Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 921: HIỂU RÕ

“Giao người ra, tha chết cho cô. . . . . .”

Một giọng nói lạnh lùng, từ bốn phía vang lên.

Khóe miệng Lâm Đình rỉ máu, hai mắt bắn ra ánh sáng phẫn uất, vừa suy tính cô gái này rốt cuộc bao nhiêu cân lượng, tay vừa nắm chặt áo nơi lồng ngực, thở dốc, chậm rãi đứng lên, nhìn dáng vẻ cô, giễu cợt, khinh miệt nở nụ cười.

Điệp Y lạnh lùng đứng ở trước mặt của Lâm Đình, cũng không có nhìn cô, chỉ đón gió, mặc cho sợi tóc hơi lướt nhẹ bên hông, lại âm trầm nói: “Giao người ra, tha chết cho cô. . . . . Đây là cơ hội duy nhất cô có thể sống sót. . . . . .!”

“Thật sao?” Lâm Đình lại giễu cợt nhìn cô mỉm cười, âm u kiêu ngạo ngẩng mặt, nói: “Vậy phải xem cô có bản lãnh này hay không! !”

Nói vừa dứt lời, cô lập tức từ sau eo rút ra súng thép nhắm đầu của Điệp Y, lập tức bắn ra, cái móc thép này như là mũi tên đâm thẳng vào huyệt Thái Dương của Điệp Y! !

Điệp Y không hề nhúc nhích, khi súng thép sắp đâm vào huyệt Thái Dương của mình, tay của cô lập tức như vuốt ưng nắm cái móc thép này, lúc cái móc nhọn cách huyệt Thái Dương của mình chưa đầy một cm, cả người mãnh liệt dùng hết sức ở Lâm Đình chưa kịp xử lí tình huống, tay giống như rắn nắm chặt cái móc thép, vung mạnh trên không trung, dây thép quấn chặt hai tay của Lâm Đình, quát to một tiếng, liền kéo mạnh cả người Lâm Đình, để cho cô đập mạnh xuống đất! !

“A! !” Lâm Đình đau đớn kêu lên, đập mạnh xuống đất, nhưng lập tức thân thể lưu loát đôi tay chống mạnh đất mặt, xoay người đá chân lên, giày cao gót bắn ra mũi nhọn, sắp đâm về phía Điệp Y! !

Điệp Y nghiêng mặt, mũi nhọn trượt rách một bên mặt cô, tóc thật dài trước trán bị cắt đứt vài đoạn, hai tròng mắt sắc bén của cô ngưng tụ, thoáng qua sát khí, lúc Lâm Đình lại muốn nâng hai chân dài đá tới mặt mình thì cô hơi nghiêng mặt, đưa đôi tay kẹp chặt một chân của Lâm Đình, nhanh chóng vặn, muốn vặn ngã cô! !

Lâm Đình lại giống như chim yến, theo thế xoay tròn qua, mới vừa muốn rơi xuống đất, một dây thép đã nhanh giống như tia chớp quấn cổ của mình, cô lập tức nắm chặt dây thép này, hạ sức lực không để cho mình bị siết chặt!

Một tiếng mèo kêu quỷ dị vang lên trong không gian náo nhiệt.

Lâm Đình mới vừa thoát khỏi dây thép, ngẩng đầu lên trong thoáng chốc đã nhìn thấy hai chân Điệp Y dậm mặt tường, mượn thế rơi xuống, đôi tay giống như móng vuốt mèo nhanh chóng vọt tới mình, muốn tàn nhẫn bóp đứt cổ của mình, cô tức tốc xoay hai chân nhanh chóng lui về phía sau, vươn tay đỡ chiêu thức trí mạng của Điệp Y, không ngờ bản lĩnh đối phương quá nhanh, cô không kịp phản ứng, mới vừa muốn đánh xuống một chiêu cuối cùng thì móng tay Điệp Y đã phá rách mặt của mình, làm cho máu tươi đầm đìa, đôi tay nắm chặt xương quai xanh trước hai vai cô, quát một tiếng, nhắc cả người cô, xoay tròn ở giữa không trung, lập tức đập xuống! ! !

“Ầm! !” cả người Lâm Đình bị đập xuống cực nhanh đau đớn, khóe miệng phụt một tiếng, phun một ngụm máu tươi! !

Điệp Y lại như tia chóp, đưa móng vuốt sắp cắm xuống phần lưng Lâm Đình. . . . . .

Lâm Đình xoay người một cái, tay nắm dây thép kể cả móc thép, đâm mạnh tới bả vai Điệp Y! !

Tốc độ quá nhanh! !

Phần lưng Điệp Y lập tức bị cái móc đâm mạnh chảy máu đầm đìa ! !

“A . . . . . .” Lâm Đình không nói hai lời, muốn dùng phương pháp đối phó Uyển Thanh để đối phó với Điệp Y, đôi tay mạnh mẽ kéo cái móc! !

Thân thể Điệp Y lại lập tức bay lên không bay, mượn góc độ xoay người, giật cái móc ra, lập tức mượn dây thép quấn chặt cổ của Lâm Đình, kéo mạnh, trong nháy mắt kéo cho cô sắp ngạt thở! !

“A! !” Cả người Lâm Đình lập tức không thở được, ngẩng mặt lên trong thoáng chốc, dây thép đang vô tình, tàn nhẫn buộc chặt, làm cho cô gần như hít thở không thông, cả khuôn mặt dồn máu đỏ bừng! !

Hai tròng mắt màu tím của Điệp Y lại lóe lên quỷ dị, tàn nhẫn, đôi tay quấn chặt dây thép, nhìn bóng lưng Lâm Đình sắp nghẹt thở, sâu kín nói: “Tôi nói rồi, đây là cơ hội duy nhất cho cô sống sót! Uyển Thanh đang chỗ nào?”

Cả người Lâm Đình gần như hít thở không thông, đang lúc cảm thấy đầu óc choáng váng, sắp không thở nổi, hai mắt vẫn đằng đằng sát khí, bắn ra ánh sáng vô tình tàn nhẫn, lúc sinh mạng sắp biến mất, cô lại lập tức xoay người, mặc cho dây thép siết chặt cổ của mình một đường vết máu, ngón tay cô phát ra độc châm dùng nọc rắn điều chế bắn về phía Điệp Y, Điệp Y né người, tránh độc châm. . . . . .

Lâm Đình lập tức trở tay cầm dây thép, muốn câu chặt cổ của Điệp Y, cổ tay Điệp Y ngăn lại, mặc cho dây thép quấn chặt cổ tay của mình, cái móc thép đâm vào trong cổ tay của mình, không chút nào không sợ hãi đau đớn, kéo mạnh, cả người Lâm Đình lại đập mạnh xuống đất, cô không cho Lâm Đình cơ hội, đưa ngón tay thon dài, đâm mạnh vào xương sống phía sau lưng của cô, kéo! !

“A. . . . . . ” Lâm Đình cảm thấy khổ sở ngẩng đầu lên, đau đến thấu tim phổi, nước mắt rớt xuống! !

Hai tròng mắt Điệp Y lại tức giận nóng lên, mạnh mẽ đâm ngón tay vào trong thịt của cô, lạnh lùng hỏi tiếp: “Nói! ! Uyển Thanh ở đâu?”

“Giết chết tôi cũng sẽ không nói!” Mặc dù khổ sở, sắc mặt tái nhợt, nhưng giọng nói Lâm Đình vẫn cứng rắn, lạnh lùng nói.

Một bóng đen chợt rơi xuống! !

Lãnh Mặc Hàn quát lớn một tiếng, lập tức xuất hiện, nâng quả đấm, hướng giữa hông của Lâm Đình đập xuống, gào lớn: “Tôi sẽ cho cô cơ hội nói! !”

Lâm Đình phụt một tiếng, miệng phun ra búng máu tươi, không chịu nổi một quyền mạnh mẽ của Lãnh Mặc Hàn, trong đầu nhanh chóng xông máu, cả người liền như vậy ngất đi! !

***

Phủ Thủ tướng !

Một chiếc xe thể thao Mercedes-Benz màu bạc chạy tới con đường yên tĩnh trong phủ Thủ tướng, xung quanh chim hót hoa thơm, thác nước ào ào rơi xuống, bên kia mặt hồ lại yên tĩnh như gương, nhìn như mỗi nơi đều ẩn chứa nguy cơ, không biết đây là chỗ an toàn nhất, nơi này mặc kệ là diều hâu hay linh thú chợt kêu vang lên, có lẽ đều là con vật bảo vệ phủ Thủ tướng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trong cành lá, lộ ra súng trường bắn tỉa trong kính chiếu hậu! !

Trang Hạo Nhiên một mình ngồi ở sau xe, nghĩ tới an nguy của Uyển Thanh, anh hai mắt không khỏi nhanh chớp lóe!

Tiêu Đồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng bởi vì quá lo lắng cho Lãnh Mặc Hàn và Uyển Thanh, chậm rãi quay đầu, lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên, gọi nhỏ: “Lão đại. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngưng mặt không lên tiếng, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp phía ngoài cửa sổ, trong lòng lại cực kỳ nóng nảy, biết rõ chuyện Uyển Thanh bị bắt cũng không có đơn giản như vậy, cô liên quan đến bí mật của rượu đỏ, mà rất có khả năng dạ hành nhân hợp tác với người trong chính phủ, nếu cô bị rơi vào trong tay dạ hành nhân, hoặc trong tay người trong chính phủ, nhất định sẽ bị bức cung tàn nhẫn, nếu như vượt thời gian không được cứu, nửa đời sau của cô rất có khả năng sống không bằng chết! !

Anh nghĩ tới chỗ này, hai mắt không khỏi thoáng qua một chút đau đớn, tự nhiên biết vì chai rượu đỏ này phải quyết tâm liều chết, bởi vì trong quá trình sẽ có quá nhiều người hy sinh! !

Phía trước có thanh chắn ngang, vô số cảnh sát đứng ở trước thanh chắn, đèn cảnh sát màu đỏ nhấp nháy, cảnh trưởng dẫn đầu mặc đồng phục cảnh sát, mang áo chống đạn, tay mang bao tay trắng, nhẹ nhàng chào đối với chiếc xe lái qua, nghiêm nghị gọi: “Phía trước là Phủ Thủ tướng, xuống xe kiểm tra! !”

Chiếc Rolls-Royce dừng lại.

Tiêu Đồng nhanh chóng đi xuống xe, đầu tiên lấy giấy tờ của mình ra trình cho cảnh sát, sau đó đưa năm ngón tay để cho nữ cảnh sát tiến hành kiểm tra đối chiếu họ tên và chỉ tay trên máy vi tính mini, tất cả thông qua, cô vội vàng nói với cảnh trưởng: “Bên trong xe là Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu chúng tôi, anh ấy có việc gấp muốn xin gặp Thủ tướng, làm phiền thông báo một tiếng!”

Cảnh sát trưởng nhắc mí mắt nhìn Tiêu Đồng! !

Tiêu Đồng cũng nhanh chóng chuyển mắt, vội vàng nhìn cảnh sát trưởng!

“Chờ một chút!” Cảnh sát trưởng nói xong, liền đi vào phòng canh gác báo động, cầm điện thoại lên, thông báo cho quản gia bên trong phủ.

Phủ Thủ tướng! !

Tịnh Kỳ nhẹ nhàng bước vào phòng khách, xoay người bước lên bậc thang, đi tới trước phòng ăn, nhìn Thủ tướng cùng Tô Thụy Kỳ còn có Tô Linh đang thưởng thức món bánh ngọt buổi chiều, hơn mười món chè đậu xanh hết sức ngọt ngào giải nhiệt, cô mỉm cười đi tới bên cạnh Thủ tướng, dịu dàng nói: “Thủ tướng, Tổng Giám đốc Trang có việc gấp muốn gặp ngài, bây giờ đang ở ngoài núi. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ và Tô Linh nghe nói như vậy, cũng không khỏi ngẩng đầu, nhìn ông nội.

Nhưng Thủ tướng chỉ một mình nhàn nhạt ngồi ở vị chủ, sắc mặt bình tĩnh, ngón tay cầm muỗng sành, múc một chút chè đậu xanh uống…, vừa uống mặt không lộ vẻ gì. . . . . .

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, cũng nhàn nhạt nhìn ông nội, do dự một một lúc, mới mỉm cười nói: “Ông nội, Tổng Giám đốc Trang có chuyện muốn gặp ông. . . . . .”

Thủ tướng thay đổi vẻ mặt hiền hòa trước đó, chính thức giống như Thủ tướng một nước, vẻ mặt lộ ra vừa uy nghiêm vừa lạnh nhạt, tiếp tục múc chè đậu xanh uống.

Tô Linh cũng hơi lộ ra một chút ngạc nhiên nhìn ông nội.

Lúc này Tịnh Kỳ cũng hiểu được, mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi biết làm thế nào rồi, mời Thủ tướng và tiểu thư, cậu chủ từ từ dùng. . . . . .”

Cô nói xong, liền xoay người đi khỏi.

***

Cảnh bên ngoài thanh chắn, tiếng thác nước ào ào vang lên!

Trang Hạo Nhiên không chịu nổi chờ đợi như vậy, hết sức thở dốc, cởi bỏ cúc áo sơ mi nơi ngực, đẩy cửa xe đi ra, hai mắt nhấp nháy, nhìn cảnh sát trưởng bên kia thanh chắn, giống như vẫn còn chờ đợi ở bên trong phòng canh gác, anh bất đắc dĩ nói: “Tại sao lâu như thế?”

Tiêu Đồng cũng giống như có chút dự cảm xấu, hai tròng mắt nhấp nháy, đôi tay nắm chặt, đang lo lắng chờ đợi.

Không đến bao lâu!

Lúc này Cảnh sát trưởng mới từ trong phòng canh gác báo động bước ra, đứng ở bên trong thanh chắn nghiêm mặt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Hiện tại Thủ tướng chúng ta xử lý quốc sự quan trọng, tạm thời không tiếp khách! Mời trở về! !”

Tiêu Đồng cảm thấy khiếp sợ, mở trừng hai mắt! !

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức cứng rắn, hai mắt sắc bén chợt lóe, theo bản năng suy đoán ý tứ của Thủ tướng!

“Không. . . . . . Không gặp?” Tiêu Đồng không thể tin nổi kêu lên.

“Hiểu rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người nhanh chóng bước đi, ánh mắt càng lúc càng sắc bén giống như ưng! !

“Lão đại! !” Tiêu Đồng nhất thời gấp gáp đi theo tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh căng thẳng hỏi: “Anh hiểu cái gì ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK