Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: CÙNG NHAU

Một cây roi bạc thật dài, vèo một tiếng vung ra ! !

Vẻ mặt Vitas tức giận tay cầm cây roi dài, ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa vỡ mạch máu nhìn học trò, vẻ mặt muốn đánh chết cô ! !

Đường Khả Hinh lập tức sợ hãi, bả vai co rụt lại, hoảng sợ đứng ở trong một phòng nghỉ ngơi VIP phía sau sân khấu, liếc khuôn mặt thầy giáo tức giận như xác chết, mặt của cô vặn vẹo trái phải thành một khối, mắt đảo loạn khắp nơi, cắn chặt môi dưới, cũng không dám nói lời nào. . . . . .

Phía trước một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến! !

Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tô Thụy Kỳ, đám người Nhã Tuệ vội vàng đi tới phía sau sân khấu, đôi song sinh đã hết sức hối tiếc đứng ở bên cửa, cũng không dám nhiều lời, nghe nói Thơ Ngữ, Tiên Nhi và Lạp Lạp, đám người Đỗ Uy và Khương Vĩ cũng đã im lặng, cứng đờ đứng ở một bên, được đôi song sinh thông báo một chút, vẫn ở bên ngoài làm bạn đến giờ, mọi người cũng không lên tiếng, coi chừng! !

“Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao Khả Hinh lại ở chỗ này?” Tô Thụy Kỳ nhanh chóng chạy tới trước, đứng ở ngoài cửa nhìn đôi song sinh, nghiêm nghị hỏi.

Đôi song sinh cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lo lắng nhìn thoáng qua các cô, nhanh chóng im lặng đi vào trước, Tô Thụy Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái, mới cứng rắn quẳng lại một câu, một chút nữa xử lý mọi người, người đã nhanh chóng đi vào, vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng đầy phiền não đi vào bên trong, đám người Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng cũng lâm lâm muốn đi theo vào, nhưng Chu Lệ Tình vẫn như rơi vào trong sương mù, vừa nhìn vào bên trong, vẻ mặt vừa khoa trương hỏi: “Rốt cuộc cô ấy là ai vậy?”

Trần Mạn Hồng còn chưa có đi vào, nghe được câu này, liền tức giận quay người lại, nhìn Chu Lệ Tình còn đang ở trong sương mù, cắn răng khẽ lạnh nhạt gấp gáp nói: “Cô ấy là ai? Cô ấy là vợ tương lai của Tổng Giám đốc ! Hai con mắt cũng không trợn to một chút!”.

Chu Lệ Tình nhất thời kinh ngạc há hốc miệng, trừng lớn con ngươi, nhìn Trần Mạn Hồng, lập tức hoảng sợ, trái tim cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vẫn không muốn sống nữa, căng thẳng run rẩy hỏi một câu: “Là . . . . . là vợ tương lai của. . . . . . Tổng Giám đốc! ?”

“Mở to mắt nhìn một chút! !” Trần Mạn Hồng lại không có để ý tới cô, nhanh chóng đi vào phòng nghỉ ngơi! !

“Cô nói xem! !” Vitas không đợi mọi người đi vào, cũng đã vung roi, nhắm ngay học trò, tức giận đến đau gan phổi, hỏi: “Cô không có việc gì chạy đến nơi đây làm gì? Lúc này, không phải cô nên ở nhà lên giường nghỉ ngơi sao? Không phải tôi căn dặn mọi người, yêu cầu cô tám giờ lên giường nghỉ ngơi, không thể xem sách nữa sao?”

Đường Khả Hinh núp ở trước gương trang điểm, nghiêng mặt, thật sợ hãi liếc cây roi trong tay Thầy giáo, hoảng sợ đến không dám nói câu nào! !

“Nhìn dáng vẻ của cô xem! ! Lúc nảy ở bên ngoài làm mất hết mặt mũi của tôi rồi! Rõ ràng hiện tại cô không được Tổ phê bình hoan nghênh, mọi người cũng không có ấn tượng tốt đối với cô, lại còn chọc ra chuyện lớn như vậy! Cô thật sự không muốn thi đấu, tôi vì cô làm nhiều việc như vậy, thật sự không một chút nào hiểu nổi khổ tâm của tôi!” Vitas nói xong, lại vung roi lên, quất trên tay Đường Khả Hinh! !

“A . . . . . .” Hai tay của Đường Khả Hinh lập tức xuất hiện một lằn đỏ, đau đến khóc to oa oa!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ lập tức đi tới, nhìn cảnh tượng này, cũng khẩn trương đi tới ngăn cản . . . . . .

“Mọi người không được tới đây! !” Vitas vung roi quát lớn: “Ai tới đây cầu cạnh cho cô ấy, tôi sẽ quất cô ấy thêm hai roi!”

Ông không nói hai lời, lại vung roi lên, quất xuống lòng bàn tay học trò từng hồi, tức giận nói: “Cô thật sự làm tôi tức chết ! Rốt cuộc tôi còn phải hao tâm tổn trí với cô bao nhiêu? Hôm nay còn đi họp phân bua cho cô, buổi tối cô lại không hiểu chuyện như vậy! Cô xem mấy tuyển thủ bên cạnh cô một chút, có người nào không nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu! ? Có ham chơi như cô sao? Nếu như cô lại bị Jackson bắt không thả, cô cũng không cần thi đấu nữa!”

“A . . . . . .” Hai tay của Đường Khả Hinh quất từng hồi, quất cho cô cảm thấy đau đớn, uất ức, hối hận, muốn khóc. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, đau lòng và căng thẳng nhìn cảnh tượng này, lập tức gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh nhanh chóng trách móc nói: “Khả Hinh! Chuyện này thật là em không đúng! ! Hôm nay em đập hư chậu bonsai là vật phẩm bán đấu giá thầy yêu thích nhất! Em nhanh nói xin lỗi với thầy, nói em sai rồi! Sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức như thêm dầu vào lửa, vẻ mặt tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, chết cũng không hối cải, tức giận nói: “Em làm sai chuyện gì, có quan hệ gì tới anh? Tối hôm nay em muốn tới chơi đấy! ! Chính là muốn tìm người đi ăn vặt với em đấy! Như thế nào?”

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nhìn cô! !

Tô Thụy Kỳ nghe ra hai người này giận dỗi, nhưng vẫn nhanh chóng đi tới nắm chặt bả vai của cô, nói: “Được rồi! Trước hết đừng nói lời hờn dỗi nữa! Em mau nói xin lỗi với thầy giáo, em thật muốn bị thầy giáo đánh chết à?”

“Đánh chết thì đánh chết! Dù sao cũng không muốn sống!” Tối nay Đường Khả Hinh cũng tức giận đến không nói ra được lời nào! !

Ánh mắt của Vitas nóng lên, lập tức tức giận vung roi lên, càng ra sức quất trên tay học trò, vừa quất vừa tức giận nói: “Tôi nói, cô thật sự chết cũng không hối cải! Đánh cô phạt cô như vậy, còn dám mạnh miệng như vậy?”

Hai tay của Đường Khả Hinh bị roi quất đau đến lăn lộn toàn thân đổ mồ hôi, nước mắt cũng muốn rớt ra, cuối cùng vẫn vội vàng nói: “Thầy, thầy, con sai rồi! Sau này con không dám nữa! ! Xin thầy bớt giận! Không phải con muốn lười biếng! Con chỉ muốn tới nhìn một chút, liếc mắt nhìn sẽ đi trở về!”

“Có gì hay mà nhìn, để cho mình lăn đến phía sau sân khấu làm ngã chậu bonsai thầy yêu thích?” Trang Hạo Nhiên căng thẳng, cau mày nhìn cô vội nói: “Nhanh giải thích với thầy đi!”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, sắc mặt thu lại, lập tức hung tợn nói: “Em muốn đến xem người nào, không liên quan tới anh, dù sao không phải tới thăm anh!”

“Em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ nhìn cô ! !

“Vẫn mạnh miệng như vậy!” Vitas không nói, lại muốn vung roi lên. . . . .

“A . . . . . . . ” Đường Khả Hinh còn chưa có bị đánh, cũng đã ngẩng mặt giống như đau đến hét lên một tiếng. . . . . .

“Chờ một chút, Vitas tiên sinh! ! Cô ấy đến thăm tôi.” Có một giọng nói gấp gáp từ bên ngoài truyền đến!

Mọi người hơi bối rối, im lặng xoay người, nhìn người phía ngoài. . . . . .

Lúc này, Hạ Tuyết đi cùng Hàn Văn Kiệt, bước nhanh tới, nhấc đuôi váy màu đen thật dài, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng nhưng có chút vội vã đi tới phòng nghỉ ngơi. . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, mặt của cô chợt đỏ bừng, lúng túng, mắc cỡ muốn tìm một cái lỗ chui vào, đời này cho tới bây giờ cũng không có thử qua mất mặt như vậy, vội vàng cuống quít cúi đầu, không dám lên tiếng. . . . . .

Hạ Tuyết vừa cất bước đi tới, vừa nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh lúng túng muốn tìm chỗ chui, cô không nhịn được bật cười nhìn mọi người, dịu dàng giải thích nói: “Xin lỗi các vị, thật ra tình huống là như vầy, thì ra Đường tiểu thư mê phim của tôi, bởi vì biết hôm nay có khả năng tôi sẽ tham gia tiệc tối từ thiện, cho nên hôm nay cô ấy mới lặng lẽ chạy tới Khách sạn Á Châu gặp tôi.”

Nói xong lời này, tất cả mọi người giật mình!

Ánh mắt của Đường Khả Hinh trừng to, nghe nói như vậy, cô bị chột dạ nuốt nước miếng, hơi sửng sốt!

“Khả Hinh!” Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được tò mò nói: “Thì ra em thích Hạ Tuyết à? Tại sao trước kia cũng không có nghe em nói tới? Bình thường, ngay cả tin tức giải trí em cũng không có xem, cũng có thần tượng! ?”

“A. . . . . .” Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh không biết nên làm sao mới phải. . .

“Tại sao không có?” Hạ Tuyết không nhịn được bật cười, nói: “Hôm nay cô ấy nhìn thấy tôi, còn không biết vui vẻ đến cỡ nào, nói với tôi đã yêu thích tôi thật lâu, thậm chí còn vì xem phim của tôi, xếp hàng mấy ngày mấy đêm, thật sự là khó cho cô ấy! Còn nói xem phim của tôi, vừa khóc vừa cười thật kích động. Ca ngợi tôi thật sự xinh đẹp hơn so với trong phim !”

Đường Khả Hinh thật muốn lập tức tìm cái xẻng, đào lỗ cho chui vào! !

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, nhất thời cũng nghi ngờ, ngạc nhiên híp mắt nhìn Đường Khả Hinh, trong lòng suy nghĩ, chuyện này có thể sao?

“Thật không?” Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, cũng hết sức kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, biết cô lâu như vậy, quả thật chưa từng nghe qua cô cũng giống như các cô gái khác, tám chuyện tin tức giải trí, trừ lần đó cô hẹn mình xem phim không xem được . . . . . .

“Thật!” Hạ Tuyết lại không nhịn được bật cười, cất bước đi về phía Đường Khả Hinh, rất quen thuộc vươn tay, kéo nhẹ bả vai của cô, nói: “Lúc nảy trông thấy tôi ở ngoài đại sảnh, còn rất kích động đoạt bút lông của đồng nghiệp, để cho tôi ký tên cho cô ấy! Còn đang kiến nghị tôi ký ở trên trán của cô ấy, nói một tháng không rửa mặt, đúng không, Khả Hinh?”

Mặt của Đường Khả Hinh muốn bị táo bón . . . . . .

Hạ Tuyết lập tức giống như người chị gái, vén nhẹ tóc trên trán Đường Khả Hinh, nhìn mặt cô căng thẳng đến đổ mồ hôi, liền có chút đau lòng, vừa lau mồ hôi trên trán cho cô, vừa dịu dàng nói: “Con bé ngốc, cũng đã nói với cô, đừng ký trên trán, xem đi? Vừa ra mồ hôi đã lau sạch toàn bộ !”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chỉ có cảm giác trái tim mình vặn thành hai nửa, lạnh lẽo. . . . . . Mặt của cô thật vất vả nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, đáp nhẹ: “À. . . . . .”

“Không sao! ! Tôi có thời gian mời cô về nhà làm khách, ký tên thật nhiều cho cô!” Hạ Tuyết vừa giống như chị gái, kéo em gái, kéo bả vai của cô, nhìn mọi người mỉm cười nói: “Sự thật chính là như vậy, vì cô ấy nghe nói ảnh hậu muốn biểu diễn, cô ấy liền chuồn êm đến phía sau sân khấu, muốn gặp mặt tôi, không ngờ, cô ấy bị lầm, cùng phối hợp biểu diễn với Tổng Giám đốc Trang chính là người khác, không phải tôi! Đây là một sự hiểu lầm xinh đẹp!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, nhất thời im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

Mặt của Đường Khả Hinh soạt một cái, hoàn toàn đỏ bừng!

Vitas cũng híp mắt nhìn học trò, lạnh lẽo hỏi: “Có thật không?”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh rất gấp gáp và ngây ngốc, hai mắt lóe lên, ngẩng đầu lên liếc Hạ Tuyết một cái. . . . . .

Hạ Tuyết lập tức nhìn cô nở nụ cười dịu dàng động lòng người, vừa quan tâm vừa hào phóng.

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, đành phải không biết xấu hổ, thật gian nan đáp: “Là . . . . . Là thật. . . . . .”

Nói xong lời này, tất cả mọi người có chút thở phào nhẹ nhõm.

Vitas lại nghiêm túc hỏi: “Chậu cảnh kia là thế nào?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, giật mình . . . . . .

Đúng lúc này, Trần Mạn Hồng cứng rắn kéo Chu Lệ Tình ném vào trong, mới vội vàng giải thích: “Vitas tiên sinh! ! Chuyện này không quan Khả Hinh! Đều do cô ngốc này! Hôm nay cô ấy vừa mới tới, không biết thân phận của Khả Hinh, thấy Khả Hinh ôm một chậu bonsai, liền cho rằng cô ấy là nhân viên làm việc, dám để cho cô ấy ôm một chậu cảnh lớn như vậy đưa vào phía sau sân khấu! ! Cho nên cô ấy liền thuận nước đẩy thuyền muốn chạy vào phía sau sân khấu, gặp Hạ Tuyết!”

Nói xong lời này, hai Tổng Giám đốc, một cháu trai của Thủ tướng, quản lý kho rượu, hai quản lý cùng nhau nhìn cô! !

Chu Lệ Tình run rẩy đứng ở giữa, nhìn nét mặt mọi người xung quanh đưa mắt nhìn mình, cô đành phải há miệng run rẩy gật đầu, đáp: “Đúng. . . . . . Đúng là như vậy ! Chuyện này, là tôi sơ sót, thật xin lỗi!”

Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, hết sức hoảng sợ nói: “Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm! Bởi vì để nhầm lẫn chậu bonsai trăm năm này!”

Vitas nghe xong lời này, vẻ mặt mới hơi dịu xuống, nhìn học trò nhíu chặt mày nói: “Nếu thật sự như vậy, tại sao không sớm giải thích với thầy? ! Hiện tại sắp thi đấu, thầy vốn không tán thành vào hai ngày cuối cô học tập mệt mỏi như vậy, cho nên mới nhắc nhở người làm, để cho cô hoặc là nghỉ ngơi, hoặc đi buông lỏng một chút! Nếu cô thật muốn đến xem thần tượng của cô, cô nói thẳng với tôi, tôi sẽ sắp xếp và thông cảm, cũng không nên chọc ra chuyện này!”

Mặt của Đường Khả Hinh nhíu chặt một nắm, hai mắt không ngừng nhấp nháy, rất miễn cưỡng cười nói: “Con . . . . . Con thật sự . . . . . . Chỉ muốn. . . . . . Sang đây xem một chút! Liền. . . . . .trở về. . . . . .”

Hạ Tuyết nghe nói như vậy, liền không nhịn được bật cười, hơi khom người xuống, hai tay nâng mặt của Đường Khả Hinh, giống như chị gái, rất thương yêu nói: “Được rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm giải thích rõ là được. . . . . . Khả Hinh! Đã đến như vậy rồi, mời mọc không bằng vô tình gặp được, tôi mới biết cô chính là chị gái đáng yêu mà Hi Văn thầm nói mỗi ngày, tôi thật sự vô cùng biết ơn cô dạy dỗ con bé lần trước, kể từ sau khi con bé biểu diễn xong, về nhà hiểu chuyện khéo léo hơn nhiều, một người mẹ tôi đây, cũng hết sức cám ơn cô, không bằng cùng nhau xem biểu diễn đi! Tôi. . . . . Thực hiện cam kết, không có đến gần anh ấy !”

Câu nói có ẩn ý khác!

Đường Khả Hinh nhất thời không kịp phản ứng, rất lúng túng nhìn Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết cũng dịu dàng nhìn cô, không nhịn được bật cười nói: “Đi! Đi thôi?”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh thấy chuyện đã qua, thầy giáo tha thứ cho mình, nhưng tối nay cô quả thật không mặt mũi ở lại, chỉ đành bất đắc dĩ nói khẽ: “Tôi . . . . . hôm nay tôi. . . . . . Quả thật chỉ muốn sang đây xem một chút, không có nghĩ muốn bỏ lỡ thời gian học tập, tôi biết rõ tầm quan trọng việc thi đấu. . . . . . Tôi chỉ là . . . . . Chỉ là. . . . . . Nhớ tới người khác nói, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không nên tùy tiện không nhận điện thoại, không nên tùy tiện biến mất, bởi vì đối phương sẽ rất lo lắng! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Cho rằng anh ấy đã xảy ra chuyện, mới muốn tới đây xem một chút! Tôi sai rồi! Tôi tự mình nghĩ quá nhiều!”

Trang Hạo Nhiên nhất thời hơi bối rối ngẩng đầu, nhìn cô.

“Tôi đi đây!” Đường Khả Hinh không muốn nói thêm lời nào, chỉ nắm chặt bị tay thương, nhìn thầy giáo cúi người thật thấp nói xin lỗi, ngay lập tức im lặng xoay người đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn bóng lưng cô, lập tức cất bước đi theo sau lưng của cô, gấp gáp đi về phía trước. . . . . .

“Tổng Giám đốc Trang! !” Hạ Tuyết lập tức mỉm cười nắm cánh tay của anh, nhìn anh dịu dàng gọi: “Tôi còn có lời muốn nói!”

Trang Hạo Nhiên nhất thời sững sờ, xoay người nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
<p style=”text-align: center;”>***</p>
Sảnh tiệc vẫn náo nhiệt, buổi đấu giá vẫn đang diễn ra, người dẫn chương trình đang cầm microphone hào hứng tuyên bố chuyện gì đó . . . . . . Đường Khả Hinh ở trong đám người đông nghẹt và ánh đèn treo lơ lững, bước nhanh đi khỏi, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra với mình, hai tròng mắt của cô không nhịn được đỏ bừng, mình cũng không thể hiểu, tại sao mình phải làm như vậy! Rõ ràng trong lòng đã quyết, nhưng vì sao vẫn lo lắng như vậy?

Có lẽ trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cứ có cảm giác, xoay người sẽ có vận rủi, loại cảm giác không thể gặp mặt này, giống như ở giữa có một khoảng bóng tối khổng lồ nguy hiểm, rất đau đớn, rất nhớ thương. . . . . .

Cô thở dốc một hơi, biết tối nay mình quá mất mặt, cô nhanh chóng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đi về phía cửa chính sảnh tiệc đóng chặt, đôi tay nắm mạnh tay cầm cửa mạ vàng thật dài, muốn kéo, nhưng kéo thế nào cũng kéo không ra, cô hơi bối rối, lại cắn răng ra sức lôi kéo, nhưng vẫn không nhúc nhích, cô nhíu chặt mày, lại muốn lôi kéo . . . . . .

Ánh đèn toàn trường lập tức tối xuống, một mảnh yên tĩnh, không lâu, một tiếng đàn dương cầm thâm tình, chậm rãi vang lên, giai điệu quá quen thuộc. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe giai điệu quen thuộc này, hơi bối rối xoay người, nhìn chính giữa sân khấu trước mặt. . . . . .

Ánh đèn thủy tinh xoay tròn chợt sáng lên, chiếu xuống chính giữa sân khấu chiếc piano màu đen ba chân giá nhất trên thế giới nhất, Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, tây trang màu đen phẳng phiu, ngồi ở trước dương cầm hết sức dịu dàng và cao quý, hết sức tùy ý, tao nhã xắn ống tay áo, lộ ra đồng hồ kim cương đắt tiền, hơi xoay người, tay đặt nhẹ trên phím đàn đen trắng, hai tròng mắt hấp dẫn vẫn nhìn tân khách toàn trường, hơi nở nụ cười mê người, nói: “Chào các vị buổi tối, thật vui mừng trong khoảnh khắc này, có cơ hội hiến tặng một bài nhạc vì sự nghiệp từ thiện! Hôm nay vốn là một buổi tối xinh đẹp, nhưng bởi vì một chuyện nho nhỏ, để cho cô gái tôi yêu mến nhất lầm tưởng tối nay tôi và một vị khách quý cùng chơi đàn. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn anh, ngẩn ra!

Tân khách toàn trường nghe nói như vậy, rối rít xôn xao kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, theo tin đồn người đàn ông này vẫn còn độc thân, mặc dù bên cạnh anh xì căng đan không ngừng, nhưng không có nghe chính miệng anh chứng thật. . . . . . Tối nay không ngờ nghe được một tin tức bùng nổ như vậy!

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, cũng có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi đầu cười dịu dàng, nhưng ánh mắt hơi hiện lên một chút nhớ nhung và thâm tình, dừng lại một lát, rốt cuộc hơi đứng lên, tựa vào bên cạnh Piano, im lặng nhìn bóng dáng dịu dàng trước cửa chính sảnh tiệc, có chút đau lòng nói: “Đúng vậy, tôi có một người vợ hứa hôn, ngày hôm trước mới đặt hôn ước. . . . . .”

Toàn trường lại xôn xao một trận, có một số thiên kim danh viện rối rít kêu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ, còn có Lâm Sở Nhai cùng mọi người toàn bộ im lặng nhìn anh.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được, hai mắt đỏ bừng tràn lệ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn bóng dáng dịu dàng trước mặt, chậm rãi thở dài, có chút tiếc nuối, tay vịn đường cong dịu dàng Piano màu đen, chậm rãi nói: “Bởi vì hai người chúng tôi xảy ra một chút chuyện, tạm thời bị buộc tách ra, sau khi tách ra, tôi mới cảm thấy nổi nhớ nhung nặng nề biết bao nhiêu, nặng nề đến tôi không thở nổi, nặng nề đến tôi hận không thể như ngày thường lập tức bay đến trước mặt cô ấy. . . . Tôi rất khổ sở, rất dày vò, tôi biết rõ cô ấy cũng rất khổ sở, rất dày vò. . . . . Khoảng cách đối với tình yêu là thử thách lớn nhất! Tôi rất yêu thương cô ấy, đã dũng cảm cùng tôi lựa chọn một con đường đi gian nan nhất. . . . . .”

Đường Khả Hinh hơi kinh ngạc, đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn cô, dịu dàng nói: “Con đường này quả thật không dễ đi, bởi vì quá cô đơn, quá xót xa, quá đau khổ. . . . . . Bởi vì tôi thương cô ấy đi rất vất khổ, cho nên bản thân tôi bước nhanh hơn, muốn xử lý cho xong tất cả trách nhiệm của mình, có lẽ ngày nào đó có thể cùng với cô ấy cùng nhau chèo thuyền du ngoạn trên sông, cho cô ấy một chút năm tháng yên tĩnh! Tôi yêu vợ hứa hôn của tôi! Tôi cám ơn cô ấy đã cầu hôn tôi vào buổi tối đó, để cho tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới! Tôi yêu cô ấy. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt không ngừng rơi xuống, thâm tình nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng một ngàn lần một vạn lần gọi tên của anh. . . . . .

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không nhịn được lộ ra nhớ nhung và đau đớn, nhìn cô gái phía trước, thâm tình cười nói: “Anh biết rõ chúng ta tạm thời không thể gặp mặt, mặc dù nhớ em muốn phát điên. . . . . . Không nhận điện thoại của em, không phải bởi vì giận em, chỉ bởi vì rất bận rộn, rất bận rộn, muốn nhanh chóng xử lý hết những ngày bận rộn, muốn cùng em trở lại Cambridge, bởi vì mùa thu sắp tới, nơi đó cảnh sắc đẹp nhất. . . . . .”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh rơi lệ, cả người run rẩy, đau lòng, không thốt nên lời. . . . . .

Lúc này, Tiêu Đồng cũng đau lòng đi về phía Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Khả Hinh, cô tha thứ cho lão đại! Hôm nay thật rất bận rộn, vẫn luôn họp cho đến hiện tại! ! Điện thoại di động cũng điều chỉnh chế độ rung, đặt ở bàn làm việc! Cho đến lúc nảy, tôi mới đưa đến nhà của anh ấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên đau lòng mỉm cười, trước mặt rất nhiều người, thâm tình nhìn cô gái trước mặt, thật lòng nói: “Thật xin lỗi, lúc nảy không kịp trả lời điện thoại cho em, chỉ sợ gọi một cuộc điện thoại, cả người sẽ không có hơi sức, không chịu đựng nổi một buổi tối xinh đẹp như vậy. . . . . . Bởi vì quá nhớ em, vợ hứa hôn của anh. . . . .”

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, tràn lệ nhìn anh.

Toàn trường một mảnh yên lặng, đều nhao nhao nhìn nhau, thì thầm bàn tán người mà Tổng Giám đốc Hoàn Cầu nói là ai vậy? Ở hiện trường sao? Có vài người theo bản năng tìm kiếm, thậm chí nhân viên khách sạn, quản lý, phó lý, nhân viên đều đang rối rít nhìn khắp nơi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên có chút không không biết xấu hổ, nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, thật lòng nói: “Xin lỗi các vị, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, tôi tạm thời không cách nào công khai vợ hứa hôn của tôi, nói cho mọi người biết cô ấy là ai? Tôi chỉ muốn nói với mọi người, tôi yêu cô ấy, từ nay về sau, tôi chỉ yêu một mình cô ấy. . . . . . Tương lai mỗi một phút, tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện để cho cô ấy hiểu lầm, càng sẽ không trình diễn nhạc với phụ nữ khác. . . . . . Tối nay xin các vị thông cảm, vợ hứa hôn của tôi bởi vì tôi mà đau lòng. . . . . . Cho nên tôi muốn một mình đánh một bài cho cô ấy. . . . . . Hi vọng cô ấy có thể tha thứ cho tôi . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức nóng bỏng kích động nhìn anh, trên mặt lộ ra rất cảm động, đau lòng. . . . . .

Hạ Tuyết im lặng ngồi ở dưới sân khấu, nghe Trang Hạo Nhiên nói chuyện, hai mắt của cô cũng không nhịn được rưng rưng, cũng từng nghe qua chuyện tình yêu của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, cảm động thế gian này còn có một người đàn ông như vậy, không nhịn được . . . . . . Cô kích động vươn tay, bắt đầu cuồng nhiệt vỗ tay, xung quanh tân khách nhìn thấy, cũng rối rít cảm động giơ tay lên, cuồng nhiệt và khích lệ vỗ tay. . . . .

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ im lặng tại chỗ ngồi nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng đều cảm thán mỉm cười vươn tay, chậm rãi vỗ tay. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước dương cầm, nhìn mọi người nở nụ cười cuồng nhiệt, anh kích động mỉm cười, liền nói tiếp: “Trong cuộc đời của tôi, đã từng trải qua một buổi tối rất xúc động, có một cô gái mặc váy trắng, đội vòng hoa màu trắng, cầm hoa cầu trắng tinh đi về phía tôi, vừa khiêu vũ cùng tôi, vừa hát cho tôi nghe một ca khúc êm tai nhất trên thế giới, đó là một ca khúc đẹp nhất tôi nghe qua đến nay, tối nay tôi muốn mượn bài hát này, trả lại cho cô ấy. . . . . . Chứng minh tình yêu của tôi, mãi mãi không thay đổi!”

Một tràng pháo tay cuồng nhiệt vang lên.

Trang Hạo Nhiên cách rất nhiều người, chăm chú nhìn bóng dáng dịu dàng nơi cửa chính sảnh tiệc, anh không nói nữa, mà im lặng đi trở về trước dương cầm, đưa hai tay ra, chậm rãi đặt trên phím đàn trắng đen, ánh mắt hấp dẫn ngừng một lát, rốt cuộc ngón tay nhấn nhẹ xuống, bắt đầu dịu dàng dạo nhạc, để cho giai điệu này lập tức như tiếng người tình nỉ non từ từ thấm vào trong lòng người, anh thâm tình dùng giọng đàn đặc biệt của đàn ông, mở miệng hát: “Anh trao cho anh chân tình, giữ lại cho mình niềm thương đau. Anh trao cho em thời thanh xuân, giữ lại cho anh mùa đông . . . . . Yêu là điều mà chẳng ai hiểu được, yêu là giai điệu vĩnh hằng. Yêu là quá trình có cả nụ cười nước mắt, yêu từng là của em và của anh. . . . . .”

Đường Khả Hinh hơi bối rối rơi lệ, lắng nghe bài hát này, không nhịn được nhớ tới buổi tối hai người quen nhau, trong lòng nhau tràn đầy khổ sở, rồi lại tràn đầy hạnh phúc nhìn lẫn nhau, rõ ràng đau đến thấu tim phổi, lại cười. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng ứa nước mắt, lại tiếp tục chăm chú đưa đôi tay, khảy ca khúc êm dịu. . . . . .”Anh trao cho em mùa xuân, giữ lại cho mình mùa đông, anh giữ lại bóng lưng của em cho anh, trao bóng lưng của mình cho em. . . . . .”

Toàn trường lại vang lên một tràng tiếng pháo tay cuồng nhiệt.

Trang Hạo Nhiên thâm tình hát: “Anh trao cho anh chân tình, giữ lại cho mình niềm thương đau. Anh trao cho em thời thanh xuân, giữ lại cho anh mùa đông. . . . . Yêu là điều mà chẳng ai hiểu được, yêu là giai điệu vĩnh hằng. Yêu là quá trình có cả nụ cười nước mắt, yêu từng là của em và của anh. . . . . Anh trao cho em mùa xuân, giữ lại cho mình mùa đông, anh giữ lại bóng lưng của em cho anh, trao bóng lưng của mình cho em. . . . . .”

Anh chậm rãi biểu diễn một câu cuối cùng, trong lòng xúc động không cách nào đè nén tình cảm, cuối cùng quay đầu lại, nhìn cô gái ở sảnh tiệc, nhưng không ngờ phát hiện, cửa chính đã mở, bóng dáng dịu dàng đó cũng đã không thấy, anh hơi giật mình, lập tức căng thẳng đứng lên, vẫn nhìn tân khách toàn trường kích động náo nhiệt, nhưng không có bóng dáng mình quen thuộc, trong tim của anh đau nhói, gọi một tiếng Khả Hinh, lập tức cất bước đuổi theo. . . . . .

Đại sảnh khách sạn Á Châu, gió thật to, gió rất lạnh ! !

Đường Khả Hinh vừa rơi lệ, vừa đau lòng đi ra thang máy, nhanh chóng cất bước đi ra ngoài đại sảnh, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa vì mình hát bài hát đó, nước mắt từng viên lăn xuống, không cách nào đè nén, xông vào xe hơi màu đen của mình, cũng không nhìn Thơ Ngữ giải thích, bật khóc nhìn tài xế kêu to: “Lái xe! !”

Tài xế hơi giật mình nhìn cô! !

Thang máy lập tức mở ra! !

Trang Hạo Nhiên căng thẳng gấp gáp chạy ra thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen chạy đi phía trước, Đường Khả Hinh nghiêng mặt khóc thầm, dừng ở bên cạnh cửa sổ xe trong suốt, tim của anh đau nhói, lập tức bước nhanh tới phía trước, chạy đến bên cửa sổ xe, thâm tình đau lòng gọi: “Khả Hinh”

Đường Khả Hinh rơi lệ ngồi ở sau xe, biết người đó ở bên ngoài cửa sổ, cô cố gắng đè nén nước mắt, không muốn nhìn anh. . . . . . Nhưng mãnh liệt nhớ nhung, làm cho cô lại không nén được, quay đầu cách cửa sổ xe trong suốt, đôi mắt đẫm lệ im lặng nhìn chằm chằm người đàn ông thâm tình phía ngoài cửa sổ, đang đứng ở một bên, đau lòng nhìn mình, trái tim của cô giống như bị xé mở, nhưng cũng không mở cửa sổ, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống, khóc nói: “Em sẽ tập trung thi đấu, yên tâm đi! Em sẽ không quên trách nhiệm! Em càng sẽ không quên hẹn ước giữa em và anh ! Nếu như mọi người không hạnh phúc, chúng ta tuyệt đối không hạnh phúc! Em sẽ thi đấu thật tốt! Chờ thi đấu xong, em và anh cùng nhau trở lại Cambridge. . . . . . Hi vọng mùa thu chờ chúng ta một chút. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đứng ở ngoài cửa xe trong gió biển thật to, thâm tình, im lặng nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, lặng lẽ khóc, nói chuyện, anh giống như nghe được, nhìn cô khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn nụ cười kia, nước mắt tuôn như suối, hiểu anh lúc nào cũng muốn gánh vác thật nhiều chuyện trên người của mình, lúc nào cũng hi vọng có thật nhiều người tươi cười, cô đau lòng đưa hai tay ra, chống cửa sổ xe trong suốt, thâm tình nhớ thương nói: “Em cũng nhớ anh, em cũng yêu anh! Anh nhất định phải chăm sóc mình thật tốt! Chúng ta sẽ ở bên nhau! Nhất định sẽ đi chung với nhau! Chờ thi đấu xong, không còn bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau! Em yêu anh, Trang Hạo Nhiên! Em yêu anh!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên nước mắt, nhìn cô gái trước mặt, lại khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh vừa rơi lệ vừa kích động, cách một lớp thủy tinh nhìn người đàn ông trước mặt, đều biết, nếu cánh cửa sổ này quay xuống, thật khát vọng ôm chặt nhau đến cỡ nào, hai trái tim không cách nào tách ra, lúc này nhớ nhung là đau khổ lớn nhất, lúc này yêu cũng là một lưỡi dao đâm vào trái tim nhau đau đớn nhất! Cho dù như thế nào, đều bị đau! Đau đến không thở nổi, đau đến nghẹt thở. . . . . .

Cho nên, vì nhau, không thể làm gì khác hơn là đi khỏi. . . . . .

Xe chậm rãi chạy tới phía trước. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, hai tay chống cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, rất không nở, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đón gió biển lạnh lẽo, khổ sở đứng ở trước đại sảnh khách sạn, đau lòng nhớ nhung nhìn cô gái từ từ đi khỏi thế giới của mình, đau đến ngay cả lời an ủi cũng không nói được, đành phải mỉm cười không thôi nhìn cô từ phương xa. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng thâm tình nhìn anh, rơi lệ nở nụ cười. . . . . .

Có lẽ vào lúc này, có thể cho nhau cũng chỉ có nụ cười khích lệ và kiên trì. . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK