Chương 987: KÍCH DỤC
Phòng nghỉ ngơi!
Tiểu Nhu mới vừa hết bận từ sảnh tiệc trở lại, cất bánh táo đầu bếp trẻ để lại cho mình, nghĩ tới Lâm Bạch Bạch rất thích ăn bánh ngọt, thật vui vẻ thật vui vẻ bưng bánh táo chạy đi tìm cô, nhưng lúc cô chạy đến phòng nghỉ ngơi, lại thấy Bạch Bạch vẫn đội nón bảo hiểm, ngồi xổm trên mặt sàn, nhìn chằm chằm chỗ ẩm ướt, vẫn nhìn, vẫn nhìn. . . . . .
“Bạch Bạch, cô làm gì thế ?” Tiểu Nhu ngạc nhiên bưng bánh ngọt, đến gần Lâm Bạch Bạch, ngạc nhiên trợn to hai mắt, cũng ngồi xổm xuống, nhìn cô hỏi.
Lâm Bạch Bạch không lên tiếng, chỉ nhíu chặt mày, nhìn vũng nước trên sàn, nói ngay: “Tôi cảm thấy. . . . . . Có chút khó hiểu!”
“Khó hiểu cái gì ?” Tiểu Nhu thấy Lâm Bạch Bạch nhìn chằm chằm dưới sàn, cô cũng quay đầu nhìn vũng nước trên sàn, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Tại sao mặt sàn có vũng nước? Đã bao lâu cũng không thấy biến mất?”
“Tôi không cho nó biến mất đấy!” Lâm Bạch Bạch lại cau mày, trực tiếp ngồi xổm trên mặt sàn, nhìn chằm chằm vũng nước này.
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, thì càng ngạc nhiên nhìn vũng nước, nói: “Có cái gì kì lạ đâu?”
Lâm Bạch Bạch nhìn chằm chằm vũng nước này, vẫn đang khổ não suy tư vũng nước này, cảm giác chỗ nào đó không ổn, nhưng cô không nói ra được !
“Rốt cuộc có chỗ nào không ổn sao? Tôi chỉ là nước mà!” Tiểu Nhu nói xong, liền m trực tiếp vươn tay, muốn tìm đi một chút nước còn lại trong ly thủy tinh vỡ. . . . . .
“Đừng động! !” Lâm Bạch Bạch nhíu chặt mày, vẫn cảm thấy trực giác của mình rất chính xác, cô im lặng một lúc, trực tiếp từ trong túi của mình lấy ra một cái chai thủy tinh nho nhỏ bằng ngón tay cái của mình, sau đó cầm ly thủy tinh bị vỡ chỉ còn lại một chút nước, lành lặn rót vào trong chai thủy tinh nhỏ của mình, lại dùng cái nút nhét vào, cầm một sợi dây đỏ cột vào chai nho nhỏ, trực tiếp treo trên cổ của mình, vội nói: “Mau! ! Bác Phúc mới vừa đến bệnh viện, chúng ta lập tức mang nước này đưa đến bệnh viện!”
“Tại sao ?” Tiểu Nhu hỏi.
“Đừng hỏi! ! Mau!” Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, liền kéo Tiểu Nhu chạy ra ngoài, Tiểu Nhu kêu một tiếng, bánh táo rơi trên mặt đất, hai người lại nhanh chóng biến mất ở phòng nghỉ ngơi!
***
Bệnh viện! !
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cầm điện thoại di động, lao ra hành lang bệnh viện, vừa đi vừa vội vàng gọi điện thoại di động Trang Hạo Nhiên! !
Một phòng bệnh tại bệnh viện khác! !
Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở trước giường bệnh, nhìn Đường Chí Long mới vừa kích động nói chuyện một lúc, đã ngủ say, anh giống như con trai, nhìn ông bình thản ngủ say, trong lòng buông lỏng, khẽ đau lòng mỉm cười, lại cảm thấy trong túi áo khoác tây trang, truyền đến tiếng rung, anh liền ngạc nhiên đứng lên, nhàn nhạt khom người, từ trong túi tây trang, lấy điện thoại di động ra, nhìn biểu hiện gọi tới là Lãnh Mặc Hàn, anh xoay người, liếc mắt nhìn Đường Chí Long ngủ say, mới chậm rãi đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa lại, liếc mắt nhìn hai cảnh sát khác, đi về phía một cửa sổ sát đất phía bên kia, mới nhận máy, đáp: “Ừm!”
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi ra bệnh viện, cầm điện thoại di động vội nói: “Người huấn luyện thú phòng ăn biển là nằm vùng! ! Rất có khả năng Kỳ Gia Minh chính là người điều khiển phía sau màn, vẫn phối hợp với Như Mạt đang âm thầm hành động! ! Mới vừa rồi Mỹ Linh và Thanh Bình phân tích tình huống Hân Di vô ý bị cá mập cắn tại phòng ăn biển, không ngờ phát hiện trong cameras có một người đàn ông đang núp ở trong bóng tối, mang một vật nhỏ lóe ánh sáng màu đỏ giấu ở dưới đáy hồ, cô ấy ngạc nhiên tình huống này thì sau lưng xuất hiện một người khác, trực tiếp ném cô ấy vào trong hồ, để cho bầy cá mập giày vò cô ấy hơn mười lăm phút, trực tiếp làm cho cô ấy ngây ngốc mới vớt lên, để cho thần trí của cô ấy mơ hồ! ! Tôi phát hiện tình huống này, có thể rất giống tình huống của Tuyết Nhi và chị gái của anh ! !”
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, tức giận nhìn phía trước, cắn chặt răng nói: “Ý của anh là! ! Nhiều năm trước, Tuyết Nhi và chị gái của tôi gặp phải tình huống này, là vì người! ! ?”
“Rất giống! ! Những động vật kia giống như được người sai khiến, thông qua các loại quấn lấy thân thể, tạo ra cảm giác sợ hãi, làm cho tâm trí người ta bị mất thần trí, nặng thì người điên cuồng, nhẹ thì cả đời tồn tại bóng ma! ! Có lẽ, tôi nghĩ khi đó, Tuyết Nhi và chị gái của anh có thể phát hiện ra chuyện gì mới có thể bị rủi ro này! !” Lãnh Mặc Hàn vội nói.
Giống như cơn tức giận mãnh liệt dâng lên! !
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lập tức chớp lóe, nắm chặt điện thoại di động, gân xanh nổi lên, não tê dại mấy giây, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, nhớ lại tình huống nhiều năm trước, lập tức lại nói: “Sau đó là mẹ của tôi, mọi người nói vô sinh không thể mang thai nữa, cũng bởi vì bị sợ hãi, có thể cũngdo cô ấy gây nên hay không?”
“Rất có khả năng! !” Lãnh Mặc Hàn lập tức căng thẳng nói.
Trang Hạo Nhiên tức giận đến cả người giống như muốn lập tức nổ tung, cắn răng nghiến lợi cầm điện thoại di động, trên mặt lộ ra một chút đằng đằng sát khí, lập tức nói: “Trước tiên lập tức bắt Kỳ Gia Minh, rồi tìm ra người huấn luyện thú ngay! ! Nhưng cái vật màu đỏ kia đó là cái gì?”
“Lão đại! !” Mỹ Linh và Thanh Bình đồng thời chạy ra ngoài, nhìn Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng và gấp gáp nói: “Vật này tra ra được là bom! !”
Lãnh Mặc Hàn xoay người, nhanh chóng quay sang, khiếp sợ nhìn Mỹ Linh và Thanh Bình, trực tiếp kêu lên: “Bom?”
“Bom?” Trang Hạo Nhiên trở nên kích động kêu lên, hai mắt nhanh chóng chớp lóe, nghĩ tới hậu quả cài đặt bom, anh lập tức kêu to, không do dự vội với Lãnh Mặc Hàn: “Không được! ! Tối hôm nay là bữa tiệc tất cả tinh anh rượu đỏ của các nước trên thế giới tập trung một chỗ, truyền thông toàn thế giới đều đang chú ý chuyện này, nếu như lúc này Khách sạn Á Châu phát hiện chuyện gì, nhất định sẽ ảnh hưởng danh dự cả tập đoàn Hoàn Cầu! ! Bọn họ làm như vậy, là muốn từng bước đẩy Hoàn Cầu chúng ta ra khỏi nước! !”
Lãnh Mặc Hàn lập tức nói: “Tôi lập tức thông báo cho người phòng ăn biển! !”
“Không cần! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đưa ra quyết định, nói: “Anh lập tức đi qua, trước tiên phái người bắt lấy Kỳ Gia Minh cho tôi! ! Tìm ra người huấn luyện thú, chuyện chuyên gia rà bom, để tôi làm! ! Không thể ảnh hưởng khách quá mức, để tránh đưa tới khủng hoảng! !”
“Ừm! !” Lãnh Mặc Hàn lập tức đáp lời, lại muốn cúp điện thoại. . . . . .
“Đợi một chút…! !” Trang Hạo Nhiên lập tức gọi anh lại, cau mày đứng ở một bên, cầm điện thoại di động suy tư một lát, nói ngay: “Theo chúng ta đấu với bọn họ mấy lần, bọn họ không thể nào có trận chiến lớn như vậy, nếu là như vậy chỉ có một mục đích! ! Tôi đang nghĩ. . . . . . Có thể còn có chuyện khác hay không?”
“Còn có chuyện gì?” Lãnh Mặc Hàn cũng đang ép buộc mình bình tĩnh phân tích! ! .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, mãnh liệt lóe lên, lập tức nhớ lại chai rượu đỏ kia, nhanh chóng cầm điện thoại di động, nói: “Có thể muốn thừa dịp hỗn loạn, xâm nhập vào sảnh tiệc dò xét hư thật rượu đỏ hay không! ?”
Lãnh Mặc Hàn lập tức kịch liệt ngẩng đầu lên, nhìn mây đen giăng đầy bầu trời đêm, nói ngay: “Rất có khả năng! !”
“Anh lập tức hành động, chuyện còn lại, tôi sẽ sắp xếp! !” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cũng không cần tây trang, cứ như vậy cầm điện thoại di động, nhanh chóng đi ra hành lang, vừa đi, vừa gọi điện thoại cho Đội trưởng đội bảo vệ khách sạn, thông báo người nhanh chóng dọn dẹp khách và nhân viên làm việc tại phòng ăn biển, lại lập tức gọi điện thoại cho Cục Trưởng Cục cảnh sát, phái chuyên gia rà bom! ! Anh nói xong, ở trong bóng đêm người đã nhanh chóng cầm điện thoại di động, đi xuống bậc thang! !
Nhã Mộng và Lý Oánh, còn có Thần Phong nhanh chóng tiến lên trước, nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi vào trong xe của mình, ngẩng đầu lên, lập tức đanh giọng ra lệnh cho bọn họ, nói: “Mọi người lập tức trở về Khách sạn Á Châu trước tôi, hỗ trợ Lãnh Mặc Hàn bắt được Kỳ Gia Minh cùng người huấn luyện thú! Tôi sẽ theo sau! !”
“Vâng! !” Thần Phong và Nhã Mộng ngay sau đó bước lên xe của mình ! !
Thân phận của Lý Oánh cùng cấp giống như Điệp Y, lại theo phép đứng vững ở một bên, theo lời dặn của Trang Tĩnh Vũ, cô quyết tâm bảo vệ Trang Hạo Nhiên! !
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc nhìn cô một cái, liền không lên tiếng, lập tức đạp mạnh chân ga, cho xe lao đi như tên bắn . . . . . .
Lý Oánh liếc mắt nhìn chiếc xe kia, mình cũng lập tức lên một chiếc xe thể thao Lotus màu đen, lập tức cũng chạy theo anh! !
Một cơn gió mãnh liệt thổi tới, toàn bộ đèn đường giống như bị mãnh liệt đập vỡ, Trang Hạo Nhiên vừa vội vàng lái xe, tay vừa cầm điện thoại di động, gọi điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi!
Chuông điện thoại, giống như từ bên kia chân trời thoáng qua.
Phòng cảnh biển! Tiếng sóng tuôn trào! Gió thổi thật sự rất lớn, rất lớn. . . . . .
Bên trong phòng, bức rèm che bình phong bằng gỗ đàn hương, giống như đàn Thiên Cầm càng không ngừng bay ra, bay bay. . . . . .
Hai mắt nóng bỏng của Tưởng Thiên Lỗi, cách này bức rèm che, nhìn thân thể tiêu hồn trên ghế dựa cái đó, hai tròng mắt anh càng lúc càng nóng bỏng, nhất thời cảm thấy giống như hơi thở trong lồng ngực sắp nổ tung, nhớ lại ban lúc đầu hai người ôm hôn trong nháy mắt, hai tròng mắt anh hơi đỏ thắm, thở dốc lập tức lại nhớ tới mình đã từng vì Như Mạt muốn moi trái tim của cô, đau lòng, càng lúc càng đau lòng. . . . . .
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Đường Khả Hinh cảm giác mình mất hết lý trí, lúc đi vào phòng, cảm thấy linh hồn mình bị thúc giục, bị thất thần đến cả người nóng ran, rất nhiều hình ảnh kích thích mình thật sâu, giống như người đàn ông mình yêu, tạo thành rất nhiều bóng dáng hấp dẫn, đưa ra rất nhiều đôi tay, không ngừng vuốt ve trên thân thể mình, làm cho mình được vui vẻ, cảm giác tê dại và cảm giác thư thái, đâm thẳng vào bụng mình, luồng khí nóng vọt thẳng lên, cô lập tức khổ sở nuốt xuống cảm giác đáng sợ, nhưng giống như cả người bắt đầu mất khống chế, không ngừng nuốt cổ họng, hai mắt mê ly, nhìn ngoài cửa sổ tối đen, tất cả đều là mây đen giăng đầy, cô đột nhiên cảm thấy thật cô đơn, thật cô đơn, tại sao phải đến nơi này? Tại sao. . . . . . đến nơi này. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cách bức rèm che nhìn thân thể này, hai mắt nhìn chằm chằm, nuốt cổ họng, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
Cô nghe tiếng gọi, lăn thân thể tiêu hồn nhìn bóng dáng trước mặt cách bức rèm che mơ hồ không rõ, thân thể không khỏi cảm thấy rất nóng rất nóng, trên trán mồ hôi rịn ra. . . . . . Một làn gió thổi tới, đuôi váy màu xanh phất lên, lộ ra chân dài tiêu hồn, cùng bộ ngực như ẩn như hiện. . . . . . rất tiêu hồn, rất hấp dẫn. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy, hai mắt lập tức nóng lên! !
***
Tiếng xe điện rù rù rù từ phía trước bệnh viện vang lên! !
Lâm Bạch Bạch cưỡi xe điện với tốc độ cực hạn 50km/h trong cuộc đời cô, sát dừng ở trước bậc thang bệnh viện, cũng không quan tâm Tiểu Nhu nhảy xuống xe nôn thốc, mình ném xe điện trước, lao thẳng tới trên bậc thang, giật sợi dây đỏ của mình, kêu to: “Bác Phúc! ! Bác Phúc! ! ! Bác Phúc! !”
Khu phòng bệnh VIP! !
Bác Phúc đang chuẩn bị rửa tay, đi vào phòng săn sóc đặc biệt, châm cứu lần thứ hai cho Uyển Thanh, lại nghe tiếng của Lâm Bạch Bạch từ đầu kia thẳng đã chạy tới, giơ một cái bình kêu gào ầm ĩ, ông liền cau mày nói to: “Chuyện gì kinh hãi vậy! ?”
Lâm Bạch Bạch vừa thở dốc, vừa giơ cái chai, nhào tới đến trước mặt của Bác Phúc, mệt mỏi thở hổn hển, mặt đỏ tới mang tai, giơ chai đưa đến trước mặt của Bác Phúc, kêu to: “Ông ơi, xem một chút! ! Đây rốt cuộc là cái gì? Cuối cùng con cảm thấy có chút không ổn! ! Nhưng con không nói ra được!”
Bác Phúc cau mày, đầu tiên nhìn Lâm Bạch Bạch một cái, mới nhận lấy cái chai, mở ra, cũng không sợ chết, trực tiếp bỏ một chút vào trong miệng nếm thử, khẽ mím môi!
“Đây là cái gì?” Lâm Bạch Bạch hỏi nhanh.
“Hoa đàn hương!” Bác Phúc trực tiếp nhìn Lâm Bạch Bạch!
“Hoa đàn hương! ! Ông xác định sao?” Lâm Bạch Bạch sợ hãi kêu! !
“Ừm! ! Chỉ là một lượng nhỏ phấn hoa, người bình thường nhìn không ra!” Bác Phúc trực tiếp đưa cái chai cho Lâm Bạch, cau mày nhìn cô hỏi: “Cô là một cô gái, muốn thứ này làm gì, cô không biết nếu như hoa đàn hương kết hợp với xạ hương xê tôn, sẽ có tác dụng mê hoặc tâm trí và kích dục rất mạnh?”
Lâm Bạch Bạch trừng lớn con ngươi, vẫn kêu: “Kích dục! ! Kích dục! ! Kích dục. . . . . . Kích dục?”
“Kích dục?” Tiểu Nhu cũng cùng chạy tới, nhanh chóng lại gần, nhìn Bác Phúc khiếp sợ kêu to! !