấy có tính cảnh giác rất cao, nếu van khí gas bị nới lỏng lớn đến mức đó, làm sao không phát hiện?”

“Ông ta thẳng thắn thừa nhận chuyện này! ! Chính ông ta đã hại chết những đầu bếp kia! ! Bên trong còn có một người mới mười tám tuổi! ! !” Chu Lịch Bình bi phẫn gầm lên.

“Bóng trắng kia, là như thế nào?” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng hỏi: “Lúc ấy không phải có một điểm đáng nghi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK