Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916: CÔ TA Ở ĐÂU?

Trong phòng bệnh truyền đến tiếng kêu thê lương.

Nữ y tá nằm nghiêng ở trên mặt đất lạnh lẽo, hai chân run rẩy, tất cả tràn đầy máu tươi, vẻ mặt Uyển Thanh lộ ra rất bình tĩnh, cầm dao nhỏ bén nhọn, rạch mở thịt trên bắp đùi cô, sau đó nhận lấy máy nghe lén mini chống nước Mỹ Linh đưa cho mình, nhét vào trong khối thịt rạch ra, lại dùng kỹ thuật khâu vết thương mới vừa học được từ Tô Thụy Kỳ, cầm sợi chỉ trong suốt, còn có kềm, cũng không có tiêm thuốc tê cho cô ta, vừa vá lại, vừa sâu kín nói: “Dù sao hôm nay cô cũng đã tiết lộ bí mật với chúng tôi, đi ra ngoài cũng chết, không bằng tạo thuận lợi cho chúng tôi, tương lai cho cô một con đường sống, nhưng ngàn vạn đừng mơ tưởng, lấy máy nghe lén ở trong bắp đùi ra, hoặc có thể quay lại chỗ cũ, vậy tôi có thể bảo đảm với cô, cô sẽ bị người của hai bên làm cho cô sống không bằng chết!”

Nữ y tá bị kim từng hồi ghim vào thịt trong của mình, đau đến đổ mồ hôi hột, thậm chí cảm thấy tiếng ồn ào máy nghe lén giấu ở trong thịt, đau đến thấu tim phổi, cô thật sự chịu đựng không nổi, thở hổn hển, khổ sở. . . . . .

Vẻ mặt Uyển Thanh vẫn không thay đổi, khâu vết thương kia, nhìn máu tươi từ sợi chỉ của mình và trong lỗ kim tràn ra, cô dừng lại, kéo kéo sợi chỉ, lại kéo kéo sợi chỉ, cảm giác có chút không đúng, liền quay đầu, nhìn Mỹ Linh nghi ngờ nói: “Buổi sáng cậu chủ Tô dạy tôi khâu thế nào nhỉ? Lúc kết thúc làm sao thu kim?”

“Tôi làm sao biết? Tôi lại không học!” Mỹ Linh ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, vuốt vuốt tóc của mình.

Lãnh Mặc Hàn vẫn ngồi ở một bên, vuốt vuốt cái bật lửa.

Uyển Thanh cau chặt mày, nhìn Mỹ Linh một cái, mới tức giận tiếp tục khâu vết thương, vừa khâu vừa tìm sợi dây, sâu kín nói: “Đau chứ? Thật ngại, tôi không có kỹ thuật của bác sĩ. Nhưng cô phải nhớ, hôm nay cô đi ra ngoài, nếu như dám lấy ra máy nghe lén này, ra đến bên ngoài tiết lộ nửa chữ, như vậy chúng tôi sẽ để cho cô đau đến lợi hại gấp trăm lần so hôm nay. Chỉ là, cô cũng không còn đường có thể đi, phản bội tổ chức, ông chủ của các người sẽ làm gì cô? Chẳng bằng nghe lời chúng tôi, tương lai có con đường tốt để đi, tôi bảo đảm với cô, sau khi hoàn thành, tôi tha chết cho cô.”

Nữ y tá nằm nghiêng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ đổ mồ hôi, đau đến đầu óc choáng váng, quả thật so với thứ khác còn khó chịu hơn.

Uyển Thanh nhắc mí mắt, nhìn cô một cái, liền ngẩng mặt cười như không cười, cau chặt mày, tiếp tục kéo đường chỉ thật dài, kéo tới lui ở trong thịt. . . . . .

“A. . . .” Nữ y tá đau đến cắm đầu xuống đất, nước mắt tràn ra, hai chân đã bắt đầu khổ sở co giật.

Ánh mắt Uyển Thanh đột nhiên sáng lên, thật cẩn thận ở trong đống máu, duỗi kim hai bên, rốt cuộc khâu vết thương xong, cô nhất thời cũng mệt mỏi, trên trán tràn đổ mồ hôi, vừa cắt bỏ đầu dây kia, vừa lắc đầu một cái, cảm thán nói: “Làm bác sĩ thật không dễ, chú ý quá nhiều chi tiết.”

Tiêu Yến mỉm cười cầm một chai thuốc sát trùng, đi tới, thong thả nói: “Điều này cũng chưa chắc? Có thể làm bác sĩ đều là người không đơn giản, cũng xem như bọn họ lợi hại, vì báo thù, học đại học y khoa từ tám đến mười năm, dễ dàng sao? Y tá nhỏ cũng mất ba năm rưỡi đấy?”

Uyển Thanh không để ý tới cô, chỉ nhận lấy chai thuốc sát trùng thật to cô đưa tới, rót lên vết thương máu chảy đầm đìa. . . . . .

Lúc này Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt của nữ y tá kia, sâu kín ngồi xổm xuống, hai mắt lộ ra lạnh nhạt, tách một tiếng, mở bật lửa trong tay, nhìn ngọn lửa đỏ theo hơi thở trầm ổn của mình mà hơi đung đưa, anh chậm rãi di động cổ tay, nghiêng bật lửa trong tay xuống, để cho ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt vết thương tràn máu. . . . . .

Hai mắt nữ y tá trợn lên, lập tức đau đến há miệng kêu to, Uyển Thanh tức giận nhét một tấm vải nhỏ vào trong miệng cô, cô ưmh một tiếng, cả khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, cắn răng chịu đựng đau đớn bị lửa đốt máu thịt, đau đến thấu tim phổi. . . . . .

Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn chỉ lộ ra nhàn nhạt, sâu kín cầm cái bật lửa, tiếng xì xì vang lên thiêu đốt thịt non bị thương của cô, nhìn máu đỏ tươi cùng thịt cháy màu đen, lạnh lẽo nói: “Trong thân thể mỗi người đều có một con quỷ, cô có, tôi cũng có, người còn sống thông minh thức thời cũng đừng khiêu chiến con quỷ trong thân thể người khác, cũng đừng tưởng tượng rốt cuộc thù hận người khác đến mức nào, tôi có thể nói thẳng cho cô biết, nếu cô phản bội tôi..tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết. . . . . . So với ông chủ của cô, càng làm cho cô sống không bằng chết. . . . . . Cho nên, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi . . . . .”

Cả người nữ y tá đau đến gân xanh nổi lên, hoa mắt co giật, từng trận cực hạn khổ sở làm cho cả người cô bắt đầu cực nhanh run rẩy, đau đến hai mắt tràn đầy tia máu, trái tim như căng nứt, hoàn toàn hít thở không thông, không nói ra lời! !

Lãnh Mặc Hàn vẫn tiếp tục vô tình cầm cái bật lửa tay trong, dọc theo nơi có máu tràn ra tiếp tục thiêu đốt, vừa cầm máu cho cô, vừa sâu kín nói: “Cái đó máy nghe lén khâu ở trong thân thể cô, bên trong chứa hệ thống nổ, nếu trong quá trình này, cô có một chút không nghe lời, tôi sẽ cho nổ thân thể của cô, đây là ràng buộc duy nhất mạng sống của cô, hiểu chưa?”

Cả người nữ y tá run rẩy, giật giật, mồ hôi lạnh từng giọt tuôn ra, ánh mắt như muốn chết rũ ra trên mặt đất, đau đến nói không ra lời. . . . . .

Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, hơi có chút không vui, nhấn cái bật lửa bằng thép, ngọn lửa bùng lên, đặt mạnh lên vết thương của cô, chỉ nghe một âm thanh phát ra! !

“A . . . . . .” Nữ y tá giống như bị câm, đau đến thấu tim phổi, giật tấm vải trắng, kéo ra một chút âm thanh khàn khàn, như cầu xin tha, nói: “Hiểu. . . . . . Hiểu. . . . . . Hiểu. . . . . .”

Uyển Thanh nghe nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, tay cầm thuốc giải nọc rắn, nhét vào trong miệng của cô, mới căn dặn: “Lúc đi ra, dáng vẻ tốt nhất không nên quá khổ sở, đừng để người khác phát hiện, sẽ không tốt, hiểu không?”

Nữ y tá không ngừng thở hổn hển, chậm rãi, khổ sở gật đầu, trên trán rịn mồ hôi, vừa run rẩy gật đầu.

“Cút!” Lãnh Mặc Hàn vứt bỏ cái bật lửa.

Mỹ Linh lập tức ném cho cô một cái áo y tá mới, mới lạnh lùng nói: “Thay quần áo xong rồi cút! ! Đừng giả bộ làm dáng vẻ uất ức, giống như chúng tôi khi dễ cô!”

Lãnh Mặc Hàn không muốn nói thêm lời nào, chậm rãi đứng lên, đôi tay cắm túi quần, lạnh lẽo đi ra phòng bệnh trước.

Uyển Thanh cũng mau bước theo kịp, vội nói với Lãnh Mặc Hàn: “Thật sự cám ơn Nhã Tuệ, bởi vì nhà cô ấy phá hỏng cái chén kiểu đó, để cho chúng ta đoán đúng, quả nhiên là tên Từ Văn Huyền, lần này chúng ta thật sự xác định địa chỉ, có phải lập tức hành động hay không?”

Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, chỉ bước dọc theo hành lang thật dài đi về phía trước, sắc mặt căng cứng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Uyển Thanh nhìn dáng vẻ của anh, cũng không nói chuyện.

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới phòng bệnh VIP khu biệt thự, đầu tiên liếc cánh cửa phòng bệnh của Đường Khả Hinh đã đóng chặt một cái, chậm rãi nói: “Tăng thêm người ở xung quanh bảo vệ an toàn cho cô ấy, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nữa, bắt đầu hôm nay, toàn bộ thuốc của cô ấy do cậu chủ Tô tự mình xem qua, người của chúng ta tự mình trông chừng y tá mang đi, tuyệt đối không thể mượn tay người khác! ! Khởi động cameras bốn phía phòng chưa?”

“Khởi động rồi! !” Uyển Thanh lập tức nói.

Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nghĩ tới rượu đỏ mới vừa xuất hiện, mặc dù Đường Khả Hinh tạm thời an toàn, nhưng lại phải cực kỳ cẩn thận, hơn nữa anh nghi ngờ một chuyện, từ trước đến giờ Tiểu Đường hết sức cẩn thận, hết sức tự trọng, tại sao lần này có thể có quyết tâm lớn như vậy, lấy hết dũng khí, một mình muốn uống cạn chai rượu đỏ? Chẳng lẽ cô và người nào đó đã đạt được sự thỏa thuận nào đó? Mang theo nghi ngờ này, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh của Trang Hạo Nhiên, cũng đã thấy Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt đã tung người nhảy lên giường bệnh, nhào tới trong ngực Trang Hạo Nhiên, vui vẻ cảm động kêu to: “Lão đại! ! Anh hù chết chúng tôi, nhìn anh nhảy xuống biển, chúng tôi cũng gấp muốn chết!”

Trang Hạo Nhiên đang cầm chén cháo, khổ sở nhíu mặt, nói: “Các người chết cho tôi xem! ! Thân thể tôi còn chưa khôi phục đấy? Nếu tôi biết ai cho tôi uống oxít chì, tôi nhất định phải làm thịt anh ta! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền im lặng đi vào.

“Tới rồi ?” Trang Hạo Nhiên thấy Lãnh Mặc Hàn, hơi chén cháo xuống, thu hồi sắc mặt hỏi: “Tình huống như thế nào rồi?”

Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói: “Ép ra rồi.”

“Dĩ nhiên ép ra ! !” Tô Lạc Hoành nằm xuống bên cạnh Trang Hạo Nhiên, bên vuốt bắp thịt khêu gợi của anh, vừa cười nói: “Lúc nảy tôi đi phòng bệnh liếc một cái, ôi chao anh ấy tàn nhẫn.”

“Từ trước đến giờ, Hoàng đế không tàn nhẫn, không giết người có thể đoạt được giang sơn à?” Lâm Sở Nhai nói xong, muốn đẩy Tô Lạc Hoành ra, tự mình chen vào Trang Hạo Nhiên.

Ngược lại Lãnh Mặc Hàn không chấp nhận nói: “Hoàng đế chưa bao giờ giết người, giết người đều là bề tôi của ông ta. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, nhếch miệng mỉm cười, nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, hơi suy nghĩ một lúc, mới sâu kín nói: “Hiện tại chúng ta có thể lấy được rượu đỏ, Tiểu Đường tạm thời an toàn, nhưng dù sao cô ấy cũng là cô gái cất giấu rượu đỏ nhiều năm, về mặt này người kia vẫn còn nghi ngờ cô ấy, chỉ là hiện tại phân tán sự chú ý của cô ấy thôi. Nhưng bí mật của rượu đỏ, không thể cất giấu, nhất định phải cành nhanh càng tốt, cho nên bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian!”

Uyển Thanh cùng các vệ sĩ khác, còn có người áo đen giữ ở ngoài cửa, mọi người hết sức cẩn thận nhìn tình huống xung quanh.

Đúng lúc này Mỹ ngọc, bước nhanh đi đến trước mặt của Uyển Thanh, ở bên tai của cô nói khẽ: “Chúng tôi phát hiện viện trưởng bí mật hành động, hiện tại ông ta đang mượn cơ hội đi ra ngoài! !”

Uyển Thanh nghe nói như vậy, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, lập tức nắm chặt cổ tay Mỹ Linh, khe khẽ căn dặn: “Cô lập tức bảo Giang Thành và Tiêu Yến tới nơi này coi chừng, bảo đảm bên trong nói chuyện, không để cho người ngoài nghe, ngay cả con muỗi cũng không được dẫn dụ đến! !”

“Vâng! !” Mỹ Linh lập tức gật đầu.

Hai mắt Uyển Thanh lóe lên, sau khi do dự một lúc, bởi vì chuyện khẩn cấp, vẫn không có thông báo cho Lãnh Mặc Hàn, một mình tung người nhanh chóng đi ra ngoài! !

***

Phi trường! !

Một trận máy bay chở hành khách màu trắng khổng lồ, mang theo tiếng ầm ầm rung chuyển trời đất, bay vào bầu trời xanh thẳm ! !

Một cô gái mặc váy ngắn màu trắng bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác màu vàng nhạt đến gối, tay ngắn, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đeo kính mát lớn màu đen, vừa mang túi xách màu trắng, một tay cắm vào túi áo khoác, ngón tay đẩy nhẹ gọng kính một chút, ngón tay lơ đãng lướt qua vành tai, mới sâu kín hỏi: “Cô ta ở đâu?”

“Đường lớn Tây Hoàn!” Một giọng nói truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK