Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1250: HAI CHỮ KIA

Sau giờ Ngọ! Vừa đúng bốn giờ!

Trang Hạo Nhiên quỳ gối trước mặt Đường Chí Long, quỳ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt đã chảy khô, hai tròng mắt rất mờ mịt nhìn phía trước, biết đây là thời khắc quan trọng mình phải đưa ra quyết định, lúc này trên mặt của anh ngược lại rất bình tĩnh, thật trầm ngâm nhìn phía trước, bắt đầu chậm rãi nhớ lại cuộc đời của mình. . . Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực cha, thấu hiểu rơi lệ đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt. . .

Người nhà họ Tưởng và nhà họ Trang, tất cả đều im lặng đau lòng đứng ở trước giường bệnh, nhìn về phía Đường Chí Long ăn năn và xin lỗi, nhìn về phía con trai lựa chọn tương lai, không ai có thể tiếp tục đưa ra quyết định ích kỷ!

“Hạo Nhiên. . .” Đường Chí Long chậm rãi run rẩy vươn tay, hai tròng mắt tràn lệ  nắm nhẹ bả vai của đứa nhỏ này, nghẹn ngào nói: “Hạo Nhiên. . . Cha nuôi không phải là không có dũng khí dạy con đối mặt với sai lầm! Chỉ là trận lửa kia do con vô ý gây ra! Bây giờ con không còn là đứa bé mười tám tuổi trước kia mà là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu! Con sinh ra đã định đoạt con phải gánh chịu trách nhiệm khổng lồ! Mặc dù công trạng và lỗi lầm chúng ta đều không rõ ràng, nhưng quả thật con đã hy sinh và cống hiến vì Hoàn Cầu! Hôm nay, trận cháy này hãy để cho cha nuôi gánh chịu cho con. . . Cha nuôi đã gần đất xa trời, gần đến điểm cuối cuộc đời rồi. . . Vào lúc này con không nên cậy mạnh vì chuyện này! Tương lai. . . Con cùng Khả Hinh sống thế nào thì sống như thế đó! Chỉ cần đối xử thật tốt với con gái của cha, như vậy đủ rồi!”

Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi nghe mấy câu này, không ngừng rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên lại quỳ gối trước mặt Đường Chí Long, hai tròng mắt tràn lệ, khẽ mỉm cười, mới sâu kín nói: “Cha nuôi. . . Người đã từng nói, khi còn sống con người mong muốn được bình thản thật không dễ dàng. . . Nhưng thật ra con người của con làm việc cũng không có quá ngay thẳng rõ ràng. Bởi vì thế giới thay đổi, lý tưởng thay đổi, phương pháp cũng thay đổi. . . Từ lúc con quản lý Hoàn Á tới nay, quả thật thành tích vượt bậc, nhưng rất nhiều lãnh đạo Hoàn Cầu cũng không quá chú trọng vào hiện tại. Ví dụ như người, ví dụ như hai ông nội Tưởng Trang, ví dụ như cha của con . . .”

Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đau lòng ngẩng đầu lên nhìn con trai.

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, lại sâu kín nghẹn ngào nói: “Quả thật con muốn làm một Tổng Giám đốc xuất sắc. . . Con không tự cao tự đại, nhưng con cũng sẽ không chối bỏ chính mình. . . Qua rất nhiều năm, con cẩn trọng, vì hơn ba triệu nhân viên Hoàn Cầu, quả thật con đã bỏ ra rất nhiều rất nhiều, con coi trọng hạnh phúc của bọn họ! Người đánh giá thấp con rồi . . . Đối với một tập đoàn và nhiệt tình của hơn ba triệu nhân viên. . . Con tuyệt đối sẽ không. . . Ở trước mặt tập đoàn cùng cấp dưới của mình làm ra chuyện qua loa không có trách nhiệm! Như vậy tất cả mọi hy sinh của cả đời con vì tập đoàn có thể sẽ bị hủy sạch! Mặc dù con không phải là vị Thần sáng tạo, nhưng con. . . Coi trọng sự hướng ứng của bọn họ đối với con!”

Người đàn ông này nói xong, người đã kích động cúi đầu rơi lệ. . .

Đám người Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành đã cúi đầu khóc không thành tiếng, hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi rưng rưng, nắm chặt quả đấm, bi thương không lên tiếng. . .

Đường Chí Long và Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, đau lòng rơi lệ nhìn người đàn ông này.

“Cha nuôi, con đã từng nói. . .” Trang Hạo Nhiên lại nghẹn ngào rơi lệ run rẩy nói: “Con không dám nhận lấy ngọn bút của người, ở trong bức tranh của cuộc đời người, ích kỷ thêm vào một nét, chỉ mong trả lại cho người một hình ảnh chân thật rõ ràng, làm một chuyện mà người thật sự mong muốn! ! Con cũng làm một người có trách nhiệm, gánh vác trách nhiệm của cuộc đời mình! Nghĩ đến hai mươi sáu mạng người này, bọn họ đều là người có cha có mẹ, cho dù là ai cũng không thể khinh thường sinh mạng! ! Con đã từng cố gắng vì hơn ba trăm oan hồn, lúc này, con càng phải gánh chịu lỗi lầm trước kia của con, mặc kệ là ở trong tù hay thế giới tự do! Con cũng khát vọng cuộc đời của con có thể tiếp tục kiêu ngạo, bình thản, mặc sức tưởng tượng! Hi vọng cha nuôi chấp nhận!”

“Hạo Nhiên. . .” Đường Chí Long rơi lệ, kiêu ngạo tự hào nhìn đứa bé này.

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên cạnh giường bệnh, nghe con trai nói mấy lời này, hai tròng mắt bọn họ không khỏi tự hào, đau lòng tràn lệ. . .

“Mặc kệ như thế nào. . .” Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn cha nuôi, sâu kín rơi lệ nói: “Cuối cùng người có thể tự do an hưởng tuổi già rồi. . . Hạo Nhiên rất vui vẻ. . . Đoạn đường này. . . Do con tự mình đưa người đi. . . Con càng vui vẻ hơn. . .”

Đường Chí Long đau lòng, đè nén cúi đầu rơi lệ. . .

Cả người Đường Khả Hinh kịch liệt run rẩy đau đớn như chưa từng có, khuôn mặt căng thẳng, nước mắt lại từng viên lăn xuống, cuộc đời lại một lần nữa đứng ở giữa hai lựa chọn khó khăn, nhưng lúc này ánh mắt cũng vô cùng rõ ràng. . .

“Mười hai năm trước, cha nuôi ra đi lúc sáng sớm. . . Ngày mai con cũng muốn thay thế người đi khỏi lúc sáng sớm. . .” Trang Hạo Nhiên vẫn quỳ trên mặt sàn, chậm rãi rơi lệ nói: “Xin cha nuôi cho phép con đứng dậy, bởi vì tập đoàn còn có thật nhiều chuyện chưa bàn giao rõ ràng. . . Còn có một người. . . Con chưa nói rõ ràng. . .”

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng rơi nước mắt, khuôn mặt căng thẳng, bắt đầu run rẩy. . . Cũng không có nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ sâu kín khe khẽ, nước mắt rơi rơi, nức nở nghẹn ngào nhìn phía trước. . .

Trang Hạo Nhiên không đợi Đường Chí Long đồng ý, cũng đã đau lòng chậm rãi đứng lên, hai tròng mắt kích động rơi nước mắt, lúc xoay người cũng không có nhìn Đường Khả Hinh mà sâu kín xoay người đi ra ngoài phòng bệnh. . .

Lúc này Đường Khả Hinh mới kích rung động, vẻ mặt khổ sở, nước mắt khổ sở rơi xuống, lại nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, đứng vững ở bên trong phòng bệnh, mặc cho người đàn ông này đi trước làm chuyện quan tâm nhất trong cuộc đời. . .

Lúc hoàng hôn, phía chân trời vốn một mảnh trắng xóa nhưng trong nháy mắt hội tụ vô hạn tầng mây, không tới một lúc, một luồng gió lạnh thổi tới, mưa rào rào đến. . .

Chiếc Rolls-Royce màu bạc vô cùng hiển hách và sang trọng dừng ở trong mưa, bị hạt mưa gõ vang lên từng tràng tách tách.

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên kiên định bước ra đại sảnh bệnh viện, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng kiên nghị và lẫm liệt, nhìn xung quanh nước mưa trắng xóa, anh cắn chặt răng, nghẹn ngào nén nước mắt, trực tiếp cất bước đi vào trong mưa. . . Tiêu Đồng chống cây dù trong suốt, khóc đuổi theo ra, che một chút mưa gió cho Trang Hạo Nhiên, vừa che vừa đau lòng khóc thành tiếng nói: “Lão đại! Anh đi chậm một chút! Cẩn thận bị ướt mưa!”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, trực tiếp đi về phía chiếc Rolls-Royce, lại nặng nề hỏi: “Ai đưa dù cho cô?”

“Khả Hinh. . .” Tiêu Đồng khóc nói: “Cô ấy nói. . . Cây dù nhỏ trong suốt mặc dù thật không thể chống đỡ mưa gió, nhưng biết anh sẽ hiểu. . .”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra khổ sở lại khẽ mỉm cười, ngồi vào ghế sau xe Rolls-Royce, trực tiếp ngẩng mặt căn dặn tài xế nói: “Lái xe! Về công ty!”

Tiêu Đồng cũng vội vàng thu dù, khóc đi theo Trang Hạo Nhiên ngồi vào bên trong xe, đóng cửa xe, cho xe chậm rãi chạy tới phía trước. . . Đám người Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đi theo ra, ngồi vào xe thể thao của mỗi người, đi theo xe Trang Hạo Nhiên một đường chạy nhanh về khách sạn. . . Bốn Phó tổng đều tự ngồi vào xe của mình, cùng đau lòng rơi lệ, nhất là Tô Lạc Hoành, vừa lái xe, vừa cúi đầu khóc ô ô: “Lão đại! ! Lão đại . . . Tôi không nở xa anh! ! Tôi thật sự tình nguyện ngồi tù cho anh là tôi! !”

Lãnh Mặc Hàn lái xe, là một người mặt lạnh tim lạnh cũng không nhịn được rơi lệ từng hồi. . .

Trang Hạo Nhiên ngồi ở sau xe, hai tròng mắt rưng rưng nước mắt nhưng vẫn vì sự thật cuối cùng này sâu kín bật cười. . .

Khách sạn Á Châu, tòa kiến trúc màu trắng huyền thoại với khí thế mạnh mẽ đứng ở trong mưa trắng xóa, theo cuối thu cũng lộ ra một chút hiu quanh! !

Cả tòa nhà Hoàn Á, lập tức tràn ngập bầu không khí kì lạ, tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Á, trong nửa giờ ngắn ngủi, tụ tập tại phòng họp, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, kết hợp áo sơ mi màu xanh dương, ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, lần đầu tiên dùng giọng điệu mạnh mẽ mở cuộc họp, thậm chí cứng rắn yêu cầu mọi người thi hành một số quy định mới thành lập, sau khi họp xong, anh lại nhanh chóng đứng dậy, gọi bốn Phó tổng Hoàn Á đến phòng làm việc của mình! !

Cửa phịch một tiếng mở ra! !

Trang Hạo Nhiên tay cầm tài liệu, vẻ mặt lộ ra giống như không có chuyện gì, trực tiếp bình tĩnh đi về phía ghế Tổng Giám đốc của mình, nặng nề ngồi xuống, trước hết mở tài liệu ra, xem có phê duyệt tài liệu xong chưa. . .

Đám người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt đã khóc đến không thành tiếng, Lãnh Mặc Hàn đang khổ sở áy náy cúi mặt. . .

“Khóc cái gì. . .” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng phê duyệt tài liệu, phân chia cổ phần Hoàn Cầu cho bốn người trong tương lai, tất cả sắp xếp xong. . .

“Lão đại! Tôi không nở xa anh! Tôi thay anh đi ngồi tù đi! Anh em chúng ta mỗi người ngồi cho anh mười năm!” Lâm Sở Nhai đã lấy mắt kính xuống, đau lòng lau lệ, khóc nói.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai tròng mắt đỏ lên, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ cười nói: “Một người mười năm? Nếu như tôi ở bên trong sống đến 100 tuổi thì sao?”

“Thì chúng tôi vẫn ngồi tiếp cho anh!” Tào Anh Kiệt khóc nói! !

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra thần sắc thống khổ, cúi đầu phê duyệt một số tài liệu quan trọng sau này cho bọn họ làm, vừa phê duyệt vừa nói: “Được rồi! Các người cũng không phải là anh em của tôi, tại sao ở chỗ này khóc lóc? Ban đầu tôi quen biết các người chính là vì lợi dụng các người! Các người một người biết đánh nhau, một người biết máy tính, một người quản lý khách sạn, một người hiểu kinh tế thị trường! Không có người nào lợi dụng tốt hơn so với các người!”

“Lão đại, anh đừng nói như vậy! Anh nói như vậy, tôi càng đau lòng lòng!” Tô Lạc Hoành ngồi xổm trên mặt sàn, tay chống trán lại khóc!

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, mặc dù hai tròng mắt ứa nước mắt, nhưng vẫn nhanh chóng chia ra bốn phần công việc giao cho bốn người thật rõ ràng. . . Mới nói: “Từng người lấy tài liệu của mình đi! Dựa theo quy định làm cho tốt!”

“Lão đại! !” Bốn người cùng gọi anh! !

“Đi ra ngoài! !” Trang Hạo Nhiên hơi nặng nề ra lệnh! !

Bốn người không cách nào, rối rít ngẩng đầu lên nhìn anh, biết tính cách của anh như thế, tất cả đều im lặng đau lòng xoay người mở cửa đi ra ngoài, lại chậm rãi đóng cửa lại. . .

Cây bút trong tay Trang Hạo Nhiên chậm rãi dừng lại, hai tròng mắt tràn lệ nhìn trước bàn làm việc, ngoài đặt hình của Khả Hinh còn có hình của bốn người anh em tình thâm nghĩa trọng đang tươi cười, đây là ảnh chụp lúc sinh nhật của mình. . . Anh chăm chú nhìn tấm hình này, khẽ mỉm cười, nghĩ tới hai chữ anh em, trái tim của anh nặng nề run lên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ. . .

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng! !

Tưởng Thiên Lỗi một mình tiều tụy ngồi ở trước bàn làm việc, nhớ tới Diệp Mạn Nghi khóc nói với mình, Hạo Nhiên là em trai ruột của mình, lúc đầu ông cụ Tưởng vì cân bằng thế lực hai tập đoàn, mới vô cùng bất đắc dĩ tách hai anh em ra, mà Hạo Nhiên cũng đã sớm biết thân thế của mình, chỉ có bản thân mình chẳng hay biết gì. . . Nghĩ tới đây, hai tròng mắt anh kịch liệt đỏ bừng, nhớ tới mình đã từng nói với Trang Hạo Nhiên đủ loại lời nói kích động vô tình, nhất là câu: chuyện an toàn nhất của cuộc đời tôi chính là không có quan hệ máu mủ với cậu. . .

“Anh thật sự hận tôi như vậy sao? Cho tới nay. . . thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ tôi và anh giống như anh em. . .” Những lời sâu kín này truyền đến, mang theo một chút đau thương.

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, hai tròng mắt kịch liệt rơi nước mắt, nhớ tới khi còn bé Trang Hạo Nhiên mặc váy nhỏ màu hồng, ở trên giường lăn qua lăn lại, dáng vẻ kia quả thật đáng yêu. . . Mặt của anh hơi nghẹn ngào nở nụ cười, lại nhanh chóng thu hồi, đè nén suy nghĩ nặng nề. . .

Tiếng gõ cửa vang lên! Giọng của Đông Anh từ bên ngoài truyền đến: Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc Trang tới.

Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn cánh cửa, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, giống như vĩnh viễn cũng không muốn mở cánh cửa này, nhưng vẫn nặng nề sâu kín đáp: “Vào đi. . .”

Cửa nhẹ nhàng mở ra. . .

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt cùng quần tây trắng, cũng như lúc trước, vẻ mặt tùy tiện, nghẹn ngào đi vào, chỉ hơi cúi đầu, không có ngẩng đầu lên. . .

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, vẻ mặt cứng ngắc, hai tròng mắt hơi lộ ra suy tư, nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên đè nén suy nghĩ của mình đang mãnh liệt cuộn trào, trước hết chậm rãi bảo Đông Anh đóng cửa lại, lúc này mới khẽ cúi đầu chậm rãi đi tới bàn làm việc, sâu kín nói: “Vốn là rất bận. . . Không có tính tới đây. . .”

Tưởng Thiên Lỗi chuyển mắt, vẻ mặt giống như bình tĩnh nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bàn làm việc, hơi cúi mặt, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt, trái tim giống như bị nghẹn lại, khó chịu đè nén nói: “Nhưng không biết vì sao. . . Vẫn muốn tới đây. . . Nói với anh hai câu. . .”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay tròn, giống như đang nặng nề đè nén hơi thở nào đó tràn lên, dừng lại một lúc, mới khẽ gật đầu một cái, sau đó hai tay chống mặt bàn lạnh lẽo chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn thẳng vào anh nói: “Ừ. . . Cậu muốn nói gì. . . Cứ nói đi. . .”

Trang Hạo Nhiên hơi nắm chặt quả đấm, hơi mặt run rẩy nghẹn ngào thật lâu thật lâu, rốt cuộc mới nói: “Lúc còn nhỏ, tôi thật không phải cố ý muốn gây sự. . . Chỉ là. . . Chỉ là. . . Chỉ là muốn anh chơi với tôi thôi. . . Chỉ là muốn anh nhìn tôi nhiều thêm một chút thôi . . .”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng rơi nước mắt, vẻ mặt lộ ra khổ sở, cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng, ẩn nhẫn nhìn người trước mặt. . .

“Hi vọng anh tha thứ cho tôi . . . Mặc kệ là Khả Hinh hay công ty. . . Tương lai cũng nhờ anh chăm sóc thật tốt. . . Cầu xin anh. . .” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, hai tròng mắt rơi nước mắt, đau lòng nghẹn ngào nói.

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra căng thẳng, ẩn nhẫn, muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng chỉ gật đầu một cái, nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Cám ơn. . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại cảm thấy tâm nguyện đã xong, chậm rãi xoay người muốn đi khỏi. . .

Tưởng Thiên Lỗi vươn tay lập tức nắm chặt cánh tay của anh, mang theo chút đau lòng nghẹn ngào nói: “Cậu. . . Cậu không có lời khác muốn nói sao?”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra khổ sở đè nén, không dám nhìn anh trai, lại nói: “Nếu vận mệnh đã định đoạt như thế! Cứ quyết định như thế đi! Thật ra như vậy đối anh và tôi đều tốt. . . Hãy để cho hai chữ kia cất kỹ ở trong năm tháng tương lai của cuộc đời tôi. . . Bởi vì hai chữ kia đối với tôi rất quan trọng. . .”

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, vẻ mặt run rẩy, hai tròng mắt tràn nước mắt, thật chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên. . .

“Tôi đi đây. . . Hôm nay còn có thật nhiều việc phải làm!” Trang Hạo Nhiên khẽ mở cổ tay, nghẹn ngào cắn răng cố gắng xoay người, chậm rãi đi khỏi. . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước phòng làm việc, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên buồn bã cứ như vậy xoay người, trái tim của anh đột nhiên đau đớn, cả người mềm yếu không còn hơi sức xoay người ngồi ở giữa ghế sa lon, nhớ tới em trai từng có lúc không còn hơi sức, đêm khuya đi tới nơi này, ngồi ở vị trí này cầu cứu. . . Trái tim của anh lại không ngừng đau đớn, đè nén giống như bị xé rách, tay run rẩy chống nhẹ trán, nghĩ đến em trai vốn nhiệt tình đầy sức sống sắp ngồi tù cả đời, anh đột nhiên đau lòng rơi lệ, thậm chí người đàn ông nghẹn ngào cúi đầu nức nở. . .

Đó tiếng khóc của người đàn ông ở trong không gian xa hoa, nặng nề vang lên. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK