Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1247: CHĂM SÓC

Mười hai năm trước, trước đêm xảy ra vụ cháy.

Sắc trời đã tối, rất nhiều ánh sao lấp lánh, êm đềm đến chưa từng thấy trước đó. . .

Một khách sạn cấp năm sao đứng trong thành phố, không ngờ nhìn thấy rõ một cây cầu hình vòm ánh đèn lấp lánh như dãy ngân hà ở giữa hai tòa nhà, rất nhiều vị khách tôn quý hiển hách ra ra vào vào, ngày mai khách sạn mở tiệc trà, tối nay có một số nhân viên đã mang từng khóm hoa cầu chăm sóc tốt, thật cẩn thận mang vào thang máy, nhấn tầng lầu thứ tám, đó là tầng lầu sảnh tiệc to lớn, có một lão đầu bếp khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc com lê màu xám tro, khuôn mặt lộ ra thật thà, tóc đã bạc trắng, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ, vừa ghi chép một câu nào đó, miệng vừa lẩm bẩm: 5 giờ chiều mai, khách sạn mở tiệc trà! 4 giờ 30 phút tất cả đầu bếp cùng phụ bếp tập trung! Mật mã cửa là 282879!

Mới vừa dứt lời!

Quầy lễ tân có một nhân viên tiếp tân, khuôn mặt nở nụ cười đi về phía lão đầu bếp, nói: “Lão đầu bếp! ! Lần trước bác nấu canh trị ho cho con trai cháu, nó uống rất tốt! Nhưng ngày hôm qua cháu không cẩn thận đánh mất toa canh trị ho rồi, bác có thể viết lại cho cháu một tờ nữa không?”

“Ồ! Được. . .” Lão đầu bếp thật thà nở nụ cười đồng ý, liền cùng nhân viên tiếp tân đi về phía quầy tiếp tân, trực tiếp dùng cuốn sổ nhỏ của mình, viết toa canh trị ho cho đồng nghiệp, vừa viết vừa cười nói: “Thật ra toa canh trị ho này không phải do tôi ra, là bếp trưởng ra! Khoảng thời gian trước ông ấy nói trong bộ phận chúng tôi có một số đồng nghiệp ho rất lợi hại, liền tự mình mài mò tìm ra phương thuốc này, không ngờ chúng tôi uống rất tốt! Phía sau khách sạn, còn có rất nhiều loại quýt do ông ấy trồng!”

Vẻ mặt nữ tiếp tân biết ơn nhìn lão đầu bếp, thật hâm mộ bật cười nói: “Từng đồng nghiệp trong khách sạn chúng ta đều nói, người của phòng bếp đi theo bếp trưởng Đường là hạnh phúc nhất! Mặc kệ ở mặt nào cũng quan tâm tốt nhất!”

Lão đầu bếp cười viết toa thuốc xong, kéo xuống một tờ, đưa cho nữ đồng nghiệp, mới nói: “Cô cất toa thuốc này đi! Đừng cho đứa trẻ uống thuốc tây, không tốt cho thân thể.”

“Cám ơn lão đầu bếp!” Nữ tiếp tân mỉm cười nhận lấy toa thuốc! !

“Không cần khách sáo!” Lão đầu bếp nói xong, mới vừa muốn cất cuốn sổ nhỏ. . .

“Lão đầu bếp! ! !” Có người ở đại sảnh, cao giọng kêu lên! !

“Ai!” Lão đầu bếp còn chưa cất cuốn sổ, liền xoay người nhìn thấy một phụ bếp trẻ chừng mười tám tuổi mới vừa đi làm, nhanh chóng đi tới gấp gáp nói: “Những người ở phòng thu mua lại làm khó chúng ta, nói ngày hôm qua chúng ta ghi danh sách không có 20 kg hải sâm! Nhưng tôi rõ ràng đã có ghi. . .”

“Nhất định là cái tên nhóc Tiểu Lưu đó! Cậu ta cố ý muốn làm khó chúng ta.” Lão đầu bếp nghe xong lời này, lập tức tức giận, cũng không kịp cất cuốn sổ, ngay lập tức cùng phụ bếp trẻ đi tới phòng thu mua! !

Cả đại sảnh xa hoa lộng lẫy vẫn người đến người đi, nơi quầy tiếp tân cũng rối rít bận rộn, cuốn sổ nhỏ này cũng rất yên lặng nằm ở chỗ đó. . .

Phòng bếp chính tầng lầu tám, đèn đuốc vẫn sáng rực, có một số đầu bếp chưa tan việc, đang bận rộn bữa tiệc các nơi trong khách sạn, nhưng phòng bếp Trưởng ở cuối hành lang bỗng tắt đèn, chỉ có hai cánh cửa lớn của phòng làm việc chiếu ra một chút ánh đèn màu vàng êm dịu, có vẻ cô đơn và tĩnh lặng! !

Bên trong phòng làm việc!

Khung cảnh mờ tối, nơi ánh đèn vàng cam chiếu ra cũng chỉ bài biện đơn giản nhất, ở giữa là ghế sa lon màu đen hàng thanh lý từ sảnh tiệc đưa xuống, bàn trà màu cà phê để bụi trúc kiểu quán vỉa hè, cửa sổ sát đất mở ra, không thể nhìn đến cảnh biển nơi xa nhưng không ngờ nhìn thấy tòa nhà khách sạn Á Châu cao chọc trời ở nơi xa đang phát ra ánh đèn rực rỡ! Dưới ánh đèn ấm áp đặt trên bàn làm việc màu nâu, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen, cả người lộ ra phong thái nho nhã và cơ trí khiếp người, ông đang ngồi ở trên ghế da màu đen, chăm chú xem từng phần tài liệu, bên trong là bút tích của ông cụ Tưởng với khí thế ngất trời. . .

Cuối cùng Hoàn Cầu đã chia ra hai nhà, dựa vào mặc lý tưởng ban đầu của chúng ta, từng bước nhảy vọt tới phía trước, chỉ là sự nghiệp phát triển mạnh mẽ đến tình trạng này, cũng không bằng trước khi nhắm mắt cùng cậu uống một ly cho sảng khoái! Nghĩ đến lý tưởng to lớn năm đó đã theo gió bay đi, tôi nhất định phải xuống 18 tầng địa ngục tiếp nhận trừng phạt! Chỉ là chuyện mới đã tới, thúc đẩy chúng ta đi về phía trước, không còn do con người mà là do vận mệnh! Hai đứa bé Hạo Nhiên và Thiên Lỗi nhất định phải gánh chịu tất cả mọi chuyện tương lai của Hoàn Cầu, bao gồm bí mật và trách nhiệm! Đây là lựa chọn của bọn chúng khi sống trong nhà giàu quyền thế, không có lựa chọn khác! Chỉ là tuổi tác của chúng ta đã cao, có lúc cũng hối hận lúc ban đầu để cho mẹ con bọn chúng máu mủ chia lìa, anh em tranh nhau, đúng là chuyện cực kì tàn nhẫn! May nhờ Hạo Nhiên được cậu dạy dỗ, tâm tính tự do, hoạt bát hiểu chuyện đã dần dần nhìn thấy được phong thái của Tổng Giám đốc, người làm ông như tôi đây nhìn hết sức an ủi, bản thân Thiên Lỗi đã là một đứa bé có trách nhiệm và có dã tâm. Nhưng tương lai. . . Vẫn hi vọng sau khi sóng gió đi qua, cậu dạy dỗ cho hai đứa nhỏ này nhiều hơn! Dù sao cha mẹ phạt, không bằng một câu nói nghiêm khắc của người thầy! Chí Long. . . Mặc dù cậu cùng Vĩ Quốc, Tĩnh Vũ không kém tuổi nhau, nhưng tôi lại xem cậu như tri kỷ, lúc thực hiện mộng tưởng, có cậu thấu hiểu và làm bạn, thậm chí cõi lòng đầy tự hào giúp Hoàn Cầu tôi như rồng bay phun mưa, thật là một vui thú lớn của cuộc đời! Tương lai, hai đứa bé tất nhiên phải đối đãi với cậu như cha ruột mới không uổng công cậu khổ cực cả đời vì Hoàn Cầu! Hôm nay thân thể mang bệnh nhẹ, ho ngày càng nghiêm trọng, biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, nhưng tôi cũng không cầu về trời, chỉ mong tương lai Hoàn Cầu có thể chân chính tươi sáng và hưng thịnh. . .

” . . .” Đường Chí Long ngồi ở trên ghế da, khuôn mặt lộ ra vẻ nặng nề đè nén, cúi đầu nhìn câu cuối cùng trong lá thư, không cầu về trời. . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Chí Long chậm rãi đóng tài liệu, từ từ ngẩng đầu, nhìn hai cánh cửa đóng chặt, nhàn nhạt nói một tiếng: “Vào đi. . .”

Cửa chậm rãi mở ra.

Một thiếu niên mười tám tuổi, khuôn mặt đang nở nụ cười nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, vui mừng gọi: “Cha nuôi!”

Đường Chí Long sửng sốt nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc kêu một tiếng: “Hạo Nhiên? Lúc này sao con tới đây?”

Khuôn mặt người thiếu niên xuất chúng, hai tròng mắt lấp lánh ánh sao, nụ cười rực rỡ đầy sức sống, cậu lặng lẽ đi vào phòng làm việc, nhìn cha nuôi, mang theo một chút cảm giác thần bí nói: “Người yên tâm! Con biết rõ đường bí mật trong tòa nhà phòng bếp, sẽ không có người biết con tới! Trước khi con đi vào đã làm nhiễu loạn ba camera trong đường bí mật rồi! Con phát hiện thứ công nghệ này, tương lai nhất định sẽ giữ vai trò quan trọng một nữa bầu trời khách sạn! Nếu như con có cơ hội, nhất định phải kết giao với một người bạn máy tính thật lợi hại, học hỏi anh ấy thật tốt!”

Đường Chí Long bất đắc dĩ nhìn về phía bóng dáng thiếu niên lặng lẽ tiến vào, vốn muốn trách móc, lại phải nghe một chút lời nói tự do tưởng tượng của cậu, khuôn mặt không khỏi lộ ra yêu thương nở nụ cười tự hào, chậm rãi nói: “Kết giao bạn bè, quý ở tấm lòng. Nếu như con kết giao bạn bè là vì để đạt được lợi ích, như vậy con không cần kết giao cũng được!”

“Dĩ nhiên là không! Tương lai con nhất định sẽ có bạn bè nặng tình nghĩa, cùng sống chết giống như cha nuôi và ông nội!” Thiếu niên đi tới, lại nở nụ cười nhiệt tình tự tin!

Đường Chí Long chăm chú nhìn thiếu niên, một đoạn thời gian không thấy, cậu lại cao hơn, phong cách cùng khí phách gần như hơn cả cha và ông nội, không khác với anh trai, nhưng nụ cười nhiệt tình, tự do hơn anh trai một chút, có lẽ vì trời sinh là em trai vốn nên được hưởng một chút quyền lợi. . . Ông chậm rãi để mắt kính xuống, thu dọn tài liệu trước bàn sách, mới sâu kín nói: “Lúc con qua đây có nói cho cha mẹ. . . hoặc ông nội hay không?”

“Không có!” Thiếu niên đi tới trước mặt cha nuôi, đứng ở dưới ánh đèn ấm áp, lại nâng khuôn mặt tươi cười nói: “Con thật sự không hiểu, tại sao ông nội và cha không cho phép con gặp người! ?”

Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên đứng ở dưới ánh đèn khuôn mặt cảm tính đẹp trai, khẽ mỉm cười nói: “Hạo Nhiên. . . Con đã mười tám tuổi rồi. . . Nếu như con chấp nhận làm Tổng Giám đốc của mấy triệu nhân viên, vào thời điểm nhất định phải cất đi một chút tình cảm. Ta nghĩ đều là lỗi của cha nuôi, trời sanh cha nuôi là người có hơi cảm tính. . .”

“Cha nuôi đừng nói như vậy! Con có thể học được một phần mười của người cũng không tệ rồi!” Thiếu niên bật cười nói.

“Đi thôi. . . Đừng ở chỗ này, không nên để người khác phát hiện. . .” Đường Chí Long bởi vì sự kiện rượu đỏ chưa kết thúc, tất cả mọi người đang ở trong nghi ngờ khổng lồ, kể cả mình cũng không thoát khỏi quan hệ, vì an toàn của Tiểu Hạo Nhiên, có thể tạm thời tránh mặt cậu, cũng không gặp cậu. . . Chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông trung niên này vẫn lộ ra nụ cười sung sướng, vươn tay kéo nhẹ tay của cậu, hai người cùng im lặng đi ra ngoài, tránh qua cameras, dọc theo cầu thang thoát hiểm đi xuống. . .

Vườn hoa phía sau khách sạn, đêm lạnh như nước, một đám quýt vàng cuối xuân đứng ở trong bóng đêm đã dần dần sắp suy tàn.

Đường Chí Long đứng ở dưới một tàng cây quýt vàng, sắc mặt trầm tĩnh, hai tròng mắt cơ trí đang không ngừng nhìn ngó, cuối cùng hái mấy quả quýt no đủ, từng quả từng quả đặt vào trong túi nhựa. . .

“Cha nuôi, cha hái quýt làm gì?” Thiếu niên ngạc nhiên đứng ở bên cạnh Đường Chí Long, hỏi.

Khuôn mặt Đường Chí Long lộ ra nụ cười hiền hòa, lại hái một quả quýt bỏ vào trong túi, mới chậm rãi nói: “Thế nào? Cùng cha nuôi tới đây hái quýt, buồn bực?”

“Nào có! Con tới đây chính là ở bên người, nói chuyện với người, con đều vui vẻ! Suốt ngày cha chỉ biết đánh con thôi! Không để cho con lên bàn ăn cơm!” Nhắc tới chuyện này, thật ra thiếu niên không có để ý, mà cười nói. . .

Đường Chí Long không nhịn được cười, chậm rãi nói: “Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trên đời, cha của con mặc dù đánh con nhưng ông ấy rất thương yêu con. . .”

“Con hiểu! ! Suy nghĩ của cha mẹ, những đứa trẻ chúng con quả thật hiểu quá ít! Con sẽ thật hiếu thuận với cha mẹ!” Thiếu niên nở nụ cười nói.

“Ừ. . .” Đường Chí Long hài lòng gật đầu một cái, lại hái một quả quýt, mới căn dặn: “Con trực tiếp lấy cái bật lửa cha đưa cho con, đi đào cái hố ngay bên cạnh gốc cây sát căn phòng nhỏ, đốt lửa. . . Chút nữa cha sẽ nướng quýt!”

“Tại sao cha phải nướng quýt?” Thiếu niên ngạc nhiên hỏi Đường Chí Long.

“Bởi vì có người bị ho, không thấy giảm. . . Ông ấy thường bị ho đều ăn quýt do cha nướng cho ông ấy. . .” Bàn tay Đường Chí Long dừng ở bên một quả quýt, nhớ tới lá thư đó, trong lòng ông liền cảm thấy nặng nề đau đớn. . .

“Ai bị ho?” Thiếu niên hỏi tiếp.

“Con cũng đừng hỏi nhiều. . . Mau đi đi. . .” Đường Chí Long căn dặn cậu.

“Vâng!” Thiếu niên nghe lời cầm cái bật lửa đi về phía gốc cây kia, dựa theo chỉ dạy của cha nuôi đã từng đưa mình ra bên ngoài quanh năm, rất nhanh đào cái hố, đốt lửa, khi cậu thắp sáng cái bật lửa này, hai tròng mắt nhất thời sáng lên, nhìn bật lửa gỗ điêu khắc con rồng, bật cười nói: “Oa! Cha nuôi, cái bật lửa của cha thật đẹp . . .”

“Đây là lần đầu tiên cha làm đầu bếp thì thầy tặng cho cha, thích không?” Đường Chí Long xách theo cả túi quýt, còn có một hộp giữ tươi, mỉm cười đi tới hỏi.

“Thích!” Thiếu niên đối với cha nuôi cũng không giấu giếm.

“Vậy thì tặng cho con. . .” Đường Chí Long mỉm cười ngồi ở trước cái hố lửa, trước tiên mở hộp giữ tươi ra, lại từ một túi nhựa khác lấy ra lưới thép đặt ở trên hố lửa, chỉ nướng quýt đơn giản như vậy. . .

“Cám ơn cha nuôi!” Thiếu niên cười nói xong, cầm điện thoại di động, nhìn cha nuôi trực tiếp nướng quýt ở trên lưới thép, cậu liền nghi ngờ hỏi: “Cha nuôi! Nướng quýt như vậy, thật có thể trị ho sao?”

“Ừ. . . Nhưng thể chất của mỗi người không giống nhau, ít nhất. . . Đối với ông ấy có ích. . .” Đường Chí Long nặng nề nói xong câu đó, hai tròng mắt ông mơ hồ loé lên một chút ánh sáng lo lắng. . .

“Cha nuôi, người có tâm sự hả?” Thiếu niên nhìn cha nuôi hỏi.

Đường Chí Long chậm rãi quay mặt sang nhìn thiếu niên mỉm cười nói: “Hạo Nhiên. . . Chờ sau khi con trưởng thành, nhất định phải tìm được một hai người tri kỹ trong cuộc đời. Nếu không, không ai có thể hiểu được lý tưởng của con, sẽ rất cô đơn, thậm chí sẽ đau khổ. . . Cuộc sống không có gì gọi là so đo trả giá, quan trọng là khi chúng ta mệt mỏi, lúc đêm khuya yên tĩnh có thể có một người bạn hiểu được một lời nửa chữ của con. . . Loại cảm giác này, có lúc so với người nhà, so với người yêu còn quan trọng hơn. . .”

Thiếu niên suy nghĩ một lúc, liền cười nhìn Đường Chí Long nói: “Vậy con tìm người bạn gái, hiểu lý tưởng của con, hiểu gánh vác của con, lúc con cô đơn, làm bạn với con, như vậy không cần chia rõ ràng như thế !”

Đường Chí Long trực tiếp đưa tay ở trên lửa, lật quýt qua lại, nghe lời nói ngớ ngẩn này không nhịn được cười. . .

“Cha nuôi! Con trở về nước mấy ngày. . . Tại sao. . . Không thấy em gái nhỏ?” Thiếu niên nhớ tới em gái nhỏ thông minh đáng yêu, dáng dấp rất ngọt ngào, cậu liền cảm thấy tâm trạng rất tốt!

Đường Chí Long nghe nói như vậy, khuôn mặt lập tức mang một chút nghiêm khắc nhìn thiếu niên!

Thiếu niên lập tức mím miệng không nói lời nào, cũng bắt chước cha nuôi muốn đưa tay lật quýt từ từ nướng đen. . .

“Này! Cẩn thận phỏng tay!” Đường Chí Long phủi tay của cậu, đau lòng bật cười.

Thiếu niên không nhịn được bật cười, ngẩng đầu lên nhìn cha nuôi, so với lúc mình trước ra khỏi nước thì già đi một chút, bên tóc mai cũng có một chút tóc bạc. . . Sắc mặt cậu dần dần thu lại, mới sâu kín nói: “Cha nuôi. . . Chờ khi người già rồi. . . Con nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt, thương yêu em gái nhỏ thật nhiều!”

Đường Chí Long là một người rất nho nhã, nghe nói như vậy, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng. . .

Phía chân trời, áp xuống khí lạnh ngày xuân, cuối cùng cũng bị tình thầy trò có thể còn nặng hơn cả tình cha con xua tan đi, tiếng cười kia trần trận lan ra đến phía chân trời. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK