Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537: GỌI ĐIỆN THOẠI CHO CHÚ RỂ

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ để túi hành lý xuống, nhìn vào màn hình máy vi tính, sáng lên giải quán quân mới nhất cuộc so tài rượu đỏ vòng thứ hai, Đường Khả Hinh, cô bằng tư thế mạnh mẽ, đánh bại hai tuyển thủ xuất sắc trước đó, nhảy một cái vào hàng ngủ ngựa ô!

“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, nhìn Đường Khả Hinh trong màn hình máy vi tính, mặt nhìn ống kính, hai mắt lóe lên sáng ngời, tinh nghịch nở nụ cười ngọt ngào, giống như Tiểu Đường khả ái, không chút nào nhìn ra cô gái thuần khiết và đơn giản như thế, thân thể rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu năng lượng, có thể để cho cô ở trong thế giới không hiểu chút nào, sáng lập kỳ tích. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .”

Anh nhẹ nhàng gọi, ngồi ở trên ghế da, hai mắt hiện lên đau lòng, vui sướng, khiếp sợ, còn có xúc động, lại hết sức nhớ thương và lo âu nhìn cô gái trong màn hình, cười rất rực rỡ, giống như tất cả đều đã qua, nhưng mới qua bao lâu?

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Trang Hạo Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn Đường Khả Hinh trong màn hình máy vi tính, giống như đã mấy thế kỷ không thấy, không biết nói gì.

Selina trực tiếp đẩy cửa đi tới, nhìn Tổng Giám đốc bay đi nước Pháp một thời gian, bất đắc dĩ cười nói: “Boss, chaiman of the board of directors want to talk to you. . . . . .” (Lão đại, chủ tịch có chuyện tìm anh.)

Trang Hạo Nhiên phiền não chỉ muốn nói không gặp, nhưng vừa nghe nói đến cha của mình, anh liền có chút hoảng sợ, một thời gian mình không làm gì liền chạy ra bên ngoài, có thể chọc cho ông mất hứng, anh suy đi nghĩ lại trong chốc lát, liền có chút cố kỵ ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký, cẩn thận, nheo mắt hỏi: “Gặp mặt ở đâu?”

“Your home! (nhà của anh!). Seli¬na đột nhiên mỉm cười, nói.

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch! !

Mưa phùn mờ mịt, mùa xuân khắp Luân Đôn chìm trong sương mù, thành phố càng lộ ra lãng mạn hoài cảm.

Hiện tại, Trang Hạo Nhiên không lòng dạ nào thưởng thức cái gì khác, chỉ lái xe chạy về phía biệt thự nhỏ của mình, trong đầu lo nghĩ trong khoảng thời gian này, rốt cuộc mình đã làm chuyện gì, chọc giận ông bố mất hứng? Không có nha, ngoại trừ thỉnh thoảng mình chạy đến Pháp. . . . . . Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng đã lái xe dừng ở trước cửa nhà mình, hai người bảo vệ đã đứng ở trước cửa, nghiêm túc nhìn nhìn mình. . . . . .

Anh cầm tay lái, rất tỉnh táo nhìn hai người bảo vệ, dựa vào nét mặt của bọn họ, suy đoán gặp chuyện không may đến mức nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt bọn họ không lộ vẻ gì?

Đậu xe đi xuống.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặtbọn họ, rốt cuộc dáng vẻ nổi lên một chút đề phòng, lái xe, tắt máy, chống cây dù lên, xách theo túi hành lý đi xuống xe, lại liếc bọn họ một cái.

Hai người bảo vệ vẫn đứng ở trong mưa cũng không nhúc nhích.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ chống cây dù im lặng đi về phía trước, suy nghĩ một chút, lại có chút lo sợ, anh giống như cô dâu mới thấp thỏm gọi điện thoại cho chú rễ.

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Điện thoại nội bộ vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi vừa xem tài liệu, hai mắt chăm chú lóe lên suy nghĩ chuyện gì, một lát sau, mới cầm lên điện thoại nội bộ đáp: “A lô !”

“Thiên Lỗi . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở rào chắn trước cửa nhà, thâm tình nắm điện thoại gọi anh.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày, nắm điện thoại, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Không phải cậu nhớ tới tôi nên gọi chứ, Hạo Nhiên. . . . . .”

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức thu lại, chớp mắt lộ ra ánh sáng vô tội, mềm mỏng nói: “Anh đừng như vậy mà.”

“Cậu muốn như thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi không khách khí trực tiếp hỏi anh.

“Hôm nay cha của tôi tìm tôi, anh biết ông ấy tìm tôi là bởi vì chuyện gì không?” Trang Hạo Nhiên  hỏigiống như cầu người.

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, nắm điện thoại, lặng lẽ nói: “Cha của cậu tìm cậu, cậu chạy tới hỏi tôi?”

“Cha của tôi gặp tôi ở nhà hai lần, một lần là bởi vì  chuyện Như Mạt, một lần là bởi vì  chuyện Tử Hiềnqua đêm ở nhà tôi . . . . . .” Trang Hạo Nhiên rất hồi hộp, cầm điện thoại di động, gấp gáp nói: “Lần này tôi không trêu chọc người nào chứ? Suy nghĩ đến Khả Hinh, hiện tại cô ấy không còn quan hệ với anh, tôi đi tìm cô ấy cũng bởi vì tôi lo lắng cho cô em gái này có chuyện gì, huống chi, chúng tôi là quan hệ cấp trên và cấp dưới, có đúng hay không? Tôi có thể tìm cô ấy, có đúng không?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua mấy phần hả hê, có chút phách lối cười nói: “Cái này thì có gì biện pháp? Phụ nữ cậu thích đều thích tôi . . . . .”

“Đi đi đi! !” Trang Hạo Nhiên thu hồi vẻ mặt, có chút nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc, anh có tố cáo với cha của tôi hay không?”

“Trang Hạo Nhiên, tôi sẽ không tố cáo! ! Tôi không có nhỏ mọn như cậu!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.

“Anh nói ai nhỏ mọn hả? Lần đó anh lái xe muốn đụng chết tôi, tôi đã quên toàn bộ chuyện này !” Trang Hạo Nhiên tức giận nói.

“Cúp!” Tưởng Thiên Lỗi không có thời gian để ý đến anh, muốn cúp điện thoại!

“Đợi đã nào…! !” Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng gọi anh!

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, dừng lại động tác , chờ kẻ nhàm chán nói chuyện.

“Anh thật không có nói gì với cha của anh hả? Sau đó cha của anh nói gì đóvới cha của tôi? Sau đó cha của tôi giận chó đánh mèo với tôi,? Giống như lần trước, anh lén lút chuyển tiền bạc của Hoàn Cầu, bị tôi tra được, tôi chuyển tiền của anh trở về, anh tức giận không nhịn được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút đáng thương nói. . . . . .

“Cậu. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi bị anh bức đến đỏ mặt, còn thiếu điều chưa tắt hơi, lửa giận muốn cháy hừng hực, đứng lên nói: “Đời tôi cũng chưa có gặp qua loại người như cậu! ! Ghê tởm!”

“A!” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt ngưỡng mộ phát hoa si, bật cười nói: “Thật đáng yêu . . . . .”

“Bộp!”

Tức giận cúp điện thoại ! !

Trang Hạo Nhiên nắm điện thoại, sắc mặt hơi thu lại, hai mắt xoay tròn, nghe giọng điệu Tưởng Thiên Lỗi đoán chừng không liên quan đến anh, vậy Chủ tịch Trang căm tức chuyện gì? Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự đoán không ra, hỏi chị gái đương nhiên là không thể nào, cô hung ác không mang mình cho cha cắt nấu mì sợi ăn, anh thở dài, thật sự không có cách nào, chỉ đành phải bước lên mấy bậc thềm, đi tới trước cửa. . . . . . Do dự  một lúc lâu, rốt cuộc đẩy nhẹ cửa đi vào, thò mặt ra phía trước, mắt nhìn vào bên trong. . . . . .

Cả phòng khách ấm áp, khắp nơi trưng bày độ vật kiểu cổ xưa kết hợp hiện đại, lò sưởi trong tường đang đốt củi, phòng ăn mở ánh đèn màu vàng, có một bóng người ở chậm rãi di động.

Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, rốt cuộc thấy cha mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu đen, bóng lưng mang tạp dề rất lạnh lùng, nghiêm túc, trán của anh lập tức đổ mồ hôi, hoảng sợ đến nói không ra lời.

Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ  nghiêm túc đứng ở trước bếp lò, dùng dao nhỏ bén nhọn, cắt cá, lạnh lùng nói: “Nếu như con không  lăn tới đây, bây giờ con ra khỏi cái nhà này. . . . . . Dù sao lúc ấy mẹ con sinh con, cha đã không cam lòng, tình không nguyện.”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền không dám nói nữa, chỉ cố giả bộ tự nhiên cười cười, đi vào nhà, đóng cửa lại, chừa lại một chút khe hở, mới nói: “Lời nói lúc ấy, tương lai cha chính là cha, hiện tại con làm tất cả đều vì phục vụ cho cha và mẹ, còn có chị và anh rể.”

Trang Tĩnh Vũ không nói lời nào, tiếp tục nhanh nhẹn, cắt cá.

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng lạnh lùng của cha một cái, mới đi đến trước phòng khách để túi hành lý xuống, cởi áo khoác xuống, mới nhìn về phía cha, bật cười nói: “Cha, hiện tại mới ba giờ chiều, cha ăn buổi trưa, hay . . . . .”

Máy hút khói thật mạnh, Trang Vũ tĩnh không nghe được anh nói gì.

Trang Hạo Nhiên nhìn thái độ của cha, mình cũng không dám nói gì, mới vừa muốn chui lên lầu đi tắm. . . . . . .

“Đi Pháp mới vừa trở về, ăn một trước. . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn nồi canh ông đã nấu xong, liền đem cá cắt mỏng bỏ vào trong nước sôi.

“Con, con . . . . . Con không đói . . . . . .” Trang Hạo Nhiên miễn cưỡng cười nói.

“Vậy con có thể không ăn.” Trang Tĩnh Vũ đậy nắp nồi, tận dụng thời gian này, vẻ mặt bình tĩnh mà tự nhiên mở vòi nước, rửa tay.

Trang Hạo Nhiên lập tức không dám phản đối, hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tim gan run sợ vừa đi về phía bàn ăn, vừa cười nói: “Vậy, vậy thì ăn chút đi.”

Trang Tĩnh Vũ rửa tay xong, sau đó đeo bao tay dày, nhắc nồi cá, đưa đến trên bàn ăn, đặt xuống ở trước mặt con trai, nói: “Quên nấu một chút cơm cho con rồi, chấp nhận ăn đi.”

Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, liếc một phần tài liệu cha cầm lên, ngồi ở trước mặt của mình, đeo mắt kính lên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh lật xem, thế nhưng anh lại rất căng thẳng nuốt cổ họng khô rát một cái, mới vươn tay, nhẹ nhàng mở nắp nồi cá thật lớn, sau đó anh trợn mắt nhìn nồi canh cá trắng, phía dưới đều là ớt đỏ Dorset Naga, ở nước Anh có tên mùa xuân đại dương, đây chính là ớt cay nhất trên thế giới, đã đạt kỷ lục Guinness thế giới . . . . . .

Anh trợn mắt, đồng tử phóng đại. Há to mồm, mắt ngơ ngác nhìn phía dưới có khoảng năm cân ớt, lúc này dầu ớt nổi lên, bay ra mùi vị cay nồng gay mũi ! ! Cha biết mẹ sợ nhất vị cay, nấu ăn cũng không có cho vào một chút vị cay ! !

Trang Tĩnh Vũ vẫn hết sức bình tĩnh lật xem tài liệu.

Trang Hạo Nhiên hoảng sợ đến trái tim muốn nhảy ra, nhìn cha, khổ sở nhăn mặt, cầu xin nói: “Cha, con làm sai chuyện gì mà cha đối xử với con như vậy ? Tốn nhiều hơi sức nấu ớt như vậy, tay của cha có khỏe không?”

“Chị của con đã trở lại. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lạnh nhạt nói.

“À?” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cha, không hiểu, cả thế giới của anh chỉ có ớt ở trước mặt, phải biết, loại ớt mùa xuân đại dương có cái tên vô cùng xinh đẹp, nhưng sẽ làm cho người ta chết vì cay . . . . . .

“Nó thích ăn cá. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nói.

“Sau đó thì sao?” Đại não Trang Hạo Nhiên vẫn còn mơ hồ, khổ sở hỏi.

“Cho nên con để lại cá cho nó, con ăn ớt đi. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt lật xem một phần tài liệu, phía trên thấy tài liệu liên quan đến Cô Di, sau lưng bốc lên đám lửa, lại đè nén lửa giận, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ nói: “Ăn từng trái từng trái, rơi một trái, cha sẽ chém rơi đầu con, hiện tại dừng lại tất cả hạng mục của con, bao gồm khách sạn dưới nước! ! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK