Chương 551: NỢ NỤ HÔN
Giai Giai mỉm cười đi về phía trước bàn ăn tròn, nâng lên một ly Cocktail, đưa cho Đường Khả Hinh nói: “Anh ấy giống như đều thờ ơ đối với mọi người, nhưng thật sự đặt mỗi người ở trong lòng. Lúc người đó cần nhất, mở lòng rất kịp thời.”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc Giai Giai hiểu Trang Hạo Nhiên như thế !
Giai Giai nghiêng mặt, hơi lộ ra nụ cười có chút tài trí, đưa ly rượu cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vừa nhìn cô, vừa nhận lấy ly rượu. . . . . .
Giai Giai cũng nâng lên một ly Flamingo, giơ lên trước mặt, xoay thân ly trong suốt, nhìn màu sắc đỏ rực bên trong, cười nói: “Hạo Nhiên thích uống Flamingo nhất, anh ấy thích náo nhiệt, ghét nhất không khí trầm lặng.”
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, cầm ly rượu, không biết nói gì.
“Ngồi đi. . . . . .” Giai Giai tao nhã cùng với Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon cạnh bể bơi phía trước, cách chiếc Piano ba chân, nhìn Trang Hạo Nhiên đang nhiệt tình nở nụ cười nhìn bạn bè trước mặt, không biết đang nói chuyện gì thú vị, cô cũng cười khẽ.
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn Giai Giai, giống như có thể từ trong hai mắt cô, hiểu được thâm tình.
“Cô và Hạo Nhiên quen biết bao lâu rồi ?” Giai Giai hết sức thân thiện dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, giống như chỉ sợ hù dọa cô.
“A. . . . . . Hơn nửa năm thôi. . . . . .” Đường Khả Hinh cười nói.
Giai Giai im lặng một lúc, mới gật đầu một cái, cười vỗ cánh tay của Khả Hinh nói: “Từ từ hiểu rõ.”
Đường Khả Hinh nghe ra có ẩn ý, liền căng thẳng giải thích, nói: “Chị không nên hiểu lầm, chúng tôi không phải loại quan hệ kia, anh ấy. . . . . . nhìn thấy chị đã yêu . . . . . .”
Cô sững sờ nhìn Giai Giai.
Giai Giai không nhịn được bật cười nói: “Nhìn thấy chị đã yêu yêu đúng không?”
“. . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không dám nói lời nào.
“Cô hiểu lầm rồi.” Giai Giai không nhịn được bật cười nói: “Trong cuộc đời anh ấy, người trong lòng chính thức có thể nói, cũng chỉ có một mình tôi . . . . .”
“Đúng vậy, anh ấy còn đặt hình của chị ở trong ví tiền” Đường Khả Hinh nhìn cô, cười nói.
Giai Giai nghe vậy, nhưng chỉ lạnh nhạt cười cười, nói: “Trong cuộc đời của tôi, có thể xuất hiện người đàn ông giống như anh ấy, là may mắn của tôi.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, nhìn cô thật sâu, không nhịn được nói: “Chị vẫn thích anh ấy chứ?”
Giai Giai nghe lời này, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng chín chắn lý trí, cười nói: “Có một chút yêu, nói ra không nhất định là thật, có một chút yêu để trong đáy lòng, ngược lại càng thâm trầm. . . . . .”
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn cô.
“Tôi đã. . . . . . Qua độ tuổi nói yêu đương. . . . . .” Giai Giai quay mặt sang, sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên đang đứng ở giữa bạn bè, trò chuyện lý thú với bạn học, mỉm cười nói: “Lúc biết Hạo Nhiên, tôi đã hơn ba mươi, sống một mình, một mình vẽ tranh, lúc đêm khuya, một mình bưng hộp cơm, đứng ở trước tác phẩm, im lặng ăn. . . . . . Tôi không ngờ, ngày đó trong lúc bất chợt chợt có ý nghĩ muốn cởi xe đạp, đi bờ sông một chút, đang lúc quẹo cua đụng phải Hạo Nhiên. . . . . . Lúc anh ấy đụng tôi, liền ngơ ngác ngã xuống đất, nhìn tôi, thật lâu cũng không nói chuyện. . . . . .”
Giai Giai không nhịn được bật cười.
Đường Khả Hinh cũng cười.
“Tôi thật sự không hiểu, giữa chúng tôi yêu nhau như thế nào, hay là tại một buổi tối trong trận chung kết World Cup, chúng tôi cùng uống rượu, liền vui vẻ chung một chỗ. . . . . .” Giai Giai nói xong lời này, nhanh chíng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở trong đám người, nói chuyện phiếm.
“Cô không có cách nào hiểu, anh ấy làm sao có thể hiểu biết nhiều như vậy? Thiên văn, địa lý, thông kim bác cổ, biết bảy thứ tiếng, hiểu kiếm thuật, thích vận động, giống như ở trong thế giới của anh, hết sức linh hoạt, không có một chút tiếc nuối, không bỏ sót một chút thời gian. . . . . .” Giai Giai than thở cười nói: “Ở cùng với anh ấy, cô mãi mãi sẽ không có nghi ngớ, anh ấy là diễn thuyết gia thành công nhất, thuyết phục cô làm rất nhiều việc, ví dụ như dần dần tôi cũng ăn cơm đúng giờ, lúc ngẫu nhiên, đối mặt vẽ tranh mất đi linh cảm thì từ bỏ mùi thuốc lá, thậm chí nhiều lúc, anh để cho tôi ngồi ở trước xe đạp, đưa tôi dạo ở Cambridge. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng không khỏi bị đâm một cái! !
“Loại thời gian cảm thụ cuộc sống, rất tốt đẹp. . . . . .” Giai Giai hơi hoài niệm nhớ lại thời gian quá khứ, lại sâu kín nói: “Giống như mỗi phút, cũng sẽ không uổng phí, tôi dần dần suy nghĩ cùng anh ấy, học cảm thụ cuộc sống giống như anh ấy, chú ý thức ăn ngon, thậm chí tay nắm tay, chăm chú nói yêu thương. . . . . .”
Ánh mắt cô trở nên xa xăm.
Đường Khả Hinh cảm nhận được, nhìn cô.
Giai Giai giống như chìm vào trong suy nghĩ nặng nề, mang theo vài phần ảo não, nói: “Nhưng. . . . . . Tôi từ từ bỏ qua tác phẩm của tôi, mỗi ngày cùng anh ấy ở chung một chỗ, cuồng nhiệt bên nhau, cho đến một ngày, tôi phát hiện ra tác phẩm của tôi rơi vào một loại sắc thái trống rỗng, nó quá bình hòa, quá hạnh phúc, mất đi nét độc đáo, tôi xem xét kỹ tác phẩm của tôi, thật ra lúc đó, tôi không có tiếc nuối, bởi vì tôi có Hạo Nhiên. . . . . . Cho đến một ngày, tôi cùng với anh ở chung một chỗ, bắt đầu nghe được một chút lời đồn đãi thị phi, về tuổi tác, về mẹ ruột của tôi là gái điếm, liên quan đến gia đình của tôi . . . . . tất cả mọi thứ làm cho tôi sinh ra khủng hoảng, tôi nghĩ nếu có một ngày, lúc tôi già đi, Hạo Nhiên vứt bỏ tôi thì sao? Vậy tôi còn có cái gì? Đời này, trong thế giới của tôi chỉ có vẽ tranh, chỉ có vẽ tranh, có thể nâng lên tôn nghiêm của tôi . . . . . Tôi bắt đầu nhớ nhung quá khứ huy hoàng với những tác phẩm anime, tôi bắt đầu cảm thấy vứt bỏ mơ ước, lấy được một đoạn tình yêu là tôi thật ngốc. . . . . . Một người phụ nữ làm sao có thể buông tha giấc mộng của mình? Quá ngu ngốc. . . . . .”
Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn cô.
“Tôi thật ngốc phải không?” Giai Giai đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
“À?” Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn cô.
“Tôi thật ngốc phải không?” Giai Giai đè nén sóng lòng, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Phải có loại ý nghĩ này Hạo Nhiên sẽ vứt bỏ tôi, có phải thật ngốc hay không?”
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh không biết trả lời thế nào.
Giai Giai lại sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên, anh đã cùng bạn bè đi tới căn biệt thự, phong độ nhẹ nhàng, đối với người rất nhiệt tình, cô đột nhiên bật cười, nói: “Đúng vậy, tôi thật sự rất ngốc, tôi chia tay với anh ấy hơn nửa năm rồi, gặp lại anh ấy, anh ấy vẫn đối với tôi rất tốt, anh ấy đối với bạn bè mấy năm không gặp, anh ấy cũng có thể tạm thời buông cô ra, cùng bọn họ gặp nhau. . . . . . Tôi làm sao. . . . . . Không tin người này?”
Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhìn cô.
Giai Giai im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, trước mắt đã không còn Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Buổi tối ngày thứ nhất tôi chia tay với anh ấy, tôi mang thức ăn để nguội, cùng tiền dưới cái gối, còn có điện thoại hết pin, đặt toàn bộ trước mặt của mình, nhìn thật kỹ, sau đó dùng đau khổ tách ra, kích thích mình sáng tạo ra tác phẩm thứ nhất sau khi chia tay, tôi đạt được thành công chưa từng có, lúc tôi nhận giải thưởng, tôi mới chính thức hiểu rõ, tôi có thể. . . . . . Lợi dụng nổi đau tình yêu của tôi và Hạo Nhiên, tạo nên tác phẩm của tôi! Lúc đó, tôi lợi dụng tình yêu, lợi dụng Hạo Nhiên. . . . . .”
Đường Khả Hinh giật mình nhìn cô, bởi vì một đoạn này, mình không có nghe Trang Hạo Nhiên nói qua!
Hai mắt Giai Giai rưng rưng nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt khẽ run rẩy nở nụ cười, mang theo một chút buồn nản và bất đắc dĩ nói: “Từ đó, tôi rơi vào trong thế giới của tôi, không thể thoát ra, lợi dụng nổi đau đoạn tình yêu này, sáng lập rất nhiều tác phẩm kinh người, cho đến có một ngày. . . . . . lúc đêm khuya yên tĩnh, bao tử tôi đau đến khó chịu, cuốn rúc vào trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh, hiểu rõ sẽ không có người cứu mình có thể sẽ chết, chết ở trong tác phẩm kinh điển của tôi, tôi lo sợ lê thân thể đau đớn, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng khi tôi kéo hộc tủ ra, thấy trong hộc tủ thật nhiều thật nhiều thuốc đau bao tử, thuốc cảm, tôi chợt bình tĩnh lại, bởi vì tôi biết, anh ấy dùng một chút tình yêu lý trí cuối cùng cứu mạng của tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn cô.
Giai Giai nói xong lời cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài, ngẩng mặt lên, hai mắt lóe ra nước mắt, cười nói: “Đoạn thời gian trước, tôi không khỏi lôi ra tác phẩm của tôi với Hạo Nhiên, nhìn qua xem lại, ánh mặt trời rực rỡ, sóng lúa nhấp nhô, có một bóng dáng đứng ở phương xa, tôi nhìn chăm chú bức họa kia, mới hiểu được. . . . . . Thật ra đó cũng là một bức tranh huyền thoại, chỉ là của tôi không hiểu. . . . . . Tôi không hiểu cảm giác hạnh phúc này . . . . . .”
“Nếu như thời gian có thể làm lại, chị. . . . . . Sẽ lựa chọn như thế nào?” Đường Khả Hinh nhìn cô, chăm chú hỏi.
Giai Giai có chút ngạc nhiên nhìn cô, cười nói: “Làm sao cô hỏi câu này?”
“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn cô.
“Cuộc sống không có nếu như, đối mặt con đường mình đã chọn, phải dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, không hối tiếc tự oán trách, tôi và Hạo Nhiên mặc dù đã trải qua, nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè tốt nhất. Chia tay tình yêu, bắt đầu lại một lần nữa giống như thăm dò cồn cát, sẽ bởi vì thấp thỏm, sợ tốt đẹp, mà chảy nhanh hơn, ngược lại làm cho một chút tốt đẹp cuối cùng toàn bộ tiêu tán trong thời gian, vậy còn không bằng làm bạn bè tốt, lúc đêm khuya yên tĩnh, gọi một cuộc điện thoại, chia sẻ nổi lòng với nhau . . . . . .” Giai Giai mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Giai Giai, không thể tưởng tượng nổi thì ra cô là người can đảm như vậy.
“Hạo Nhiên là như thế đấy, anh ấy hiểu được sự lựa chọn của tôi, anh ấy tôn trọng sự lựa chọn của tôi, anh ấy biết trong thế giới của tôi, mơ ước quan trọng hơn tất cả, anh ấy thản nhiên buông tay, không cho lưu lại thêm một chút rối rắm trong cuộc đời của tôi, để cho tôi ích kỷ, nhưng cũng an tâm rời khỏi phần tình yêu này, mà toàn tâm đối mặt với tác phẩm.” Giai Giai biết ơn nở nụ cười, lại sâu kín nói: “Mặc dù có lúc tôi thỉnh thoảng đi qua tiệm bánh mì kia, muốn mua cho anh ấy một phần bánh mì anh ấy thích ăn, gửi chuyển phát nhanh cho anh ấy, nhưng tôi biết rõ, tôi yêu anh ấy không đủ, tôi liền muốn buông tay. Chỉ có buông tay, mới có thể tác thành cho anh ấy hạnh phúc sau này.”
Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên kích động run rẩy nước mắt.
“Khả Hinh. . . . . .” Giai Giai lại đột nhiên chân thành vươn tay, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: “Tôi nhìn thấy cô đầu tiên nhìn, tôi liền thích cô. Cô biết tại sao không?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Giai Giai nhìn chằm chằm ánh mắt hiền lành của cô, nở nụ cười thân thiết, nói: “Bởi vì cô có một đôi mắt rất hiền lành, rất người, lúc cô hầu rượu, tôi giống như cảm giác thật ấm áp, đang làm dịu tôi, giống như Hạo Nhiên lúc đó. . . . . . Mặc kệ tương lai hai người là bạn thân, hay có thể tiến thêm một bước, tôi đều chấp nhận chia sẻ bí mật nhỏ này với cô. . . . . .”
“Cái gì?” Đường Khả Hinh nghe lời này, tò mò hỏi.
Giai Giai cười dịu dàng im lặng trong chốc lát, mới nói: “Anh ấy cảm giác tôi yêu anh ấy không đủ, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, mặc dù anh ấy rất quan tâm tôi, nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy thiếu một chút gì đó. . . . . .”
“Cái gì?” Đường Khả Hinh lại ngây ngốc hỏi.
Giai Giai có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cười nói: “Lúc thân mật với anh ấy, cảm giác anh ấy đã từng nợ nụ hôn của một cô gái. . . . . .”
Đường Khả Hinh chớp mắt, không hiểu.
Giai Giai im lặng nhìn cô thật lâu, cười nói: “Không hiểu?”.
Đường Khả Hinh nhìn cô, ngây ngốc lắc đầu một cái.
“Vậy xem như, có lẽ sau này cô sẽ rõ. . . . . .” Giai Giai mỉm cười đứng dậy, đi về phía bàn ăn đầu kia, một lần nữa đổi một ly Flamingo, lúc này cô làm chuyện Hạo Nhiên vẫn thích làm, chỉ vì muốn cho anh một chút tôn trọng và quý trọng cuối cùng.