Chương 626: MỤC ĐÍCH
Bệnh viện, hành lang dài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bánh xe chuyển động giống như số mạng tàn nhẫn phá vỡ không khí lạnh lẽo.
Bác sĩ và y tá, nhanh chóng đẩy giường bệnh di động màu trắng đầy máu, chạy tới phòng cấp cứu, trước giường treo bình nước biển truyền cứu vớt sinh mạng, lại rất chậm rãi và vô tình.
Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, khắp người dính máu, đầu tóc rối bời rũ xuống, hai mắt run rẩy nước mắt, nắm tay Tưởng Thiên Lỗi thật chặt, vừa thở hổn hển đi theo giường di động, nhanh chóng đi về phía trước, vừa đau lòng nhìn anh nằm ở trên giường bệnh thoi thóp, đang co giật khổ sở co quắp, con mắt hé mở, khóe miệng máu tươi không ngừng tràn ra, nhưng vẫn thâm tình và nhớ thương nhìn Đường Khả Hinh, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .
Giống như sợ không còn kịp cáo biệt nữa, cả đời luân hồi sẽ không gặp lại. . . . . .
“Thiên Lỗi . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của anh, nước mắt nhanh chóng rớt xuống, đau lòng nhìn anh, nóng nảy khổ sở run rẩy khóc nói: “Anh nhất định phải chống đỡ, không có việc gì! ! Anh đã từng cứu em một lần, nếu như ông trời muốn mạng của em, em tình nguyện chết ngay bây giờ ! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nước mắt, thâm tình nhìn cô, đôi môi khẽ mở, giống như có lời muốn nói. . . . . .
“Anh muốn nói gì?” Đường Khả Hinh đau đến nói không ra lời, chỉ nắm chặt bàn tay anh lạnh lẽo tràn máu, dán lên khuôn mặt mình, rơi lệ nói: “Có lời gì, chờ anh bình phục rồi sẽ nói với em, anh nhất định phải chống nổi! ! Nhất định phải chống đỡ! Chỉ cần anh không có việc gì, em tình nguyện tiếp nhận tất cả báo ứng!”
Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi đau nhói, nước mắt từ khóe mắt tràn ra. . . . . .
“Đừng khóc! Đừng khóc! ! Em không muốn nhìn thấy nước mắt của anh! Không nên dùng loại phương thức này cáo biệt với em! Như vậy quá tàn nhẫn! Anh nhất định phải sống! Chỉ cần anh sống. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nắm chặt tay của anh, lại đau khổ thất thanh khóc rống, lời muốn nói, nuốt ở trong cổ không nói ra. . . . . .
Khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi hiện lên mấy phần đau đớn, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khổ sở vừa kéo, máu ở khóe miệng tuôn ra ! !
“Thiên Lỗi! ! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, tiếng nói sợ hãi khóc lớn: “Anh cố chống đỡ! ! Chống đỡ ! ! Em cầu xin anh ! !”
Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Tưởng Thiên Lỗi đi vào phòng cấp cứu. . . . . .
Đường Khả Hinh đang khổ sở muốn đi theo vào. . . . . .
“Cô không thể đi vào ! !” Bác sĩ nhanh chóng đẩy Đường Khả Hinh ra, ngăn ở ngoài cửa phòng cấp cứu, muốn đẩy Tưởng Thiên Lỗi vào trong cấp cứu.
“Thiên Lỗi . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh lập tức ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, tay không nhịn được buông tay anh, nhìn tay của anh rũ xuống ở một bên, cả người lạnh như băng nằm ở trên giường bệnh, nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, cửa phịch một tiếng, đóng lại trong tuyệt vọng, cô vẫn ngã trên đất, nhìn cánh cửa kia, lại nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ở trong mưa, đẩy mình ra, một mình ngăn chiếc xe lao tới, phịch một tiếng, thân thể bị đụng vô tình tàn nhẫn, máu tươi từ trên đầu tràn ra, hai mắt ảm đạm nhìn bầu trời vẫn lộ ra thâm tình và nhớ thương, trong lòng của cô như dao cắt, đầu không ngừng đập vào cửa chính phòng cấp cứu, tay liều mạng vỗ, khóc lớn, mặt dính vào trên cửa lạnh lẽo, giống như dán vào khuôn mặt ấm áp của người đàn ông kia. . . . . .
Mấy người y tá nhanh chóng đi tới, muốn đỡ cô, đau lòng nói: “Cô đứng lên trước đi, đừng ngồi ở chỗ này, sẽ ảnh hưởng bác sĩ chúng tôi làm cấp cứu.”
Đường Khả Hinh lại liều mạng không chịu đi, chỉ quỳ một chân trên sàn, dùng sức níu tay y tá, khóc nói: “Tôi cầu xin mọi người, nhất định phải cứu anh ấy, nhất định phải cứu anh ấy, anh ấy không thể chết được, anh ấy không thể chết được. . . . . . Tôi không thể để cho anh ấy cứ ra đi như vậy. . . . . .”
“Sẽ! ! Sẽ! !” Lúc này Y tá trưởng cũng nhanh chóng đi tới, đỡ cô gấp gáp nói: “Cô đừng kích động, bác sĩ đang cấp cứu ở bên trong. Tất cả đều sẽ thuận lợi, đừng sợ! Mau dậy đi!”
Cả người Đường Khả Hinh đã không còn hơi sức, được đỡ lên thì cả người nằm trên người của y tá, nhưng vẫn nhìn cánh cửa kia, khóc rống nói: “Tưởng Thiên Lỗi, anh phải chống đỡ. . . . . . Ông Trời ơi, sao không muốn mạng của đi! Tôi cũng chỉ là một người không đáng kể, anh ấy không thể chết. . . . . . Anh ấy không thể chết . . . . . .”
Hành lang thật dài truyền tới từng trận tiếng bước chân gấp rút.
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, còn có Tưởng Tuyết Nhi, kể cả viện trưởng cùng tất cả chuyên gia đang nhanh chóng đi tới bên này, người còn chưa đến, cũng đã nghe được tiếng khóc khàn khàn từ hành lang dài. . . . . .
“Bác sĩ! ! Bác sĩ ! !” Diệp Mạn Nghi bước nhanh đi tới trước chồng và viện trưởng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nổi lệ, đau lòng run rẩy căng thẳng kêu to: “Bác sĩ! ! Bác sĩ ! ! Con tôi ra sao! ! Tại sao nó đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ? ?”
Đường Khả Hinh đang tựa vào trên người của y tá khóc rống, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi tới, trong lòng của cô cảm thấy hoảng sợ, nước mắt từng viên chảy xuống, lại hoảng sợ đến nói không ra lời. . . . . .
“Tình huống cụ thể chúng tôi không còn rõ ràng lắm! Chỉ là bệnh nhân bởi vì gặp sự cố, cho nên bị xe đụng! Vị tiểu thư này là người chứng kiến, mọi người có thể hỏi cô ấy một chút!” Y tá trưởng nhanh chóng báo cáo cho vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc và viện trưởng !
Viện trưởng vừa nghe, vẻ mặt lập tức lộ ra nặng nề, dẫn cả đám chuyên gia đi trước vào bên trong phòng cấp cứu! !
Khuôn mặt Diệp Mạn Nghi lập tức căng thẳng tức giận, nhìn Đường Khả Hinh mất hồn chật vật, dáng vẻ như làm chuyện trái với lương tâm, hai mắt bà nóng lên xúc động phẫn nộ, khí thế mãnh liệt đi đến trước mặt cô, cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao con trai của tôi bị xe tông? Chuyện này có liên quan với cô phải không?”
Tưởng Vĩ Quốc cũng xúc động phẫn nộ đi đến trước mặt cô, nhìn cô rống giận: “Nói! ! ! Không phải cô mới cùng nó đi ra ngoài không đến bao lâu sao? Tại sao bị xe tông ?”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh run rẩy, bắp thịt trên khuôn mặt khổ sở co giật, nước mắt từng viên nhỏ xuống, đau lòng, khổ sở sụp đổ khóc nói: “Lúc trưa chúng con đi ra, mới vừa nói xong chuyện không đến bao lâu, con một mình trở về, không ngờ con đi ra trước công viên, đi tới ngã tư đường, một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm sắp đụng vào con, Tổng Giám đốc Tưởng vì cứu con, đẩy con ra, bản thân mình bị xe đụng. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi nghe xong lời này, lập tức đau lòng kinh hãi.
“Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh khổ sở cúi đầu, rơi lệ áy náy nói xin lỗi.
Tưởng Vĩ Quốc nóng mắt, lập tức giận dữ nhìn cô! !
Ánh mắt của Diệp Mạn Nghi cũng kích thích mấy phần tức giận, nhớ tới ván cờ ngày hôm qua, bộ dáng con trai cầu xin, bàcắn răng nghiến lợi nói: “Cô. . . . . . Cô có mục đích gì?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, mất hồn, kinh ngạc, rơi lệ nhìn bà. . . . . .
“Cô làm như vậy là vì Hạo Nhiên chứ? Thiên Lỗi của tôi chết rồi, Hoàn Cầu đều là của nhà họ Trang bọn họ đấy! !” Diệp Mạn Nghi đã hoàn toàn mất lý trí, nhìn Đường Khả Hinh tức giận nói: “Nói không chừng, tất cả chuyện này đều là cô lập kế hãm hại nó ! !”
Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, uất ức lắc đầu, sụp đổ bật khóc nói: “Con không có, con không có. . . . . . Con không thể nào làm như vậy! ! Con không biết làm chuyện này! ! Con thề với trời, con hi vọng anh ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai! Dì không thể nói con như vậy, con tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện không có lương tâm! Nếu muốn mạng của con! Dì giết con đi! Dì giết con đi . . . . . Chỉ cần mạng của con có thể trả lại mạng cho anh ấy, con sẽ trả lại!”
“Cô chết có gì đáng tiếc! !” Diệp Mạn Nghi cảm thấy tức giận, không nói hai lời liền vung tay lên, cắn răng vung trên mặt của cô, hung hăng tát một bạt tai! !
“Chát” một tiếng, vang dội cả hành lang!
Đường Khả Hinh khổ sở quay mặt đi, nước mắt tuôn ra! !
“Tại sao cô muốn cho con tôi ngăn tai nạn chết thay cho cô?” Diệp Mạn Nghi lại đau lòng vung tay lên, ra sức tát trên mặt của cô một bạt tai.
Trên mặt Đường Khả Hinh đau rát, nhưng vẫn chỉ khổ sở nức nở.
“Nếu như nó có chuyện gì, cô có mấy cái mạng cũng không bồi thường nổi cho nó ! Tiễn người! ! ! !” Diệp Mạn Nghi nói xong, vẫn oán hận khó hiểu, lại cắn răng vung tay lên, tát một bạt tai trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, lạnh lẽo rơi lệ, vừa nghẹn ngào cắn răng nói: “Cô trả mạng cho con trai tôi! Sao cô không chết luôn đi?”
Cả hành lang đều là âm thanh tát vào mặt.
Các y tá hoảng sợ đến đứng ở một bên, tất cả đều có chút đồng tình hoảng sợ nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh bị đánh đến đau đớn khó chịu, lỗ tai kêu ong ong, nhưng cũng không nhúc nhích rơi lệ, giống như đã không biết đau đớn trên thế gian này.
“Mẹ!” Tưởng Tuyết Nhi giãy giụa thoát khỏi bị người giúp việc kiềm chế, đi tới mẹ bên cạnh, nắm chặt tay của mẹ, mắt to lộ ra bi thương hiếm thấy, nói: “Không nên đánh chị!”
“Cô ta không phải chị của con! ! Cô ta là một con quỷ! !” Diệp Mạn Nghi lại cắn răng nghiến lợi nhìn Đường Khả Hinh, lại tát một bạt tai trên khuôn mặt cô.
Đường Khả Hinh lệch mặt đi, rốt cuộc khóe miệng tràn máu tươi, hòa vào nước mắt chảy xuống khuôn mặt trắng nõn. . . . .
“Vĩ Quốc! !” Đằng trước một giọng nói truyền đến.
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, hai người đồng thời xoay người, lập tức nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ, Ân Nguyệt Dung, còn có Trang Ngải Lâm nhanh chóng đi về phía bên này, Trang Tĩnh Vũ càng đau lòng hỏi: “Thiên Lỗi ra sao?”
Tưởng Vĩ Quốc nhìn thấy Trang Tĩnh Vũ, trong cơn giận dữ, liền cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu như không phải ông nêu ý kiến để cho cô ấy lựa chọn, sợ rằng cô ấy sẽ không đi quấy rầy con tôi ! Hiện tại Thiên Lỗi vì cô ấy mới bị xe đụng, nằm ở phòng cấp cứu sống chết không rõ! ! Nếu như con tôi xảy ra chuyện gì, tôi muốn cả nhà các người chôn theo! ! !”
Giọng ông tức tối, nói xong thân thể run rẩy! !
Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung nghe vậy, lập tức hoảng sợ biến sắc, Trang Ngải Lâm càng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh hư mềm đứng ở giữa hành lang, cả người ướt đẫm, khuôn mặt sụp đổ tái nhợt, má trái lại sưng đỏ đáng thương, khóe miệng rịn tia máu và nước mắt cùng nhau chảy xuống. . . . . .
“Khả Hinh! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Không phải mới trò chuyện một chút sao?” Trang Tĩnh Vũ cũng gấp gáp, cùng vợ đau lòng đi tới trước mặt cô, hỏi.
Đường Khả Hinh chỉ đau lòng, mệt mỏi rơi lệ, cũng không nói được lời nào. . . . . .
“Đúng vậy, mau nói cho dì, đã xảy ra chuyện gì! !” Ân Nguyệt Dung cũng đau lòng bưng khuôn mặt cô sưng đỏ, hỏi.
“Đừng hỏi nữa! !” Trang Ngải Lâm là người sáng suốt nhất trong mấy người, cô vội vã gấp gáp nói: “Hiện tại tình hình quan trọng nhất chính là Thiên Lỗi đã xảy ra chuyện! ! Viện trưởng đi vào chưa! ? Rốt cuộc người ra sao?”
Cửa phịch một tiếng mở ra! !
Mới vừa đi vào, viện trưởng nghiêm túc đi ra. . . . . .