Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 858: SỐNG LÀ NGƯỜI CỦA ANH, CHẾT LÀ QUỶ CỦA ANH

Nhà họ Tưởng.

Bởi vì đêm qua Tưởng Thiên Lỗi xem tài liệu mệt mỏi, liền thức dậy trễ hơn, mới vừa rửa mặt xong, người mặc áo sơ mi trắng và tây trang màu đen, lạnh nhạt mệt mỏi đứng ở trước kính toàn thân, bình tĩnh nhấc cổ tay trái lên, cài nhẹ cúc áo áo sơ mi bên kia. . . . . .

“Cậu chủ. . . . . .” Nữ giúp việc giống như có chút cẩn thận đứng ở bên cạnh cửa, gọi.

“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi xoay người, im lặng nhìn nữ giúp việc, hỏi: “Chuyện gì ?”

Nữ giúp việc suy nghĩ một chút, liền không thể làm gì khác hơn, nói: “Cậu đi xuống xem bà chủ một chút đi, tâm trạng bà ấy không tốt. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ chút nghi ngờ nhìn cô một cái, hai mắt xoay tròn, cũng không biết vấn đề, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

***

Phía sau vườn hoa.

Diệp Mạn Nghi mặc áo ren màu trắng bó sát người, chân dài váy màu đen rộng rãi, chải búi tóc trang nhã, nghiêng mặt tựa vào ghế gỗ đỏ, tay chống trán, nhìn chăm chú chuồn chuồn bay lượn trên hồ sen phía trước, rơi vào trầm tư.

Tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Tưởng Thiên Lỗi hơi có chút lo sợ, tay cầm tờ báo, bước trên cỏ xanh, nghi ngờ đi tới trước mặt mẹ, đặt tờ báo xuống, đột nhiên nở nụ cười, bất đắc dĩ gọi: “Mẹ? Có chuyện gì? Mẹ và chú Trang. . . . . .”

Diệp Mạn Nghi im lặng không lên tiếng, tiếp tục nhìn chuồn chuồn bay lượn phía trước.

“Mẹ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi ở bên cạnh Diệp Mạn Nghi, hơi lộ ra một chút lo lắng nhìn mẹ, nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Mạn Nghi vẫn sâu kín lạnh lùng nhìn hồ sen phía trước, trầm ngâm thật lâu, mới nói: “Không có chuyện gì, ngày hôm qua cũng chỉ là trùng hợp thôi.”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn mẹ.

Diệp Mạn Nghi hơi quay mặt sang, im lặng nhìn con trai rất phong độ nghiêm nghị, đẹp trai, vì gia đình và tập đoàn bỏ ra tất cả, bà hơi nở nụ cười nhàn nhạt, sâu kín nói: “Thật ra sau này. . . . . . Mẹ thật thích Khả Hinh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe được mẹ chuyển đề tài, liền có chút bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Tại sao lại nhắc tới cô ấy?”

Diệp Mạn Nghi thở mạnh một hơi, nhìn tới trước, mới chậm rãi nói: “Lúc mẹ chọn Tử Hiền cho con, cũng bởi vì cô ấy và mẹ có cá tính giống nhau, mẹ rất ưa thích cô ấy. Nhưng. . . . . . đột nhiên có một ngày, mẹ nhìn thấy con cùng Khả Hinh ở chung một chỗ, con rất vui vẻ, mẹ mới có chút thức tỉnh, đã nhiều năm qua, chú Trang và dì Ân của con sống chung rất vui vẻ, con cái cũng hoạt bát hiền lành, ngược lại nhà chúng ta hơi nặng nề. Nếu như con và Khả Hinh ở chung một chỗ, có lẽ tốt hơn một chút, ít ra không có buồn bã như vậy.”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng chăm chú nhìn lò đàn hương đặt ở trước bàn gỗ tử đàn, làn khói lượn lờ, sâu kín nói: “Cũng đã qua. . . . . .”

Diệp Mạn Nghi quay đầu, nhìn con trai mất mát như vậy, mới có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, nhiều năm qua để cho con mệt mỏi.”

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, nhìn mẹ cười nói: “Tại sao mẹ nói như vậy chứ?”

Diệp Mạn Nghi chậm rãi cầm tay con trai, nắm trong lòng bàn tay, mới nặng nề nhìn anh, đau lòng nói: “Bởi vì mẹ sinh con xong, sau đó lại mất một đứa bé, mới sinh ra em gái của con. . . . . . Cố tình em gái của con lại như vậy, không giống Ngải Lâm rất chín chắn kiên cường, con vì bù đắp nổi đau trong lòng cha mẹ, vẫn rất cố gắng. . . . . . Mẹ rất xin lỗi. . . . . .”

“Mẹ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn mẹ, mỉm cười nói: “Không nên nói Tuyết Nhi như vậy, ở trong lòng của con, con bé là em gái tốt nhất của con trên đời này, tính tình con cao ngạo giống như cha, có em gái ở bên cạnh với con rất tốt . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Diệp Mạn Nghi vẫn đau lòng nhìn con trai.

“Thật. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại an ủi mẹ, mỉm cười nói.

“Nếu như con còn có một em trai, hoặc em gái nữa thật tốt. . . . . .” Diệp Mạn Nghi im lặng ngồi tại chỗ, nặng nặng thở gấp, không nói chuyện nữa.

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn mẹ, biết bà lại đang nhớ nhung đứa bé đã qua đời, liền không nhịn được nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng ôm mẹ vào lòng, nắm nhẹ bả vai của bà, mới sâu kín nói: “Mẹ, con sẽ hạnh phúc. . . . . . Tương lai sẽ hạnh phúc hơn. . . . . . Cũng sẽ để cho mẹ và cha an hưởng tuổi già tốt hơn, con yêu mọi người. . . . . .”

Diệp Mạn Nghi nghe con trai nói như vậy, khẽ mỉm cười, hai mắt rưng rưng, nhưng chỉ thở dài một cái.

***

Một chiếc Rolls-Royce màu trắng thắng gấp ở trước cửa biệt thự Tổng Thống! !.

Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng đi xuống xe, vừa cài cúc áo, vừa gấp gáp đi vào biệt thự, kêu to: “Nguyệt Dung?”

Bên trong nhà, phòng ngủ chính!

“Mẹ! ! Mẹ đừng như vậy! ! Đùa thật sao?” Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, nhìn mẹ đang quỳ gối trong tủ áo, mang từng đống quần áo, toàn bộ nhét vào rương hành lý màu hồng của mình, cô thật có chút kinh ngạc kêu lên! !

“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vội vàng ngồi xổm xuống, gấp gáp nắm hai cánh tay của mẹ, căng thẳng gọi! !

Ân Nguyệt Dung không để ý tới con trai kéo, chỉ tức giận cởi bỏ tay của anh, tiếp tục chộp từng đống quần áo, toàn bộ nhét vào rương! !

“Nguyệt Dung! !” Lúc này Trang Tĩnh Vũ lo lắng đi vào phòng ngủ chính, thấy vợ đang quỳ trên mặt sànt, vừa rơi lệ, vừa tức giận thu dọn quần áo, ông lại nặng nề thở dài, ngay lập tức đi tới gọi: “Bà xã ! !”

Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm đồng thời xoay người nhìn ông, vẻ mặt cũng lộ ra gấp không hiểu ! !

Ân Nguyệt Dung tức giận ngẩng đầu lên, nhìn chồng, lập tức rơi lệ kích động kêu to: “Anh còn không biết xấu hổ trở về? Em không muốn nhìn thấy anh, em muốn về nhà! !”

“Bà xã, em đừng như vậy! Nghe anh giải thích! Chuyện không phải như thế!” Trang Tĩnh Vũ vội vàng xua tay để cho con trai và con gái đi ra ngoài!

Trang Ngải Lâm và Trang Hạo Nhiên nghe xong, liền không thể làm gì khác hơn, im lặng xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Bác Dịch mới vừa đi tới, thấy trận chiến như vậy, đang nghi ngờ nhìn hai chị em bọn họ!

Trang Ngải Lâm nhìn anh một cái, liền đi nhanh ra ngoài!

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, thở dài.

“Xảy ra chuyện gì?” Bác Dịch hỏi khẽ.

Trang Hạo Nhiên không nói tiếng nào, im lặng cầm khóa cửa, lặng lẽ đóng cửa lại. . . . . .

***

“Bà xã, em đừng như vậy, đây thật là một sự hiểu lầm. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lập tức đưa hai tay nắm chặt bả vai Ân Nguyệt Dung, căng thẳng muốn đỡ bà, muốn khuyên nhủ: “Em đừng hiểu lầm!”

Ân Nguyệt Dung lập tức giãy giụa mở đôi tay chồng, đứng lên tức giận, kích động nhìn ông nói: “Em không có hiểu lầm! Anh vẫn luôn thích Mạn Nghi, không phải sao? Em và bà ấy cùng mọi người đi chơi, ánh mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi bà ấy !”

“Bà xã! Đây là chuyện bao nhiêu năm trước mà?” Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn bà, lại thở dài.

“Anh căn bản cũng không quan tâm em?” Ân Nguyệt Dung đột nhiên cảm thấy đau lòng khổ sở nói: “Nếu như anh quan tâm em, nên biết đêm hôm đó em và anh uống rượu say, phát sinh chuyện như vậy, anh hồ đồ đồng ý lấy em, em liền tin tưởng anh ! Thật ra em không có tin anh, nhưng em muốn gả cho anh !”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn vợ.

Ân Nguyệt Dung khổ sở, đau lòng đứng ở một bên, trong tay còn đang nắm một dây chuyền kim cương, khó được lộ ra tính tình thật, nghẹn ngào nói: “Đã nhiều năm qua, em đều sống ở trong mộng, có lúc suy nghĩ anh yêu em thật lòng, có lúc không tin! Bởi vì anh đối với người nào cũng tốt như vậy!”

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn vợ nói: “Đã làm vợ chồng cũng mấy chục năm! Em còn nghi ngờ chuyện này? Biết em không có cảm giác an toàn, nhiều năm qua, ngoài thời gian làm việc, anh không có rời khỏi em mà ! ? Anh vẫn luôn rất thành thật đối với em mà. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, rốt cuộc bà không nhịn được, hai mắt tràn lệ nhìn chồng, hỏi nhanh: “Tốt! Anh nói anh vẫn luôn rất thành thật đối với em, vậy anh nói cho em biết, ngày hôm qua lúc anh và Mạn Nghi đi chung với nhau, nhìn bà ấy uống rượu tiều tụy, đau lòng rơi lệ, anh có một chút đau lòng hay không?”

“. . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhất thời gấp gáp, bất đắc dĩ nhìn vợ, nói: “Em đừng luôn rối rắm vấn đề này, em luôn vui vẻ mà !”

“Đó là bởi vì anh không nhìn thấy em buồn bã! Nhiều năm qua gả cho anh, cố gắng không nhắc đến quá khứ, anh cho rằng ở trong lòng của em thật không đau ? !” Ân Nguyệt Dung đau lòng nhìn chồng, lại ép hỏi: “Nói cho em biết! Anh có đau lòng vì bà ấy hay không?”

Trang Tĩnh Vũ do dự một lát. . . . . .

Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, thật căng thẳng đổ mồ hôi hột thay cha, ngàn vạn lần không được nhận nha, ngàn vạn lần không được nhận nha ! !

“. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ chỉ khó xử đứng ở một bên, than khổ không lên tiếng.

“. . . . .” Ân Nguyệt Dung im lặng nhìn ánh mắt chồng như vậy, nước mắt của bà chảy xuống, cảm thấy tức giận khom người xuống, đậy cái rương của mình, mới đau lòng nói: “Em thật sự gả cho một con bò ! !”

Bà không nói hai lời, ngay lập tức kéo cái rương nhanh chóng đi ra ngoài.

“Bà xã, không nên như vậy!” Trang Tĩnh Vũ lập tức nắm chặt tay của vợ, bất đắc dĩ gấp rút nói: “Dù anh đau lòng cũng không đại biểu cho cái gì?”

“Em cố gắng cả đời không nhắc đến bà ấy, chính là vì không để cho anh đau lòng!” Ân Nguyệt Dung xoay người, tức giận đau lòng nhìn chồng, khóc nói: “Em đã cố gắng bảo vệ tình cảm của anh, anh đặt em ở chỗ nào? Anh căn bản cũng chưa từng có bận tâm cảm nhận của em! ! Em quá thất vọng về anh rồi! Em muốn ly hôn với anh ! !”

Bà không nói nữa, nhanh chóng kéo cái rương, lập tức đi ra ngoài! !

“Nguyệt Dung!” Trang Tĩnh Vũ lại căng thẳng đau lòng, muốn nắm tay của vợ.

“Buông tay!” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền đẩy chồng ra, kéo cửa ra, kêu to: “Điệp Y!”

Điệp Y chậm rãi lạnh lùng xuất hiện.

Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm nhất thời căng thẳng nhìn vẻ mặt mẹ đau lòng rơi lệ, liền khuyên nhủ: “Mẹ, đừng đi! Cũng đã cao tuổi, còn so đo cái này? Nếu như dì Diệp và mẹ rơi trong nước, cha nhất định sẽ cứu mẹ đấy !”

“Ông ấy đương nhiên sẽ cứu mẹ, bởi vì Mạn Nghi biết bơi! Năm ấy ông ấy chính là bị hấp dẫn bởi dáng dấp xinh đẹp của Mạn Nghi ở trong nước! Nhưng mẹ vẫn không có cách nào học bơi được!” Ân Nguyệt Dung nói xong, ngay lập tức kéo cái rương, khóc đi ra ngoài! !

“Bà xã !” Trang Tĩnh Vũ lại đi ra ngoài, muốn kéo vợ lại. . . . . .

“Buông tay!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, hất mạnh tay chồng ra, lại tránh ra khỏi con gái vịn, để cho Điệp Y mở đường, sải bước đi ra ngoài! !

“Nguyệt Dung! !” Trang Tĩnh Vũ bởi vì hiểu rõ, liền không có cách nào, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của vợ, khổ sở gọi: “Mấy chục năm vợ chồng, đừng chơi đùa như đứa bé phát cáu nữa!”

“Mấy chục năm vợ chồng, cũng không sánh bằng một giọt nước mắt của bà ấy!” Ân Nguyệt Dung nói xong, liền nhanh chóng  đi ra ngoài!

“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm cùng bất đắc dĩ gọi bà.

Ân Nguyệt Dung cũng đã nhanh chóng ngồi vào Rolls-Royce, khóc gọi lái xe!

Xe hơi nhanh chóng lái rời khỏi vườn hoa phía trước, chạy tới đường lớn Ngô Đồng !

Bên trong nhà, ba người lập tức yên lặng, lúng túng đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng. . . .

***

10 giờ 00 trưa !

Đại sảnh khách sạn Á Châu!

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn!

Trang Hạo Nhiên thật sự bất đắc dĩ, mệt mỏi đi ra chỗ ngồi phía sau, vừa cài cúc áo tây trang, vừa hết sức không còn hơi sức nói: “Thật muốn tìm người nào đó gả cho rồi.”

Một chiếc Rolls-Royce màu đen cũng chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, nhân viên tiếp tân liền vội vàng tiến lên mở cửa xe!

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra miễn cưỡng đi xuống xe, vừa cài cúc áo tây trang, vừa nhìn nhân viên xung quanh, nghĩ tới bài báo hôm nay, rốt cuộc làm kinh hãi bao nhiêu người, chọc ra bao nhiêu thị phi. . . . . . Anh thở dốc mấy hơi, vừa muốn cất bước đi về phía trước. . . . . . Lại thấy Trang Hạo Nhiên đi ở phía trước, anh hơi giật mình.

Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt có chút không tốt.

Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút không vui, cất bước đi tới, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cha của cậu có chuyện gì?”

“Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc mẹ của anh có chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, bật cười nói: “Không có chuyện gì tại sao lại uống rượu với người khác tại khách sạn hả ?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, rất nghiêm nghị nói: “Mẹ tôi uống rượu có liên quan gì đến cha của cậu ?”

“Cha của tôi là một thân sĩ, nhất định phải quan tâm chứ !” Trang Hạo Nhiên vừa cắm một tay vào túi quần, vừa nhìn anh cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nở nụ cười, bất đắc dĩ nhìn anh nói: “Nếu như cha của cậu nghĩ sâu xa hơn một chút, nên cho cha của tôi biết trước, mà không phải ở lại cùng mẹ tôi, nếu như bọn họ trẻ lại mấy chục tuổi, cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. . . . . . Cậu và cha của cậu đều có thói quen này . . . . . .”

Kéo tới chuyện này!

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: “Anh nói lời này nghĩa là sao? Tôi thừa dịp người gặp khó khăn sao ? Lúc ở nước Anh, vợ chưa cưới trước kia của anh ngày ngày ôm rượu đỏ tới gõ cửa nhà tôi, nhưng tôi chưa từng chạm tới cô ấy !”

Tưởng Thiên Lỗi híp mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, im lặng trong chốc lát, đột nhiên bật cười một tiếng nói: “Rốt cuộc tôi đã biết, tại sao có lúc tôi lại thua cậu !”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh.

“Cậu không phải do cha mẹ của cậu sanh ra! Cậu là họ vô lại! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh lạnh lùng nói: “Cậu cướp Khả Hinh ở trong tay của tôi, chuyện này giống như không có một chút ấn tượng nào! Liền nói vợ chưa cưới trước kia của tôi! Tại sao cậu không đề cập tới chị lớn ở nhà trẻ?”

“Tại sao tôi phải nói Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên cảm thấy thật ngạc nhiên cười rộ lên nói: “Cô ấy vẫn luôn là của tôi! Từ quá khứ đến bây giờ đều là của tôi! Anh và cô ấy tốt hơn sao? Tại sao tôi không nhớ rõ!”

“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nổi giận âm trầm nhìn anh nói: “Sớm biết như vậy! ! Đêm hôm đó, tôi nên thừa dịp cậu uống say rượu, một dao đâm chết cậu!”

Trang Hạo Nhiên phì cười, nhìn anh nói: “Anh đừng như vậy! Tôi sống là người của anh, chết là quỷ của anh . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, liền không nhịn được muốn đánh anh. . . . . .

“Tổng Giám đốc!” Lúc này Tiêu Đồng và Đông Anh nhanh chóng xuất hiện, rất gấp gáp nhìn bọn họ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK