Chương 709: ĐẶT MÌNH VÀO NGUY HIỂM
Mưa vẫn rả rích.
Đường Khả Hinh đón mưa phùn, hơi thở nặng nề, bước nhanh đi về phía trước, cố gắng xua đi một màn mình mới vừa nhìn thấy ! !
“Khả Hinh? Khả Hinh?” Tiểu Nhu chống cây dù đuổi theo dọc đường, rất gấp gáp đi theo sau lưng của cô, nói: “Tại sao cô bỏ đi? Đừng đi mà. . . . .”
“Không đi ở lại nơi đó làm gì?” Trong đầu Đường Khả Hinh lại thoáng qua hình ảnh Tiêu Hào Oánh và Trang Hạo Nhiên ôm nhau, mập mờ nhìn nhau, trái tim cô nhất thời nổ tung, trong mắt tràn đầy nước mắt, khổ sở không nơi phát tiết, cô hất mạnh đầu, phiền não nói: “Chẳng lẽ tôi ở lại nơi đó? Xem bọn họ ôm nhau sao? Hay nhìn bọn họ tắt đèn? Nói cho cùng, anh ấy muốn cùng ai ở chung một chỗ, có quan hệ gì tới tôi?”
Cô nói xong, lại muốn xoay người đi khỏi.
“Khả Hinh! !” Tiểu Nhu lại nắm chặt tay Đường Khả Hinh, nhìn cô có chút đáng thương gấp gáp nói: “Nhưng khi còn bé, tôi và chị xem phim ma, nhất định phải xem cho xong, nếu không sẽ rất sợ, cảm giác nữ quỷ đó sẽ từ trong TV theo ra ngoài.”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn cô.
“Nếu như cô không muốn lo sợ, sẽ phải nhìn xong đi. . . . . . Có lẽ chuyện không phải như vậy thì sao? Tôi thật thích Tổng Giám đốc Trang, nhiều người ghét bỏ tôi như vậy, nhưng anh ấy lại không có, đến phòng ăn ăn cơm, đều xoa đầu tôi, còn bảo tôi cố gắng lên, có lúc còn cho tôi kẹo que. . . . . .” Tiểu Nhu hơi lầu bầu nói: “Cô muốn tin tưởng một người, thì nhất định phải tin tưởng đến cùng. Cho đến khi nhìn thấy sự thật mới thôi.”
“Tiểu Nhu. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh có chút khổ nhìn cô nói: “Tôi thật sự không dám nhìn, nhìn xong rồi, tôi sợ gặp ác mộng không dứt.”
“Sẽ không.” Tiểu Nhu lại nói: “Mỗi ngày chị đánh nhau với tôi, luôn nói, nửa đêm chị ấy cắn ngón chân của tôi, tôi sẽ cắn ngón chân của chị ấy, cắn xong sẽ không sợ.”
Đường Khả Hinh thở dài.
“Đi đi, đi đi.” Tiểu Nhu nhìn bạn thân khổ sở, cô cũng khổ sở, thậm chí hốc mắt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn là kéo cô nói; “Đi đi, đi đi. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Đi đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, thở dốc một hơi, vẫn còn đang do dự. . . . . .
***
“Trong lòng Tổng Giám đốc Trang bây giờ còn có người khác không?” Tiêu Hào Oánh tiếp tục ôm cổ Trang Hạo Nhiên, mềm nhũn hỏi.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, ôm eo nhỏ nhắn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: “Trong lòng của chúng ta, làm sao có thể không có người khác? Mỗi ngày quen biết một người, cũng sẽ đặt người kia vào trong lòng. . . . . .”
Tiêu Hào Oánh dừng bước lại, suy nghĩ những lời này một chút, mới nói: “Đến khi nào ngài mới có thể nói chuyện chân thành với tôi?”
Trang Hạo Nhiên hơi sững sờ nhìn cô cười nói: “Tôi nói chuyện với cô không chân thành sao?”
“Không có. . . . . .” Tiêu Hào Oánh chậm rãi mở vòng tay anh ra, sau đó một mình cất bước đến bên bàn ăn đã sớm chuẩn bị xong, ngồi xuống, trong tiếng mưa rơi rả rít, bật lửa, đốt nến trước bàn, thắp sáng từng ngọn nến . . . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, cũng cười đi tới, lúc ngồi xuống đã thấy Tiêu Hào Oánh chuẩn bị xong một chai rượu đỏ Pinot Noir năm 2000, giống như chai rượu lúc dùng cơm trưa, chưa mở ra. . . . . . Anh nở nụ cười.
“Ngài cười cái gì?” Tiêu Hào Oánh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Chẳng lẽ, ngài cảm thấy tôi sẽ hạ thuốc ở trong rượu, để cho ngài chung đụng với tôi buổi tối?”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, trực tiếp cầm dụng cụ mở chai, lưu loát nắm chặt chai rượu, đâm thẳng giữa nút chai rượu, nhanh chóng xoay tròn, sau đó dùng sức giật ra, nút chai rượu mở ra. . . . . . Ánh mắt anh chợt trở nên chăm chú, tay trái nắm bình giải rượu, tay phải nắm chai rượu đỏ, để cho dịch rượu như tơ từ chai rượu rót vào trong bình giải rượu, không đến bao lâu, có thể nhìn thấy dịch rượu màu đỏ trong bình giải rượu trong suốt giống như mành lưới rơi thẳng xuống, nhất thời mùi thơm tràn ngập cả không gian, làm cho người ta say mê chìm đắm. . . . . .
Tiêu Hào Oánh rất say đắm nhìn Trang Hạo Nhiên, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười say mê, nói: “Thật ra buổi trưa hôm nay, nhìn chai rượu đỏ kia, tôi còn có một câu chưa nói. . . . . .”
“Hả?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục giải rượu.
“Mùi vị hôm nay là cô ấy chuẩn bị vì ngài. . . .Bởi vì ngài giống như chai Pinot Noir này . . .” Tiêu Hào Oánh cười nói.
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn bình giải rượu về phía ánh nến, đã lộ ra một chút cặn, anh liền dừng giải rượu nói: “Thợ ủ rượu này có chút lười biếng.”
“Cái gì?” Tiêu Hào Oánh ngạc nhiên hỏi.
“Không có việc gì. Lúc chưng cất rượu sẽ xuất hiện một chút tạp chất. . . . . .” Trang Hạo Nhiên để chai rượu xuống, mỉm cười cầm bình giải rượu, rót một ly rượu cho Tiêu Hào Oánh, mình cũng rót một ly, giữa ngón trỏ kẹp nhẹ chân ly, trực tiếp xoay tròn ở trên mặt bàn, mới giơ lên, khẽ nếm một hớp, đột nhiên cảm giác mùi thơm nồng đậm, mùi vị đến nơi cổ họng im ắng, giống như hình dạng của nó, chỉ cảm thấy say mê. . . . . . rượu 12 năm có cảnh giới này, quả thật không tệ, anh gật đầu một cái. . . . . .
Tiêu Hào Oánh nhìn anh một cái, cũng khẽ nhấm một hớp rượu đỏ, tối nay giống như muốn say nói: “Chúng tôi là phóng viên, lấy sự thật làm thẻ đánh bạc kiếm một chút tiền nhuận bút, nếu không nhìn được tiền, suy nghĩ cũng rất buồn bực, lúc ấy vẫn còn là người mới, trong lòng muốn hướng thế giới phơi bày tất cả cảm xúc cao thượng của chính mình, còn sót lại chỉ là một chút ánh sáng rất mơ hồ, lòng người rối rắm đáng sợ . . . . . . đồng nghiệp bên cạnh tôi, ba người chết mất hai, đều bởi vì như vậy đấy.”
Trang Hạo Nhiên hơi chăm chú nhìn cô.
“Cho nên tôi rất thích người đàn ông có cảm giác an toàn.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên phì cười, ngón tay mân mê ly rượu.
Tiêu Hào Oánh thở hắt ra một hơi, tựa vào ghế ngồi, quay mặt sang nhìn về phía hồ sen nói: “Hoàn Cầu tài lực kinh người, bí mật cũng kinh người, trên thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được, lúc ấy tôi muốn điều tra điều bí mật này, một là quen khiêu chiến với sự thật, hai là cảm thấy người đàn ông hoàn mỹ này, có thể vì điều bí mật này xảy ra bất trắc hay không ?”
Có một chút chân tình tồn tại.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Tiêu Hào Oánh lại lộ ra chân tình nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Tôi thật thích anh. . . . . . Từ lúc anh và Giai Giai đi chung với nhau, tôi vẫn theo đuổi tìm hiểu anh, thỉnh thoảng nhìn thấy anh ở Cambridge, cởi xe đạp chở Giai Giai chạy qua, giương mặt nở nụ cười, tôi nhìn thấy cũng say mê, suy nghĩ một người được trời đất hậu đãi, buông xuống dáng vẻ, đi yêu một người là động lòng như thế này.”
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nâng ly rượu uống một hớp nhỏ.
“Anh không biết, tôi chạy theo như vậy cả đêm, tôi rất mệt mỏi, rất gian nan. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nâng ly rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch, thở dài một cái, rót một ly rượu.
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô đột nhiên uể oải, không biết nên nói gì.
“Tôi thật sự . . . . . . Chỉ muốn cùng anh nhảy một bản. . . . . . Giống như ở trong vũ hội ngày đó, tôi vẫn là một phóng viên nho nhỏ, muốn mời anh khiêu vũ, nhưng vẫn không có cơ hội đến gần. . . . . .” Tiêu Hào Oánh lại nâng rượu đỏ lên, khẽ hớp một ngụm, trong lòng có chút chua xót, hai mắt rưng rưng, nở nụ cười: “Mặc dù tôi biết rõ, tối nay anh tới đây, là vì bí mật kia. . . . . .”
Cô lại uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, thật sự có mấy phần áy náy, bất đắc dĩ nhìn cô.
Tiêu Hào Oánh vừa rót rượu, trong lòng nghẹn ngào, vừa nói: “Thế giới này, tràn đầy mưu mô toan tính, nhưng người đàn ông mà tôi trân trọng, yêu quý ở trong lòng vẫn giữ hình tượng nhẹ nhàng phong độ và cảm xúc cao thượng hiếm thấy. . . . . . Cho nên một phụ nữ, trong lòng có vướng mắc thì được xem là gì? Lúc ấy tôi tra xét chai rượu đỏ kia, không phải là vì anh sao?”.
Cô tựa vào ghế, thở phì phò mấy hơi, đột nhiên có mấy phần bi ai bật cười nói: “Thật sự cuộc đời người phong lưu xoay chuyển mấy lần, lịch sử không ngừng lặp lại, anh và Đường tiểu thư cùng con trai của Ủy viên Trương đã từng có rối rắm, thậm chí biểu diễn Thần Điêu Hiệp Lữ hoàn mỹ, trộm tài liệu, thực hiện lại một kế hoạch trọng đại, nhưng anh có biết, nhiều năm trước kia, người bí ẩn của Hoàn Cầu cũng đã từng từ trong nhà của Ủy viên Trương lấy được vật rất quan trọng?”
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nâng mí mắt, ngẩng mặt chăm chú nhìn Tiêu Hào Oánh!
Tiêu Hào Oánh giống như đã say, vẻ mặt lộ ra đỏ bừng, hơi say loạng choạng đứng dậy, đi về phía Trang Hạo Nhiên. . . .
Trang Hạo Nhiên hơi vươn tay, đỡ thân thể cô đi tới, muốn nhắc nhở cô cẩn thận thì Tiêu Hào Oánh đã lập tức ngồi ở trên đùi của anh, ôm cổ của anh, sắc mặt khẽ trở nên mờ ảo nhìn người đàn ông mình yêu, có chút tiều tụy suy sụp hỏi: “Anh nói xem. . . . . . Tôi muốn đặt mình vào nguy hiểm, vì anh liều chết lấy được tài liệu ? Điều tra nguồn gốc chai rượu đỏ ? Hay không thèm quan tâm đến, sau này tôi với anh cùng quay về nước quên đi chuyện đã qua?”
Trang Hạo Nhiên im lặng ôm thân thể cô lảo đảo chực ngã, hơi căng thẳng nói: “Tiêu tiểu thư, cô say rồi.”
“Cho tôi một lời hứa? Tôi muốn liều chết vì anh tra được chân tướng sao? Giúp anh giữ vững giang sơn.” Tiêu Hào Oánh ôm thân thể của anh, nghẹn ngào hỏi.
Trang Hạo Nhiên thở dài một cái, nhìn cô nói: “Buông tay chuyện này, chuyện kế tiếp, giao cho tôi, không quan tâm đến, cố gắng giữ mình, tôi sẽ bảo vệ an toàn. Yên tâm đi.”
Tiêu Hào Oánh lập tức cảm động nhìn anh nói: “Có thật không?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghiêm túc gật đầu. . . . . .
Tiêu Hào Oánh đột nhiên cười, lập tức vùi đầu vào cổ anh, ôm anh chặt hơn, nước mắt chậm rãi chảy xuống, nghẹn ngào say khước nói: “Yêu anh nhiều năm, hôm nay được anh thật lòng ôm một cái, tôi cũng cảm thấy đáng giá. . . . . .”
Cô nói dứt lời, đột nhiên giống như say, nhắm mắt lại.
“Tiêu tiểu thư?” Trang Hạo Nhiên nhất thời sửng sốt nhìn cô. . . . . .
***
“Mau! Mau! Đi lên! Không có chuyện gì!” Trong bóng tối Tiểu Nhu lập tức lại ngồi xổm trên mặt đất, thúc giục Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu dùng sức như vậy, cũng có chút cảm động, thật lòng cảm thấy mình khiến bạn bè chịu tội như vậy rất đáng chết, nhưng lại không đè nén được lòng tò mò, ngay lập tức cô thật cẩn thận đạp ở trên lưng của Tiểu Nhu, lại ôm cây dừa bên cạnh, nhìn tới trước. . . . . . Sắc mặt lập tức tái nhợt, đại não tê dại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ở trong bóng tối, ôm lấy vóc người mềm mại mê người của Tiêu Hào Oánh, đi vào bên trong biệt thự . . . . . . Trái tim ầm một tiếng vỡ nát, hai mắt của cô trừng to, kinh hãi đến nói không nên lời.