Chương 951: GIẾT KHÔNG CẦN HỎI
Mưa to gió lớn trút tới! !
Chiếc Rolls-Royce đã bị đá nặng đập đến hư hại không chịu nổi, dừng ở bên rừng trúc, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bế ngang Tiêu Đồng run rẩy hoảng sợ, bước nhanh đi ra toa xe, xuyên qua từng hàng trúc, tài xế cũng run rẩy nắm một khẩu súng lục Điệp Y lúc xuống xe, ném cho mình, dùng đôi tay lạnh lẽo run rẩy, vừa đi về phía trước, vừa quay đầu lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy này rõ ràng giữa rừng trúc dày đặc, lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện người giết người như ngóe. . . . . .
Anh vừa thở vừa đi, không ngờ dưới chân dậm một hòn đá nhẵn bóng, cả người cầm súng, vấp ngã tới phía trước, té ở nước chảy ướt đẫm trên cỏ xanh! !
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm Tiêu Đồng, đội gió mưa như thác, quay người lại, cả khuôn mặt kiên nghị ào ào rơi xuống sợi mưa, hai mắt nóng bỏng kiên định nhìn tài xế.
Tài xế đã sợ đến không chịu nổi, té nằm trên cỏ ướt đẫm, mặc cho gió mưa cuồng loạn vỗ vào trên mặt mình, hai mắt run rẩy ánh sáng kích động sợ hãi, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Đứng lên! !” Trang Hạo Nhiên bình tĩnh ôm Tiêu Đồng, tiếp tục đi về phía trước, trong đầu vang lên từng trận đau đớn mơ hồ, có kí ức chớp lóe vọt vào trong đầu của mình, lúc ấy mình trộm rượu đỏ thì nhìn bức tranh trên tường, rốt cuộc nhìn thấy rõ một người đàn ông oai phong lẫm liệt ngồi ở trên ghế sa lon, làm bạn bên cạnh mình là một người vợ dịu dàng, cô bé kia, khoảng năm tuổi, cười ngọt ngào hết sức dịu dàng, bên cạnh một đứa bé trai cũng cười thật vui vẻ . . . . . .
Trong đầu của anh chớp động, đau đến sắp làm nổ tung đầu mình, hai tròng mắt anh chớp lóe, theo bản năng nhớ lại đoạn ký ức biến mất, lại ôm ngang Tiêu Đồng tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc đi tới rừng trúc bên cạnh chân núi, nơi đó trúc rậm rạp che kín một hướng khác, hết sức chặt kín, bên cạnh một thác nước nhỏ, mặt đất che giấu một con suối, anh nhanh chóng đạp đá vụn, ôm lấy Tiêu Đồng, vọt vào trong rừng trúc rậm rạp, còn lại vài hang động nho nhỏ, anh thở phào một hơi, ôm cả người Tiêu Đồng bị thương ướt đẫm, bị đá vụn bắn vào nơi nào đó trên người, thật cẩn thận đặt bên cạnh vách hang, lại ngồi xổm người xuống, đôi tay nhanh chóng quét nhẹ khuôn mặt ướt đẫm của cô, vén tóc ướt đẫm rũ xuống, rất đau lòng nhìn cô thư ký này giống như em gái. . . .
“Lão đại! !” Cả người Tiêu Đồng run rẩy núp ở nơi nào đó, nhìn thân thể Trang Hạo Nhiên đã ướt đẫm, anh vì bảo vệ cho mình, cánh tay chặn mạnh tảng đá lớn nện vào cửa sổ xe, cánh tay trái đã bị thương, cô bật khóc nói: “Anh không sao chớ? Thật xin lỗi, lúc nảy tôi vô dụng. . . . Tôi sợ! !”
Cô vừa khóc, vừa run rẩy co rúc thân thể.
Tài xế cũng vội chui vào, cầm súng, cũng không nhịn được hoảng sợ đến hai mắt đỏ bừng, nhìn hai người bọn họ. . . . . .
Trong lòng Trang Hạo Nhiên nặng trĩu, lại chậm rãi nặn ra nụ cười, đưa hai tay nâng nhẹ khuôn mặt của cô, ngón cái lau nước mắt cho cô, trấn an cô giống như trấn an đứa bé, khe khẽ khàn khàn nói: “Không có chuyện gì, Tiêu Đồng, không có chuyện gì! Tôi đoán chừng không lâu, người của Mặc Hàn, còn có Tổng Giám đốc Tưởng sẽ dẫn người đi tới cứu chúng ta, cho nên chỉ cần cô ngoan ngoãn ở chỗ này, nhất định sẽ không có việc gì! ! Tôi bảo đảm bọn họ không tìm ra chỗ này! !”
Tiêu Đồng nghe nói như vậy, trái tim lạnh lẽo, tay nắm chặt cổ tay Trang Hạo Nhiên, nước mắt từng viên chảy xuống, khóc nói: “Anh muốn đi đâu? Anh không ở lại nơi này với tôi sao? Anh đừng đi ra ngoài! ! Đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy! !”
Trang Hạo Nhiên chợt nở nụ cười, đôi tay lại nâng chặt khuôn mặt cô, giống như thoải mái nói: “Cô còn nhớ chứ? Ở nước Anh, cô thường cùng bọn Lạc Hoành chơi trốn tìm, mỗi lần cô không tìm được ai, liền giành ghế trong phòng đọc sách của tôi, tôi nói tôi không chơi, nhưng cô ăn vạ nói, tôi phải tham gia! !”
Nước mắt Tiêu Đồng lại từng hàng chảy xuống, bắt đầu nức nở khóc rống lên. . . . . .
“Đừng khóc! Đừng khóc!” Trang Hạo Nhiên lại đau lòng bưng mặt của cô, thật lòng nói: “Cô làm thư ký của tôi đã, năm này lại tới năm nọ, cuối cùng tôi thường suy nghĩ, ngày nào đó cô kết hôn, tôi muốn xem cô là em gái, thay thế người cha đã mất của cô, dắt tay của cô bước trên thảm đỏ! ! Nhưng một người anh trai tôi đây, quả thật không thể chơi đùa, nhìn bọn Lạc Hoành chơi đùa với cô, tôi rất vui vẻ! ! Hôm nay tôi sẽ chơi với cô một lần! Cô ở nơi này! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi, tìm được, đồ cưới sẽ không giới hạn!”
“Không! !” Tiêu Đồng biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cô lập tức quỳ gối trước mặt Trang Hạo Nhiên, ôm cổ của anh, bật khóc nói: “Đừng đi ra ngoài! Anh sẽ gặp nguy hiểm! ! Đừng đi ra ngoài! Muốn đi ra ngoài chúng ta cùng đi! Tôi không sợ hãi nữa ! Tôi cùng đi với anh !”
Tài xế nghe nói như vậy, cũng không nhịn được hai mắt đỏ bừng.
“Đứa ngốc!” Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ thân thể cô kích động run rẩy, vuốt mái tóc dài ướt đẫm của cô, mỉm cười nói: “Cô cho rằng tôi đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm? Tôi không có việc gì, cô yên tâm! Tôi bảo đảm với cô !”
“Không! !” Tiêu Đồng chợt khóc lắc đầu.
“Nghe lời! !” Trang Hạo Nhiên nhẹ mở người Tiêu Đồng đang khóc thút thít, nhìn cô, rốt cuộc hai mắt lóe lên một chút ánh sáng kịch liệt, nắm chặt bả vai của cô, trầm trọng nói: “Hiện tại tôi nhất định phải về nhà lấy chai rượu đỏ kia, nếu không, thời gian không còn kịp nữa! Cô ngoan ngoãn ở lại chỗ này, nghe lời của tôi! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi, hả?”
Tiêu Đồng vừa run rẩy khóc, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên! !
“Tốt! !” Trang Hạo Nhiên biết cô nghe lời mình, khẽ mỉm cười, nhưng nhìn cô hoảng sợ khóc thút thít, dáng vẻ yếu đuối mong manh, anh lập tức nghiêng người tới trước, cúi đầu hôn mạnh lên trán cô, nói: “Nhớ! ! Bây giờ bắt đầu đếm thời gian! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi !”.
Tiêu Đồng nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống, đau lòng gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên thở phào một cái, lập tức xoay người, hai mắt lóe lên một chút sắc bén nhìn tài xế, nói: “Anh cầm súng, ở lại chỗ này, coi chừng Tiêu Đồng! Trong vòng nửa tiếng, bất kỳ người nào vào, anh bắn cho tôi! !”
Tài xế nhìn Trang Hạo Nhiên, vội vàng gật đầu.
Trang Hạo Nhiên trầm trọng nhìn anh một cái, nhưng vẫn vươn tay, nắm chặt bờ vai của anh, mới vạch trúc xanh biếc, đi ra ngoài . . . . . .
“Tổng Giám đốc! !” Lúc này tài xế nhanh chóng đi ra, đội mưa to gió lớn, nhìn Trang Hạo Nhiên gấp gáp nói: “Tôi đi với anh! ! Tôi sẽ giúp anh, tuyệt đối không liên lụy anh! !”
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, hai mắt như chim ưng nhìn anh! !
Ánh mắt tài xế kiên định, tuyệt đối không đổi ý, đứng ở trong mưa, căng thẳng nhìn anh! !
“Anh ở lại bảo vệ cho Tiêu Đồng! ! Không cho để cho cô ấy có chuyện! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức nhanh chóng đội mưa to như thác đi về phía trước . . . . . .
Tài xế đứng tại chỗ, nhìn bóng trắng nghiêm nghị của Trang Hạo Nhiên, hai mắt lại nổi lên đỏ thắm! !
Mưa to gió lớn, bay hỗn loạn! !
Nóc tòa nhà màu trắng vẫn sừng sững không ngã, Oscar giống như phát điên, đứng ở cửa sủa loạn, grâuuu, grâuuu, grâuuu, grâuuu, grâuuu sủa kịch liệt, Trang Hạo Nhiên tựa ở bên cạnh một cây trúc, lộ ra nửa mặt, hai tròng mắt sắc bén ngưng nhìn Oscar ở bên cạnh kịch liệt gào rú, từng loạt tiếng bước chân từ phía trước truyền đến, quả nhiên cũng không lâu lắm, một người giống như quân đội, mặc áo tay ngắn áo màu đen, quần dài, cổ đeo quân hàm, nhanh chóng đi tới bên này, người dẫn đầu cầm máy kiểm tra cắt sâu xuyên tường, nhanh chóng đi về phía bên này! !
“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Tiếng súng máy quét mạnh về phía đám người kia! !
Lúc ấy Lãnh Mặc Hàn vì bảo vệ an toàn cho Trang Hạo Nhiên, ở bên trong bố trí rất nhiều cơ quan, cũng bố trí người đóng giữ lâu dài trong biệt thự! !
Rất nhiều sát thủ rối rít vọt ra, một trong sát thủ dạ hành nhân lập tức nâng súng trường, chuẩn xác nhắm về phía đó tiếng súng mới bắn ra, rầm một tiếng, căn cứ sau rừng trúc, chợt nổ tung bốc cháy, Truy Phong hí to tiếng, đột nhiên từ chuồng ngựa xông thẳng ra, đạp mặt cỏ xanh xanh, nhắm rừng trúc hí vang phóng như bay. . . . . .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, lập tức như nhìn thấy hi vọng, ngón tay đặt ở ngoài miệng, thổi mạnh một tiếng! !
Nữ sát thủ nóng mắt nhìn thấy Truy Phong phóng đi không tầm thường, cô ta lập tức nâng súng lục nhắm phía Truy Phong bắn liền mấy phát ! ! !
Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! ! Rất nhiều đạn đuổi theo bóng dáng của Truy Phong, đạn rối rít rơi bắn tung tóe bọt nước trên cỏ ! !
Truy Phong hí vang một tiếng, tốc độ như gió tránh đạn, lập tức vọt vào rừng trúc . . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức nhảy lên, tay nắm chặt dây cương trên người Truy Phong, để cho thân thể như gió lao đi, tránh qua cửa trước, chỉ huy cho Truy Phong tung người nhảy lên, lúc phóng qua hồ sen trong nháy mắt, thân thể của anh bay vọt lên, nhảy lên cửa sổ bên trái gian phòng của mình, thân thể nện mạnh ở trên tường, đôi tay nắm chặt bên cửa sổ, hai mắt nóng lên, cảm giác cánh tay mình bị thương, không đủ để chống đỡ thân thể! !
“Mau! !” Người đàn ông cầm đầu, đứng ở ngoài cửa sắt, nhìn rào chắn màu đen bất cứ lúc nào bắn bọt nước, lập tức nói: “Song sắt đã mở điện! ! Không nên đụng vào! ! Lập tức giải mã, từng nhóm! Phóng qua! !”
Ba nữ sát thủ lập tức lui về phía sau, nhìn song sắt, hai mắt nóng lên, lập tức xông về phía trước, một chân dậm tại nơi nào đấy, người khom, người đạp lên lưng, thân thể giống như chim én, nhẹ nhàng xoay tròn 360 độ, mới vừa nhảy xuống, vèo một tiếng, trên đất lập tức bắn ra rất nhiều tên độc, giống như con nhím, ba cô gái lập tức giật mình, tung người một cái muốn nhảy tránh tên độc, nhưng vẫn có hai cô gái trúng tên độc! !
“A! !” Hai cô gái nằm trên mặt đất thở hổn hển ! !
“Qua! !” Hai người đàn ông lại lập tức chân đạp trên lưng đồng bạn, xoay tròn 360 độ, bay vọt vào cánh cửa sắt, lập tức như dã thú, chạy như bay về phía trước, đi theo bước chân của Truy Phong, dự đoán Trang Hạo Nhiên sẽ ở phương hướng đó! ! !
Ba người đàn ông vác súng trường, nhắm ngay cửa chính biệt thự, chỉ cần người nào từ nơi đó ra ngoài, giết không cần hỏi! !