Chương 1137: QUAN TÂM LẪN NHAU
Thật sự tốt quá! !
Mọi người nhìn thấy Đường Khả Hinh khôi phục ý thức, cũng rối rít vui mừng nhảy lên, Trang Hạo Nhiên vẫn không thể tin nổi đưa hai tay ra, bưng mặt của cô gái này, kích động nhìn trong tròng mắt cô tràn nước mắt, tràn đầy thâm tình mật ý, thậm chí lúc ánh mắt nhìn nhau, hai tròng mắt cô lộ ra lưu luyến ăn ý, lúc này, anh mới cảm thấy có chút chân thật, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng, hồi hộp hỏi lại một lần nữa: “Em ! Em chắc chắn nhìn thấy, đúng không?”
Đường Khả Hinh nghe hỏi như vậy, đột nhiên run rẩy tràn lệ mỉm cười, nhìn người đàn ông trước mặt, dáng vẻ đè nén kích động, cô lại khẳng định gật đầu một cái, dịu dàng kích động, đau lòng nói: “Đúng vậy! ! Em có thể nhìn thấy anh ! Em thật sự nhìn thấy anh thật rõ ràng! Chồng hứa hôn của em! Anh mặc áo sơ mi trắng, vẫn rất đẹp trai !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, rốt cuộc trên mặt lộ ra một chút biết ơn và kích động, thật chăm chú nhìn cô gái trước mặt, tâm trạng bị đè nén đã lâu, rốt cuộc buông thả, không nói được cảm xúc giờ phút này là mùi vị gì trên cuộc đời, chỉ là tất cả cảm xúc giống như dâng trào trong người mình, anh suýt bị bao phủ bởi tâm trạng vui sướng sôi trào tại lúc này! ! ! Anh lập tức ôm cô gái này vào trong ngực, hai mắt hiện lên mấy phần đau lòng, nhưng giương mặt lộ ra hạnh phúc, âm thanh hơi nghẹn ngào khàn khàn nói: “Trời ạ! ! Em không biết, lúc em bị mù, anh tình nguyện anh cũng bị mù, có lẽ như vậy, anh mới có thể biết rốt cuộc em đang trải qua cái gì! Ví dụ như bàng hoàng khi không nhìn thấy, cô độc và tịch mịch khi không nhìn thấy! Chỉ cần anh nghĩ tới hai mắt em bị mù, lại phải một mình tham gia thi đấu, trong lòng của anh sẽ đau đến nói không ra lời! Phải trải qua kiên cường như thế nào, mới có thể một mình cắn chặt răng đối mặt với tất cả mọi thứ ! ?”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt chảy nước mắt…
Trang Hạo Nhiên lại cúi người xuống, đôi tay kích động bưng khuôn mặt uất ức và đầy tràn nước mắt của cô gái này, lại thật tha thiết vui sướng, nở nụ cười nói: “Khả Hinh! Loại tình cảm mất mà được lại, thật sự rất quý giá! Tương lai, anh sẽ càng quý trọng từng giây từng phút có thể cùng em quan tâm lẫn nhau! Cám ơn em, vợ hứa hôn của anh ! Cám ơn em đã cắn răng kiên trì đi tới hôm nay! !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mình cũng không nhịn được nở nụ cười, nước mắt lại ào ào rơi xuống, dựa sát vào trong ngực của người đàn ông này, phát hiện quá khứ chịu đựng tất cả khổ sở và đau thương đều đáng giá, đều hạnh phúc…
Trang Hạo Nhiên giống như nghe được tiếng lòng của cô gái này, hai mắt thoáng qua một chút đau lòng, càng ôm cô gái trước mặt! !
“Khả Hinh! !” Lúc này Nhã Tuệ cũng kích động đi lên trước, vừa khóc vừa cười nhìn đôi mắt to linh hoạt của cô, di động có hồn, liền nở nụ cười nói: “Cô mau nói cho tôi biết! ! Hiện tại mắt đã nhìn thấy, có còn cái gì không thoải mái hay không? Ví dụ như đau nhói, ngứa xốn ?”
Nhã Tuệ vẫn cẩn thận.
Trang Hạo Nhiên nghe xong, cũng vội vàng cúi xuống, rất cưng chiều nhìn cô, cũng đau lòng hỏi: “Đúng rồi! Mới vừa mở mắt, nhất định là có chút không thoải mái! ! Mau nói cho anh biết, có còn cảm thấy nơi nào không tốt hay không?”
“Đúng vậy! Khả Hinh! Nhân tiện bác Phúc ở chỗ này, mau nói nói xem ánh mắt của mình, còn chỗ nào không thoải mái?” Tiêu Đồng cũng vội tiến lên ngồi xổm xuống, nhìn Đường Khả Hinh, vui vẻ cười hỏi.
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt dịu dàng hơi di chuyển, nhìn Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đứng đó không xa, Tiêu Đồng và Nhã Tuệ vui sướng nở nụ cười đang ở trước mắt, tất cả xung quanh cũng hết sức rõ ràng, thậm chí nhìn thấy ngoài sân nhà họ Chu có trồng vài gốc cây nhãn long, cô liền khẽ mỉm cười nhìn cây nhãn long, trong lòng vẫn rung động và sôi trào nói: “Thật may, có thể nhìn được mọi thứ, nhưng mắt vẫn hơi đau.”
“Tôi xem một chút. . . . .” Bác Phúc bảo mọi người hơi đứng ra, ông lại đi lên trước, vươn tay đặt nhẹ ở xung quanh mí mắt của Đường Khả Hinh, quan sát mí trong và tuyến lệ của cô, buông ra, tay nắm cổ tay của cô, trầm ngâm ngưng thần bắt đầu bắt mạch. . . . .
Tất cả mọi người cũng nhìn ông trầm ngâm ngưng thần, cũng đều yên lặng lại, căng thẳng nhìn.
Bác Phúc bắt mạch xong, mới gật đầu một cái, nói: “Mắt khôi phục không tệ, cũng do Bạch Bạch châm cứu rất tốt, sức lực hai phân này, thúc đẩy máu độc sớm nghịch chuyển! Nếu không, theo tôi dự đoán, khôi phục thị lực hai mắt ít ra cũng phải đến ngày mai !”
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, càng ngọt ngào chăm chú nhìn nhau.
“Hù chết chị!” Lúc này Lâm Bạch Bạch cầm chén thuốc, gần như muốn khóc ngã tại mặt đất.
Mọi người cười ồ một trận.
“Nhưng…” Đúng lúc này, bác Phúc chờ mọi người vui mừng xong, vẻ mặt vẫn lộ ra một chút nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, nhắc nhở cô, nói: “Mặc dù hai mắt của cô đã khôi phục thị lực, nhưng bởi vì tình hình lúc ấy độc phát nghiêm trọng, cô không trị liệu kịp thời, rất có thể trong khoảng thời gian ngắn, xuất hiện tình trạng rối loạn màu sắc, điểm này cô phải chú ý!”
“Rối loạn màu sắc?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn ông, căng thẳng nói: “Ý của bác là… Bây giờ màu sắc mà cháu nhìn thấy hơi có chút sai lệch với trước kia sao?”
Đám người Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng có chút căng thẳng nhìn Bác Phúc! !
Bác Phúc chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hết sức khẳng định gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy! Hơn nữa lúc nào có thể khôi phục, còn phải chờ sau khi tôi châm cứu! Ngắn thì có thể một ngày! Lâu là mấy tháng, cho đến mấy năm cũng không chừng!”
“Vậy…” Đường Khả Hinh lập tức nhớ tới mình thi đấu tiếp, trong lòng của cô lạnh lẽo, lập tức nói không ra lời…
Lúc này đám người Nhã Tuệ cũng hơi căng thẳng nói: “Trận thi đấu thứ nhất thi vấn đáp! Mà trận thi đấu thứ hai mới thật sự là chỗ bộc lộ ra tài năng về rượu vang! Vào lúc đó, nếu như mắt nhìn không rõ, làm sao có thể miêu tả rượu vang thật tốt? Hơn nữa màu sắc rượu vang kém một chút là tuyệt đối khác nhau!”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhíu lại, đang suy nghĩ chuyện này!
Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong đám người, cũng suy nghĩ vấn đề này, liền nói lên ý kiến của mình: “Hiện tại Khả Hinh xuất hiện rối loạn màu sắc, chúng ta còn chưa rõ đến mức độ nào ! Sáng nay, tôi còn đến chỗ Tô Lạc Hoành đậu xe ngày hôm qua, theo lời của cậu ấy nói, mang một rương rượu vang tới đây! Bên trong có các loại rượu vang, chúng ta có thể vừa kiểm tra tại chỗ, vừa nghĩ đối sách!”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng gật đầu một cái thật mạnh, nói: “Cái này xem như là một biện pháp! ! Anh Kiệt, cậu lập tức đi đến xe của Mặc Hàn lấy rượu vang! Còn có ly rượu cũng lấy ra đây!”
“Được ! !” Tào Anh Kiệt lập tức xoay người bước nhanh đi ra ngoài!
Lúc này, Chu Trường Dũng mới nở nụ cười đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc Trang! ! Khó trách ngày hôm qua uống xong Kim Ngọc Mãn Đường lại xuống bàn rồi ! Thì ra vị Đường tiểu thư này, chính là người đẹp của cậu !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức đỡ Đường Khả Hinh lên, nhìn Chu Trường Dũng biết ơn cười nói: “Ông Chu! Lần này thật sự được ông chiêu đãi rất nhiều, nếu không phải có ông đề cử bác Phúc chữa bệnh cho vợ hứa hôn của tôi, cô ấy không thể nào khôi phục được nhanh như vậy!”
“Ôi! Đừng nói như vậy! ! Chúng ta uống rượu, chính là người trong nhà!” Chu Trường Dũng giơ tay phóng khoáng cười nói: “Dáng dấp cô gái này, tôi nhìn rất có hiểu biết, trong lòng còn nghĩ, đôi mắt không nhìn thấy được thật đáng tiếc !”
Lúc này Đường Khả Hinh cũng kích động ngẩng đầu lên, lần đầu nhìn thấy Chu Trường Dũng, không ngờ cha của Tiểu Nhu lại là một người rất khí phách, mặc dù mặt mũi hơi lộ ra tục tằng, nhưng cả người chính trực, vẫn làm cho người ta kính trọng, liền dịu dàng nhìn Chu Trường Dũng, thật lòng nói: “Ông Chu! Thật sự cám ơn ông!”
“Không nên khách sáo, không nên khách sáo! Mọi người là bạn bè của Tiểu Nhu, cũng là bạn của tôi! Ha ha ha!” Chu Trường Dũng lại hào sảng cười lớn.
Tiểu Nhu đứng ở một bên, nghe cha nói như vậy, cô cũng đồng ý cười vui vẻ, lúc nảy nhìn thấy Đường Khả Hinh khôi phục đô mắt, mình cũng kích động đến rơi lệ, nhưng bởi vì có Tổng Giám đốc và rất nhiều Phó Tổng Giám đốc ở chỗ này, cô không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ cảm giác nước mắt vẫn còn ở trên mặt, cô vội vàng cúi đầu, muốn vươn tay lau đi. . . . .
Một khăn tay màu trắng, dừng ở trước mắt!
Tiểu Nhu hơi giật mình, mở to đôi mắt đẫm lệ quay đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đang giơ khăn tay, đứng ở trước mặt của mình, chăm chú nhìn mình, trong lòng của cô khẽ động, mặt ửng hồng, nhưng vẫn khẽ cắn môi dưới, hơi do dự…
Lãnh Mặc Hàn giơ khăn tay, ánh mắt vẫn ngưng thần nhìn cô.
Hai mắt Tiểu Nhu hơi xoay tròn, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, vẫn tự mình vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt, lại hít hít lỗ mũi đỏ bừng, liền im lặng hơi xoay người đi…
Lãnh Mặc Hàn cầm tay khăn, ngừng trên không trung, hai mắt lóe lên, hơi lộ ra mấy phần mất mát nhìn cô.
Lúc này, Tào Anh Kiệt nhanh chóng đi tới bên cạnh xe thể thao của Lãnh Mặc Hàn, sau khi mở buồng xe ra, chuẩn xác nhìn thấy rương rượu vang, liền cười ôm lên đi vào trong, không ngờ lúc ôm ra, không có chú ý một phần tài liệu, bị rương đè ép hơi dính một chút, theo Tào Anh Kiệt ôm lên đi ra ngoài thì hợp đồng này rơi vãi vào trong sân trước nhà họ Chu!
Lúc này có một công nhân đi qua nhặt lên, liếc mắt nhìn, liền trực tiếp đưa vào, nói: “Ông Chu ! Rơi đồ bên ngoài!”
“Hả? Xem một chút!” Chu Trường Dũng cười nhận lấy tài liệu kia, mở ra, hơi liếc mắt nhìn, vẻ mặt ngẩn ra, cuối cùng ông nhìn thấy hợp đồng viết tên Lãnh Mặc Hàn, ông hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn! !