Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 704: LÀ CÔ ẤY

Sau giữa trưa tiếng ve sầu kêu “ve ve”, bởi vì ánh mặt trời chói chang, cây cối lay động, càng tỏa ra khí nóng nhiều hơn.

Trung tâm Y tế.

Tòa nhà màu trắng ba tầng thỉnh thoảng nhìn thấy một vài điều dưỡng, nói chuyện thì thầm, đi ra ngoài, bàn luận xôn xao, thỉnh thoảng còn nở nụ cười.

Phòng bệnh lầu một, cửa sổ sát đất mở ra, thỉnh thoảng bay ra hơi lạnh máy điều hòa không khí.

Đường Khả Hinh mặc màu trắng áo sơ mi, váy ngắn màu đen, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu nằm ở trên giường, mơ màng ngủ, trên trán tiếp tục chảy mồ hôi, cổ tay đang ghim kim tiêm, nước thuốc theo ống truyền dịch từng giọt nhỏ xuống, rót vào trong tay của cô. . . . . . Rốt cuộc bởi vì âm thanh ngoài cửa sổ quá lớn, cô thở nhẹ vài hơi, chậm rãi mở mắt ra, sâu kín nhìn trần nhà màu trắng, tầm mắt có chút mơ hồ, suy nghĩ mang theo vài phần tái nhợt, nhưng vẫn có thói quen quay đầu, nhìn thấy người bên cạnh, cô hơi sững sờ.

Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây dài đen, ngồi ở trên ghế bên cạnh, dáng vẻ hơi lười biếng, sắc mặt bình tĩnh, nhìn một chút, hai mắt lộ ra ánh sáng suy nghĩ tính toán . . . .

Đường Khả Hinh nhìn bóng dáng của anh làm bạn, hai mắt nhanh chóng đỏ bừng, hơi thở hơi không ổn định, lồng ngực phập phồng.

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng thở dốc không đều, hơi sững sờ quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh suy yếu đã tỉnh lại, hai mắt của anh khẽ chuyển động, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, đã không có cứng rắn như trước, hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn anh, hai mắt ngưng lệ, nhưng vẫn gật đầu một cái, không nói ra lời.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nghiêng người tới trước, vươn tay đặt nhẹ trên trán Đường Khả Hinh, cảm nhận nhiệt độ của cô đã lạnh mới nói: “Bác sĩ nói em bị sốt nhẹ, có thể do trời nóng.”

Đường Khả Hinh khẽ chớp hai mắt, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên truyền tới, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

“Không có sốt.” Trang Hạo Nhiên nói những lời này, mới nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn cô, hơi lộ ra quan tâm hỏi: “Khát nước không? Muốn uống một chút gì không?”

Đường Khả Hinh sâu kín lắc đầu một cái, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, liền im lặng đứng lên, đi tới đầu kia phòng bệnh, mở bình giữ nhiệt ra, mới nói: “Anh mới vừa nói chuyện với Văn Phong, mới biết buổi trưa em không có ăn cái gì, anh bảo phòng bếp chuẩn bị cho em một chút cháo tổ yến, uống một chút thôi. . . . . .”

Ánh mắt Đường Khả Hinh chuyển động, nhìn bóng lưng của anh, cho dù là lúc nào, cũng tao nhã và nghiêm nghị như vậy, luôn mang theo vô tận cảm giác an toàn.

Trang Hạo Nhiên lấy muỗng múc cháo tổ yến, bỏ vào trong chén nhỏ, vừa dùng muỗng nhỏ khuấy một chút, vừa thổi phù phù đi về phía bên giường, nói: “Đây, ăn một chút.”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, đành phải nghe lời hai tay chống giường bệnh, ngồi dậy.

Trang Hạo Nhiên lập tức buông chén xuống, nghiêng người tới trước, đưa hai tay ra nhẹ nhàng bế ngang Đường Khả Hinh để cho cô nửa nằm ở bên giường, nhắc gối đầu cho cô, để cho cô dựa vào thoải mái. . . . . .

Trong lòng Đường Khả Hinh ấm áp, ngẩng đầu lên sâu kín nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ bưng cháo tổ yến lên, ngồi ở bên giường, múc lên một chút, lại thổi phù phù, mới đưa tới bờ môi cô, nói: “Ăn đi. Độ nóng có thể ăn.”

Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa khéo léo há miệng ra, húp muỗng cháo.

Trang Hạo Nhiên không có nhìn cô, chỉ cầm cái muỗng, lại nhẹ nhàng múc lên một chút cháo, thổi phù phù, rốt cuộc mới nói: “Tiệc thử rượu rất mệt mỏi sao? Yếu đuối đến ngã xuống. . . . . Bình thường cho dù em giày vò như thế nào, thân thể hơi gầy cũng không xảy ra chuyện này.”

Đường Khả Hinh vẫn im lặng, không lên tiếng.

Rốt cuộc, Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, có lẽ hơi hiểu suy nghĩ trong lòng cô, liền đặt chén ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh, mới sâu kín nói: “Thật ra em là một người đối với tình cảm rất kiên định, anh chỉ vô ý trộn lẫn vào kiên định của em, nhưng ở trong lòng anh, em vẫn không thay đổi, vẫn có tình nghĩa vô cùng sâu sắc, không nên cảm thấy thiếu, lại càng không nên cảm thấy có cái gì không vui. Không cần thiết.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai mắt lại ứa nước mắt, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hơi lộ ra nụ cười, vươn tay đặt nhẹ trên đầu của cô, nói: “Đoán chừng anh ở nơi này, em không thoải mái, anh đã bảo Quản lý Lưu tới đây với em. Nghỉ ngơi thật tốt.”

Anh nói xong, người đã im lặng,lạnh nhạt đứng lên, hơi kéo ghế, mới xoay người đi ra phòng bệnh, không quay đầu lại nữa.

Đường Khả Hinh nhìn anh thật dứt khoát xoay người đi khỏi, cô lập tức gấp gáp mệt mỏi vươn tay, dùng sức kéo kim tiêm truyền dịch, máu tươi lập tức trào ra, cô lại mờ mịt không để ý, chân trần gấp đi tới bên cửa phòng bệnh, hai mắt rưng rưng nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên đã đi tới đầu kia, đi ở dưới ánh nắng chói chang, trong sân cỏ xanh xanh, rất nhanh đi qua cánh rừng phong, lại nhanh chóng đi tới con đường nhỏ quanh co, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được bóng cây in lên gò má của anh, lạnh nhạt hờ hững, lòng của cô đau xót, nước mắt chảy xuống, co quắp khóc nói: “Rốt cuộc anh bị tổn thương đến cỡ nào mới có thể làm cho anh như vậy. . . . . . Trang Hạo Nhiên, không nên đối với em như vậy . . . . . Nếu anh đối với em như vậy, em thật sự không chịu nổi. . . . . .”

Lúc này Nhã Tuệ, từ bên kia đi tới, thấy cả người Đường Khả Hinh tiều tụy đáng thương tựa vào cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt, buồn bã khóc, trong lòng của cô kinh hãi, vội vàng đi tới, đỡ chặt Khả Hinh, kêu to: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”

“Nhã Tuệ. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức hư mềm té ở trong ngực Nhã Tuệ, trong lòng đau đớn, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Đây là báo ứng, quá khứ anh ấy dốc hết tất cả đối xử tốt với em, em không biết quý trọng, em làm sao lại không nghĩ tới, em bị Tưởng Thiên Lỗi tổn thương rất nặng, em chuyển tất cả mọi thứ đến trên người anh ấy, em đáng chết . . . . . Em đáng chết. . . . . Tại sao em không đến, em bị Tưởng Thiên Lỗi tổn thương thì em đau đớn đến cỡ nào . . . . thật rất đau . . . . .”

Nhã Tuệ im lặng không lên tiếng, thở dài một hơi, chỉ ôm nhẹ cô, đau lòng nói: “Nếu như cô thật yêu, vậy thì hãy theo đuổi đi. . . . . . Tổng Giám đốc Trang thương ngươi yêu cô như vậy, tôi tin tưởng. . . . . . Cô nhất định sẽ nhận được tình yêu của anh ấy một lần nữa. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng chợt đau xót, nước mắt từng viên chảy xuống, nhớ tới ước định kia, chỉ đành phải cắn chặt răng, để cho một số chuyện nén lại trong thế giới của mình, lại nhìn Nhã Tuệ giống như đứa bé nói: “Tối hôm nay em muốn làm một chuyện! Nhất định phải làm một chuyện!”

“Chuyện gì?” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn cô.

“Em nhất định phải làm chuyện này! ! Nhất định phải làm!” Đường Khả Hinh vừa khóc vừa đi về phía bên giường, kéo chăn đắp lên người, ở bên trong nức nở, nhưng vẫn nỉ non lẩm bẩm nói: “Em muốn làm chuyện này! !”

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, trợn tròn mắt.

Tòa nhà Hoàn Á.

Trang Hạo Nhiên sải bước đón ánh mặt trời chói chang đi về phía trước, hai mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, khuôn mặt đông cứng, giống như đã tìm được cái gì, nhanh chóng đi vào đại sảnh.

“Tổng Giám đốc!” Nhân viên tiếp tân lập tức đứng dậy chào hỏi.

Trang Hạo Nhiên người đã đi vào thang máy, nhanh chóng đè xuống nút đóng cửa, thang máy lập tức đưa người anh vọt lên trên ! !

Đồng nghiệp phòng hành chánh đang cười nói cãi nhau ầm ĩ.

Thang máy Tổng Giám đốc đinh một tiếng.

Trang Hạo Nhiên vừa đi ra ngoài, vừa vội căn dặn Tiêu Đồng bên kia: “Tiêu Đồng, gọi Mặc Hàn tới đây gặp tôi,”

“Vâng!” Tiêu Đồng cảm thấy anh có chuyện rất khẩn cấp, lập tức xoay người đi vào phòng thư kí gọi điện thoại.

Trang Hạo Nhiên một mình, phịch một tiếng, đẩy cửa phòng làm việc ra, nhanh chóng đi vào, nặng nề ngồi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt lộ vẻ quái dị, thậm chí hai tròng mắt lộ ra ánh sáng kịch liệt, nhìn trời xanh mây trắng bên cửa sổ, trong đầu mãnh liệt thoáng qua hình ảnh bị lời nói kích thích  của Tiêu Hào Oánh. . . . . . Đó là một con hẻm nhỏ thật sâu, ướt đẫm, thậm chí phía sau còn có một biển quảng cáo. . . . . . Tay anh nặng nề đè trán của mình, híp mắt để cho mình tập trung tinh thần, tìm đúng hình ảnh thoáng qua lúc nói chuyện với Tiêu Hào Oánh. . . . . .

“Con hẻm nhỏ này có biển quảng cáo quán bar gì?” Anh nặng nề thở dốc một hơi, lại cau mày cúi đầu, có chút nghi ngờ nghĩ tới chuyện này, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, lại ngưng thần tại một điểm nào đấy, con hẻm nhỏ tối đen, ướt nhẹp, hai bên cạnh đều có rất nhiều cánh cửa sắt,  cánh cửa sắt đóng chặt, đột nhiên phía trước vang lên tiếng mở cửa, có một giọng nói trong trẻo từ phía trước truyền đến: Cabernet Sauvignon, Cabernet Gernischt, Cabernet Franc. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn tới trước một chút, giống như nhìn thấy được ở trong con hẻm sâu, cô gái mặc đồng phục nhân viên phục vụ, áo khoác ghi lê màu đỏ, ở tại một chỗ nào đấy đi ra, trong tay xách theo một túi rác đi tới ném vào cái sọt trước mặt. . . . . . Hai mắt của anh chợt lóe, lại muốn tập trung tinh thần tìm đúng bóng dáng cô gái trong bóng tối, mặt của cô. . . . . . Mặt của cô. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, ánh mắt tiếp tục xoay tròn, nặng nề thở hổn hển, rốt cuộc người đàn ông trong bóng tối đó trùng lấp với mình, trí nhớ đánh mất nhanh chóng trở lại, anh lập tức nhìn thấy được mình hơn ba năm trước, nắm chặt tay của cô bé, lôi cô vào một chỗ nào đó, sau đó ở trong bóng tối, tay bưng chặt môi của cô, nói: “Đừng lên tiếng! Tôi sẽ không làm tổn thương cô! Mới vừa rồi tôi nghe cô đọc tên rượu đỏ, tôi biết cô là người yêu thích rượu! Thời gian đã không kịp rồi, tôi rất có thể sẽ gặp bất trắc! Trên người tôi có một vật phẩm rất quý giá, làm phiền cô mang nó đến trao tận tay Chủ tịch Tưởng của Khách sạn Á Châu, nhớ kỹ! Không nên qua tay người khác! Người thân cũng không cho phép! Ông ấy nhất định sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đây là tiền đánh cuộc cuối cùng trong cuộc đời tôi! Nhờ cô! Vật phẩm này quan hệ đến vận mệnh của hai dòng họ! Vô cùng quan trọng! Làm ơn!”

Lãnh Mặc Hàn nghi ngờ đi tới, nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn phía trước, lẩm bẩm lại những lời này, anh cũng nhíu mày lại lắng nghe.

Trang Hạo Nhiên dừng lại một lúc, hai mắt chợt lóe, thấy mình cắn mạnh ở trên môi cô gái này: “Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu nhà họ Tưởng phản bội, tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

Anh thở dài một hơi, rốt cuộc vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Thì ra nhiều năm trước, cô gái tồn tại trong đầu tôi, là cô ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK