Chương 708: ĐẠP LÊN LƯNG
Trong sóng biển tuôn trào hoàng hôn lặng lẽ đến, bởi vì mưa phùn cho nên không có cảnh hoàng hôn.
“Thúy Trúc hiên” nằm ở cuối Khách sạn Á Châu, phong cách tương tự như Maldives, dãy phòng VIP độc lập làm chủ, trải qua con đường trúc nhỏ nhỏ, quanh co đi về phía trước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được phòng ốc hết sức lãng mạn phong tình nằm sâu bên trong, lúc này vừa khéo màn mưa tí tách rơi xuống. . . . . . Người đặt mình trong trong đó, tâm trạng không khỏi bình thản buông lỏng, trong lòng vô cùng thoải mái.
Trang Hạo Nhiên được quản lý “Thúy Trúc hiên” cung kính che dù, cùng hai nhân viên, ở trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng mưa rơi “Tí tách”, đạp con đường mòn ướt đẫm, đi tới phòng nghỉ của Tiêu Hào Oánh.
Đi bộ hơn một chút thời gian, rốt cuộc mới tới gần bờ biển, thấy một gian phòng VIP kiểu độc lập, bị trúc xanh mông lung che lại, giọt mưa rơi xuống giống như dầu bôi trên lá trúc, thật bóng loáng.
Trang Hạo Nhiên đi bộ tới trước cửa lớn, dừng lại, xoay người giơ tay nói: “Đưa dù cho tôi, mọi người vất vả.”
“Vâng!” Quản lý đưa cây dù cho Trang Hạo Nhiên, lại hướng anh, cung kính khom người gật đầu, liền im lặng đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước sân, cảm thấy trời đã tối, khắp nơi đốt lên ngọn đèn nhỏ xanh biếc, lấp lánh, hết sức mộng ảo mê người, anh thở dài một hơi, ngay lập tức nhấn nhẹ chuông cửa.
“Mời vào. . . . . .” Trước cánh cửa cổ kính ở dưới cây dừa, sáng lên màn hình nhỏ, tiếng của Tiêu Hào Oánh truyền đến.
Trang Hạo Nhiên đẩy cửa ra, mới vừa bước vào sân, trong tiếng sóng biển mãnh liệt, nhìn trên mặt đất từng ngọn nến lùn màu đỏ thẫm, phía trên ngọn nến có cái đĩa nhỏ hình lá sen, trong đĩa nhỏ rót vào chút tinh dầu, cho nên khi mưa rơi xuống, nước và tinh dầu hoa hồng bị đun nóng bốc hơi, tỏa ra từng lớp màu hồng như sương mù, tràn ngập cả cái sân nhỏ cổ kính . . . . . . Anh đứng ở trong sân, mỉm cười bình tĩnh nhìn mọi thứ. . . . . .
Tiếng giày cao gót đạp mặt sàn, từ trong nhà sâu kín truyền đến.
Trang Hạo Nhiên che dù, đứng ở trong sân nhỏ, ngẩng đầu lên.
Tiêu Hào Oánh mặc váy yếm lụa dài màu đỏ thẫm, lộ ra bả vai tiêu hồn, bước chân tao nhã quyến rũ, đi ra khỏi sàn phòng, tay vịn cây cột ở hành lang, mập mờ quyến rũ nhìn Trang Hạo Nhiên, cô không có mặc áo lót, hai bầu ngực nhô ra có chút mơ hồ nhưng có thể nhìn thấy được, váy lụa dài ôm sát, lộ ra đôi chân thon dài hấp dẫn . . . . . . Cô nhìn Trang Hạo Nhiên, cười khẽ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nở nụ cười.
Tiêu Hào Oánh trong từng ánh nến, xoay người nhìn hồ sen nho nhỏ bên cạnh, chính giữa có hai con Thiên Nga Trắng xinh đẹp vỗ cánh. . . . . . vẻ mặt cô hơi lộ ra dịu dàng, mỉm cười nói: “Tôi sống ở nước ngoài, nhưng tôi rất thích văn hóa Trung Quốc, đáng tiếc tiếng trung thành tựu không sâu, thỉnh thoảng đọc một bài thơ Đường cũng đã cảm thấy thanh tao. . . . . . có lần tôi trở về nước, thỉnh thoảng ở trên máy bay nghe được một cô gái, đang xem “Hồng Lâu Mộng” cô ấy không nhịn được đọc bài thơ về hồ sen, Lâm Đại Ngọc thích nhất: “Lưu đắc khô hà thính vũ thanh” (dịch: còn lại sen tàn nghe tiếng mưa thu). . . . . . Tôi lập tức cảm thấy tâm hồn cũng nhẹ nhàng, nghĩ tới đất nước lâu đời này có mấy ngàn năm lịch sử, rốt cuộc tích lũy bao nhiêu tinh hoa trí tuệ, câu nói đầu tiên có thể khiến người ta thăng hoa nhẹ nhàng. . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, im lặng nhìn cô.
Tiêu Hào Oánh cũng dịu dàng nhìn anh nói: “Lần đầu tiên tôi gặp ngài ở trong bữa tiệc tối của Công tước Willy, lúc đó ngài cũng mặc một bộ tây trang màu trắng, nở nụ cười nhiệt tình, cầm ly rượu, đứng ở giữa khách quý trò chuyện, ngôn ngữ tiết lộ tư tưởng phương tây và linh hồn phương Đông của ngài. . . . . Trong khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của ngài mang đầy hấp dẫn và nam tính.”
Bây giờ Trang Hạo Nhiên không có biện pháp, nở nụ cười, che dù đi tới nói: “Quả nhiên là phóng viên. Chữ viết trao chuốt, từng chữ đúng chỗ, không dư thừa, không thiếu hụt, miêu tả rất ấn tượng, làm cho người ta muốn lâng lâng.”
“Ngài lâng lâng rồi sao?” Tiêu Hào Oánh tựa vào trụ cột, rất quyến rũ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đi lên bậc thang, bước lên mặt sàn, mới thu cây dù, đặt xuống ở một bên, cười nói: “Có một chút.”
“Tôi không tin. . . . . .” Tiêu Hào Oánh xoay người, ôm vai nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Người như ngài, nhìn như phong lưu phóng khoáng, lại hết sức bình tĩnh. Sẽ không dễ dàng lộ ra suy nghĩ trong lòng mình, có khả năng chịu đựng rất nhiều, tôi rất kinh ngạc, năng lượng của ngài từ đâu tới, rồi muốn đi tới đâu đây?”
Trang Hạo Nhiên hơi xoay người, hai mắt chuyển động nhìn Tiêu Hào Oánh rất xinh đẹp tựa vào trụ cột, mỉm cười chân thành nói: “Rất đẹp. . . . . .”
“Tổng Giám đốc Trang đối với những sự vật đẹp, nhất định năng lực thưởng thức rất cao. . . . . . Tôi tin câu nói này của ngài. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nói xong, chậm rãi tiến lên, nâng cánh tay trắng nõn đặt nhẹ ở trên bả vai Trang Hạo Nhiên, giương mặt quyến rũ dịu dàng nhìn anh, mỉm cười nói: “Tục ngữ có câu, sự vật xinh đẹp chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể đến gần thưởng thức. . . . . . Vậy ngài cảm thấy. . . . . . nhìn gần tôi thì thế nào?”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, cúi xuống nhìn Tiêu Hào Oánh tối nay trang điểm tỉ mỉ, lông mi thật dài, lông mày thanh tú, đặc biệt sống mũi cao nhọn người lai, hết sức hấp dẫn, môi mỏng khẽ mím, lộ ra sáng bóng mê người, anh thở dài một hơi, cười nói: “Nhìn gần cũng rất đẹp . . . .”
“Nói hay lắm, nhảy với tôi một bản. . . . . . Ôm cũng không dám ôm tôi?” Tiêu Hào Oánh nói xong, mang giày cao gót bước lên trước, thân thể mềm mại dán thân thể cao lớn của Trang Hạo Nhiên, bộ ngực hấp dẫn mê người cũng dán nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của anh, điểm nhỏ hấp dẫn nhô lên giống như trêu chọc kích thích hóc môn sinh dục của đàn ông, cô khẽ cắn môi dưới, mỉm cười nhìn anh. . . . . . Có chút mềm mỏng.
Trang Hạo Nhiên im lặng đứng đó. . . . . .
“Ôm tôi đi . . . . . sau đó chúng ta vừa khiêu vũ. . . . . . Vừa tán gẫu. . . . . . Rốt cuộc người bí ẩn kia trộm được rượu đỏ ở nơi nào . . . . . .” Tiêu Hào Oánh nói xong, đã di chuyển theo điệu nhảy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cũng đưa tay ra, ôm nhẹ cái eo nhỏ của cô, cùng với cô di chuyển bước chân. . . . . .
***
Mưa tí tách, càng rơi càng lớn.
Có hai bóng dáng tựa vào nhau, vừa đi về phía trước, vừa nhìn khắp nơi! !
“Khả Hinh?” Tiểu Nhu mặc màu đen, yếm màu đen, tết hia bím tóc đuôi sam, chống cây dù màu đen, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi: “Khả Hinh, cô thật muốn làm như vậy sao?”
Đường Khả Hinh cũng mặc T-shirt màu đen, quần jean màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, vừa đi về phía trước, vừa cảm giác lồng ngực bị đè nén, luôn muốn tung ra, cô thở hổn hển nặng nề, nói: “Thấy rõ ràng!”
“Ừm, ừm, ừm! !” Tiểu Nhu lập tức gật đầu.
Đường Khả Hinh nghe những lời này, vừa bước trên con đường mòn ướt đẫm đi về phía trước, vừa nhìn cô nói: “Cô. . . . . . Cô . . . . . Cô cảm thấy tôi làm như vậy đúng không?”
“Tôi không biết!” Tiểu Nhu lắc đầu, nói rất thẳng thắn.
“Vậy cô còn giúp tôi?” Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu, có chút xấu hổ nói.
Tiểu Nhu lập tức nói: “Nhưng tôi biết rõ, nếu như bạn bè muốn làm chuyện gì, mặc kệ là sai hay đúng, đều phải ủng hộ cô trước! !”.
“. . . . .” Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn Tiểu Nhu.
“Chị tôi thường ở trong thôn giúp bạn thân đánh nhau, trước tiên đánh người ta. Sau đó trở về dạy dỗ bạn bè của chị ấy! Như vậy mới có thể làm bạn bè lâu dài!” Tiểu Nhu nói xong, mắt to sáng lấp lánh.
“Chị của cô dạy rất tốt.” Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
“Tôi cũng cảm thấy đúng! Cho nên cô muốn làm gì, thì đi làm đi! Tôi ủng hộ cô! !” Tiểu Nhu ngây thơ đơn thuần gật đầu một cái, siết nắm tay cười nói.
Đường Khả Hinh hít sâu một hơi, cười thật vui vẻ, lập tức kéo mạnh cánh tay của cô, vừa đi về phía trước vừa nói: “Đúng rồi, cô thật sự điều tra được Tiêu Hào Oánh ở tại phòng đó à?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi hỏi anh quản lý ở nơi này, đồng ý cho anh ấy hai con heo con, cho nên chúng ta đi vào!” Tiểu Nhu vui vẻ cười nói.
“Vậy cô nói với anh ấy, cô muốn đi vào làm gì?” Đường Khả Hinh lại tò mò hỏi, có lẽ sau này còn có thể tham khảo.
“Tôi nói muốn ăn măng trúc, muốn vào đào mấy cân, anh ấy để tôi vào thôi!” Tiểu Nhu khéo léo cười nói.
“Cô quá lợi hại!” Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu, vô cùng thán phục.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Tiểu Nhu cười đến híp mắt!
“Cô không sợ người khác nói cô ngốc sao?” Đường Khả Hinh nhìn cô cười nói: “Hai con heo con đổi mấy củ măng trúc!”
“Chính là phải ngốc người khác mới tin tưởng!” Tiểu Nhu cười hì hì nói.
“Tốt! Chị em tốt! ! Đi thôi …!” Nói xong, Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, dựa theo số phòng chỉ định, dọc theo con đường nhỏ ướt đẫm, rốt cuộc nghe được tiếng nhạc thật lãng mạn mập mờ ở phía trước. . . . . . Bọn họ lập tức đi lên trước, đi tới trước cửa lớn ngôi biệt thự độc lập, đón tiếng sóng biển và tiếng nước mưa rơi rả rích, giống như nghe được bên trong có một nam một nữ đang thì thầm. . . . . .
“Đến . . . . . . Ưmh. . . . . .” Tiểu Nhu lập tức bị bưng kín miệng, quay đầu trợn to hai mắt nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn cô, ra dấu im lặng lắc đầu.
Tiểu Nhu cũng gật đầu một cái.
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở trước cửa biệt thự, ngẩng đầu nhìn tòa nhà phong tình rất chán ghét, rất mập mờ, cô thật cẩn thận lui về phía sau hai bước, nhìn này rừng dừa ngoài tường, cũng không phải quá cao, cô mới vừa muốn tìm một thứ gì đó, dựa vào trên tường rào, leo lên xem bên trong đang làm cái gì một chút. . . . . . Nhưng lúc cô tìm kiếm khắp nơi ở trong bóng tối, đã nhìn thấy Tiểu Nhu đứng ở trên tường trước mặt không xa, cuuộn lại giống như con mèo, hướng về phía mình ngoắc ngoắc tay, nói khẽ: “Nhanh, đứng lên lưng của tôi!”
“Như vậy sao được?” Đường Khả Hinh lặng lẽ gấp gáp ngồi xỗm trước mặt của Tiểu Nhu, nhìn bộ dáng cô rất đáng thương, đau lòng muốn kéo cô, nói: “Cô mau dậy đi! Lập tức!”
“Đừng lo cho tôi . . . . .” Tiểu Nhu lặng lẽ ra dấu, nói khẽ: “Từ nhỏ đến lớn, tôi đều để cho chị đạp lưng như thế này, nhảy đến trộm nho nhà hàng xóm, tôi quen rồi, mau lên đây! Mau!”
Đường Khả Hinh chăm chú nhìn cô một cái.
“Nhanh, cô không đạp, chị tôi vẫn đạp ngày đạp đêm.” Tiểu Nhu lại thúc giục.
“Chị em tốt!” Đường Khả Hinh thở dài một hơi, ngay lập tức muốn cởi giày. . . . . .
“Không cần cởi giày, không sợ bẩn.” Tiểu Nhu lại nói: “Tôi từ trong núi ra ngoài, không sợ bẩn.”
Đường Khả Hinh do dự một lát, liền quyết định, nhẹ nhàng bước lên trên lưng của Tiểu Nhu, nói một câu cô phải ngồi vững, mình nhanh chóng nâng người lên, đôi tay bám lấy cây dừa, trợn to hai mắt nhìn vào. . . . . .
Đêm mưa lãng mạn, dưới ánh đèn mờ ảo, trên hành lang bay tới mùi hoa hồng sâu kín, lúc này Tiêu Hào Oánh, ôm chặt Trang Hạo Nhiên, không biết nói gì, vừa xoay tròn khiêu vũ với anh, thân thể hấp dẫn vừa có chút run rẩy mỉm cười, bộ ngực dán rất gần, cũng muốn nhảy ra ngoài. . . . . .
“Rắc rắc rắc. . . . . . . .” Từng đợt âm thanh cây dừa gảy lìa!
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nắm chặt cây dừa, gấp đến độ cắn răng nghiến lợi! ! !