Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1001: PHIM THẦN TƯỢNG ĐÃ XEM NHIỀU

Tưởng Văn Phong mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, quần tây màu đen, đôi tay rất nhàn nhã cắm túi quần, có chút đắc ý, trêu cợt, nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh! !

“Anh làm gì ngăn ở trước mặt người khác?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Văn Phong, cau chặt mày, tức giận muốn đẩy ra anh nói: “Tránh ra, đừng cản trở tôi, có việc gấp ! !”

Cô nói xong, liền bước trái một bước, muốn nhìn màn hình lớn này! !

Tưởng Văn Phong lại im lặng mỉm cười bước trái một bước, dùng chiều cao hơn 1m80 của mình ngăn cản cô gái thấp lùn !

“Này, anh!” Đường Khả Hinh lại tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng bởi vì quá căng thẳng, không có thời gian để ý đến anh, liền bước bên phải một bước, muốn nghiêng mặt nhìn màn hình lớn . . . . . .

Tưởng Văn Phong lại trêu chọc cô lại đứng bên phải, không nhịn được bật cười.

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh bị ép đến đỏ mặt tía tai, ngẩng đầu lên cắn răng chỉ thẳng vào Tưởng Văn Phong tức giận nói: “Anh đừng chọc giận tôi đấy! ! Tôi hồi hộp! ! Đừng ép tôi một chút nữa chỉnh anh!”.

Tưởng Văn Phong lại nở nụ cười hiếm hoi, vẻ mặt mang theo vài phần trêu đùa cợt, trêu chọc cô nói: “Cô đoán xem, cô đứng hàng thứ mấy? Đoán trúng, tôi thưởng cho cô một viên kẹo ?”

“Ai muốn kẹo của anh! Bột chiên cũng chỉ năm xu tiền một túi, cổng trường tiểu học một bó lớn!” Cô không nói hai lời, đẩy Tưởng Văn Phong ra, lập tức kích động ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình phẳng cực lớn, đột nhiên lóe sáng cái ruy băng đỏ quấn quanh chữ to màu vàng: Số 1: Đường Khả Hinh! ! !

“Số một? Số. . . . . . . Một! ! !” Con ngươi Đường Khả Hinh muốn rớt ra, tức lập tức nuốt cổ họng, giống như nuốt trứng một con đà điểu thật to, căng cứng sắp nổ tung, nhìn chằm chằm màn hình lớn này, cũng nói không ra được lời nào!

Tưởng Văn Phong không nhịn được nữa, ngăn ở trước mặt cô, có chút đồng tình nhìn cô, cau mày cười nói: “Cho nên tôi nói, lúc nảy ngăn cô lại, là vì muốn tốt cho cô. . . . Xem đi! Sợ hả?”

Đường Khả Hinh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, lại đẩy Tưởng Văn Phong ra hẳn, ngẩng đầu nhìn ba chữ to Đường Khả Hinh trong màn hình lớn, vẫn nổi bật xếp hạng vị trí số một, mắt chớp mắt mấy chục cái cũng không phải là nằm mơ, khuôn mặt cô tức giận. . . . . . Giận đến . . . . Lồng ngực phập phồng, thở phì phò, cuối cùng tức giận đến sắc mặt trắng bệch quay đầu, híp mắt nhìn Tưởng Văn Phong, cắn răng nghiến lợi nói: “Đều là bởi vì anh! !”

Tưởng Văn Phong ngẩn ra, lại bật cười hỏi: “Liên quan gì tới tôi?”

“Mỗi lần gặp phải anh đều không có lần nào gặp chuyện tốt! ! Tức chết tôi rồi! Anh thật đúng là ngôi sao xui xẻo trong đời tôi! Lần trước, giày vò tôi rơi trong nước, tôi còn chưa tính sổ với anh! Ngày hôm qua còn cầm cục đá bắn tôi, Anh là thứ gì đầu thai vậy ? Bột mì sao? !” Đường Khả Hinh tức giận đến cả khuôn mặt giống như chôn một đống thuốc nổ, nhìn chằm chằm Tưởng Văn Phong, giống như thứ cặn bã! !

Tưởng Văn Phong im lặng đứng một bên, nghe nói như vậy, thật sự buồn cười.

“Còn cười! ! Cười cái đầu anh! !” Cô mới vừa mắng anh xong, khóe mắt không nhịn được liếc lên màn hình tinh thể lỏng thật lớn, thứ tự đã xếp đến thứ năm, lại là Lâm Tử Linh! ! Tròng mắt cô đều muốn rớt ra, tức giận gọi: “Cô ấy xếp thứ năm? Tên! ! Thứ ! ! Năm! !”

“Cô thích cô ấy à?” Tưởng Văn Phong cũng xoay người, nhìn trong màn hình lớn đột nhiên xuất hiện tiếng anh, Lâm Tử Linh, mỉm cười hỏi.

“Tôi rất thích cô ấy! !” Đường Khả Hinh tức giận đến không muốn nói gì, lúc này Tiểu Thanh cũng xách theo túi xách đỏ thẫm của cô vội vàng đi tới, cô cũng không muốn nói nhiều lời, một phát cầm túi xách của mình, liền lạnh lùng xoay người đi! !

“Đi đâu?” Tưởng Văn Phong nhìn cô tức giận xoay người đi, cũng cười vội vàng đi theo, hỏi.

“Đi chết! Anh muốn đi cùng tôi không?” Đường Khả Hinh đi ra đại sảnh, thở dốc một cái, thật sự cảm giác mình gặp xui hết sức rồi, ngay cả thứ tự cũng rút không tốt, cố tình rút số một, cả thế giới ai cũng biết, tuyển thủ số một tham gia thi đấu, giám khảo cho điểm số đều bị giữ lại, hơn nữa còn sẽ rơi vào điểm cao nhất hoặc điểm thấp nhất, cả thế giới ai cũng biết, số một là thua thiệt nhất, Lâm Tử Linh đó có thể lấy được số năm, đây là con số từ nhỏ đến lớn mình vẫn thích nhất! Cô gái này cái gì đều tranh giành với cô! !

Cô cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn đi xuống bậc thang, mới vừa nhìn thấy Lâm Tử Linh hôm nay mặc một váy ngắn màu đen bó sát người, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang giày cao gót Italy, đeo mắt kính, khuôn mặt nở nụ cười đi ra Ferrari của mình, cô ngẩn ra, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm người này! !

Lúc Lâm Tử Linh sắp xoay người, cũng đã nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở trên bậc thang, không khách khí nhìn mình, cô không nhịn được nở nụ cười đắc ý nói: “Đường tiểu thư? Thế nào? Có phải vì mới vừa công bố thứ tự thi đấu có chút phiền não hay không? Phải làm gì đây? Nhật Bản chúng tôi là đất nước có thành tích tổ chức thi đấu rượu đỏ cấp thế giới, tự nhiên sẽ mang theo một chút ưu thế thứ tự hơn so những nước khác!”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, thu hồi vẻ mặt tức giận vừa rồi, khuôn mặt nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Linh.

Lâm Tử Linh liếc cô một cái, liền mỉm cười tháo kính mát xuống, lộ ra hai mắt tiêu hồn quyến rũ của cô, hết sức hả hê cất bước đi lên bậc thang. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm giác lúc Lâm Tử Linh đi qua bên cạnh mình thì mang theo mùi nước hoa nồng nặc, hai tròng mắt của cô chợt lóe, đột nhiên từ từ mỉm cười, xoay người nhìn bóng lưng khêu gợi của Lâm Tử Linh, nói: “Có thể cô chưa từng nghe qua một câu nói! Có người nói, không thể tiếp nhận tiếng vỗ tay quá sớm, bởi vì sợ sẽ đánh thức vị thần số mạng! Lúc này tôi cũng sẽ không để cho mình quá mức hài lòng kiêu ngạo. Khiêm tốn một chút, mới có thể cất giữ một chút vận khí cuối cùng! Bây giời tôi khuyên cô một câu! Trái đấ này rất tròn, mặt trời cũng sẽ chiếu đến từng góc!”

Lâm Tử Linh thu sắc mặt, im lặng dừng ở trước bậc thang, hai mắt lóe lên nhìn chăm chú phía trước, lồng ngực phập phồng tức giận.

Đường Khả Hinh hơi ngẩng mặt, không nhịn được cười hả hê, lập tức xoay người, cất bước xuống cầu thang. . . . . .

Tưởng Văn Phong mỉm cười thoải mái đi xuống cầu thang, nhìn Đường Khả Hinh sắp ngồi vào xe của mình, anh không nói hai lời liền trực tiếp nắm chặt tay của cô, kéo cô ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa xe! !

“Này! ! Anh làm gì thế?” Đường Khả Hinh bị nắm chặt tay, ngạc nhiên đứng thẳng người, tức giận nhìn anh.

“Đi theo tôi, dẫn cô đi một chỗ!” Tưởng Văn Phong nói xong, cũng đã không nói gì nữa, lôi kéo Đường Khả Hinh đi tới khu vực hết sức phồn vinh phía trước. . . . . .

“Tôi không muốn! ! Tâm trạng của bản tiểu thư đang bết bát, không có việc gì không nên tới phiền tôi, tôi còn phải trở về đọc sách !” Cô vừa loạng choạng đi về phía trước, vừa mãnh liệt xoay cổ tay, tức giận nói: “Anh buông tôi ra!”

“Đi thôi! ! Cô sẽ cần chỗ đó!” Tưởng Văn Phong nói xong, đã lôi kéo Đường Khả Hinh nhanh chóng băng qua hai tòa cao ốc, dọc theo siêu thị thật lớn, đi tới con đường lớn cây tương tư, lúc này đã gần đến mùa thu, một chút hoa tương tư giống như ngôi sao vàng lại bồng bềnh bay đến, bay đầy cả con đường. . . . . .

“Anh buông tôi ra ! !” Đường Khả Hinh không nhìn thấy rõ con đường trước mặt, càng không ngừng xoay cổ tay, kêu to: “Buông tay! !”

Tưởng Văn Phong đã kéo Đường Khả Hinh đi tới một quầy hàng nhỏ ở phía trước, lập tức cầm lên một cái bánh cam chiên đầy hạt mè, trực tiếp nhét vào trong miệng của cô, sau đó che miệng của cô! !

“Ưmh! !” Đường Khả Hinh nhất thời cắn bánh cam, cảm giác đậu đỏ hết sức ngọt ở bên trong dần dần lan ra, làm cho tâm trạng cả người cực kỳ tốt, hai mắt cô không khỏi trợn to, không ngờ nhìn mình đứng ở một đầu con đường bán thức ăn dài gần một cây số, hai bên, toàn bộ treo đầy món ăn vặt đặc sản địa phương 56 tỉnh, trên lầu lại là ẩm thực kiểu Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan và phòng ăn hạng sang, thậm chí cô còn nhìn thấy món ăn Hong Kong hết sức nổi tiếng, súp vây cá mập, chân gà thủy tinh, còn có quầy hàng đặc sản Đài Loan, bà chủ đang đứng ở trước một chiếc xe thức ăn hết sức tinh xảo, mở nắp nồi sôi ùn ục, mùi thơm canh thịt băm bay ra, thật sự làm cho người ta nuốt nước miếng, tiếp theo còn có súp bong bóng cá, thịt viên. . . . . .

“Trời ạ! !” Đường Khả Hinh không thể tin nổi đi tới trước quầy hàng nhỏ Tứ Xuyên nhìn một đĩa ớt đỏ rực để nấu lẩu chua cay, bên trong đều là các loại món nướng, có chân giò hun khói, các loại bột chiên, bên cạnh còn để từng chén nhỏ chủ yếu là canh gà, phía trên rắc vừng, thật sự làm cho người ta không chịu nổi, nhìn sang, còn có món ăn vặt một tỉnh nào đó, toàn bộ đậu hũ này đều phát ra chua, nhưng ngâm ở trong canh, có một đứa bé ăn thật say sưa ngon lành. . . . . .

Cô thật sự không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cười vui vẻ kêu lên: “Mẹ của tôi ơi! Tại sao nơi này có một chỗ như thế này, tôi không biết nha! Quá nhiều đồ ăn rồi !”

Có nhà bà chủ mới vừa mở quán, liền từ trong tủ đá lấy ra một phần cá sống thật to, dùng dao khéo léo nhanh chóng cắt mấy miếng cá sống, đặt ở trong tủ đá, chính bà không nhịn được mang cái bao tay trong suốt, cầm một phần, liền trực tiếp chấm mù tạt ăn, bên cạnh, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, mặc T-shirt màu trắng, quần jean màu xanh dương, đoán chừng là con trai của bà chủ, đứng ở trước xe thức ăn chuyên biệt, đem cá mực tươi vẫn còn bò, từng con từng con cắt thành sợi, tua cá mực vẫn còn xoắn quấn ở trong đĩa đá. . . . . .

Tưởng Văn Phong nhìn liền muốn ăn, liền trực tiếp mỉm cười đi tới, móc ví ra, đưa trước cho bà chủ 100 đồng, liền trực tiếp đeo bao tay trong suốt, cầm sợi tua cá mực còn tươi sống, nhìn nó đang không ngừng ngọ nguậy tua, thế nhưng anh lại mỉm cười, lập tức chấm mù tạt và sốt tương, cứ như vậy ngẩng đầu lên, bỏ vào trong miệng, nhai say sưa ngon lành. . . . . .

Đường Khả Hinh không thể tin nổi, hai mắt trợn to, đi tới trước mặt của anh, nhìn anh thật sự ăn tua cá mực kia, cô không khỏi có chút tê dại da đầu, nhưng vẫn nuốt nước miếng, có chút không nhịn được hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ừm! Không tệ! Cô cũng ăn đi!” Tưởng Văn Phong trực tiếp muốn bắt một tua cá mực tươi chấm tương bỏ vào trong miệng của cô. . . . . .

“Tôi không muốn! ! Thật ghê tởm !” Đường Khả Hinh cố ý nhìn anh chằm chằm, nói! !

“Không muốn thì thôi! !” Tưởng Văn Phong mỉm cười lại đưa cá mực còn sống bỏ vào trong miệng của mình nhai, mới nói: “Cá mực protein cao, rất nhiều dinh dưỡng! !”

Đường Khả Hinh cười như không cười nhìn chằm chằm người này, rất không sợ chết, không sợ ghê tởm, nhai cá mực này, trên mặt cũng không có một chút thay đổi, cô ah một tiếng, nở nụ cười, lại không nhịn được nhìn từng con cá mực tươi nhỏ giọt bọt nước, cùng cả con phố thức ăn, cô lại không nhịn được có chút kích động hỏi: “Anh. . . . . . Tại sao muốn dẫn tôi tới nơi này hả? Biết tâm trạng tôi không tốt không?”

Tưởng Văn Phong nghe nói như vậy, vừa nhai râu cá mực, vừa nhìn Đường Khả Hinh cười nhạt nói: “Phim thần tượng cô đã xem nhiều, tâm trạng không tốt, thì nhất định phải dụ dỗ cho cô vui vẻ mà ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK