Chương 502: ĐÃ ĐẾN NƠI
Ba ngày sau, sáng sớm, tám giờ.
Phi trường.
Đường Khả Hinh mặc áo len cổ lọ màu trắng, váy dài màu đen bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác lông màu trắng, đội mũ len màu trắng rộng rãi, đeo ba lô nhỏ, trong tay kéo một cái rương hành lý, đứng ở cửa lên máy bay, cầm vé máy bay, nhìn một đám bạn bè ở trước mặt, nở nụ cười.
Nhã Tuệ đã sớm ở trong ngực Lâm Sở Nhai, khóc đến không còn hình người.
Tiểu Nhu cũng khóc đến run rẩy, vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói với Khả Hinh: “Khả Hinh, nếu như nước Anh, cô đụng phải 007, tôi nói là Daniel 007, cô nhất định phải giúp tôi tìm anh ấy ký tên. . . . . .”
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, Lâm Sở Nhai im lặng bật cười nhìn con bé này.
Đường Khả Hinh cũng cười, bất đắc dĩ nói: “Được. . . . . .”
Tiêu Đồng vẫn lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh! Cô phải nhớ, ở Cambridge không dễ đi, bản đồ đường đi đã cất xong rồi, đúng không? Nhất định phải nhớ, ở nước Anh không có. . . . . .”
“Luân Đôn không có sân ga, nếu như muốn đi đâu, sẽ phải vẫy tay, sau đó đi bộ đón tắc xi, bởi vì xe buýt rất đắt, có một số tài xế có chút không kiên nhẫn, hơn nữa cũng không có biển báo, thậm chí bọn họ quên nhắc nhở nơi đến. . . . . .” Đường Khả Hinh nói một hơi, nói xong rồi, lại cười nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng mỉm cười, không có nghi ngờ.
“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, dù tiếc đến đâu phải nói nhỏ: “Cô thật. . . . . . Thật. . . . . . Quyết định muốn đi một mình sao?”
Đường Khả Hinh nhìn khuôn mặt lo lắng của bạn thân, cô cũng xúc động, đè nén tâm trạng của mình, đi lên trước, ôm chặt Nhã Tuệ, mới nghẹn ngào nói: “Nhã Tuệ, em không có ở nơi này một đoạn thời gian, chị nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, em đã nhiều lần nhờ Lâm phó tổng rồi, không cần lo lắng cho em. . . . em sẽ thật tốt, thật không cần lo lắng. . . . . .”
Nhã Tuệ vươn tay, mặt chôn ở trên vai của cô, nước mắt từng viên chảy xuống.
Mặc dù Trần Mạn Hồng cũng đau lòng, nhưng vẫn nhắc nhở nói: “Được rồi, được rồi, đã tới giờ lên máy bay rồi, đừng kéo nữa, nên đi vào.”
Bọn Tô Lạc Hoành cũng gật đầu, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Tiểu Đường! ! Cố gắng lên! Mau vào đi !”
Đường Khả Hinh ép buộc mình buông Nhã Tuệ ra, khổ sở nuốt nước mắt xuống, hôm nay có thể bình tĩnh như thế, có lẽ là bởi vì sắp xa đất nước, đến một nơi quá xa xôi lạ lẫm, không thể yếu ớt, cô biết ơn nhìn tất cả bạn bè quan tâm mình, trong lòng đau xót, lại nặng nề cúi người xuống, nước mắt chảy xuống, mới ngẩng đầu lên, con ngươi lóe sáng nhìn mọi người, cười rực rỡ nói: “Trong cuộc đời này của tôi, thời khắc hạnh phúc nhất chính là vào Khách sạn Á Châu, bởi vì thu hoạch rất nhiều người bạn chân thành, đáng yêu! Lần này đi xa, tôi cũng không biết có thể thuận lợi hay không, nhưng bây giờ tôi cám ơn mọi người quan tâm, tôi sẽ cố hết sức. Xin mọi người thay tôi chăm sóc tốt cho Nhã Tuệ, bởi vì chị ấy là hạnh phúc cuối cùng trong đời tôi. . . . . .”
Nhã Tuệ rơi lệ nhìn cô.
Lâm Sở Nhai khẽ gật đầu, vươn tay nhẹ nắm bả vai Nhã Tuệ, nói: “Chúng tôi sẽ.”
“Chúng tôi sẽ. . . . . .” Tất cả mọi người đều gật đầu.
Đường Khả Hinh lại nhìn khuôn mặt quan tâm chân thành của tất cả bạn thân, cho đến khi phi trường đã nhắc nhở hành khách đi Luân Đôn, mời nhanh chóng lên máy bay, cô liền mạnh thở một cái, nhìn vé lên máy bay trong tay, cười nói: “Được rồi, tôi thật sự phải đi vào. Mọi người mau trở về đi thôi. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại. . . . . .” Mọi người nhìn cô, vẫy tay một cái.
Tuy trong lòng Đường Khả Hinh nặng nề như búa bổ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, thoải mái xoay người, hai mắt di động nước mắt, vẻ mặt kích động run rẩy, cô lại cắn răng, nắm vé máy bay, kéo rương hành lý không quay đầu lại nữa, sải bước đi về phía kiểm soát. . . . . .
Mọi người đứng tại chỗ, nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, vì truy tìm mơ ước, dựa vào ngôn ngữ quốc gia mình, đi về phía một đất nước khác, bóng dáng kiên định nhưng thật ra rất cô đơn. . . . . .
Bên trong airport departure terminal.
Đường Khả Hinh bước nhanh kéo rương hành lý nhỏ, lưng đeo ba lô, cầm vé lên máy bay, bước nhanh về phía cửa soát vé số bốn chuyến bay đi Luân Đôn, nhân viên hàng không mặc đồng phục màu xanh dương đậm, cổ quấn khăn vuông màu xanh nhạt, mỉm cười cầm lấy vé máy bay của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng xem xét, liền ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Chúc cô chuyến đi vui vẻ. . . . . .”
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, cầm lấy vé máy bay, mỉm cười đi vào cửa lên máy bay, dọc theo lối đi uốn lượn thật dài, rốt cuộc nhìn thấy cửa máy bay ở phía trước, mở ra, có vài vị khách mới vừa đi vào khoang máy bay, hai vị nữ tiếp viên hàng không chia ra ở hai bên cửa máy bay, mỉm cười mời khách cẩn thận đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhìn chằm chằm cửa khoang máy bay, bên trong bay ra ánh sáng trắng ấm áp, cô chớp mắt to, rốt cuộc hiểu rõ, mình bước lên cuộc hành trình ở đất khách quê người.
“Tiểu thư. . . . . . mời lên máy bay. . . . . .” Hai nữ tiếp viên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe ra ánh sáng cố chấp, đè nén sợ hãi và run rẩy, tay nắm chặt rương hành lý, khẽ mỉm cười, dũng cảm đi về phía trước.
Bởi vì cô là vị khách cuối cùng, nữ tiếp viên cùng cô đi vào khoang máy bay, chỗ ngồi của cô ở khoang hạng nhất, vị trí sát thân máy bay, dù sao lần đầu tiên Đường Khả Hinh ngồi máy bay, hết sức tò mò nhìn bên trong máy bay, thiết kế sang trọng, hơn nữa khoang hạng nhất, rộng rãi, thoải mái, chỉ có bốn người ngồi, mấy vị khách bên cạnh đã ngồi ở một bên xem báo chí, hoặc tạp chí.
Dù sao cũng là cô gái nhỏ hơn 20 tuổi, đối với mọi chuyện vẫn hết sức tò mò, đầu tiên nhờ nữ tiếp viên cất rương hành lý cho mình, cô lại đi về phía bức màn lụa buông xuống chính giữa khoang máy bay, tò mò nhấc nhẹ lên, nhìn vào bên trong. . . . . .
Vô số hành khách trong và ngoài nước, bọn họ ngồi ở chỗ hơi chật chội so với khoang hạng nhất, có người mỉm cười, có nguời bình tĩnh thì thầm, có người vẫn còn ngủ bù, mọi người nhìn như rất bình thản và đáng yêu, đúng vậy, đây là một chuyến hành trình, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn mọi người, lúc nảy trên mặt còn có chút hoảng sợ, lại hiện lên nụ cười.
Có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của mình.
Cô nghi ngờ quay đầu.
Một nam tiếp viên với khuôn mặt đẹp trai, cao khoảng 1m80, vô cùng giống như một minh tinh, nhìn Đường Khả Hinh, lễ phép nói: “Tiểu thư, máy bay sắp cất cánh, mời ngồi trở về vị trí, cài dây nịt an toàn.”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh bật cười, lập tức ngồi trở lại vị trí của mình, thở phào một hơi, lại quên thắt dây nịt an toàn.
Nam tiếp viên nhìn cô gái nhỏ khoảng 23 tuổi ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, căng thẳng không dám nhúc nhích, liền mỉm cười đi lên trước, khom người xuống, đưa ngón tay trắng nõn, cầm dây nịt an toàn nhẹ nhàng cài lại cho cô.
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn anh.
“Đừng căng thẳng, cô sắp đến chính là một thành phố xinh đẹp.” Nam tiếp viên mỉm cười nói xong, liền đứng dậy, lại tiến vào trong khoang hành khách, kiểm tra.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời xanh xanh, theo ánh mặt trời cuối cùng lộ ra màu vàng nhạt, rốt cuộc phải tạm thời chia tay với quê hương sinh sống hơn hai mươi năm.
Có người nói: Sở dĩ cô bi thương và yếu ớt như thế, là bởi vì thế giới của cô còn chưa đủ lớn.
Cô gái này, hai mắt dịu dàng nhìn về phía ánh mặt trời, đột nhiên mới hiểu được lời của anh, bởi vì thế giới to lớn như thế, một chút bi thương, vào lúc này, thật không ngờ nhỏ bé.
Trong cuộc đời, theo sự gặp gỡ khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, sẽ mang đến cho mình trải nghiệm mới.
Cố gắng lên, Đường Khả Hinh! !
Nói xong, một chiếc máy bay chở hành khách khổng lồ màu trắng, xông thẳng tầng mây, hướng về phía đất nước thơ mộng, bay lượn đi.
Từ sân bay thành phố đến phi trường Heathrow Luân Đôn, thời gian bay chừng mười hai giờ, tức là 8 giờ tối giờ Bắc kinh đã tới Luân Đôn, cũng chính là mười hai giờ trưa giờ địa phương.
Đây là một thời gian tốt đẹp, giống như không biết có đêm tối đang tiến đến.
Chiếc máy bay chở hành khách khổng lồ này, trên không trung bằng tốc độ nhanh nhất, vô tình gặp được hai lần khí lưu, hơi có chút không bình ổn mấy phút, các hành khách đã hết sức mệt mỏi, trong lúc hãy còn đang nghỉ ngơi, máy bay đã gần đến phi trường Heathrow Luân Đôn nước Anh, vào lúc giữa trưa, bầu trời Luân Đôn u ám, một luồng không khí lạnh lẽo ép xuống, từng trận mưa to trút xuống, đập cửa sổ máy bay, dưới bầu trời xuất hiện vô số nóc tòa nhà thấp lùn, ở trong thành phố âm u ẩm ướt, ánh đèn sáng lên giống như ánh sao.
Bên trong khoang máy bay vang lên tiếng nhạc vui, giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên truyền đến: “Kính thưa các vị hành khách, chuyến nay đến Luân Đôn nước Anh đang hạ cánh, quý khách vui lòng thu xếp bàn ăn tại chỗ ngồi của mình, điều chỉnh ghế ngồi ở vị trí thẳng đứng, tắt tất cả máy tính và thiết bị điện tử, mời quý khách kiểm tra hành lý xách tay của mình đã thu xếp gọn gàng hay không, chúng tôi sẽ tắt đèn trong khoang để hạ cánh, cám ơn.”
“Good afternon, ladies and gentlemen: our plane is descending now. Please be seated and fasten your seat belt. Seat backs and tables should be returned to the upright position. All personal computers and electronic devices should be turned off. And please make sure that your carry on items are securely stowed. We will be dimming the cabin lights for landing. Thank you!”
Có một số hành khách, nghe thông báo trong khoang, rối rít kéo bịt mắt xuống, mệt mỏi và buồn ngủ nâng vị trí ghế ngồi, bắt đầu thì thầm to nhỏ. . . . . .
Nữ tiếp viên và nam tiếp viên đi ra, kiểm tra và nhắc nhở một lần nữa.
Nam tiếp viên đã nhắc nhở Khả Hinh trước đó, đi ra nhìn thấy Khả Hinh ngồi tại chỗ, đầu lệch qua một bên, mang bịt mắt, khoác chăn lông, vẫn đang ngủ say, đoán chừng là quá nửa đêm, máy bay gặp phải khí lưu, làm cô hoảng sợ, lúc đó đã khóc hai lần, lại vội vàng lau khô nước mắt, uống một ly rượu đỏ, ôm gối ôm, cuối cùng khoảng 8 giờ sáng giờ Luân Đôn mới ngủ mê man rồi.
Nam tiếp viên mỉm cười nửa ngồi ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, gọi nhỏ: “Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư?”
Đường Khả Hinh vẫn nghiêng mặt ngủ say.
“Tiểu thư?” Nam tiếp viên lại cao giọng, kêu gọi.
Lúc này, Đường Khả Hinh mới nhíu mặt nằm ở trong chăn, thở dài một hơi, mở mắt, một mảnh tối đen, tiện tay kéo bịt mắt ra, nhìn nam tiếp viên ở trước mặt, dịu dàng mỉm cười, âm thanh khàn khàn, vẫn buồn ngủ hỏi: “Chuyện gì?”
“Đã đến Luân Đôn. Máy bay sắp hạ cánh, mời cài tốt dây nịt an toàn, giữ kỹ hành lý xách tay. . . . . .” Nam tiếp viên mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh trừng mắt, đột nhiên thật tò mò xoay người, ghé sát cửa sổ máy bay, quả nhiên nhìn máy bay quanh quẩn trên bầu trời một đất nước mình quá xa lạ, bầu trời màu xanh đen, rất tối tăm, từng trận mưa rơi xuống, vô số nóc tòa nhà thấp lùn, hiện ra trên mặt đất, ánh đèn lóe lên, cô chớp mắt mơ màng, không thể tin nổi hỏi: “Đây là. . . . . . Nước. . . . . . Nước Anh?”
Nam tiếp viên mỉm cười nhìn cô, cười nói: “Đúng vậy. Nước Anh.”
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy mãnh liệt, lại nhìn phi trường Heathrow đang ở phía trước, xây dựng hơi vuông giống như đường ống, hiện ra ở dưới bầu trời tối đen, cô đột nhiên kích động, lại nghi ngờ quay đầu, nhìn nam tiếp viên này, kinh ngạc hỏi nhanh: “Hiện tại ở Luân Đôn là mấy giờ?”
“Giữa trưa, khoảng 12 giờ 30. . . . . . Máy bay của chúng ta bay đã chậm nửa giờ, hiện tại sắp hạ cánh, mời cài tốt dây nịt an toàn. . . . . .” Nam tiếp viên vẫn tự mình cài tốt dây nịt an toàn cho cô, xếp bàn nhỏ, khoang máy bay nhất thời tối xuống, toàn bộ tiếp viên trong khoang máy bay ngồi trở lại vị trí an toàn, cài dây nịt an toàn. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong kích động, nhìn máy bay lấy xung lượng mạnh mẽ, chạy thẳng tới đường băng, cô trợn to hai mắt, lúc này nhìn bầu trời đất lạ, lộ ra không khí khác lạ, nhất thời ném toàn bộ mọi chuyện ngày hôm qua ra sau ót.